Chương 58: Hợp đồng hẹn hò.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau ngày hôm đó, tần suất Ngụy Châu gặp Cảnh Du càng tăng lên. Không chỉ gặp mặt nhau vào những lúc rất chi là "vô tình". Cảnh Du còn thường xuyên tặng quà cho Ngụy Châu vào mỗi buổi sáng. Điều này, cả công ty của cậu, ai cũng biết.

"Châu Châu."  - Cảnh Du nhấc điện thoại nghe.

"Cảnh Du, anh có thôi không hả! Ngày nào cũng gửi quà lên công ty tôi là sao?"

"Anh muốn tặng quà cho em. Em bất ngờ chứ?"

"Bất ngờ? Bất ngờ cái con khỉ, anh thôi ngay đi không!"

"Châu Châu, anh muốn chính thức theo đuổi em. Vì vậy anh sẽ không ngừng lại."

"Anh ngon."

"Ngon chứ. Và em sẽ không thể làm gì khác ngoài đồng ý." - Cảnh Du nói rất tự tin.

"Anh đang hăm dọa?"

"Không có, anh cho em xem cái này."

Cảnh Du cúp máy, trong khi Ngụy Châu còn ngẩn tò te không hiểu thì có tin báo đến. Thư đến từ Cảnh Du có đính kèm hình ảnh. Cậu liền mở ra xem.

Méo!!!

Không mở thì thôi, mở ra xem xong Ngụy Châu muốn quăng điện thoại ngay lập tức. Nhìn tấm hình ánh mắt tuôn trào muốn thổ huyết.

Ngụy Châu kìm nén, đi ra chỗ không người, gọi lại cho Cảnh Du.

"Châu Châu."

"Cảnh Du, sao anh lại có tấm đó, anh chụp từ lúc nào?"

"Tấm ảnh đó đẹp chứ? Anh chụp lúc em đang ngủ. Ngày nào anh cũng lấy ra nhìn hết. Thật muốn với em một lần nữa."

"Anh... anh muốn gì?"

"Đơn giản thôi. Hẹn hò với anh, bất cứ lúc nào anh muốn đi, em đều phải đáp ứng anh."

"Anh CMN uống nhầm thuốc hả? !@#$%^&()*....)(*&^^%$#@!..." - Ngụy Châu điên tiết xả một hơi không hồi kết.

Tút...tút...tút...

"Dám cúp điện thoại." - Ngụy Châu xả nãy giờ vẫn chưa hết nóng máu. Nhanh tay nhấn máy gọi lại, không được.

Chết! Hôm qua mẹ mượn điện thoại mình gọi cho bạn cả tiếng đồng hồ. Nhất định là hết tiền rồi!

Đau khổ nhận ra còn nửa tháng nữa mới đến khuyến mãi.

Đang chuẩn bị chấp nhận sự thật, Cảnh Du gọi lại.

Ngụy Châu cầm điện thoại nhìn, quyết định bắt máy.

"..." - Ngược với lúc nãy hung hăng dữ tợn, Ngụy Châu im lặng đợi bên kia lên tiếng trước.

"Châu Châu."

"Anh cứ nói đi."

"Em có đồng ý không?"

"Không thì sao?"

"Thì anh sẽ gửi tấm ảnh đó cho mẹ em."

"..." - Ngụy Châu muốn ném điện thoại.

"..."

"Được, nhưng tôi cũng có điều kiện."

"Điều kiện gì?" - Cảnh Du bất ngờ.

"Không được ép tôi. Nếu một tuần anh hẹn trên một lần tôi có quyền từ chối. Còn nữa, phải đưa tôi đi ăn thật ngon." - Ngụy Châu thầm suy tính, ăn sao cho hết tiền anh ta luôn đi.

"Được."

"Được."

Hai bên cúp máy. Hợp đồng hẹn hò cứ như vậy mà thành.

~~~~~~~~~~~

Sau khi cúp máy...

Cảnh Du với khuôn mặt "không thể tin được mình đã thành công".  Bên cạnh đó một nỗi xót xa dần trào lên.

Mình vừa mới hăm dọa em ấy!

Sao mình có thể làm như vậy chứ!

Ai, có khi nào em ấy tới đây đánh mình một trận không!

Cảnh Du, hôm nay mày gan lắm đó!

Nhưng cũng không còn cách nào khác!

Em ấy, không ép thì không được mà!

Nhưng mà lúc nãy có phải mình hơi nặng lời không?

Không nói như vậy sao em ấy nhận lời chứ!

Mong là em ấy đừng giận mình!

Phải đưa em ấy đi ăn món em ấy thích nhất!

Sau khi nhất trí mua chuộc người bằng đồ ăn, Cảnh Du vui vẻ quay lại công việc.


Bên Ngụy Châu...

Tên khốn đó, lần tới gặp, nhất định phải chém, phanh thây hắn ra!

Không được, như vậy là phạm luật!

Phải ăn cho hắn mạt nghiệp!


~~~~~~~~~~~oOo HẾT CHƯƠNG 57 oOo~~~~~~~~~~


P/S: chương này ngắn thôi. Nó chính là mở đầu cho cả đống màu hường phấn về sau.

Mà chả biết viết hường phấn nổi không nữa hay là ngứa tay viết hai anh cãi nhau tiếp. ^-^

Bình tĩnh, ta không được manh động. *đang tự an ủi bản thân*

Ha ha ha *tui bị điên rồi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hkk