Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


07.

Bầu trời bên ngoài nhuộm một màu đen u ám. Tăng Thuấn Hy vừa mở mắt ra liền cảm thấy có gì đó không ổn, trong phòng quá yên tĩnh, cậu vô thức quay đầu lại thì thấy xung quanh mình chẳng có ai.

"Nghị ca?" Cậu ngập ngừng gọi, nhưng không có ai trả lời.

Tăng Thuấn Hy đi chân trần trên sàn, phía bàn còn có một tờ giấy, cậu nhặt lên thì thấy là một tờ giấy note từ khách sạn, trên đó có chữ viết thư pháp của Thành Nghị.

"Anh có chuyện muốn thảo luận với đạo diễn nên sẽ tới trường quay trước."

Trái tim Tăng Thuấn Hy cảm thấy trống rỗng. Cậu một mình thức dậy, một mình tắm rửa, một mình ăn sáng, trong nháy mắt thấu hiểu được hết thảy mọi cảm giác oán giận của Phương Tiểu Bảo khi bị Lý Liên Hoa bỏ lại nhiều lần trong phim.

Khi đến trường quay, Thành Nghị đang chợp mắt ngủ trưa, bàn tay thon dài đặt ngay ngắn trên trán. Tăng Thuấn Hy nhìn đến ngẩn ngơ.

Cảm nhận được có người đi vào, Thành Nghị mở mắt ra.

"Sao vậy? Anh buồn ngủ lắm à?" Tăng Thuấn Hy hỏi.

Thành Nghị lắc đầu cười khổ, sao có thể không buồn ngủ được? Từ đêm hôm qua đến giờ anh vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề kia.

Tại sao nửa đêm đệ đệ lại lén hôn ngón tay mình? Hoàn toàn không có khả năng là do mộng du mà nghĩ tay mình là đùi gà mà gặm được.

Đang suy nghĩ, bụng Thành Nghị liền kêu lên một tiếng.

"Anh dậy sớm như vậy nên chưa ăn sáng sao?" Tăng Thuấn Hy kinh ngạc hỏi. Nhìn thấy Thành Nghị lắc đầu, cậu lập tức lấy trong túi ra một chiếc bánh mì kẹp phô mai đưa cho Thành Nghị.

"Không, không, anh không đói." Thành Nghị xua tay định từ chối, nhưng chiếc bụng đói như muốn phản kháng, kêu lên một tiếng thật lớn, anh lập tức xấu hổ ôm bụng.

"Cầm lấy đi." Tăng Thuấn Hy nhét bánh sandwich vào trong lòng ngực Thành Nghị, còn đưa thêm một chai nước, Thành Nghị không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu.

Lần đầu chúng ta gặp nhau, đệ đệ có ân cần như vậy không?

Tăng Thuấn Hy nhạy bén cảm giác được tâm tình Thành Nghị không ổn: "Anh làm sao vậy?"

"Không... không có gì." Thành Nghị nhanh chóng xua tay, mở lớp giấy bạc bên ngoài chiếc bánh sandwich ra, cắn một miếng lớn.

Tăng Thuấn Hy cảm thấy có gì đó không ổn. Mỗi lần Nghị ca cố gắng che giấu điều gì đó, anh ấy sẽ dùng ngón tay chạm vào mũi mình. Nhưng vào thời khắc này, Thành Nghị cũng không có nhu cầu che giấu tâm tình của mình.

Thành Nghị mặt đầy nghiêm túc ăn bánh sandwich, nhâm nhi chiếc bánh như một con hamster. Tăng Thuấn Hy ở bên cạnh nhìn một lúc, cảm thấy ca ca mình thật sự rất đáng yêu, không nhịn được mà sờ tóc anh.

Thành Nghị không có phản ứng, đồ ăn trong miệng đầy ắp làm căng phồng hai má, vô thức quay người lại, nghi hoặc nhìn Tăng Thuấn Hy.

"Anh bị dính vụn bánh mì trên tóc." Tăng Thuấn Hy thu tay lại, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thành Nghị. Hai người vẫn thân thiết như trước, Thành Nghị ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của Tăng Thuấn Hy.

"Sao vậy?" Thành Nghị cầm bánh sandwich hỏi: "Ăn bữa sáng chưa no à?"

Tăng Thuấn Hy mỉm cười lắc đầu, "Không, chỉ là..."

Ta nghĩ ca ca rất dễ thương.

Điều khác biệt với không khí thoải mái hiện tại là hôm nay cả hai sẽ quay cảnh Địch Phi Thanh hôn mê sau khi giải độc và cảnh Kim Uyên Minh đuổi giết phân đội tra án Liên Hoa Lâu, Phương Đa Bệnh cảnh này phải đoạn tuyệt quan hệ với Lý Liên Hoa.

"Ồ, hôm nay là ngày chia tay nhau..." Tiêu Thuận Nghiêu tiến vào phòng thay đồ nói, Thành Nghị cùng Tăng Thuấn Hy vẻ mặt có chút cứng đờ.

"Đó là cãi vã, không phải chia tay..."

"Họ là tri kỷ chứ không phải người yêu..."

Hai người đồng thời nói, đồng thời nhìn nhau.

"Sao hôm nay hai người lạ thế?" Tiêu Thuận Nghiêu tò mò hỏi: "Nhưng không sao đâu, hai người sẽ sớm làm lành thôi..."

"Đã nói đó không phải là chia tay mà..."

"Đã nói bọn họ là tri kỷ mà..."

Hai người lại đồng thanh nói, rồi cùng lúc im lặng.

"Hai người ăn ý thật đấy, thực không hổ là cặp đôi lâu dài của đoàn chúng ta!" Tiêu Thuận Nghiêu kêu lên.

Thành Nghị muốn nói gì đó, nhưng anh chưa kịp nói gì thì đạo diễn đã gọi người và phim đã bắt đầu quay.

Người của Kim Uyên Minh đến đông như kiến. Lý Liên Hoa lại bảo vệ Địch Phi Thanh đang bất tỉnh. Phương Đa Bệnh sau khi đánh lùi một đợt địch nhân, thì hắn phải đối mặt với hai viên đại tướng của Kim Uyên Minh là Tuyết Công và Huyết Bà, hai người kết hợp ra chiêu khiến cho Phương Đa Bệnh chống đỡ không được.

Ngay khi hắn suýt chết vì đòn tấn công, một thanh kiếm sáng chói xuất hiện như trăng sáng mọc lên, vụt thẳng về phía đám người Phương Đa Bệnh nhanh như sét.

Hóa ra Lý Liên Hoa vốn luôn chú ý đến cuộc giao tranh ở chỗ Phương Đa Bệnh, hắn đã không ngần ngại tiết lộ danh tính, lập tức dùng Vẫn Cổ thi triển "Tương Di thái kiếm" dùng "Bà Sa Bộ" để đẩy lùi địch nhân.

Giác Lệ Tiếu vừa nhìn đạo pháp thi triển đã nhận ra Lý Liên Hoa là Lý Tương Di, nói toạc ra sự thật. Nàng không đánh lại Lý Liên Hoa, mang theo Địch Phi Thanh cùng Kim Uyên Minh trốn thoát, Lý Liên Hoa sử dụng nội lực, độc Bích Trà lại tái phát, hắn phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.

"Lý Liên Hoa!" Phương Đa Bệnh lập tức chạy tới bên cạnh hắn, nhưng vươn tay ra lại không biết có nên đỡ hắn dậy hay không.

Trong mắt Phương Đa Bệnh hiện lên sự hoài nghi, tức giận và thất vọng, nhưng nhiều nhất vẫn là quan tâm.

"CUT!" Đạo diễn vẻ mặt hài lòng nói: "Đoạn này không tồi, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo."

"Lưng anh lại đau à?" Tăng Thuấn Hy đỡ Thành Nghị đứng dậy, lo lắng hỏi.

"Ừ, Chỉ một chút thôi." Thành Nghị đặt tay lên eo, Tăng Thuấn Hy muốn giúp anh xoa xoa, nhưng sau đó lại đặt xuống. Cậu nắm lấy cánh tay của Thành Nghị, dẫn anh đến một chiếc ghế và đẩy Thành Nghị ngồi xuống.

"Mọi người đều vội vàng chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, sao anh có thể nằm được..." Thành Nghị muốn đứng dậy nhưng lại bị giữ lại.

"Hiện tại anh phải nghỉ ngơi, để quay cảnh sau tốt hơn. Nếu eo anh mà có vấn đề gì thì việc quay phim không thể thực hiện được đâu." Lý do của Tăng Thuấn Hy rất thuyết phục, Thành Nghị hơi nhíu mày, nhắm mắt lại. Hôm nay ở Hoành Điếm vẫn rất oi bức, cộng thêm cảm giác đau ở thắt lưng khiến anh rất khó chịu.

Một làn gió mát thổi tới. Lông mày Thành Nghị hơi giãn ra, thật kỳ lạ, hôm nay quay ở trường quay không hề có gió, sao bây giờ trong phòng lại đột nhiên lại có gió?

Mở mắt ra, gió ngừng thổi, nhìn bốn phía, hết thảy đều bình thường, Thành Nghị liếc nhìn Tăng Thuấn Hy đang đứng đối diện mình, trong lòng cảm thấy có chút dao động. Anh giả vờ nhắm mắt lại, nhưng thực chất là lén hé mở một bên mắt và quan sát từng cử động của Tăng Thuấn Hy. Thành Nghị thấy Tăng Thuấn Hy lén lôi một vật từ sau lưng ra

Lấy một chiếc quạt nhỏ, cậu dùng nó thổi về phía Thành Nghị.

Gió mát lại kéo tới. Thành Nghị nhắm mắt lại, không khỏi thở dài.

Đệ đệ à, làm những điều này rốt cuộc là vì cái gì đây?

Anh không muốn suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này, theo bản năng từ chối một số câu trả lời.

Trong lúc nghi ngờ như vậy, Thành Nghị dần chìm vào giấc ngủ. Có người mang một chiếc ghế đẩu đến, lặng lẽ ngồi cạnh anh, trong khi chiếc quạt vẫn tiếp tục thổi, mang lại cảm giác an tâm.

Thành Nghị lại nằm mơ, mơ thấy một bộ phim ngày xưa, trong đó anh đóng một vai phụ nhỏ, sau khi diễn xong không có hoa cũng không có một lời tiễn biệt, thậm chí chính anh cũng không biết.

Anh nghĩ mình vẫn còn vai nên đã đợi rất lâu ở trường quay, cho đến khi đạo diễn nhìn thấy anh, kỳ quái hỏi: "Cảnh quay của cậu đã hết rồi mà? Sao còn ở đây làm gì?"

Chỉ sau đó anh mới nhận ra rằng mình đã đóng máy. Nhìn những nguwoif khác ôm ấp bó hoa tươi, lưu luyến không nỡ rời khỏi phim trường, Thành Nghị chỉ biết xin lỗi với đạo diễn rồi lặng lẽ rời đi.

Anh một mình đi bộ về khách sạn, lặng lẽ trở về phòng, thu dọn hành lý rồi bắt xe buýt, khi rời đi anh vẫn chỉ có một mình, sau lưng là nỗi cô đơn và thất vọng vô tận.

Đường từ khách sạn đến bến xe rất dài, Thành Nghị không có tiền bắt taxi nên phải đi bộ rất lâu.

Một cơn gió mát thổi qua, Thành Nghị mở mắt ra, tình cờ nhìn thấy Tăng Thuấn Hy hoảng loạn giấu quạt điện đi.

"Nghị ca, anh tỉnh rồi à?" Tăng Thuấn Hy giả vờ dùng quạt điện thổi mình trong khi hỏi một cách tự nhiên.

Buổi trưa, nắng chói chang, tóc mái của Thành Nghị cũng vì giấc ngủ vừa rồi mà nhìn chút lộn xộn, nhìn thẳng về phía Tăng Thuấn Hy. Thời tiết ở Hoành Điếm nóng đến mức Thành Nghị đang ngủ đều đổ mồ hôi, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi, Tăng Thuấn Hy vô thức dùng đầu ngón tay lau đi cho anh.

Thành Nghị vừa mới tỉnh lại, không có phản ứng, cũng ngoan ngoãn không động đậy, Tăng Thuấn Hy sờ sờ làn da mịn, trong lòng nhất thời mềm nhũn.

"Chậc chậc, chậc chậc, xem ra không giống như đang định đóng cảnh chia tay chút nào..." Tiêu Thuận Nghiêu lại đi ngang qua, Thành Nghị giống như bừng tính, vội đẩy tay Tăng Thuấn Hy ra.

Động tác này đột ngột, lại có dùng sức nên khiến cả hai người đều sửng sốt.

"Anh xin lỗi...Anh không..." Thành Nghị nhanh chóng xin lỗi.

"Không sao đâu." Tăng Thuấn Hy muốn vỗ nhẹ tay Thành Nghị an ủi, nhưng lại bỏ tay xuống, đặt quạt điện lên ghế, xoa xoa cổ tay rồi bỏ đi.

Vừa nãy... khi anh đang ngủ, Tăng Thuấn Hy vẫn luôn cầm quạt điện bên cạnh sao?

Trong lòng Thành Nghị rối bời, vừa lúc đạo diễn thông báo sắp quay cảnh tiếp theo, anh tạm thời gạt mọi cảm xúc sang một bên.

Dưới gốc cây, Lý Liên Hoa tỉnh dậy trong đau đớn, trong miệng nồng nặc mùi máu. Đứng cách đó không xa, chính là người hắn để ý nhất, nhưng bây giờ người nọ lại hiểu lầm hắn rất lớn.

"Ngươi và ta, suốt chặng đường vừa qua, chỉ có ta là đối xử chân thành với ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã bao nhiêu lần hứa với ta là sẽ không nói dối, nhưng cuối cùng chỉ toàn là những lời dối trá!" Phương Đa Bệnh cảm thấy thế giới của mình đã sụp đổ, Lý Liên Hoa là người bằng hữu đầu tiên của hắn trong giang hồ, là sớm chiều ở chung duy nhất một tri kỷ, là cộng sự tắm máu cùng nhau. Kỳ thực, so với Lý Tương Di, Lý Liên Hoa có vị trí còn quan trọng hơn trong tim hắn.

Đó là lý do tại sao sự che giấu và lừa dối của Lý Liên Hoa rất khó chấp nhận.

Lý Liên Hoa cũng không tranh cãi nhiều, hắn biết vào lúc này mọi lời nói đều trở nên vô ích. Hắn chỉ kìm nén khí huyết dâng trào trong lồng ngực, nhìn Phương Đa Bệnh, cảm thấy tiếc nuối cho cuộc chia ly sắp tới, nhưng lại cảm thấy may mắn.

"Hôm nay ta và ngươi như một cây sáo như vậy," Phương Đa Bệnh sắc mặt tái nhợt, quả quyết nói, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi bẻ đôi cây sáo ngọc mang theo bên người, nước mắt cùng cây sáo gãy rơi xuống mặt cỏ.

"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chỉ là người dưng."

Lý Liên Hoa nhìn bóng lưng của chàng thiếu niên càng đi càng xa, hắn nhặt cây sáo, trên bề mặt sáo vẫn còn mơ hồ dính vệt nước mắt và nhiệt độ cơ thể của chàng thiếu niên kia.

Lý Liên Hoa lấy kiếm làm gậy, lảo đảo ra khỏi rừng, hắn không khỏi tự hỏi, nếu sớm biết có giờ phút này, liệu hắn có dám thú nhận thân phận của mình không?

Sẽ không.

Bây giờ nhắc lại vấn đề này cũng chẳng ích gì, ánh sáng của Phương Đa Bệnh có lẽ sẽ không bao giờ chiếu vào Lý Liên Hoa nữa.

"Được rồi! CUT!" Đạo diễn nói: "Cảm xúc vừa rồi của hai người rất tốt!"

Thành Nghị sau khi diễn xong có thói quen đi đến màn hình xem lại, ngay khi nhìn thấy Phương Đa Bệnh rơi nước mắt, đột nhiên có người đụng phải cánh tay, anh vô thức ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tăng Thuấn Hy đang nhanh chóng rời đi. .

Tăng Thuấn Hy cúi đầu bước nhanh, tránh để người khác nhìn thấy vẻ mặt của mình. Cậu đi đến nhà kho nơi cất giữ đạo cụ, bụi bặm khắp nơi, không có ai ở đó, điều này khiến anh cảm thấy thoải mái.

Anh tìm một góc tương đối sạch sẽ, không làm bẩn trang phục của mình, cuộn tròn trong đó, sau đó một giọt nước mắt không báo trước rơi xuống.

Một màn đối diễn vừa rồi cảm xúc quá nặng, Tăng Thuấn Hy có chút không thể thoát vai. Cậu cảm nhận được sự ủy khuất và thất vọng của Phương Đa Bệnh, nhưng đó thực sự không phải lỗi của Lý Liên Hoa.

Bọn họ tới lúc vẫn sẽ trở về với nhau.

Lý Liên Hoa che giấu thân phận thật của mình, khiến Phương Đa Bệnh cắt đứt quan hệ với hắn, khác với trong phim, ngoài đời cậu che giấu tình cảm của mình với Thành Nghị, kết quả đang chờ đợi cậu là gì?

Trong đầu hiện lên sự ghê tởm, chán ghét, trốn tránh, trong những ảo tưởng này, Tăng Thuấn Hy dường như nghe thấy tiếng thở của chính mình, kèm theo đó là nhịp đập của mạch máu, kéo theo con tim đau đớn.

Tăng Thuấn Hy muốn Nghị ca đối mặt với tình cảm của cậu hay muốn ở bên anh ấy như một người bạn mãi mãi?

Sau khi bộ phim này kết thúc, liệu họ có còn liên lạc với nhau nữa không?

Liệu có một chút cơ hội nào để họ có thể đến được với nhau không?

Sau khi họ đến được với nhau, liệu tình yêu của cậu có hủy hoại Thành Nghị?

Nhạc chuông vang lên, Tăng Thuấn Hy lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên trên đó, cậu do dự hồi lâu vẫn không trả lời.

Bây giờ nếu nghe cuộc điện thoại này, cậu không thể đảm bảo những gì mình sẽ nói với Nghị ca là gì.

Tăng Thuấn Hy nhìn thời gian, cậu chỉ cho phép bản thân mình yếu đuối thêm năm phút nữa, năm phút trôi qua, cậu vẫn sẽ là mặt trời nhỏ hoạt bát, vui vẻ, phải, luôn vui vẻ.

Lấy tay che mặt, nước mắt cậu rơi xuống ngón tay, sự chán ghét và lo lắng dâng lên trong lòng, cậu cố gắng hết sức để đè nén cục nghẹn trong cổ họng.

"Tiểu Hy?" Đang ngơ ngác, Tăng Thuấn Hy nghe thấy có người gọi tên mình, một giọng nói quen thuộc, nhưng lúc này cậu không muốn để ý đến ai, chỉ muốn khóc một mình.

Bàn tay che mặt bị một lực mạnh mẽ gỡ ra, nước mắt nhòe đi, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Thành Nghị. Họ gần nhau đến mức Tăng Thuấn Hy nhất thời có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và đau khổ trong mắt Thành Nghị.

"Em xin lỗi... Nghị ca, em còn chưa diễn mà..." Nước mắt của Tăng Thuấn Hy lần lượt rơi xuống đất, lông mi cậu ướt đẫm nước mắt, nhưng cậu vẫn cố gắng trưng ra nụ cười mà mình vẫn thường sử dụng để đối mặt với Thành Nghị.

Trái tim Thành Nghị như bị một tia sét đánh trúng, đủ loại cảm xúc vốn bị đè nén trong lồng ngực đột nhiên dâng lên.

Trong quan hệ cá nhân, Thành Nghị không bao giờ dám chủ động, Thành Nghị luôn phản ứng chậm chạp, Thành Nghị quấn mình trong một lớp vỏ băng xỉn màu, lần đầu tiên Thành Nghị cúi người ôm thật mạnh người trước mặt. Dùng sức đem người áp mạnh vào lòng mình.

Tăng Thuấn Hy sửng sốt, Nghị ca lại chủ động ôm mình? Cậu ngập ngừng ôm lại Thành Nghị, như sợ sẽ tỉnh dậy trong một giấc mơ đẹp.

Thời gian dường như đã trở thành một thứ gì đó không thể đo đếm được, nhà kho rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của lồng ngực nhau.

Đột nhiên có tiếng chuông vang lên, hai người buông nhau ra.

"Đạo diễn gọi điện à?" Thành Nghị nhìn Tăng Thuấn Hy, trong mắt mang theo ý cười.

"Là đồng hồ báo thức..." Tăng Thuấn Hy xấu hổ gãi đầu, "Em chỉ cho phép mình khóc năm phút thôi..."

Thành Nghị không khỏi cười lớn.

"Được rồi, chúng ta ra ngoài đi, có lẽ họ đang tìm chúng ta." Thành Nghị nắm lấy cánh tay của Tăng Thuấn Hy, vừa bước ra khỏi nhà kho thì đột nhiên buông ra.

Lòng Tăng Thuấn Hy cảm thấy trống rỗng.

Không sao đâu, cậu thích Thành Nghị, may mà chỉ thích anh ấy thôi. Bằng cách này, cậu có thể tạm thời ở vị trí của một người bạn và tận hưởng sự quan tâm cùng thiên vị của đối phương.

Kết thúc một ngày quay phim, Tăng Thuấn Hy đang ở một góc nhỏ trường quay chờ Thành Nghị như thường lệ.

Đợi hồi lâu vẫn không có người đến, tim cậu đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn thấy Thành Nghị mặc áo xanh vẫn đang bàn bạc chuyện gì đó với đạo diễn, trong lòng phần nào cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dưới ánh trăng sáng, Thành Nghị tạm biệt đạo diễn rồi đi về phía trước dọc theo con đường đá. Tăng Thuấn Hy vội vàng đuổi theo, người phía trước bước đi càng lúc càng nhanh, tựa hồ một giây sau sẽ biến mất trong đám người.

"Nghị ca!" Tăng Thuấn Hy nhịn không được gọi một tiếng, Thành Nghị lập tức quay người lại, dưới ánh trăng phản chiếu, cảnh tượng lúc này thật giống như người trong tranh.

Thành Nghị đứng ở phía trước chờ hắn đi tới.

Những cảm xúc khó hiểu dâng trào trong lòng khiến cậu muốn hỏi bất cứ điều gì bằng mọi giá, nhưng khi chạy về phía trước và nhìn vào mắt Thành Nghị, Tăng Thuấn Hy lại do dự.

Hai người chỉ đứng đối diện nhau, không ai nói gì.

"Đi thôi." Thành Nghị nói. Tăng Thuấn Hy gật đầu, im lặng trở về khách sạn, khi đẩy cửa thoát hiểm, cậu rõ ràng nhận thấy bước chân của Thành Nghị đã dừng lại.

Trong bóng tối, vẫn còn có ánh đèn pin chói lóa đáng sợ, nhưng tâm tình hai người đi sau nhau đã hoàn toàn khác so với trước đây.

Khi họ đến tầng mười, khi ngón tay của Thành Nghị chạm vào tay nắm cửa cầu thang, Tăng Thuấn Hy đã ngăn anh lại.

"Chờ đợi--"

Thành Nghị nghiêm túc ngước mắt lên, chờ Tăng Thuấn Hy nói tiếp.

Nhưng lời nói lại mắc kẹt lần nữa.

Người này giống như vầng trăng sáng, không biết nên tiến một bước hay lùi lại, giấu đi cảm giác vốn không nên xảy ra này, chờ đợi tình yêu này dần dần phai nhạt, hóa thành tình bạn.

"Ca ca, ngủ ngon." Tăng Thuấn Hy nói xong những lời này, anh cùng Thành Nghị bước ra khỏi cầu thang, bỏ chạy.

Đột nhiên, giấc ngủ trước đó giống như một giấc mơ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net