Chương 1 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Editor: Sakura Trang

“Nâng đùi lên một chút.” Nguyên Tu Văn vỗ bắp đùi của y, ý bảo chân cũng dang ra thêm một chút.

Tức Cảnh Sơn cũng không có ngượng ngùng gì, mấy tháng này tới nay, y cũng đã thành thói quen với chuyện này, nghe vậy liền khẽ nâng eo lên, thuận tiện cho Nguyên Tu Văn cầm noãn ngọc cực to trong tay đút vào, trong lòng mặc dù đã thích ứng, thân thể lại vẫn có chút bài xích, dù sao nơi này cũng không phải nơi chứa đựng những… thứ như vậy, thân thể Tức Cảnh Sơn cứng một chút, mới thả lỏng lại, xuống giường để tùy Nguyên Tu Văn mặc cho y áo lót liên thể đặc chế.

Áo lót màu đen, nguyên vốn muốn làm thành màu trắng, chẳng qua Tức Cảnh Sơn có chút chống cự, liền đổi thành màu đen khiêm tốn, từ vai cho đến mãi mắt cá chân, y phục liền một thể, phần eo cực rộng, nơi vây quanh mông và bắp đùi cũng rộng thùng thình, thừa để tiếp nhận bụng mang thai chín tháng của y, lại cũng có độ co dãn nhất định, cũng không phải bó sát, mà là ôm nhẹ lên trên người y, khuyết điểm duy nhất của bộ y phục này là không quá tiện lợi, phải cài nút từ phía sau, cũng phải cởi ra từ phía sau, chẳng qua Nguyên Tu Văn bày tỏ, cho dù thế nào y cũng ở bên cạnh Tức Cảnh Sơn, cho nên mặc cởi y phục luôn có hắn hỗ trợ.

Buộc xong vài cái nút buộc phía sau, Nguyên Tu Văn giúp y chỉnh lại cổ áo, “Lần này là lớn nhất, ngươi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Một chút, chẳng qua không sao. Hài tử quan trọng nhất.” Tức Cảnh Sơn cúi đầu nhìn người đang giúp mình buộc chắc đai lưng, ánh mắt ôn hòa.

“Ừ, hài tử này ít ngày nữa liền muốn sinh ra, mở rộng cũng làm đến bước cuối cùng, ngươi cố chịu một chút, chờ hài tử ra ngoài, sẽ không cần mấy thứ này nữa.” Nguyên Tu Văn ôm lấy cái bụng to trước người này, hôn một cái, lại ôm lấy người nào đó đang mang thai, hôn vài cái.

Tức Cảnh Sơn cũng tùy hắn, chỉ là yên lặng hưởng thụ giờ phút ấm áp này.

Chỉ là việc đời không như ý người, tại trên chiến trường làm gì có việc thuận buồm xuôi gió.

“Tướng quân!!! Cấp báo!!!” Ngoài trướng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, Tức Cảnh Sơn nghiêm mặt, tâm phúc Lý Sơn của y sau khi nghe tin tức, cũng là vẻ mặt đại biến, vội vã đi đến, bẩm báo với y: “Tướng quân, là có tình báo quân sự quan trọng về quân địch. Chúng tướng sĩ đã chờ ở đằng sau, chờ tướng quân đi qua.”

Tức Cảnh Sơn gật đầu một cái, tỏ ý biết rồi. Lý Sơn lui ra ngoài. Y phục hồi tinh thần lại nhìn về phía Nguyên Tu Văn, Nguyên Tu Văn sao không biết y đang nghĩ gì, đi mép giường lấy khôi giáp của y, khoác lên người giúp y, tay mò đến thắt lưng hai bên eo, kéo một cái, bụng rộng thùng thình lập tức co rút lại, cho đến khi bụng này có thể cố gắng xuyên được khôi giáp, mới dừng lại, buộc một nút đơn giản.

“Nếu không thoải mái, liền tháo cái nút buộc này, biết không? Nhất định không nên miễn cưỡng bản thân.” Nguyên Tu Văn dặn dò.

Tức Cảnh Sơn gật đầu: “Ngươi yên tâm.”

“Còn nữa, ngươi đồng ý rồi, tuyệt đối không tự mình ra chiến trường!”

“… Ta biết, hiện tại thân thể này đi cũng là rắc rối, ta sẽ không xúc động, chẳng qua chỉ đi thương lượng một chút quân tình, lập tức trở về.” Tức Cảnh Sơn hít sâu một hơi, ưỡn bụng, để Nguyên Tu Văn cài nút khôi giáp cho y.

*


“Ngươi nói cái gì??!!” Nguyên Tu khiếp sợ nhảy dựng từ trên ghế xuống, “Tướng quân dẫn người đi đánh lén lương thảo của bọn họ??”

Tên khốn khiếp này, đã nói là không đi rồi mà?

“Đúng vậy phu nhân…” Lý Sơn toát mồ hôi lạnh, nhìn Nguyên Tu Văn đang nổi giận, giải thích: “Bây giờ không có người thích hợp để lựa chọn, Lưu tướng quân, Bạch phó tướng cũng được phân bố đến những vị trí quan trọng khác trên chiến tuyến, phái những người khác thì không yên tâm, đây là lương thảo quan trọng nhất của quân địch, nếu có thể cản lại, tràng chiến sự này liền có thể kết thúc!”

“Vậy thì sao? Cái thân thể đó của y sao có thể đi được!”

“Lý Sơn, những người khác không biết nhưng ngươi biết mà!”

“Phu nhân — nhưng mà ta không khuyên được tướng quân a.”

“Bọn họ đi đâu.” Nguyên Tu Văn tỉnh táo một chút, hỏi.

“Phía tây núi Thanh Sơn — phu nhân người không thể đi a!” Lý Sơn yếu ớt giữ lại.

“Bọn họ lên đường đã bao lâu?”

Vẻ mặt Nguyên Tu Văn âm trầm đáng sợ, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào hắn, rõ ràng chỉ là văn nhân, nhưng mang đến áp cực lớn cho Lý Sơn, hắn không thể làm gì khác hơn là trung thành trả lời: “Đêm tối hôm qua, đã được bốn giờ, chẳng qua mấy người tướng quân vì ẩn núp làm việc, không cưỡi ngựa, chỉ đi bộ.”

“Ta biết.” Sau khi nghe xong, Nguyên Tu Văn quay đầu thu dọn đồ đạc, Lý Sơn đứng tại chỗ không biết nên nói gì an ủi hắn, nói tướng quân không có việc gì sao? Chính hắn còn không tin — hơn nữa thân thể hiện tại của tướng quân, aizzz.

“Đúng rồi, Ngôn đại phu giờ ở đâu?”

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------


Chương 2

Editor: Sakura Trang

Đường sâu lạnh lẽo, lúc Tức Cảnh Sơn và mọi người đang mai phục trên sườn cỏ trên núi, giảm thấp thân thể xuống, gần như nửa gần sát đất, bọn họ duy trì tư thế này đã hai giờ, ban đêm còn rơi xuống một đợt mưa phùn, xối lên người mặc dù không có cảm giác gì, nhưng làm ướt y phục, cộng thêm sáng sớm nhiệt độ thấp, khiến trên người các chiến sĩ đều có chút rùng mình, nhưng bọn họ vẫn nằm ở một chỗ, vẫn không nhúc nhích, theo như tin tức, chỉ nửa canh giờ nữa, lương thảo của địch nhân sẽ đi qua nơi này, trận chiến này, quyết định thắng bại!

Lòng bọn họ cũng đặt hết lên cái nhìn chăm chú trên con đường mòn kia, rất sợ bỏ qua một chút biến hóa.

“Tướng quân, tất cả mai phục đã chuẩn bị xong.”


“Được mọi người ổn định, lúc quân mới xuất hiện không muốn hành động thiếu suy nghĩ, chờ toàn bộ quân đội của họ tiến vào, đầu tiên liền đẩy đá, sau đó bắn tên!”

“Dạ!”

Sau khi người báo cáo cuối cùng đi, Tức Cảnh Sơn mới lặng lẽ thở phào một cái, tay trái sờ xuống dưới hông, nâng đỡ bụng lớn.

Sau một trận đau đớn bụng trĩu xuống, trong hoàn cảnh giá rét nơi đây, trên mặt Tức Cảnh Sơn thế nhưng có mồ hôi.

Y biết tự mình đến đây rất nguy hiểm, nhưng thế cục cưỡng bức — trận đánh này, chỉ cần trận đánh này thắng, liền kết thúc, chỉ mong thật sự vượt qua được lần này.

Chẳng qua có lẽ do hành quân khổ cực, hài tử đã được Nguyên Tu Văn an ủi thật tốt có chút kháng nghị, phụ thể liên tục đi nhanh và chèn ép, khiến cho hài tử luôn luôn đánh tay đá chân bày tỏ sự khó chịu, để Tức Cảnh Sơn âm thầm kêu khổ.

Thật ra thì — ở lúc tham khảo quân tình thì bụng y đã có chút kéo căng, chẳng qua là y cảm thấy đây là do buộc bụng khó chịu, lại không nghĩ rằng, cơn đau bụng này lại từ từ tăng lên.

Hừ — không tự chủ được nắm chặt cỏ dại bên dưới, lại đến nữa. Tức Cảnh Sơn cắn chặt hàm răng, vẫn thái sơn bất động như cũ, y là tướng quân, là lòng quân, không thể phạm chút sai lầm nào.

Trên trời bắt đầu bay bay mưa phùn, đường trên núi trơn trượt điều này có lợi cho sự tấn công của bọn họ. Tinh thần chúng tướng sĩ cùng lên cao.

“Báo! Tướng quân, quân địch cách nơi đây còn có năm trăm bước!”

“Ba trăm bước!”

“Một trăm bước!!”

“Mọi người đã chuẩn bị xong!”

Địch nhân từ từ đi vào con đường mòn này, lương thảo sau lưng cũng tiến vào tầm mắt của bọn họ, tất cả mọi người lên tinh thần đo đạc khoảng cách, một chút xíu nữa thôi, một chút xíu, liền…

Đợi đã, không đúng!

Con ngươi Tức Cảnh Sơn co rút nhanh, tại sao người dẫn đầu lại là đại tướng quân Thác Bạt của quân địch, cái này không đúng, Thác Bạt rõ ràng đang ở tràng chủ chiến chiến đấu với quân ta — đây là âm mưu!

“Rút lui!!! Rút lui!! Đây là mưu kế của quân địch!” Tức Cảnh Sơn kêu lớn.

Quả nhiên, tiếng y vừa dứt, những binh lính ẩn núp đã lâu dưới những lương thảo kia liền leo ra, số người trong nháy mắt vượt qua bọn họ.

“Thả đá!”

Các tướng nằm úp sấp hai bên lập tức đứng dậy, đẩy đá trước người.

Đá lăn xuống cản trở sự tiến công của phe địch, nhưng còn chưa đủ.

“Bắn tên!”

Mọi người kéo cung, bắn hỏa tiễn đã chuẩn bị từ trước, chẳng qua bởi vì cơn mưa này, hiệu quả cũng không lớn lắm.

Bắn qua hai ba lượt, Tức Cảnh Sơn lần nữa lên tiếng: “Rút lui! Bất cứ giá nào! Còn sống trở về đường lớn!”

Con đường này vốn là đường tắt của nước y, trên đường lớn tất nhiên sẽ có tướng sĩ canh gác, phe địch lựa chọn nơi này mạo hiểm vận chuyển lương thảo, y sớm nên nghĩ đến mới đúng!

“Tướng quân! Để chúng ta che chở ngài! Ngài mau đi đi!” Quân địch xông ra từ bốn phương tám hướng, rất nhan bon họ liền không ngăn được, mà Thác Bạt cũng liều chết nhìn chằm chằm Tức Cảnh Sơn tấn công, muốn tiêu diệt tử địch của mình ở chỗ này.

“Keng!” Giơ tay lên lại ngăn cản một đao của Thác Bạt, tay Tức Cảnh Sơn khó có thể nhận ra run một cái, hai chân cứng ngắc lùi về phía sau mấy bước, liền bị mấy tướng sĩ bảo vệ.

Nhìn thấy sắc mặt y tái nhợt, một người trong đó thấp giọng hỏi: “Tướng quân bị thương sao?”

“Không có —” Tức Cảnh Sơn lắc đầu. Chẳng qua cái bụng này…

“Ha ha ha ha ha, Tức tướng quân nổi danh của Đại Tề thì ra chỉ có chút bản lĩnh này sao, còn bị bảo vệ như một cô nương nữa chứ, có dám đi ra đánh một trận với ta không hả!” Thác Bạt ở vòng ngoài châm biếm y, muốn kích y đi ra.

“Tướng quân, không nên trúng gian kế của hắn! Ngài phải nhanh chóng rời khỏi đây!”

“Đúng vậy, tướng quân, đại quân còn cần ngài!”

“Tướng quân, phu nhân cũng ở trong trại chờ ngài đó!”

Tu Văn — nắm chặt trường thương động một chút, lại lần nữa nhấc vũ khí lên, Tức Cảnh Sơn hít sâu một hơi, xoay người rút lui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC