Chương 3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Editor: Sakura Trang

Thác Bạt đuổi sát đằng sau, giống như rắn độc hung ác nhìn chăm chú vào con mồi của mình, cái này làm cho Tức Cảnh Sơn có chút không chống đỡ nổi, trở tay đánh rơi tên độc bắn đến, y lảo đảo về phía trước một chút, thiếu chút nữa ngã xuống, cuối cùng không nhịn được đè lại bụng mình — đau quá a, hài tử, ngươi là đang trách cha sao —

Chẳng qua y chỉ ngừng mấy giây, liền bị mấy tướng sĩ đang bảo vệ y đẩy về phía trước, trong chớp mắt bước chân, lại một trận trụy đau, để y khổ không thể tả, có ai biết, dưới khôi giáp của Tức tướng quân cường đại của bọn họ là bụng mang thai đang ngày càng trở nên cứng rắn co rút chứ?

Chạy như vậy một lúc, các tướng sĩ quen thuộc với y liền nhận ra y khác thường, chẳng qua ở nơi này trong thời khắc khẩn cấp cũng không tiện hỏi nhiều, chẳng qua là truyền cho nhau ánh mắt, liền đã quyết định: “Các huynh đệ, liều cái mạng này cũng muốn ngăn cản cẩu tặc Thác Bạt, để tướng quân an toàn rời đi!”

“Các ngươi!!” Tức Cảnh Sơn khiếp sợ nhưng cũng không đồng ý.

“Đi đi! Tướng quân!” Những người còn lại đều không kể giá cao vây quanh Thác Bạt, còn dư lại lính quèn bọn họ tin tưởng căn bản không ngăn được Tức Cảnh Sơn, chỉ cần ngăn cản Thác Bạt, khẳng định tướng quân có thể chạy đi.

Đường núi trơn trượt, cây cối lại nhiều, dựa vào sự quen thuộc với khu vực nơi đây, bỏ rơi phần lớn truy binh, cuối cùng đuổi theo Tức Cảnh Sơn chỉ có mấy người, dừng chân lại, hai chân Tức Cảnh Sơn dang ra, đặt trường thương trước ngực, ba tên lính quèn cũng là đuổi hết sức mệt mỏi, nhưng lúc này y vẫn phải cảnh giác đo lường khoảng cách ba người đến gần.

“Lên!”

Chẳng qua mấy chiêu, mấy tên lính quèn có chút kỳ quái, tại sao thân thủ của Đại tướng quân trong truyền thuyết cũng không lanh lẹ như lời đồn…? Động tác chậm lại, âm thầm đánh giá động tác của Tức Cảnh Sơn, liền phát hiện ra sơ hở của y.

“Bụng! Đánh bụng của y!

Lúc Tức Cảnh Sơn phòng thủ động tác theo bản năng che chở bụng của mình đã bị người nhận ra, ba tên lính quèn cũng chấn động tinh thần, xuất thủ càng độc ác hơn, Tức Cảnh Sơn biết lúc này chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, vì vậy liền buông tha phòng thủ, từng chiêu đâm vào nơi yếu hại của đối phương, không dưới mười chiêu, hai người đã ngã xuống, “Bổn tướng quân cho dù trọng thương sắp chết, cũng không phải những thứ như các ngươi có thể đánh bại!”

Cười lạnh một tiếng, đang đợi kết quả là lấy tính mạng của người thứ ba, người nọ đã sợ đến nhắm mắt, đợi đã lâu lại không có nghênh đón thống khổ như trong tưởng tượng, mở mắt, tướng quân vốn uy phong kia chẳng biết tại sao lại quỳ trên mặt đất, một tay chống mặt đất, một tay chống hông, mồ hôi lạnh dầm dề.

Trong một chốc Tức Cảnh Sơn cất bước kia, bào thai trong bụng nhưng lại mạnh mẽ trĩu xuống, chống đỡ lên xương chậu của y, để y nhất thời không thể thở bình thường được, hai chân như nhũn ra quỳ xuống, mà trận đau đớn này đặc biệt dài đằng đẵng, ở lúc y phát hiện địch nhân lại tấn công lần nữa nhưng lại không có sức lực cầm vũ khí lên, chẳng lẽ hôm nay mình phải dừng lại ở đây sao?

Không được, không được! Hài tử vẫn còn ở trong bụng, Tu Văn vẫn còn đang chờ mình, Đại Tề cũng không thể mất đi tướng quân —-

Nhưng mà trận đau đớn này để cho y không thể động đậy, không mất hình tượng co rúc trên đất đã là cực hạn rồi.

“Ha ha ha ha hôm nay Tức đại tướng quân liền phải chết dưới tay thủ hạ của ta rồi!” Người này hết sức ngạc nhiên mừng rỡ, liền buông lỏng tâm thần, giơ đao liền muốn chặt xuống —

“Đông” một người ở sau nện mạnh tảng đá lên lưng hắn.

“Cảnh Sơn! Ngươi không có sao chứ!” Nguyên Tu Văn ném đá dính máu trong tay, đi nhanh đến, ngồi xổm người xuống, lo âu nhìn Tức Cảnh Sơn.

Tức Cảnh Sơn sững sờ nhìn hắn: “Tu Văn — làm sao ngươi đến đây.”

“Ngươi có thể đến, sao ta không thể đến được?” Nói đến chỗ này, Nguyên Tu Văn liền có chút tức giận, nhưng khi nhìn nam nhân yếu ớt liền không phát ra được, tất cả đều là đau lòng, “Có thể đứng lên sao? Ngựa của ta ở bên kia, truy binh rất nhanh sẽ đi đến đây, không thể dừng lại ở đây.”

Trả lời Nguyên Tu Văn, Tức Cảnh Sơn đã có chút chậm lại, sau khi đứng lên, không nhịn được tựa vào trên người hắn, Nguyên Tu Văn nhìn ra y khác thường, hai tay đưa vào trong khôi giáp của y, sờ thấy bụng cứng rắn như đá, không còn mềm mại như hôm qua, hắn liền biết, Tức Cảnh Sơn đã bắt đầu cung lui rồi.

Cầm bình thuốc từ trong ngực, đổ ra một viên, “Ăn, thuốc an thai.”

Tức Cảnh Sơn nhìn hắn một cái, cầm lấy thứ có thể cải thiện tình hình hiện tại của y, ngoan ngoãn nuốt vào. Nguyên Tu Văn giúp y cởi dây buộc khôi giáp và đồ lót, bụng của y lập tức nhô lên.

“Hô —-” Thoải mái rất nhiều.


“Đi thôi.” Nguyên Tu Văn nhìn sắc mặt y khá hơn một chút, liền giúp y nâng bụng lớn, đỡ y đi về phía đường mòn bên cạnh.

“Làm sao ngươi tìm được ta?”

“Tìm Lý Sơn lấy bản đồ.”

“…”

“Ta …”

Tức Cảnh Sơn ăn nói vụng về, không biết làm cách nào để hóa đi hàn băng trên mặt người yêu, y có chút luống cuống kéo tay Nguyên Tu Văn đang đặt trên bụng y.

“Aizz — ta thật là thua ngươi rồi.” Nguyên Tu Văn không còn cách nào với bộ dạng yếu ớt ấy của y, không thể làm khác hơn là đè sự tức giận trong lòng xuống, giọng nói mềm nhẹ: “Bây giờ đến ta hỏi ngươi, bụng ngươi đau bao lâu? Lúc nào bắt đầu?”

“Trước khi lên đường đã…”

“Trước khi lên đường, nói cách khác người vừa mới đi đã bắt đầu?!”

Vẻ mặt Nguyên Tu Văn lại không tốt, Tức Cảnh Sơn nhìn không hiểu nhưng cũng không dám trả lời nữa.

“Bây giờ không so đo chuyện này với ngươi! Chờ hài tử đi ra chúng ta liền bàn lại!”

“Ngươi, đừng nóng giận.”

“Ta không tức giận. Tốt lắm, lên ngựa nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Không để cho Tức Cảnh Sơn nói thêm nữa, hắn đi dắt ngựa đến.

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------


Chương 4

Editor: Sakura Trang

Tức Cảnh Sơn không thể làm gì khác hơn là im lặng, nhấc chân muốn nhảy lên, thất bại…

Nguyên Tu Văn có chút buồn cười, Tức Cảnh Sơn chưa từng có lúc nào muốn lên ngựa mà không lên được a.

Để cho ngựa cúi thân xuống, Tức Cảnh Sơn mới ngồi lên, Nguyên Tu Văn cũng vội vàng ngồi vào sau lưng y, kéo cương ngựa.

Lúc này bọn họ có thể nghe thấy được tiếng bước chân huyên náo đằng sau, vẻ mặt căng thẳng, Nguyên Tu Văn vung roi ngựa, con ngựa liền bắt đầu chạy.

“Ngươi đã lấy noãn ngọc ra chưa?” Hắn dán vào lưng Tức Cảnh Sơn, hai tay vòng qua bên hông kéo cương ngựa đằng trước, cũng là muốn mượn tư thế này làm giảm chút áp lực khiến bụng Tức Cảnh Sơn lắc lư.

Tức Cảnh Sơn buông mắt, không trả lời, hắn liền hiểu, không nhịn được đau lòng mắng: “Tướng quân thật đúng là lợi hại! Ngươi cho thân thể mình là kim cương bất hoại sao?”

Hiện Tức Cảnh Sơn cảm thấy mình nói cái gì cũng sai, không bằng im miệng chịu đựng bên trong thân thể đang kháng nghị.

Cảm giác được thân thể nam nhân trong ngực đang kéo căng, Nguyên Tu Văn cũng mềm lòng, lúc này nói những thứ này cũng vô ích, cái này đã thành thói quen đại tướng quân đỉnh thiên lập địa này cũng sẽ không thay đổi, “Ai…” không biết đây là lần than thở thứ mấy, nhiệm vụ này làm sao lại khó giải quyết như vậy chứ?

Vượt qua cửa ải của nhân vật chính, so với Tức Cảnh Sơn khiến người bớt lo hơn nhiều…

Chẳng qua suy nghĩ một chút rất nhanh liền có thể kết thúc cái thế giới này rồi, Nguyên Tu Văn lên tinh thần, cái thế giới này tác động đến tâm thần luôn không dao động của hắn, ảnh hưởng quá mức đến tình cảm vốn chết lặng của hắn, quá nguy hiểm, không thể ở lâu.

“Ngươi có thể đứng lên một chút sao?” Để cho Tức Cảnh Sơn giẫm lên bàn đạp, hắn đẩy mông y một cái, Tức Cảnh Sơn liền nghe lời nằm về phía trước, hai chân dùng lực, nâng hai chân, hạ thân treo giữa khoảng không.

Lúc này Nguyên Tu Văn lại đang gặp khó khăn với thể y mà hắn đắc ý nhất, rốt cuộc lúc ấy vì sao hắn lại muốn làm ra y phục phiền phức như vậy chứ? Ở dã ngoại không dễ để cởi ra, suy tư chốc lát, thấy Tức Cảnh Sơn có chút phát run, đã biết cung lui của y lại đến, linh quang trong đầu chợt lóe, lấy xuống chủy thủ treo trên thân ngựa xuống, hạ một đao, y phục ở giữa đùi liền bị rạch ra.

Tức Cảnh Sơn cảm thấy phía sau chợt lạnh, bắt đầu có gió lạnh thổi vào, để cho cả người y co rút một cái, y có chút lúng túng: “Tu Văn, ngươi làm hỏng quần của ta để làm gì?”

Tiếp, liền cảm giác được một cái tay lại lướt qua noãn ngọc đang cắm trong cơ thể mình, y căng thẳng một chút, lúc này con ngựa lại nhảy một cái, đụng vào bụng của y, chân như nhũn ra, đột nhiên ngồi xuống.

“Ô ——” tiếng kêu đau đớn kiềm chế trong cổ họng, y lại có chút ngồi không nổi, ngã xuống bên cạnh.

“Cẩn thận!” Nguyên Tu Văn bận bịu rút tay ra, đỡ y. “Cảnh Sơn? Xin lỗi, ta nên nói trước với ngươi, ngươi có khỏe không?”

Tức Cảnh Sơn muốn trả lời hắn, nói mình không có việc gì, nhưng một chữ cũng không nói ra khỏi miệng được, hai tay đè bụng, tứ chi cương cứng, tay đè bụng nổi gân xanh, để cho Nguyên Tu Văn càng lo lắng, hắn biết chuyện vừa nãy khẳng định thương tổn đến Tức Cảnh Sơn, ban đầu là muốn lấy noãn ngọc ra, y ngồi xuống như vậy, noãn ngọc kia nhưng lại đi vào hoàn toàn, lấy ra sợ cũng không dễ.

Trên thực tế tình trạng của Tức Cảnh Sơn còn tệ hơn những gì hắn nghĩ, nước ối của y bị đâm vỡ…

Chất lỏng chảy ra dọc xuống theo đồ lót màu đen, rơi vào trong giầy, không chút dấu vết, hài tử điên cuồng giãy giụa hướng xuống dưới, nhưng luôn bị lưng ngựa đẩy trở về, Tức Cảnh Sơn sắp bị loại hành hạ này ép điên rồi.

“Tu, Tu Văn, dừng lại, dừng ngựa lại!” Y không thể làm gì khác hơn là ống tay áo của người sau lưng, giọng nói có chút nức nở.

Nguyên Tu Văn ngẩn người một chút, theo bản năng kéo cương ngựa lại, “Làm sao vậy?”

“Ta, ta…” Ta vỡ nước ối? Lời này phải nói ra khỏi miệng như thế nào…

Thật may cái tính tình không được tự nhiên này của y Nguyên Tu Văn vẫn hiểu, liền lập tức xuống ngựa, cũng đỡ y xuống.

Vừa xuống ngựa, Tức Cảnh Sơn liền không nhịn được mở hai chân, chổng mông lên, hài tử kẹt dưới háng, y cũng chỉ có thể đứng như vậy.

Nguyên Tu Văn nhìn ra y khác thường, đưa tay sờ một cái, “Ngươi vỡ ối…”, hắn bắt đầu có chút nóng nảy, ở nơi hoang dã này, làm áo thích hợp y sinh con!

“Tướng quân! Bên này giống như có dấu vó ngựa!” Phía dưới lại truyền đến tiếng nói của kẻ địch…

Thật là họa không chỉ đến một lần!

Tức Cảnh Sơn cũng nghe được, đột nhiên đứng thẳng lưng, lấy trường thương của mình từ trên lưng ngựa, quay đầu nói với Nguyên Tu Văn: “Chạy lên núi! Địa thế trên núi phức tạp, ít có người đi qua, mấy người Thác Bạt không quen rừng núi, chúng ta đi lên kia đi, có lẽ còn có một con đường sống!”

“Nhưng mà hài tử!”

“Không có sao, ta kiên trì được, hài tử, hài tử còn không có xuống nhanh như vậy!”

Nhìn ánh mắt kiên nghị của Tức Cảnh Sơn, trong miệng Nguyên Tu Văn đắng chát, cũng chỉ có thể gật đầu một cái.

Hai người nâng đỡ nhau, bỏ ngựa mà chạy, trên núi rất nhiều đá vụn lá rụng, không cẩn thận sẽ trượt chân, Nguyên Tu Văn nhiều lần kéo Tức Cảnh Sơn đang lảo đảo, hắn không dám quay đầu lại nhìn, cũng không mất thời gian nhìn tình huống của Tức Cảnh Sơn, chẳng qua bên tai, luôn là tiếng rên rỉ không kìm nén được của Tức Cảnh Sơn…

“Đằng trước! Đằng trước có căn phòng nhỏ!” Chạy nửa giờ, Nguyên Tu Văn kinh ngạc vui mừng phát hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ ẩn núp sau mấy cây đại thụ xanh um, hắn vui mừng nhìn về phía Tức Cảnh Sơn , ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt Tức Cảnh Sơn lúc này đúng không chút máu, đôi môi bị cắn nát, một bộ lảo đảo muốn ngã.

“Cảnh Sơn! Ngươi chịu đựng! Ta lập tức mang ngươi đến nơi đó!”

Gần như là nửa kéo, Nguyên Tu Văn mang y từng bước từng bước đi về phía ngôi nhà, lúc này chỉ hận nhân vật của mình ở thế giới này là thư sinh tay trói gà không chặt, nếu có võ công, khẳng định có thể ôm Tức Cảnh Sơn nhún hai ba cái là đến mục tiêu.

Đẩy cửa ra, sạch sẽ ngoài dự kiến, đánh giá đúng là nơi thợ săn trên núi ở tạm, chẳng qua đáng tiếc, không có giường, chỉ có một ít đồ lặt vặt cùng những chiếc giỏ lớn nhỏ, đại khái chắc là để dùng đựng con mồi.

Nửa ôm Tức Cảnh Sơn vào trong phòng, gỡ xuống một khối da lông không biết của động vật gì treo trên tường làm đệm tường, để cho y ngồi xuống.

Cuối cùng cũng có thể cởi bỏ tất cả khôi giáp nặng nề trên người y, Nguyên Tu Văn để y nằm xuống, tách hai chân ta, kiểm tra tình huống hậu huyệt.

“Ách ——” vừa nằm xuống, Tức Cảnh Sơn liền không nhịn được dùng sức xuống bên dưới để sinh. Huyệt khẩu đã mở, hắn thậm chí có thể nhìn thấy khối noãn ngọc ở giữa. Đạo lý ra ra vào vào, Nguyên Tu Văn đưa tay vào, muốn chạm đến noãn ngọc kia, nhưng ẩm ướt trơn trượt không cầm vào được, không thể làm gì khác hơn là rút ra khỏi đó, tìm trước một chút vải vóc sạch sẽ, giúp Tức Cảnh Sơn lau mồ hôi: “Cảnh Sơn, noãn ngọc đi vào sâu quá, ngươi phải đẩy nó ra mới được.”

Tức Cảnh Sơn thở hổn hển, gật đầu, ôm lấy hai chân mình, thử co rút hậu huyệt lại, có thể cảm giác được một món đồ bị kẹt đang đi ra ngoài theo nước ối, chẳng qua hài tử cũng đã sớm xuyên qua xương chậu, cắm ở trong lối đi, để cho y thống khổ không chịu nổi, hạ thân căng như muốn nứt ra.

Nhìn y có chút vô lực, Nguyên Tu Văn liền để cho y ngồi dậy một chút, cầm lấy chân y đặt lên bả vai của mình, tư thế giống như tư thế hai người dùng trên giường, hắn cổ vũ nói: “Cảnh Sơn, dùng sức!”

“A ách ——” Tức Cảnh Sơn cong chân lại, dồn bụng mình xuống phía dưới, đầu noãn ngọc màu xanh chui ra khỏi huyệt khẩu của y, vừa chuẩn bị thụt lại, Nguyên Tu Văn vội vàng bắt lấy nó, rút ra, bên trên tất cả đều là chất lỏng vàng hồng, hắn thả noãn ngọc xuống bên cạnh, tiếp tục lo lắng nhìn hậu huyệt lúc này đã mở lớn bằng nắm tay kia.

Đây chính là cảm giác lúc mẫu hậu sinh ta ra sao? Đau đớn giống như bị chém thành hai khúc, trong lúc ngắn ngủi lấy hơi Tức Cảnh Sơn mê mang nghĩ, khó trách người ta nói lúc phụ nhân sinh nở là một lần đi dạo quỷ môn quan, loại đau đớn này cho dù là vạn mũi tê xuyên người cũng khó sánh được, thân thể này, giống như không phải của mình vậy — chỉ biết theo bản năng dùng sức, kìm nén tiếng rên rỉ…

“Cảnh Sơn! Tức Cảnh Sơn! Ngươi tỉnh lại cho ta!”

Có người đang đánh lên mặt y, là ai vậy, bây giờ y chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, y mệt mỏi quá…

“Cảnh Sơn! Ta thấy đầu của hài tử rồi, ngươi chịu đựng a, lập tức sẽ kết thúc!”

Hài tử — Hài tử —

Tức Cảnh Sơn đột nhiên mở to đôi mắt vốn đang nhắm chặt, cắn tay trái của mình, “A!!!” Thanh âm mơ hồ tràn ra từ khóe miệng, y không thể buông tha, hài tử, phải để hài tử ra ngoài, truy binh vẫn chưa đi, chỉ sinh hài tử ra y mới có thể bảo vệ Tu Văn và hài tử!

“Đúng, chính là như vậy!” Nguyên Tu Văn lau mồ hôi, khích lệ nhìn y, trong tay nâng đầu thai nhi đã ra hơn nửa, hạ thân Tức Cảnh Sơn trướng phồng, cảm giác hài tử kẹp ở giữa hai chân, liền dồn toàn bộ sức lực, “Hài tử, đi ra ——!”

Thai nhi nho nhỏ liền rơi xuống hài tay Nguyên Tu Văn.

Tiếp bụng lại một trận co rút, huyệt khẩu của y lạ tống ra cuống rốn, mới thật sự là kết thúc…

“Cảnh Sơn.”

“Ừm?”

“Phải chăm sóc mình thật tốt, sau này không được cậy mạnh như vậy.”

“Sao ngươi lại nói những lời này?”

Nguyên Tu Văn cười một tiếng, không trả lời.

Nhưng trong đêm hai người an toàn trở lại quân đội, mọi người đều biết, Tức đại tướng quân phu nhân … đột nhiên biến mất.

Sau khi Tức Cảnh Sơn giao hài tử cho quản gia, xin nghỉ dài hạn, chạy khắp nam bắc, nhưng cũng không tìm được Nguyên Tu Văn.

_ Hoàn_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC