CHƯƠNG 57: Gần nhau là đánh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau, Ngụy Châu tỉnh dậy

Từ lúc nào vẫn chổng mông sang, giờ lại đang nép vào ngực anh. Cảnh Du vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều phát ra khiến người nghe cảm thấy yên tâm vô cùng.

Muốn dậy nhưng không muốn đánh thức, Ngụy Châu chỉ có thể nằm yên đó, hai mắt không nhìn đi đâu, chỉ nhìn Cảnh Du.

Thích người ta... giờ được ôm chặt không buông... Mày chính là có phúc mà không biết hưởng!

Ngụy Châu thở dài, quyết định dậy, nhẹ nhàng hết mức có thể. Đi vào phòng tắm một cái cho mát.

Dưới vòi sen, mặc kệ nước liên tục chảy xuống, Ngụy Châu cứ đứng đó. Hai mắt nhắm lại.

Phải làm sao mới đúng đây?

"Châu Châu, sao em tắm lâu vậy?" - Cảnh Du không biết dậy từ khi nào mở cửa ngó đầu vào.

"Anh, BIẾN." - Ngụy Châu vội vơ lấy cục xà bông chọi.

"Ay, em bình tĩnh." - Cảnh Du vội đóng cửa lại.

Nhìn cục xà bông lắn long lóc. Sao lại quên mất tên kia đang ở đây vậy chứ? Nhà bình thường có hai mẹ con thôi, khóa làm cái gì chứ!

Cảnh Du ở ngoài không ngừng dày vò cái chăn.

Trời ơi, thân hình ấy. Quyến rũ quá!

Biểu cảm của Châu Châu thật đáng yêu!

Làm ơn, quên lẹ dùm một cái!

Để em ấy tắm xong thấy nhất định sẽ bị băm vằm ra ném xuống sông mất!

Tắm! A, muốn tắm với em ấy quá!

Bình tĩnh! Mình phải bình tĩnh! Thật bình tĩnh!

...

Hai người ngồi vào bàn ăn cơm.

"Mẹ em nấu thật sự rất ngon."

"Đương nhiên rồi, còn ngon hơn anh gấp mấy trăm lần."

"Nhưng em cũng thích cơm anh nấu mà."

"Nói nhiều, ăn lẹ đi mà về."

"Em đuổi, anh mách mẹ."

"Anh dám."

"Em thử đuổi."

...

Ăn xong hai người lăn ra phòng khách xem ti vi.

"Lâu rồi không được ngồi xem với em. Thật thích."

"Anh ngồi xê ra một chút."

"Có gì mà ngại chứ. Chúng ta chẳng phải vẫn thế này suốt sao."

"Có tin tôi nhét trái táo này vào mồm anh không."

"Đây, há mồm, a."

Tông thẳng cả quả táo vào mồm, dí thật mạnh. Rụng hết răng của anh luôn đi.

"Anh sao cứ thích tự ngược bản thân không vậy."

"Còn chẳng phải do người đó là em sao."

"Anh thực sự suy nghĩ kĩ chưa? Tôi nói nghiêm túc, sao anh không thử bắt đầu mối quan hệ mới xem sao. Không thích nữ thì tìm một anh chàng nào đó chẳng hạn, tùy anh lựa chọn, đè hay bị đè cũng được."

"Anh không yêu nữ cũng chả yêu nam, chỉ yêu em. Cũng chỉ muốn đè mỗi em thôi."

"Có muốn tôi liên hệ với người mai mối không?"

"Có muốn anh ngay tại đây đè em không?"

"Muốn tôi cầm chổi khua anh ra khỏi đây không?"

"Anh biết số điện thoại mẹ em, anh muốn gọi cho cô quá."

"Đừng có lấy mẹ tôi ra mà dọa."

"Vậy gọi cho cô một cuộc."

"Đưa đây."

Ngụy Châu vùng lên giựt điện thoại.

"Trả cho anh."

Cảnh Du vùng lên khởi nghĩa.

"Còn lâu, đợi mẹ tôi về rồi trả."

"Em không có quyền đó. Chủ sở hữu là anh. Em đang chiếm đoạt tài sản bất hợp pháp."

Dành qua giựt lại...

...cuối cùng tuột tay...

Điện thoại rơi xuống...

Tõm!!!

Vào tô chè lớn! Hoàn toàn bị nhấm chìm trong biển đen!

Có hai, ba bóng nước nổi lên. Bóc! Vỡ ra.

Tô chè đậu đen lúc nãy Ngụy Châu lấy để chút nữa ăn! (Đang ăn chè thì nghĩ ngay tới vụ này)

"..." - Cả hai đơ 3 giây nhìn tô chè rồi nhìn nhau, vội vàng mang tô vào bếp dùng môi vớt ra.

Cảnh Du vội lau lau, Mở nắp, rút pin lau sạch, phơi khô, lắp lại. Mở máy.

Tối om!

Nhấn lần hai.

Nín thinh!

...

"Châu Châu, toàn bộ số điện thoại đối tác, lịch làm việc, địa điểm hẹn gặp mặt của anh đều ở trong này."

"Cái này, đem ra sửa nhanh ấy mà." - Ngụy Châu hơi xanh mặt.

"Nhưng không xong được ngay."

"Anh có mua tạm cái khác."

"Nhưng không có lịch làm việc."

"Chịu khó lên công ty dò lại vậy."

"Rất mất thời gian."

"Doanh nhân à, phải chịu khó mới thành đạt."

"Em ngang nhiên để anh chịu khổ một mình. Ai là người khởi đầu chứ hả?" - Cảnh Du đặt điện thoại xuống nhào tới vật lộn với Ngụy Châu.

"Ai bảo anh gây sự trước."

"Em nghe anh thì đâu có gì."

"Có điên mới nghe anh."

"Đền điện thoại cho anh!"

"Mua cái mới đi rồi đem hóa đơn đến gặp tôi."

"Vậy anh sẽ mua loại XXX, em chuẩn bị tiền từ từ đi là vừa."

"Cái tên này, anh đi mua cái thứ cao cấp mới ra đó làm gì! Tính khoe cho ai coi. Tôi không có nhiều tiền. Mua đập đá mà xài."

"Đập đá? Em coi thường anh vừa thôi. Em có thấy doanh nhân nào xài đập đá không hả?"

"Anh xài là có rồi không phải sao! Yên tâm đi, đó sẽ là xì tai mới sẽ thu hút đông người chú ý. Đảm bảo tên tuổi của anh sẽ vang dội hơn bây giờ nữa. Có khi giúp người ta tiêu thụ thêm sản phẩm cũng nên."

"Anh nói này em đừng có mà..."

Cảnh Du đang nói nửa chừng thì ngừng lại.

Trong phòng vang lên tiếng nhạc.

Địa điểm: trên người Cảnh Du.

Cảnh Du im lặng không nói!

"Anh bắt máy lẹ đi, đừng làm người ta phải đợi!" - Ngụy Châu chỉ vào cái áo đang rung lên từng hồi.

Cảnh Du lẳng lặng nghe máy đi ra xa chút. Nói chuyện xong xuôi Cảnh Du cúp máy, đi vào.

"Đối tác gọi?"

"Ừ, ngày mai phải đi ăn với họ."

"Có một cái dự phòng. Lại còn sang chảnh như vậy. ANH ĐI MUA XXX MỘT MÌNH ĐI. ÔNG ĐÂY KHÔNG ĐỀN CÁI GÌ HẾT."

"Này, rõ ràng máy hư một phần cũng do em. Anh có thêm một cái dự phòng có gì mà lạ chứ? Không muốn đền thì mang thân ra mà trả. Anh liền xóa cả gốc lẫn lãi."

"Anh lại đây." - Ngụy Châu vẫy tay.

Cảnh Du đề phòng đi lại.

"Gần chút."

Ngoan ngoãn ghé lại.

"Nhìn miệng tôi này."

Nhìn chăm chú.

"TÔI KH...!!!"

"Châu Châu, tuy là nhà em, nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng đến hàng xóm được." - Cảnh Du vì bảo toàn màng nhĩ quí báu của mình vội bịt mồm Ngụy Châu lại.

"Tiện thể anh nói cho em biết một điều. Cái này anh đã nghiên cứu kỹ càng, cũng đã hỏi chuyên gia rồi. Chính là, đàn ông nếu một lần bị đè thì sẽ rất khó lấy vợ a! Em có suy nghĩ đến phương án dự phòng chưa?" - Cảnh Du thì thầm vào tai Ngụy Châu.

Một cái gối táng thẳng vào mặt!

Cảnh Du vội lùi lại.

"ANH CMN CÚT NGAY CHO TÔI. CÓ TIN TÔI CẦM DAO THIẾN ANH KHÔNG HẢ!!!" - Ngụy Châu mặt mày đỏ bừng hét.

"Đã lớn tiếng đuổi còn muốn thiến người ta, Ngụy Châu, con quên mẹ đã dặn con gì trước khi đi rồi sao?" - Hứa phu nhân từ cửa bước vào.

"..." - Ngụy Châu chảy mồ hôi lạnh - "Mẹ, mẹ về từ khi nào?"

"Mẹ mới về, vừa bỏ giày ra đã nghe con muốn thiến người rồi."

"Không phải do con, là anh ta chọc con trước."

Cảnh Du làm bộ mặt vô tội lắc đầu.

"Nó chọc con cái gì mà con lại hung dữ đến như vậy?" - Hứa phu nhân quả nhiên công tư phân minh.

Cảnh Du đằng này mỉm cười gật gật cái đầu.

Ngụy Châu thề nếu trong tay thực sự có con dao, chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra.

"Dù sao cũng lớn hết rồi. Sao con có thể dễ bị chọc tức đến như vậy chứ!" - Hứa phu nhân nhắc nhở.

Cảnh Du tiếp tục gật đầu.

Ngụy Châu chưa bao giờ muốn đánh người đến vậy!

Còn nữa, mẹ à! Nếu có một người cứ mở mồm ra là nói đè mẹ. Con không tin mẹ vẫn giữ được bình tĩnh như vậy!

"Còn mi nữa. Đừng thấy ta đây giáo huấn con trai ta thì sẽ để yên cho mi. Mi đã nói gì khiến con trai ta tức giận đến vậy chứ hả?" - Hứa phu nhân bước tới véo tai Cảnh Du, đương nhiên sao có thể để con mình chịu ủy khuất.

"Ai...đau...cô...cô nhẹ tay...đau...tai con." - Cảnh Du bị đánh úp bất ngờ liền rối rít xin tha.

Ngụy Châu đằng xa xúc động muốn rớt nước mắt.

"Được rồi, không còn sớm. Cảnh Du con về hay là ngủ lại đây?" - Hứa phu nhân buông tha đôi tai đỏ ngàu kia. Trở lại dáng vẻ nhẹ nhàng, hiền từ, đầy dịu dàng và ôn nhu.

"Con có thể ngủ lại sao?" - Cảnh Du ngạc nhiên ánh mắt bừng sáng.

"Không. Cái đó chỉ là hỏi lịch sự thôi." - Ngụy Châu vội cắt ngang trước khi quá muộn. - "Anh ta sẽ về ngay mẹ đừng lo."

"Sao anh không thể ở lại? Cô cũng đã mời rồi mà!"

"Muốn ở lại thì ra đường mà ngủ." - Ngụy Châu trừng mắt.

Muốn chia phòng? Đừng có mơ!!!

"Anh đi về được rồi." - Nói rồi quay qua Hứa phu nhân - "Giờ con đi tiễn anh ta đây, mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong kéo người đi ra ngoài.

"Hai đứa nhỏ này, sao lại suốt ngày cắn nhau vậy chứ!" - Hứa phu nhân lắc đầu.


...


"Này, anh chưa nói về mà." - Cảnh Du bị kéo đi liền phản đối bằng lời.

"Tôi buồn ngủ rồi, anh về lẹ thì tôi càng được ngủ sớm."

"Nhưng anh chưa muốn về. Cũng không ngủ được." - Cảnh Du dùng lực kéo người lại ôm thật chặt. - "Không có em, anh không ngủ được."

"Cảnh Du à." - Ngụy Châu thở dài.

"Em thật sự không thay đổi suy nghĩ? Nếu em không nỡ thì để anh thay em nói với cô."

"Anh dám nói với mẹ tôi, tôi liền không gặp anh. Có gan anh nói đi." - Ngụy Châu gằn giọng cảnh báo.

"Vậy anh sẽ đợi em sẵn sàng." - Cảnh Du thì thầm - "Em ngủ ngon." - Hôn nhẹ lên môi Ngụy Châu rồi đi.

Xe Cảnh Du đã lăn bánh đi, Ngụy Châu vẫn đứng đó.

Thở dài, nhìn lên bầu trời đêm không sao. Cảm thấy giống như lạc trong mê cung. Tưởng chừng chuyện rất dễ giải quyết, nhưng thực sự không hề như vậy. Chỉ cần đi sai một bước, bản thân chắc chắn sẽ bị lạc trong một nơi khác mà khó mà xác định được phương hướng. Phải đi thế nào cho đúng đây? 



~~~~~~~~~~oOo HẾT CHƯƠNG 57 oOo~~~~~~~~~


P/S: Hãy đợi tui...

(Hôm nay viết P/s cái gì vậy không biết???)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hkk