chương2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Liên Hoàng con ngươi phượng dài khẽ khép lại rồi mở ra,một lúc sau lên tiếng
- "đay là nhà ta ta tên là vũ liên hoàng, không biết nàng bằng cách nào mà vào đây đc vậy"
- " ta là tùy mặc vũ từ hiện đại rơi xuống đay....à.. à k phải ta.." nàng khí thế bừng bừng lên tiếng nói giữa chừng đột nhiên nghĩ lại tình thế của mình chắc gì trở lại được hiện đại nên ngập ngừng k lên tiếng
Vũ Liên Hoàng thật k hiểu đc mấy câu nàng nói gì về sau nàng nói năng ngập ngừng hắn chắc chắn nàng k muốn trả lời vấn đề ấy ,ít nhất hắn cũng biết tên nàng rồi vấn đề ấy k quan trọng
- " nàng ăn mặc kì lạ từ ngữ nàng nói ta chưa bao giờ nghe qua lại k rõ lai lịch rốt cuộc nàng... " vũ liên hoàng vừa nói vừa đưa tay chạm vào lọn tóc xanh khói của nàng đưa lên nhìn kĩ
- "tóc nàng cũng thật kì lạ"con ngươi khép lại buông lọn tóc xuống khẽ vuốt mặt nàng
- " Ta...ta...ta từ nơi khác rất xa đến k biết thế nào loạt vào nhà ngươi từ ngữ của ta, ăn mặc của ta tất nhiên khác các ngươi rồi" nàng chột dạ bỗng lóe lên một lời giải thích lôgic hợp lí liền vui vẻ cười đáp lời mặc kệ tay nam tử kia đang vuốt khuôn mặt mình. chàng ngạc nhiên khi thấy nữ tử kì quái này k lấy một vẻ ngượng ngừng khi bị chạm vào mặt Mà con cười một cách thật tươi. nụ cười của nàng làm tim hắn đập nhanh vài nhịp thật đẹp k vướng 1 chút dơ bẩn âm mưu nào con ngươi của nàng hồn nhiên toát lên vẻ kiêu ngạo hoạt bát. vũ liên hoàng cười lên xoa đầu nàng
-" vậy à nhiều điều ta thật k biết "toàn thân nam tử toát ra khí chất hơn người đôi ngươi phượng hẹp sắc bén đôi môi mỏng đỏ mọng 1 thân trường bào vàng ánh đứng cạnh cây đào đầy mị hoặc hư ảo bất giác nàng bị chìm vào trong mị hoặc ấy giơ tay chạm vào chiếc mũi cao tấp ấy...nhưng...nhón chân r vẫn k chạm đến đc. hắn nhìn hành động của nàng mà bật cười thành tiếng
-" nàng thật đáng yêu" chàng nói vừa đưa tay bế nàng lên"thế này nàng mới dễ chạm vào"vũ liên hoàng hắn thật k ngờ có ngày hắn rung động như thế này.Tùy Mặc Vũ vì lời hắn nói Mà sắc mặt trở nên ửng hồng lên . Thấy nàng như vậy trong lòng hắn cực kì vui vẻ quyết tâm phải có đc nàng
- " nàng nghĩ thế nào làm thê tử  của ta" ta sẽ chăm sóc nàng cả đời
câu nói bất ngờ đổ ạc lên đầu nàng làm nàng k biết trả lời thế nào trong lòng thầm mắng 'tên Vũ Liên Hoàng đang chết mới gặp mà đòi cưới bà à con mẹ nó vô sĩ mà lão tổ ta k cho ngươi 1 trận ngươi nghĩ bà đây hiền chắc'....
Nghỉ làm liền nàng vung tay nhéo vào tay hắn thừa cơ hắn đau buông mình ra mà nhảy xuống cách xa hắn 5 bước, vẻ mặt đanh đá hiện lên hai tay chống hông tay áo trắng dài cũng bị nàng xoắn lên đau ra dáng như mèo ngoan hồi nãy
-" ta nói tên kia mới gặp mà đời cưới ta à ngươi có biết mình vô sĩ lắm k nhìn ngươi đi từ trên xuống dưới bộ dáng ẻo lả chưa nói đến ta chỉ 16t con ngươi nhìn vầy chắc hơn ta cả chục tuổi tính trâu già gặm cỏ non à con mẹ nó"- Mặc Vũ miệng vừa phun tay vừa chỉ này chỉ nọ la loạn cả lên
Vũ Liên Hoàng nghe nàng chửi mà đơ cả người trong đầu chỉ hiện mỗi câu 'nàng nói hắn trâu già gặm cỏ non' liên tục lặp đi trong đầu hắn càng nghĩ càng giận mà ' tiểu nha đầu '
- " ta chưa già đến như vậy đâu tiểu nha đầu" - Vũ Liên Hoàng giọng nói trầm xuống lên tiếng đính chính lại câu nói của nàng
- " cái đồ bệnh hoạn nhà ngươi ta k đánh đc ngươi k đc mà" - nàng tức ngẹn họng khi tên này lại bảo mình tiểu nha đầu cuộc đời Tuỳ Mặc Vũ nàng ghét nhất ai gọi nàng là 'tiểu' này 'tiểu' nọ, máu nóng đại tỷ ở hiện đại tăng lên sôi sục trong người trong nghĩ đc gì nữa bắt đầu xong thẳng đến hắn mà đánh .
Vũ Liên Hoàng thấy nàng đột nhiên lửa hận bừng bừng sát khí không ngừng toả cũng thoáng qua chút giật mình, chàng điểm chân 1 cái bay lên đỉnh lương đình sau lưng tránh né đoàn đá của nàng hắn k muốn mình ra tay tổn hại đến thê tử tương lai của hắn
-" Vũ Liên Hoàng ngươi xuống đây cho lão tổ" Mặc Vũ hét toán lên tức giận đến đỏ mang tai.
-" nàng muốn đánh ta có bản lĩnh thì lên đây ta chìu nàng" - Vũ Liên Hoàng vui vẻ gương mặt toáng lên tia vui đùa pha chút giọng sủng nịch
- " ngươi k xuống chứ gì lão nương ném chết ngươi...cho chết ngươi" - Mặc Vũ giận k có chỗ phát tiết hét lên, đôi ngươi liên tức quét qua quét lai chung quanh, cuối cùng thấy vật cần dùng nàng vừa la vừa chạy lai chỗ gần chậu cây phù dung lụm 1 đống đá bộc vào áo trắng chạy lai ném lên vị nam tử đang giương mắt ngoẻn miệng cười kịch kia. Ném hoài chả trúng hắn nàng bực dọc bực xui cởi đôi giày thể thao mình ra đứng tư thế ném bóng phóng mạnh lên người kia
-" nàng ném mãi vẫn k trung thoi thì đừng ném nữa..." Vũ liên Hoàng cười nhắm mắt nhắm mũi mà ngồi xuống nói, hắn cho rằng nàng hết đá rồi ném hắn bằng cách nào nữa ai dễ nói chưa hết câu 1 đôi giày phóng trúng mặt hắn quá đột ngột mất đà té xuống .
-" hahaaaaa ngươi tưởng ngươi bay là ngon à ngươi bay ta chố chết ngươi bay nữa đi hahaaaa" - Mặc Vũ liên tục cười đắc thắng chỉ vào hắn Mà cuồng nhiệt nói

Vũ Liên hoàng vẻ mặt đau khổ con ngươi khép lại, trong lòng vui vẻ, khép mắt chỉ để che đi sự vui vẻ của mình trong bụng thầm nghĩ ' nàng thật ngốc hắn thế này làm sao mà thê thảm như thế đc chỉ muốn nàng vui nên hắn mới có bộ dạng này nha,đúng tiểu nha đầu ngốc mà
-" nàng cười đủ chưa"- Vũ Liên Hoàng oán trách nàng mắt đỏ rực lên hỏi lại nàng
-" ta vẫn chưa...." đang nói đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa
- " hoàng thượng bên trong có tiếng ầm ỉ ,k có chuyện gì chứ ạ"-giọng the thé lo lắng của lưu công công bên ngoài truyền vào
-" bên trong không có gì trẫm đang tẬp kiếm các ngươi cút ra xa hết cho trẫm" Vũ Liên hoàng trầm giọng nghiêm túc lại lời nói uy nghiêm vang ra ngoài roa lên vẻ cao ngạo của bậc đế vương
-" vâng nô tài lĩnh mệnh" lưu công công run sợ phất tay lên ý bảo mọi người cách xa rồi cung kính đáp lời rời đi
Bên trong Tùy Mặc Vũ bị doạ đứng cả người miệng lầm bầm'mới thoát chết xuyên qua giờ lại phải cáo từ gặp diêm vương rồi, con mẹ nó ra xui quẩy mà tên đểu cáng đi đởn này mà là hoàng thượng ha trời... mẹ nó mình k muốn chết lần nữa nha...'
-" hoàng thượng đẹp trai ngươi...ngươi k sao chứ có đau không...kẻ nào ác độc lại ra tay nặng thế để ta đi bắt tên đó lại"- Mặc Vũ cười xuỳ xòa, thân ái giọng nói ngọt ngào nịnh nọt vang lên tay phủi bụi trên áo hắn xuống. nàng không biết da mặt dày thế nào mà lại phủi trơn hành động ban nãy của mình vẻ mặt hết sức vô tội còn đời bắt tên đó nữa nha...thật làm hắn khâm phục mà...nàng nói xong ba chân bốn cẳng biện hộ đi bắt tên độc ác đó mà chạy, chạy chưa được 10 bước bị ai đó bắt lại
-" nàng tính chạy à, ta không biết nàng vào bằng cách nào nhưng ra thì k dễ, tội phạm thượng là tru di cửu tộc  nha" - Vũ Liên Hoàng nghiêm túc pha lẫn vui đùa nói. hành động của nàng mà làm hắn muốn bật cười khôg nỡ vứt bỏ cơ hội này mà trêu đùa nàng một chút
-"ta không biết ngươi là hoàng đế nếu biết ta không thất kính như vậy nha" vẻ mặt ngây thơ vô tội chớp mi, chu môi anh đào của mình lên nói lại
-" chẳng phải giờ nàng biết rồi nga sao vẫn xưng hô bất kính"giọng điệu trêu đùa của vũ liên hoàng cất lên bác bỏ lí do của nàng
-" ta...ta..." Mặc Vũ cạn lời thầm oán trách ' cái đầu heo ngươi cẩu hoàng đế có cần lí luận bắt bẻ vậy không '
-" như vậy đi... ta có điều kiện này đổi lấy mạng sống của nàng"- Vũ liên Hoàng thầm vui ra mặt giọng điệu  kì kèo nói
-" ngươi nói đi"- Mặc Vũ tức giận nói nhưng chẳng làm đc gì ở đây hắn là trời cho dù thoát khỏi đây nhưng chắc gì thoát bên ngoài ' con mẹ nó cẩu đế chết tiệt đẩy bà k đường lui mà vác mặt hiền từ giả tạo nói à đánh chết ngươi
- " nàng chỉ cần làm hậu của ta là đc " vũ liên hoàng giọng nghiêm túc nói con ngươi nhìn thẳng mắt nàng xao động theo lời nói.
Lời nói chân thật của hắn khi loạt vào tai nàng lại như gió thoảng bay đi k có bất kì phản ứng nào
làm hắn có chút thất vọng, hắn tin một ngày nào đó nàng toàn tâm với hắn
- " được thôi dù sao cũng tốt nhưng ta không muốn 1 đống nghi lễ phức tạp kia" - nàng giọng trầm lại suy nghĩ 1 chút rồi lên tiếng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kimanh123
Ẩn QC