Ngôn tình vs Văn học Việt Nam!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoản: Vô Đề
#Arthur_TốCẩm



Cô giáo hỏi tôi: Câu nói gì là cảm động nhất?

Tôi trả lời: Ngải Tình bảo với Kuramajiva rằng "Em nhất định sẽ đợi chàng, gặp nhau nơi địa ngục, và sẽ không gì có thể chia cắt đôi ta được nữa". Đó là câu nói cảm động nhất.

Cô cười rồi đọc lên vần thơ : "Không lấy được nhau mùa hạ ta sẽ lấy nhau mùa đông, không lấy được nhau thời trẻ ta sẽ lấy nhau khi hoá bụa về già."

Cuộc đời con người là vậy, đã yêu thì nhất quyết phải nắm trọn cơ hội. Nếu phải đợi đến lúc xuống địa ngục hay đợi đến kiếp sau, chi bằng hãy cố gắng bên nhau ngay trong kiếp này.

***

Cô hỏi tôi: Câu nói nào là bi thương nhất?

Tôi trả lời: Tôn Gia Ngộ từng nói "Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ". Đây là bi thương.

Cô cười đọc lại trích đoạn: "Hắn nghiến răng mà chửi cái đứa đã đẻ ra thằng Chí Phèo. Nhưng mà đứa nào đã đẻ ra thằng Chí Phèo? Có trời mới biết! Hắn không biết, cả làng Vũ Đại không ai biết". Đó là bi thương.

Cuộc đời có rất nhiều đau thương. Đau thương ẩn sau từng câu nói. Chỉ là nhân vật trong những câu chuyện ấy, trong suốt những tháng năm qua rốt cục đã hạnh phúc được bao lâu.

***

Cô hỏi tôi: Cái gì là đau khổ?

Tôi trả lời: Mặc Sênh chờ đợi Dĩ Thâm 7 năm mong mỏi.

Cô chỉ lắc đầu, mỉm cười nhìn tôi: Mười năm, Thúy Vân chờ Kim Trọng tìm chị gái. Mười năm, Thuý Kiều lang bạt chốn hoa lâu. Mười năm, Kim Trọng sống cùng người mình không có chút ý niệm tình ái. Bọn họ, đã chờ mười năm rồi ...

Đau khổ không chỉ là nguồn tương tư mong nhớ giữa một nam một nữ. Nó chính là chìm trong biển vô định mông lung bơ vơ trơ trọi. Chờ đợi nhưng kết cục vẫn chẳng thể có được hạnh phúc, được thì ít, mất quá nhiều. Bản thân không hiểu nổi mình đang vì ai, làm gì. Đau lòng hơn, chính là biết người thân của mình cũng đau đớn - nhưng lại lực bất tòng tâm.

***

Cô hỏi tôi: cái gì là tàn nhẫn

Tôi trả lời: Thẩm Hàn Vũ nói với vợ mình "Đời này anh nợ em, anh và cô ấy sinh tử không rời".

Cô mỉm cười nhìn tôi: Trương Sinh chưa từng tin Vũ Nương. Hắn cũng không cảm thấy hắn nợ nàng...

Trên đời này, có nhiều loại hình của tàn nhẫn. Đôi khi là một lời xin lỗi vô ích, đôi khi là sự biểu lộ tình cảm sâu sắc với một ai kia. Nhưng cũng đôi khi, nó chính là một dây oan nghiệt. Bạn yêu người ấy, vì người ấy chờ đợi, vì người ấy một mình vượt qua bão giông. Chỉ là những gì bạn làm không đổi lại được dù chỉ là một tia tin tưởng. Họ làm tổn thương bạn, nhưng lại một mực cho rằng bạn có lỗi... Thế mặt vẫn cảm tâm...

***

Cô hỏi tôi: Thế nào là một người đàn ông tốt?

Tôi trả lời: Lôi Dận vì Mạch Khê từ tàn nhẫn hoá dịu dàng. Phong Đằng vì Sam Sam không ngại lời đàm tếu. Tiểu Phàm lại vì Bích Dao chờ đợi nàng mười năm. Đó là những người đàn ông tốt nhất trên đời!

Cô cười trả lời: Thế còn bố của Xi-Mông? Anh ấy tốt chứ?

Định nghĩa một người đàn ông tốt rất đơn giản. Anh ấy không cần phải là một soái ca đứng đầu tổ chức nào đó. Không cần phải là chủ tịch tập đoàn tuổi trẻ tài cao. Không cần là phó tông chủ ma giáo si tình. Anh ấy có thể chỉ là một người thợ rèn. Một người thợ vì đứa con bạn mang nặng đẻ đau mà coi bạn là cả bầu trời rộng lớn, chống đỡ cho bạn trước bão tố gian nan.

***

Cô hỏi tôi: Cái gì là vĩ đại?

Tôi trả lời: Fkun nói Anh không thích thế giới này. Anh chỉ thích em. Tình yêu đó thật vĩ đại.

Cô mỉm cười xa xăm: T'nú vì vợ con và dân làng của mình, thiêu cháy 10 ngón tay. Mai vì con mình, bị đánh tới chết. Nhựa Xà Nu lan từ từ, đau đớn đến tận cốt tủy. Nỗi đau anh, cô chịu đựng, mười vết đạn cũng không sánh bằng...

Sự vĩ đại đôi khi không thông qua lời tỏ tình ngọt ngào. Thay vì nghe sao không nhìn hành động người ấy làm cho bạn? Vĩ đại chính là vì người mình yêu chờ đợi trong vô vọng, vì người mình thương hi sinh cả linh hồn cùng thể xác.

***

Cô hỏi tôi: Chuyện tình nào là tận cùng của bi ai?

Tôi bật khóc nức nở: Thiên Tình yêu Hàn Vũ bằng cả sinh mệnh. Hàn Vũ trớ trêu lại là anh cùng cha khác mẹ của cô, cho đến lúc cô ra đi, anh mới kịp kêu lên lời từ biệt "Tình, đợi anh".

Cô chỉ mỉm cười đọc lên câu thơ, ánh mắt xa xăm như nhịp tim ngừng thở:

"Đồng Đăng có phố Kì Lừa
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh."

Tôi nói đến đây, các bạn hiểu rồi chứ?

______________________

Thực ra tình yêu, sự tàn nhẫn, bi thương hay sự vĩ đại không chỉ ẩn giấu trong những cuốn ngôn tình. Nó nằm ngay trong mỗi tác phẩm "cộc cằn tẻ nhạt"chúng ta từng đọc qua. Trên đời này rốt cục bao lâu thì xuất hiện một Phong Đằng hay Bạch Tử Hoạ? Vậy nếu có, xác xuất ta gặp họ là bao nhiêu? Mỗi một giây trôi qua là mất đi một phần sinh mệnh ngắn ngủi. Trân trọng từng thứ bình dị bên cạnh mình mới là chân lý.

Đôi khi những tình yêu, hỉ nộ ái ố của các nhân vật trong ngôn tình được lời văn chau chuốt biến hoá cho thêm phần bi thương. Nhưng nghệ thuật chân chính là khi ta biết rõ những nhân vật kia tuy không giàu có, cũng chẳng xinh đẹp, yêu chẳng đậm, hận chẳng sâu, lời văn lạnh lùng, cảm xúc mông lung. Rốt cục, lại làm cho tim ta tê tái đến thấm nhuần vào cốt tủy.

#Arthur Tố Cẩm
***
_____________________
Chú thích:
1:
Bất phụ Như Lại bất phụ Khanh • Tiễn Người Yêu ( Sgk văn 10)

2:
• Từng có người yêu tôi như sinh mệnh
•Chí Phèo (SGK văn 11)

3:
•Bên nhau trọn đời
•Truyện Kiều

4:
•Thất tịch không mưa
•Người con gái Nam Xương {Truyền kì mạn lục}(SGK văn 9- T1)

5:
•Trò chơi nguy hiểm
• Sam Sam tới đây ăn nè
• Tru Tiên

• Bố của xi mông (SGK văn 9-T2)

6:
•Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em
•Rừng xà nu (SGK văn 12)

7:
•Thất tịch Không mưa
•Sự tích hòn vọng phu (truyện cổ tích Việt Nam) .

... Tóm tắt truyện cổ tích...

【hai anh em Tô Thị sống biệt ly từ nhỏ. Thị làm con nuôi của một nhà ở Lạng Sơn. khi lớn lên họ không nhận ra nhau nữa, thương yêu và kết duyên sinh ra một đứa con bị tật nguyền. Ngày kia, Tô Văn gội đầu cho vợ phát hiện trên đầu vợ có vết sẹo nhỏ. hỏi ra mới biết cái sẹo đó do chính chàng gây ra cho em gái mình từ thuở bé. chàng vô cùng đau khổ, lặng lẽ bỏ đi. Người vợ nhớ chồng ngày ngày ẵm con lên núi đứng đợi đến hoá đá. Cho đến lúc chết, nàng vẫn không gặp được người nàng yêu, Tô Văn cũng chẳng bảo nàng đợi...】

.... Chỗ của ta....

Đây là một đoản khá hay và có chiều sâu. Như vậy chúng ta mới thấy được không phải lúc nào văn học Việt Nam cũng nhàm chán, khô khan. Mà nó là sự chân thực và tác giả nhìn theo một phía cạnh trải đời. Bởi họ đều lớn hơn chúng ta rất nhiều tuổi nên "lệch" suy nghĩ hay cách cảm nhận mọi thứ là điều bình thường.

Cũng không thấy lạ nếu đa số người lớn thấy ngôn tình rất nhảm nhí. Kiểu như người lớn thích uống cà phê đen trẻ con thích trà sữa. Chắc phải sau này khi lớn lên chúng ta mới thấy được vị ngọt trong cốc cà phê ấy.

Ai, chuyện chả viết được đến đâu nhưng làm chuyện nhảm thì rất oke. Haha, ta chết với môn toán thôi. 
Mà lên hội thấy bài này hay nên xin về cho các bé "khai sáng" chút xíu về văn học bị "nghét bỏ"! 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net