chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phượng Hoàng Cổ Trấn nằm ở phía tây tỉnh ( Trung Quốc). Đây là nơi sinh sống của các dân tộc thiểu số như Miêu, Hồi. Phượng Hoàng Cổ trấn nổi tiếng phong cảnh đẹp như tranh vẽ, toát lên màu sắc hoang sơ, hoài cổ với nhiều thành quách, những dãy phố, những căn nhà, gia trang, đền chùa cổ. Tuổi thọ của thị trấn này lên đến 1300 năm tuổi.

Buổi tối trông Phượng Hoàng cổ trấn rực rỡ với ánh sáng cam đỏ lập lòe từ những chiếc đèn lồng. Mùi thịt gác bếp, lẩu cá cay tỏa ra từ các quán ăn địa phương khiến người ta nao nức, cảm thấy ấm áp.

Sau khi đã đánh chén xong món mì lòng bò cay gia truyền, Ngụy Thừa nắm tay Tô Trình đi dọc theo con đường lát đá bên dòng sông Đà Giang.

Suốt đoạn đường đi anh chẳng nói gì, chỉ im lặng hút thuốc. Còn Tô Trình bên cạnh thì vui vẻ giới thiệu cho anh các điểm tham quan. Nào là: Bắc Môn Cổ Thành, Cầu Hồng Kiều, Dương gia từ đường...

" Em ở đây bao lâu rồi?" Ngụy Thừa lên tiếng ngắt lời cô,giọng anh hơi khàn.

" Một tuần." Tô Trình đáp.

Thực ra cô không ở nơi đâu quá lây cả. Mỗi địa điểm Tô Trình chỉ dừng lại hai ba ngày rồi đi tiếp. Nhưng Phượng Hoàng cổ trấn quá đẹp nên cô đã quyết định lưu lại lâu hơn vì vậy Ngụy Thừa mới có thể tìm được cô.

" Em đã đi đâu ?" Anh tiếp tục hỏi.

" Đi tất cả mọi nơi mà em đã hứa với Bà." Tô Trình nói.

" Bà?"

" Bà nội của em."

" Khi sinh em ra được một tuần. Mẹ đã bỏ em đi xa xứ. Chỉ có một mình bà chăm sóc em. Đến cả tên của em cũng là do bà đặt. Do ít học nên bà chỉ có thể ghép họ của bố và em tạo thành tên em." Tô Trình bắt đầu kể, mắt nghĩ về miền ký ức đã rất xa.

" Bà lao động vất vả để nuôi em lớn. Còn bố em.." Tô Trình thở dài "... em chẳng thể nào nhớ được mặt ông ta nữa, chỉ biết ông ta hay say xỉn về đập phá đồ đạc lấy cả tiền của bà nội đi đánh bạc."

" Năm em lên sáu, bà nội dắt tay em đi trốn. Bà và em đã lên đên một vùng núi rất xa. Cuộc sống tuy khó nhọc vô cùng nhưng em thấy rất vui vì lúc nào bà cũng ở bên cạnh quan tâm chăm sóc em. Cho đến một ngày bà nhận được một bức thư, đọc xong lá thư ấy bà ốm đến một tuần, khóc đến mù một bên mắt, sau này em mới biết đó là lá thư thông báo bố em đã bị bọn xã hội đen mổ lấy nội tạng xiết nợ. Bà nội cứ day dứt mãi, vì bà đã trốn không trả nợ hộ bố , nên để đánh mất đứa con trai duy nhất của mình."

" Sau đó để cải thiện cuộc sống, em quyết định một mình lên thành phố. Nhờ ngoại hình xinh xắn em được chọn làm người mẫu, diễn viên. Kiên trì suốt mấy năm cuối cũng đủ tiền mua một căn nhà tặng cho bà. Nhưng lúc đó bà lại bị chẩn đoán mắc ung thư não. Năm tháng sau đã ra đi. Khi bà đi, mẹ trở về với em đó là điểm tựa duy nhất mà em còn. Nhưng rồi mẹ cũng theo bố, tiếp tục dính vào cờ bạc, nợ nần."

"Cho nên Ngụy Thừa chúng ta không thích hợp để đến với nhau đâu." Tô Trình nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu thê lương.

Ngụy Thừa cũng nhìn cô.

" Vì sao ?" anh hỏi

" Vì sao cái gì. Bố em, mẹ em họ luôn dính vào cờ bạc, xã hội đen đó luôn là nỗi ám ảnh trong cuộc đời em. Sao em có thể yêu đương với một đại ca xã hội đen được ?"

Đôi mắt Ngụy Thừa sâu hút như muốn nhìn sâu vào tâm tưởng Tô Trình.

Tô Trình né tránh ánh mắt của anh, ngoảnh mặt đi nói tiếp: " Còn vấn đề tuổi tác nữa."

" Anh xem anh đã hơn 40 tuổi, trong khi em mới 24. Anh hơn em cả một con giáp cộng thêm 5 năm có lẻ. Tuy anh đẹp trai, có tiền, có quyền thật, nhưng.. nhưng em ngại gả cho đàn ông lớn tuổi lắm." Tô Trình ấp úng, bịa ra một lý do. Cô cố ý đánh vào vấn đề tuổi tác để châm chọc chú Ngụy.

Có lẽ lần này Ngụy Thừa giận thật, anh buông tay cô đi lên phía trước. Tô Trình thắc mắc không biết anh làm gì, dáng người Ngụy Thừa quá cao chắn cả tầm nhìn của cô.

Ngụy Thừa quay lại, sải bước đến phía Tô trình, hai tay năm chặt vai cô, ép cô đối diện trước mặt anh: " Em đã lấy đủ lý do chưa ?" anh hỏi mùi thuốc lá xộc thẳng vào mặt Tô Trình làm cô chỉ muốn ho nhưng nhìn ánh mắt đáng sợ của Ngụy Thừa cô kìm nén lại.

Ngụy Thừa thở dài, tiếp tục nói: " Tô Trình, những gì em nói anh không hề phủ nhận. Anh là một thằng đầu đàn xó chợ, làm nhiều việc xấu, nhưng anh cũng có nguyên tắc của chính mình. Anh... anh sẽ cố gắng để bảo vệ em. Còn về tuổi tác, em chưa nghe câu " chồng già vợ trẻ" là tiên à ?"

" Ai là vợ chồng với anh hả ?" Tô Trình nhíu máy, nhận ra điểm bất thường trong lời nói của anh.

" Em" nói đến đây Ngụy Thừa cúi đầu xuống hôn cô. Nụ hôn của anh rụt rè như chàng trai mới biết yêu. Đập cả răng vào môi Tô Trình.

1 giây...2g

Tô Trình dùng hai tay đẩy mạnh Ngụy Thừa ra, vỗ ngực ho sặc sụa như mắc bệnh lao.

Ngụy Thừa hắng giọng lấy lại bình tĩnh, đưa tay ra vỗ lưng cô,mặt anh đỏ bừng, ấp úng nói: " Xin lỗi. Đây là nụ hôn đầu của anh. Anh làm em đau à ?"

Nghe vậy Tô Trình ho dữ dội hơn, cô lấy hơi, khó nhọc nói: " Chú Ngụy...mồm chú....hôi..hôi quá."

Hôi ? Mồm anh hôi ?!!!?!!!

Hơn 40 năm cuộc đời, kinh qua biết bao phong ba bão táp Ngụy Thừa không run sợ mà giây phút này anh chỉ ước sao mặt đất nứt ra một cái lỗ để anh chui xuống cho bớt xấu hổ. !!!!!!!!!!!

" Mùi thuốc lá." Tô Trình giải thích. " Là mùi thuốc lá. Lần sau chú đừng hút thuốc nữa không tốt cho sức khỏe đâu. Cháu bị dị ứng. Khụ Khụ"

Chú Ngụy vẫn đang treo máy.

" Mà nãy chú nói gì cơ. Nụ hôn đầu của chú." Tô Trình bật cười, không tin vào tai mình. " Chú trước kia chưa từng có bạn gái à ?"

" Ờ..ừm" Ngụy Thừa cúi dầu trả lời.

" Thoải nào." Tô Trình chìa môi tỏ vẻ thấu hiểu. " Sau này chú ăn dâu tây hay nhai kẹo bạc hà cho thơm mồm đi nhé. Đẹp trai thế mà mồm toàn mùi thuốc lá." Tô Trình thích thú châm chọc anh.

Ngụy Thừa tai đỏ rần không nói gì.

" Thôi được rồi hôm nay cháu sẽ hạ phàm dạy chú hôn đúng cách vậy."

Nói rồi cô túm vạt áo Ngụy Thừa, kiễng chân đặt một nụ hôn lên môi anh.

Ngụy Thừa bất ngờ trước hành động của cô nhưng cũng mau chóng theo nhịp, vòng tay ôm eo Tô Trình.

Nụ hôn dịu dàng, cuốn quýt, có mùi thanh mát ngọt ngào của dâu tây, thuốc lá .

Ánh trăng dát bạc phủ lên cặp tình nhân, bóng hai người vọng xuống dòng sông Đà Giang lặng lẽ. Đêm nay thật thanh bình và lãng mạn.

Hôm sau Tô Trình bị viêm họng, còn chú Ngụy... thì bỏ hắn thuốc lá, chuyển sang ĂN- DÂU -TÂY.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net