chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy lại tinh thần đứng dậy *phủi y phục* cô từng bước từng bước tiến lại gần đôi yêu tinh kia"đó là phu quân của cô,bằng mọi giá cô phải đưa y ra khỏi nam nhân quỷ quyệt kia ko để hắn cướp phu quân của cô đc"
_Ngạn ca tại sao ngươi lấy cô gái đó làm vk chứ"nam nhân dựa vào vai y"
_Ta ko mún do bị ép thôi ngươi đừng nghĩ nhiều"vuốt mặt y"
Cô rùng mình nam nhân thúi đó là phu quân ta hừ hừ
_3 năm ta cho ngươi thời gian 3 năm sao đó ngươi hưu cô ta để về vs ta có đc ko"rúc sâu vào lòng y"
_Ta hảo hảo đáp ứng ngươi"ôm chặt"
Nghe tới đây mặt cô biến sắc hắn định hưu cô sao không đc phải để hắn xa nam nhân kia ra mới đc quay bước về phòng trong tâm trí mất hồn cô thẫn thờ nhìn vào gương đồng
"thật ra mình bị làm sao vậy trong tâm hồn mình lun có Tiểu Anh tại sao thấy phu quân cùng nam nhân khác mình lại khó chịu còn mún giành hắn lại ko đc mình phải kiên quyết đem phu quân của mình ra khỏi vũng lầy đó Tiểu Anh là mụi mụi của mình không được nghỉ đến mụi ấy nữa(😒😒tẩu vô tình vậy)nên nghĩ về phu quân của mình"
Sau khi tiễn Ngạn Tử Minh về Lãnh Minh Ngạn bước vào phòng vừa thấy cô vợ của mình đang ngồi nhìn gương
"ko lẽ cô ấy đã thấy mình vs Tên kia.. Ko thể nào lúc mình đi cô ấy còn ngủ..chắc ko auk chắc nhớ nhà rồi.. Mình nên an phận"
Bước về phía cô đặc tay lên đôi vai gầy của cô một nụ hôn vào trán bắt giác làm cô rùng mình
"hắn cũng mới hôn tên Kia"
_Nàng làm sao vậy ko khỏe hay nhớ nhà
_Ko có auk thiếp hơi mệt tí thôi ko sao ko sao
_Nàng ăn gì chưa..
_Thiếp chưa ăn
_Vậy để ta đưa nàng đi ăn ko nên nhịn đói như vậy không tốt nghe chưa
_Hảo
_Ăn xong ta đưa nàng jk đình viên hóng mát (sao ko đưa jk thanh lâu)
_Nga~~~
Hai người đến bàn ăn đã quá ngọ mọi người đã vào bàn cùng nhau ăn cơm trong không khí u ám
"tẩu thật sự iu ca ca sao.. Tiểu anh nghĩ"

"nhìn ca vs tẩu vậy chắc hạnh phúc lắm.. Hàn ân"

"hình như hai người họ tương kính như bân.mới hôm nọ còn tương tư vs anh tỷ mà..tiêu vũ"

"hình như tẩu tẩu bị ép lấy ca ca.... An Nhiên"

"ca đêm qua đã làm gì tẩu để tẩu thất thần như vậy... Nhược Hy"

"Tiểu Anh cô có để ta trong lòng ko... Minh phu nhân"

"ko pik tên kia về tới nhà chưa... Minh gia chủ"

Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng của mình nhưng ko ai nói gì cả im lặng qua bữa ăn... Thật vất vả

*chạy lại ôm y*_tẩu tẩu hôm nay mụi dẫn tẩu jk tham quan minh phủ có được ko
*đẩy y ra*_Anh mụi ta lỡ hứa jk vs ca ca của mụi rồi nên để lần khác jk*thật tiếc*
_Vậy mụi về phòng trước

_Sao nàng không jk vs mụi ấy
_Ta hứa jk vs chàng rồi
_Hôm khác cũng đc còn rất nhiều thời gian.. Lần sau có ai rủ cứ jk jk*cho ta có thời gian nghỉ đến tiểu nam nhân kia*
_Ân*ko mún ở cùng ta một chỗ vậy à*
_Ta jk thư phòng nàng về trước jk
_Ân..

Y ko pik mình vừa ly khai thì giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt tinh tế kia
"ko lẽ trong lòng huynh ta ko bằng tên nam nhân Kia"
Bước về phòng vs nổi bùn kính mịt
"nếu như tiểu anh là nam nhân thì tốt pik mấy... Nếu như ngày đó mình từ trối hôn nhân này... Tiểu Anh ta đau lòng quá"

Do khóc quá nhiều nên cô ngủ khi nào ko hay... Nam nhân bước vào phòng thấy  cô ngủ vội bế cô lên giường.. Lần đầu tiên hắn nhìn kĩ khuôn mặt kia quả thật ko ai sánh bằng ngủ quan tinh tế bắt giác hắn con môi mỏng lên
"gả cho ta nàng có thiệt thòi ko ta xin lỗi nhưng ta đã yêu y rồi ta nhất định đối tốt với nàng không để nàng thiệt gì auk yên tâm"

Sáng sớm ánh bình minh chiếu gọi nữ tử khuôn mặt thập phần xinh đẹp
Cửa phòng mở ra
_Phu Nhân... Gia kêu nô tì đến chăm sóc người
_ko cần auk ta tự lo được
_Nhưng Gia đã nói nô tì chăm sóc người nên em có nghĩa vụ đó
_tùy em jk
_Vâng
Mọi thứ diễn ra bình thường từ lúc đó cũng ko thấy tên nam nhân đó quay lại nữa

"sao hắn ko đến nữa.. Hay hai người có chuyện gì rồi vậy càng tốt để phu quân ta chuyên tâm về một mình ta"
_Tẩu tẩu
_Tam mụi đó sao hiếm khi gặp mụi
_Ân... Mụi ít ra ngoài nên tẩu ko thấy thôi
_mụi jk auk vậy
_Mụi jk về viện của nhị tỷ tẩu jk ko
_Ta hơi mệt nên về phòng nghĩ trưa
_Tẩu nghĩ cho khỏe ạ
_Mụi jk vui cho ta gửi lời hỏi thăm nhị mụi
_Ân...

"ước gì mình cũng vô ưu vô lo như nhị nhị vs tam mụi Tiểu Anh thế nào rồi nhỉ hay đến viện của mụi ấy"
Bước đến Trường Nhạc Các cô ấy ngây ngất đứng tại nơi này
"đây là nơi nữ nhi đó ở sao lần đầu đến hồi hộp quá"
Vừa đẩy cửa bước vào....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net