Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08.

Đêm khuya, Tăng Thuấn Hy tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cậu mở to mắt, hoảng sợ sờ soạng quanh giường, phải một lúc sau cậu mới nhận ra mình không có trong phòng Thành Nghị mà chỉ có một mình trong phòng mình.

Không ai được ôm trong vòng tay cậu.

Bước vào phòng tắm rửa mặt, sau đó ngồi đối diện với cửa sổ, bây giờ đã quá muộn rồi, hầu hết những người trong danh bạ đều đã ngủ.

Ngoại trừ......

"Em khó chịu quá..." Tăng Thuấn Hy gửi một biểu tượng cảm xúc.

"Nhóc còn chưa tỏ tình sao?" Lưu Vũ Ninh lập tức trả lời.

"Anh không thể làm thôi thám tử trong một ngày được à..." Tăng Thuấn Hy chán nản, "Vậy nên tỏ tình thế nào?"

"Nếu là Thành Nghị..." Lưu Vũ Ninh gửi nửa câu, sau đó giao diện ở trạng thái gõ chữ.

Tăng Thuấn Hy sợ tới mức gần như không cầm được điện thoại: "Sao anh biết là anh ấy!"

"Lần trước nói chuyện không phải chúng ta đã phân tích rồi sao?" Lưu Vũ Ninh gõ nhanh, "Mối quan hệ bình thường sẽ không khiến một thằng nhóc như em do dự như vậy. Em luôn ghét sự lừa dối trong hôn nhân, cho nên người em thích không phải là người đã có gia đình. Nữ nhân thì .... Em là người có đạo đức rất cao, ghét loại thấp hèn trong giới giải trí, trong giới lại không có tin đồn đáng ngờ nào, cho nên cũng không phải là thích tiểu nữ sinh cặn bã. Tất cả những điều này đều không phải..."

"Vậy anh đây chỉ có thể nghĩ về giới tính mà thôi, một khi tiếp nhận thiết lập này, em sẽ phát hiện đáp án kỳ thật rất đơn giản."

"Nói nhanh đi!"

"Đây không phải là lần đầu tiên nhóc và Tiêu Thuận Nghiêu gặp nhau, chúng ta đã quen nhau trước đó khi quay chương trình tạp kỹ, nếu muốn thích thì đã thích từ lâu rồi, vậy nên loại trừ anh ấy ra thì chỉ còn lại một người – Thành Nghị." Lưu Vũ Ninh thở dài, "Muốn đồng thời thỏa mãn các điều kiện: có ngoại hình thu hút, lại phải tài và có thực lực, tính cách ôn hòa. Người duy nhất anh đây nghĩ đến chỉ có thể là Thành Nghị."

"Đúng..... đúng là vậy." Tăng Thuấn Hy không cam lòng thừa nhận, lập tức lại sốt ruột: "Nhưng thái độ của anh ấy hôm nay có chút kỳ quái, Lưu Vũ Ninh, anh có nghĩ Nghị ca sẽ ghét em không..."

"Thằng nhóc này, em bị lừa đá vào đầu sao?" Lưu Vũ Ninh hận ý nói: "Em còn chưa thừa nhận, cậu ta vì sao có thể nói ghét là ghét?"

"Vậy em nên làm gì đây? Hay là tỏ tình ngay lập tức nhỉ?" Tăng Thuấn Hy tháo tai nghe xuống và chuẩn bị sẵn sàng.

"Đừng!" Lưu Vũ Ninh thực sự bái phục Tăng Thuấn Hy: "Chỉ nên tỏ tình khi hai người đều có tình cảm với nhau và chỉ muốn phá vỡ ranh giới giữa hai người mà thôi! Với tính cách của Thành Nghị, nếu bây giờ tỏ tình thì cậu ta sẽ sợ hãi tìm cách trốn đi xa và thậm chí hai người có thể sẽ không còn là bạn bè nữa."

"Vậy em phải làm sao đây..." Tăng Thuấn Hy phàn nàn, "Em nghĩ anh ấy cũng biết tình cảm của em dành cho anh ấy rồi. Liệu anh ấy có dần dần xa lánh em không?"

"Cho nên chúng ta phải sử dụng chiến lược, hiểu không?" Lưu Vũ Ninh căm hận nói rằng sắt không thể trở thành thép.

"Chiến lược gì? Không hiểu gì hết." Tăng Thuấn Hy đang muốn chạy trốn. "Em vẫn luôn là một người thẳng thắn, thích cái gì liền thẳng thắn thừa nhận, đối phương không tiếp nhận thì quên đi."

"Cho nên bây giờ nếu Thành Nghị không tiếp nhận, em có thể bỏ qua và quên đi được không?" Lưu Vũ Ninh tự nhiên hỏi.

"Cho dù anh ấy không chấp nhận, em vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy như một người bạn." Tăng Thuấn Hy đau khổ. "Thành Nghị là ngoại lệ đầu tiên mà em từng gặp."

"Cho nên phải cố gắng đuổi theo cậu ấy!" Lưu Vũ Ninh không nói nên lời.

"Không phải vừa nói tỏ tình sẽ dọa anh ấy sao?" Tăng Thuấn Hy muốn lấy một viên gạch dọc theo đường dây mạng đánh vào lưng Lưu Vũ Ninh, "Bây giờ anh bảo em theo đuổi Nghị ca à?"

"Đại ca à, anh lạy mày, mày vẫn là thằng nhóc vẫn còn học mẫu giáo à?" Lưu Vũ Ninh thực sự bất lực. "Tỏ tình và theo đuổi là hai khái niệm khác nhau."

"Cho nên anh đang dạy em một lớp học lý thuyết tình yêu?" Tăng Thuấn Hy lấy ra một thanh kiếm dài 40m, "Em chỉ muốn biết tiếp theo nên làm gì thôi..."

"Bó tay... Thằng nhóc mày đang yêu hay là anh mày đang yêu đây trời..." Lưu Vũ Ninh nhìn thấy Tăng Thuấn Hy trong giây lát gửi cho mình một phong bì màu đỏ trị giá năm mươi vạn, lập tức đổi giọng: "Thân là bằng hữu, xét về đạo nghĩa anh không thể từ chối giúp em được. Để anh giải thích chi tiết. Hãy đến--"

Một đêm trôi qua như vậy, khi Tăng Thuấn Hy đi ngủ đã đến ba giờ sáng.

Hậu quả của việc thức khuya là không có đủ năng lượng vào ban ngày.

Sau khi ngáp lần thứ 101 trong phòng khách, Thành Nghị cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi Tăng Thuấn Hy.

"Tối qua em có lẻn ra ngoài chơi không?"

"Đương nhiên là không." Tăng Thuấn Hy lại ngáp một cái. "Em đang học kinh nghiệm, à không... Em đang học những kiến ​​thức lý thuyết rất quan trọng."

Thành Nghị nghi hoặc nhìn. Tăng Thuấn Hy đối mặt với ánh mắt của anh rất bình tĩnh.

Tăng thuấn Hy của ngày hôm nay không còn là Tăng Thuấn Hy của ngày hôm qua nữa, sau khi học được kiến ​​thức rất có hệ thống và phong phú về cách tán tỉnh người yêu từ Lưu Vũ Ninh, cậu cảm thấy tràn ngập sức mạnh!

Dưới ánh mắt rực lửa của chú cún con, Thành Nghị không hiểu vì sao lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Thấy thế, Tăng Thuấn Hy rũ mắt xuống và nở một nụ cười tự tin.

Điện thoại reo, Lưu Vũ Ninh lại gửi một tin nhắn dài:

"Mấu chốt chính là, đừng mất khống chế. Hãy nhớ rằng, không nhất thiết phải nói thích bằng lời, mà trong từng hành động hay cử chỉ phải thể hiện sự yêu thích và sự ưu tiên trong đó. Hãy khiến người khác nghi ngờ cảm tính của mình và cảm thấy rằng bản thân có một vị trí đặc biệt trong trái tim em."

"Khó quá..." Tăng Thuấn Hy lông mày bỗng nhiên rũ xuống, Thành Nghị tò mò tới gần nhìn xem, Tăng Thuấn Hy vội vàng khóa màn hình, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

"Có việc gì khó vậy?" Ánh mắt Thành Nghị vẫn đang nhìn vào điện thoại di động của Tăng Thuấn Hy.

"Không có gì..." Tăng Thuấn Hy có chút áy náy, "Ý em là... cảnh quay hôm nay khó khăn quá..."

"Có khó khăn gì sao?" Thành Nghị có chút kỳ quái hỏi: "Hôm nay chúng ta không phải quay một cảnh thành Tiểu Xa ở Ly Châu hay sao? Có gì đặc biệt?"

"Không phải em có cảnh sẽ đánh anh sao..." Tăng Thuấn Hy trợn mắt, "Em sợ đánh anh bị thương..."

Câu nói này kỳ thực chỉ là một cái cớ, nhưng khi phim chính thức bắt đầu, Tăng Thuấn Hy không biết tại sao lại không thể ra tay.

Dưới ánh nắng oi bức, Thành Nghị cầm dù và nói chuyện với Tăng Thuấn Hy.

"Đồ đệ đánh sư phụ, là đại nghịch bất đạo!" Thành Nghị cố ý gằn giọng thô bạo, khiến những nhân viên xung quanh bật cười.

"Sư phụ? Ngươi gánh nổi hai chữ này sao?" Tăng Thuấn Hy cười trả lời câu này, người kia giả vờ bị đấm, nhưng kỳ thực tay cậu căn bản không có chạm vào Thành Nghị.

Thành Nghị hợp tác và giả vờ bị đánh, phát ra một tiếng kêu thảm.

"Tăng Thuấn Hy! Ngươi thật có võ sao!" Tiêu Thuận Nghiêu ồn ào hét lên: "Người căn bản không có chạm vào Thành Nghị, cậu ấy làm sao có thể kêu thảm như thế? Đây là phương pháp Cách sơn đả ngưu(*) sao? Hay là phương pháp truyền nội lực bằng sóng não?"

(*)"Cách sơn đả ngưu" (nghĩa gốc là cách một quả núi vẫn có thể đánh chết được trâu) là một môn công phu khí công thượng hạng, được hiểu nôm na là đánh được vào một vật này gián tiếp thông qua một vật khác mà không làm vật được thông qua bị hư hại, tổn thương.

Tăng Thuấn Hy mỉm cười trừng mắt nhìn Tiêu Thuận Nghiêu: "Câm miệng!"

Trước khi bắt đầu quay phim, hai người bọn họ lại thử đối diễn lại cảnh đó. Tăng Thuấn Hy cầm kiếm trong tay trái, vẫn có chút lo lắng khi tiến về phía trước đẩy nhẹ vào ngực Thành Nghị.

"Anh không sao chứ?" Cún con lo lắng đưa tay ra sờ xem người đối diện có bị thương hay không, nhưng tay vừa chạm vào đã bị người nọ nhích ra.

"Đúng! Chính là nó!" Thành Nghị chỉ vào động tác của Tăng Thuấn Hy. "Không thành vấn đề, chỉ cần đánh mạnh hơn một chút là được!"

"Ồ, Thành Nghị không phải làm từ pha lê thủy tinh gì đâu, cậu chạm mạnh một chút cũng sẽ không vỡ." Bên cạnh đạo diễn nói. "Nghị ca từng tập luyện Tán Đả, cơ ngực của cậu ấy rất phát triển!" Tăng Thuấn Hy đúng là có nhìn ra cơ ngực "phát triển".

Ờ...đạo diễn cũng không có lừa người.

Thành Nghị đỏ mặt, cho rằng mình nhất định bị cảm nắng, xua tay, nhanh chóng giải thích: "Ta không luyện tập Tán Đả, ta luyện tập bị đánh."

Tăng Thuấn Hy lúc đầu có chút khẩn trương, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà cười.

Một giây trước khi cảnh quay bắt đầu, Thành Nghị vẫn đang xây dựng tâm lý cho Tăng Thuấn Hy: "Cố gắng lên, cố gắng lên! Để anh nói cho em biết... cơ ngực của anh thực sự rất khỏe."

Tăng Thuấn Hy đương nhiên đã biết cơ ngực Thành Nghị "phát triển" ra sao.

"Được rồi! Ba hai một!" Khi đếm ngược, Tăng Thuấn Hy đâm chuôi kiếm vào ngực Thành Nghị, lưng anh bị ép mạnh vào bức tường đá, cơn đau khiến anh không nhịn được muốn cau mày.

Sau khi quay xong, Tăng Thuấn Hy vội vàng bước tới xem xét, Thành Nghị bị cậu sờ tới cờ lui mà đỏ mặt, đạo diễn ở phía bên kia lại thúc giục họ quay cảnh tiếp theo.

"Ai da ai da, xương sườn của ta sắp gãy mất rồi..." Lý Liên Hoa dựa vào tường thành, khom người xuống, như thể hắn đau đớn không thể chống đỡ nổi.

Phương Tiểu Bảo do dự hết lần này đến lần khác, bước tới kiểm tra, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị tên hồ ly này lừa.

Sau khi quay xong cảnh này, Tăng Thuấn Hy ngồi xổm trên bậc thang, ôm mặt và oán giận.

"Em đang làm gì vậy? Mặt em phồng lên như sóc chuột ấy." Thành Nghị nhịn không được muốn trêu chọc cậu.

"Phương Đa Bệnh lần này lại bị Lý Liên Hoa lừa rồi, anh phải bù đắp cho em!" "Mắt cún" rũ xuống, Tăng Thuấn Hy khiến Thành Nghị nhìn đến bật cười.

"Anh nên bồi thường cho em cái gì đây? Chẳng phải anh đã bị đánh sao?" Thành Nghị chỉ vào chính mình, "Nhìn xem! Cơ ngực của anh đều bị em đánh bẹp rồi!"

"Vậy sau khi anh bù đắp cho em, em sẽ bù đắp lại cho anh." Tăng Thuấn Hy ngẩng đầu nhìn Thành Nghị, trong mắt tràn ngập cảm xúc không ai có thể bỏ qua. "Em muốn một cử ăn khuya!"

"Còn chưa ăn trưa, vậy mà đã nghĩ đến đêm ăn gì rồi." Thành Nghị dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Tăng Thuấn Hy, nghĩ lý do để trốn tránh. "Sau cảnh buổi đêm, em nên nằm xuống và đi ngủ..."

Tăng Thuấn Hy lấy tay che trán, đáng thương nhìn Thành Nghị, nếu anh từ chối thì cậu cũng không thể nói được gì.

Việc quay phim ngày hôm nay diễn ra rất nhanh chóng. Thời tiết quá nóng, cả hai đều không thèm ăn nên buổi trưa ăn vội một vài miếng. Đêm qua Thành Nghị ngủ rất ngon, nhưng lại cảm thấy hơi mệt. Nhưng Tăng Thuấn Hy rõ ràng cảm thấy hơi yếu sức vì tối qua "học" đến quá muộn.

Không sao đâu, nếu kiên trì thêm chút nữa, tối nay mình vẫn có thể đi ăn tối với Nghị ca.

Trong studio đông người, Tăng Thuấn Hy ngước mắt nhìn Thành Nghị, Thành Nghị tựa hồ cũng nhận ra điều đó, hai người nhìn nhau rồi ngầm hiểu mà rời đi.

Những gì được quay đêm đó là cảnh Hà đường chủ bị bắt cóc tại phủ Hoàng Tuyền. Bước vào ngôi nhà nổi danh hung trạch "Liên Hoa Lâu", Thành Nghị vô cớ cảm thấy lưng mình ngứa ran.

"Rắc-" Tấm bảng phía trên bị gió thổi bay một chút, ban đêm không phát ra âm thanh.

Những chiếc đèn lồng trong phủ đung đưa như thể linh hồn của ai đó đang trú ngụ bên trong. Rõ ràng đang là đêm hè, sao lại có chút mát mẻ rợn người?

"Kỳ quái, ban ngày thì rõ nóng, nhưng sao về đêm lại đột nhiên lạnh như vậy?" Nhiếp ảnh gia vừa điều chỉnh ống kính vừa trò chuyện với các diễn viên phụ xung quanh.

Buổi tối, trường quay Hoành Điếm không có đèn đường, phân khu này đến phân khu khác nối tiếp nhau, ánh sáng hoàn toàn phụ thuộc vào ê-kíp, nếu đêm nay toàn bộ ê-kíp không có cảnh đêm thì địa điểm quay phim sẽ tối như mực.

Việc quay phim vẫn tiếp tục như thường lệ, nhưng đạo diễn nói rằng đêm nay dường như là một đêm quan trọng.

"Sao mặt em lại trắng bệch thế?" Thành Nghị vô tình bị Tăng Thuấn Hy làm cho giật mình.

"Trời sinh đã đẹp. Anh chưa bao giờ nghe nói đến Tăng Thuấn Hy có làn da trắng như sữa sao?" Tăng Thuấn Hy yếu ớt nói, "Có lẽ do em buồn ngủ quá, Nghị ca..."

Đột nhiên, âm thanh của máy phát điện dừng lại, tất cả các thiết bị chiếu sáng đều ngừng chạy và trường quay chìm vào bóng tối.

Một cơn gió thổi qua, Thành Nghị đột nhiên nghe thấy trên đầu mình có tiếng ken két, sau đó là tiếng trượt nhẹ, dường như có mối nguy hiểm nào đó đang đến gần.

Trong khoảnh khắc, có người không nói lời nào đẩy Thành Nghị sang một bên, âm thanh rùng rợn của vật nặng rơi xuống đất kèm theo tiếng rên rỉ của người bên cạnh, có chất lỏng từ một nơi nào đó bên canh Thành Nghị dần dần lan rộng ra đất. ..

Thành Nghị sắc mặt đột nhiên biến sắc, anh nắm lấy cánh tay của người kia, nói đi nói lại một câu không mạch lạc: "Tiểu Hy... sao...Tiểu Hy... em không sao chứ?"

Máy phát điện nổ một tiếng, đèn đột nhiên sáng lên, Thành Nghị cố chịu đựng cơn đau rát, cố gắng mở mắt ra nhìn sang bên cạnh——

Tăng Thuấn Hy kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, Thành Nghị lắc lắc tay, kiểm tra Tăng Thuấn Hy từ trên xuống dưới, khi phát hiện chất lỏng dưới người là từ một chai nước khoáng bị vỡ, Thành Nghị đột nhiên cảm thấy ngực nóng bừng lên, nỗi sợ hãi đã biến mất. Khi Thành Nghị bước đi, tay chân anh cuối cùng không còn cứng đờ nữa, anh cảm thấy nhịp tim và toàn thân nháy mắt buông thõng xuống.

Nét mặt của các nhân viên thay nhau từng đợt trắng xanh, bên tai vang lên tiếng nói của đạo diễn triệu tập đội đạo cụ, lúc này họ mới nhìn thấy tấm bảng gỗ to và nặng của Dinh thự Hoàng Tuyền rơi xuống bên cạnh Tăng Thuấn Hy, nguy hiểm chỉ cách Tăng Thuấn Hy có ba tấc.

Nếu bị rơi trúng... Thành Nghị sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay của Tăng Thuấn Hy, vô thức dùng sức siết tay cậu, nhưng Tăng Thuấn Hy theo bản năng đè lại tay Thành Nghị lại, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Thành Nghị nhanh chóng vén tay áo của Tăng Thuấn Hy lên, trên cánh tay trái của cậu xuất hiện một vết bầm đen tím, Thành Nghị đau lòng nhíu mày.

"Giống như tem kiểm dịch trên thịt lợn mua ngoài chợ vậy..." còn chưa nói xong, Tăng Thuấn Hy đã bị Thành Nghị vỗ nhẹ vào đầu.

"Làm sao em biết cái này sẽ rơi xuống?" Thành Nghị cảm thấy có chút không hiểu, "Lúc đó mất điện, theo lý mà nói, em không nhìn thấy được."

"Trước khi mất điện, em thấy nó có chuyển động nhẹ, thấy lạ nên em nhìn chằm chằm vào nó." Tăng Thuấn Hy nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, vị bác sĩ do đạo diễn thuê cũng đến hiện trường, chẩn đoán cánh tay của Tăng Thuấn Hy không có gì nghiêm trọng, lúc này tổ đạo diễn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tổ đạo diễn bắt đầu điều tra nguyên nhân vì sao tấm bảng gỗ lại rơi.

Đã xảy ra sự cố như vậy, cảnh đêm nay nhất định sẽ không tiếp tục quay được, đạo diễn chỉ yêu cầu các diễn viên về sớm và nghỉ ngơi thật tốt.

Đầu tiên, xe bảo mẫu đưa hai người về khách sạn, khi xuống xe, cả hai đều có cảm giác như vừa sống sót sau một thảm họa.

Ăn ý đẩy cửa cầu thang an toàn ra, Thành Nghị chiếu đèn pin trong tay về phía trước, quay đầu, đưa tay về phía Tăng Thuấn Hy.

Cậu không hề do dự, giây phút nắm tay anh, Tăng Thuấn Hy cảm thấy làn khói mù bị Thành Nghị xa lánh mấy ngày nay đã bị loại trừ, tâm trạng cậu phấn khởi hơn, loại hạnh phúc này không phải là sự nhẹ nhõm khi mọi vấn đề đều được giải quyết, mà là biết rằng vẫn còn nhiều điều khó khăn phía trước, nhưng chỉ cần nắm lấy bàn tay Thành Nghị, cậu có thể quên đi tất cả và tận hưởng phút giây thư giãn này.

Cứ như vậy, họ lần lượt đi đến tầng mười, Thành Nghị không buông tay mà kéo Tăng Thuấn Hy dừng lại trước cửa phòng.

"Vậy... anh ngủ ngon." Tăng Thuấn Hy không muốn nhìn thấy Thành Nghị khó xử nên đơn giản buông tay anh ra.

"Ngủ ngon." Thành Nghị mím môi đi vào phòng.

Anh vội vàng đi tắm, tắt đèn rồi ngủ thiếp đi.

Trong mộng, ban đêm Thành Nghị trở lại trường quay, tấm bảng nặng nề rơi xuống, đệ đệ đẩy anh ra, ngón tay chạm vào chất lỏng sền sệt và ấm nóng.

Trong bóng tối, có người đang kêu la thảm thiết, đệ đệ yên lặng dựa vào anh, dưới thân máu tươi càng ngày càng nhiều, hơi thở cũng không nghe được.

Thành Nghị ôm cậu và cầu cứu.

Những studio không bao giờ sáng đèn và mọi thứ xung quanh họ tối như mực.

Thành Nghị chỉ biết hy vọng của mình dần dần tan biến.

Trong bóng tối, anh chợt tỉnh dậy. Xung quanh tối đen như mực, anh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả, cũng không biết mình có phải đang mơ hay không.

Ngoài cửa hình như có tiếng động nào đó, hình như có người đặt ngón tay lên chuông cửa nhưng không ấn vào.

Thành Nghị dựng tóc gáy nhưng vẫn quyết định đi xem. Anh lặng lẽ rời khỏi giường và đi đến cửa, bất ngờ mở ra.

Tăng Thuấn Hy ngẩng đầu, đôi mắt đẹp hơi mở to, nhìn có chút mê mang.

"Nghị ca... em gặp..." Chưa kịp nói ra hai chữ " ác mộng", cậu đã bị một lực mạnh kéo thẳng vào phòng. Tăng Thuấn Hy không khỏi nghĩ rằng quả thực là một người đàn ông thường xuyên tập thể hình, lực thật mạnh cmn mẽ a.

Phòng Thành Nghị không bật đèn, sau khi kéo người vào cũng không nói gì, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy vai Tăng Thuấn Hy, chậm rãi đến gần.

Trong ánh sáng mờ ảo của bên ngoài, Tăng Thuấn Hy bị hành động của Thành Nghị làm cho giật mình, cậu nhìn khuôn mặt kia gần như vậy, tim đập không ngừng, khuôn mặt của họ rất gần nhau, chỉ cần lại gần một chút, môi của họ sẽ chạm vào nhau.

"Nghị ca... thực ra em..." Tăng Thuấn Hy muốn bày tỏ tình cảm của mình ngay lập tức.

"Đừng nói... ngoan..." Giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc khiến máu trong người Tăng Thuấn Hy sôi trào.

THời điểm trái tim Tăng Thuấn Hy đập như trống " thình thịch thình thịch" thì chiếc bụng phản chủ lại nổi loạn kêu lên một tiếng dài.

Thành Nghị dựa vào vai cậu không nhịn được cười, Tăng Thuấn Hy vừa tức giận vừa hối hận, nếu biết trước như vậy, cậu đã ăn một chút gì đó rồi mới qua đây...

Nghị ca vừa định hôn mình...

Đệt! Tiểu Hy muốn khóc thật to!

"Phốc!" Đèn phòng khách đã bật lên, Thành Nghị lùi lại vài bước, cười nhìn Tăng Thuấn Hy: "Đói bụng không?"

Tăng Thuấn Hy thừa nhận cũng không đúng, không thừa nhận cũng không đúng.

"Anh đã nói là muốn đãi em một bữa tối..." Cậu lẩm bẩm, trong đầu nảy lên những tính toán nhỏ, bây giờ đã muộn như vậy rồi, nếu anh không thèm đãi em một bữa tối thì cứ thay bằng cách hôn anh đi...

"Đã muộn thế này thì anh có thể mời em ăn bữa tối ở đâu chứ?" Thành Nghị bất đắc dĩ nói, trong mắt tràn ngập sự trìu mến, khiến Tăng Thuấn Hy chỉ liếc nhìn một cái đã không khỏi cảm động.

Nếu không ăn khuya thì hôn nhau cũng được mà, dù sao cũng không phải lần đầu chúng ta gặp nhau...

Tăng Thuấn Hy vừa định nói, cậu liền nhìn thấy Thành Nghị từ trong vali lấy ra hai hộp cháo ăn liền, vị cháo trứng Bắc Thảo và thịt nạc.

Ah...nụ hôn sắp tới lại bay theo gió. Tăng Thuấn Hy đang chìm trong suy nghĩ đã bị Thành Nghị gõ nhẹ vào mũi.

"Có đồ ăn rồi sao nhìn em có chút không vui thế?"

Tăng Thuấn Hy không dám nói ra.

Thành Nghị cũng không ép buộc, chỉ lo đun nước nấu cháo. Cuối cùng cũng đến thời điểm ăn được, anh đẩy một chiếc hộp đến trước mặt Tăng Thuấn Hy.

"Được rồi...ăn nhanh đi."

Tăng Thuấn Hy có chút bực mình, nhưng cháo thơm đến mức cậu nhịn không được ăn hết thìa này đến thìa khác.

Thành Nghị bên kia vẫn đang ăn cháo, đôi mắt tươi cười của anh không ngừng nhìn về phía Tăng Thuấn Hy, từng chút một phác họa nội tâm người đối diện.

Tăng Thuấn Hy vẫn kiên trì ăn hết cháo. Ăn no liền cảm thấy rất buồn ngủ, trong khi Thành Nghị đang dọn dẹp, mí mắt của Tăng Thuấn Hy bắt đầu không trụ nổi nữa rồi, đầu cũng gật gà gật gù chìm vào giấc ngủ từng chút một.

"Muốn ngủ thì phải ngủ trên giường chứ..." Thành Nghị bất lực đẩy đẩy Tăng Thuấn Hy, người vẫn đang nhắm mắt ngủ tay nhưng lại ôm lấy eo Thành Nghị.

"Nhưng anh ơi... vừa rồi em không... em...." Tăng Thuấn Hy nói gì đó không mạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net