Chương 5: Đấu trí tuyển người hầu ( Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cho ta ư? Không phải cho tỷ trước sao?” Vương Quan ngạc nhiên hỏi.

“Đệ là đệ đệ của ta, phải ưu tiên trước.” Lưu Lăng nói mà trong bụng nghĩ “Em trai cưng, không thương em thì tỷ biết thương ai, nhan sắc mỹ nam tử như vầy ta phải nhìn cho đã mắt trước tiên phải tạo tình thương mến thương để sao này có chuyện gì gặp mặt ngắm một chút cũng không bị hất hủi.”trong lòng cô lúc này chỉ có hai chữ đè nặng mà thôi là.. “ TRAI ĐẸP”.

“Tỷ tỷ.” Vương Quan đáng thương lúc này không biết gì cũng chỉ xúc động đỏ khóe mắt.

“Được rồi, con trai mà khóc gì?” Máu mũi cô sắp phun trào.”Đừng khóc nha, mặt đẹp như vậy không được cho người khác nhìn. Chậc ...mắt hoa đào long lanh sắc nước...tuyệt mỹ quả là tuyệt mỹ.”

...............

Lưu Lăng, Thúy Vân, Vương Quan người chỉnh tề trên một chiếc bàn dài, hàng dọc đứng bên phía đệ đệ của cô từ từ di chuyển qua.

“Ngươi tên gì?” Lưu Lăng nói.

Thí sinh thứ nhất: “.....”. Tên này trừ khuôn mặt dễ nhìn chút thì khống có gì nổi bật. Lúc này đứng như trời trồng ngơ ngác nhìn Thúy Kiều.

“loại.” Âm thanh dễ chịu vang lên .“Người đâu mang tên này ra ngoài.” Mọi người như chưa theo kịp tình hình thì đã nghe Lưu Lăng hô tiếng loại rồi.

“Tỷ tỷ, cái này là sao?” Thúy Vân hỏi.

“Vân nhi, ngươi không thấy hắn nhìn ta đến đơ người, nếu làm tiên đông cho Quan nhi mà lúc gặp ta nhìn như vậy chẳng phải có chút không đúng.” Cô giải thích.

“Đúng...đúng..” Vương Quan cố cười nói.

“Tiếp, người thứ hai..” Lưu Lăng kêu lên.

Người thứ hai cũng không khá hơn gì, dù đã định lực tĩnh tâm nhưng lúc hỏi tên Lưu Lăng cố ý ngâm dài tiếng, chỉ cần lời nói của cô cũng đủ cuốn hồn đằng này còn kéo dài thiệt là muốn hại người. Thế là thí sinh thứ hai cũng đã ra về một cách nhanh chóng.

“.........” Thúy Vân, Vương Quan trơ mắt mà nhìn đại tỷ tỷ của mình thẩm vấn.

“Này có phải ngươi quá ốm không? Nếu làm cho Vương gia ta thì người ngoài nhìn vào nói phủ của ta bạc đãi ngươi thì biết làm thế nào? Loại .”

“Ngươi có phải quá mập? cho xin đi, chí ít cũng đừng mập hơn chủ nhân của ngươi chứ? Loại “

“sao ngươi có thể cao hơn đệ đệ ta được chứ? Loại.”

“Ngươi lùn cũng vừa phải thôi chứ không cần lùn quá đâu. Loại”

“ngươi bao nhiêu ngày không tắm....khụ.. khụ..L..ọa..i”

“Ách xì.., ngươi là nam nhân sao lại nặng mùi son phấn của nữ tử quá vậy? .....ngươi đâu cần cứ suốt ngày tắm đâu.. Loại.”

“....Loại.”

“..........”

“......”

“Thật là mệt nếu không vì em trai cưng của ta, ta đã cho các ngươi đi bán muối rồi, tại sao chưa có ai hợp với em trai của ta vậy..mệt quá đi, vì muốn mỗi ngày ngắm gương mặt soái ca mà ông trời không giúp ta toại nguyện sao...?” Lưu Lăng lúc này đã kiệt sức . một bóng đen chắn trước mặt nàng.” Tới rồi, nhân vật lần này sẽ ai đây..” Ngẫng khuôn mặt uể oải lên nhìn. Lập tức mọi vẻ chán nản lúc này liền tiêu biến.

“Ông trời ơi..con sai rồi, ông thiệt có mắt nha..” Cô như muốn đứng dậy ôm thiếu niên trước mặt.

Đứng trước Lưu Lăng là một thiếu niên độ khoảng mười ba, mười bốn. Tóc dài búi cao, đen mượt. Mắt to tròn đáng yêu như ngọc lưu ly tỏa sáng. Mi dài cong như cánh quạt nhỏ. Mũi cao thanh tú. Miệng cười như không, hút mọi ánh mắt. Da dẻ trắng mịn. Chỉ cần lớn chút nữa không biết khiến bao nhiêu trái tim thiếu nữ thổn thức.

“Ngươi tên gì?” Lưu Lăng như hổ đói hùng hồn hỏi.

“Tiểu nhân tên Đồng Vĩ.” Âm thanh ngọt ngào vang lên, không sỉnh nịnh.

“Ngươi đậu rồi.” Lưu Lăng đưa tay bưng mũi, tay phải giơ ngón cái nói.

“Hả?x3” Vân, Quan, Vĩ cả ba đồng loạt kêu lên.

“Tỷ tỷ..tại sao..?” Thúy Vân hỏi.

“Đúng.” Vương Quan chen miệng.

“Tại sao?” Đồng Vĩ.

“Tiểu huynh đệ không bị nhan sắc của ta thu hút.” Cô chậm rãi nói. “ Vả lại....” Lưu Lăng bổ sung.

“Vả lại cái gì?x3.”

“Cậu ta rất đẹp nha.. không thấy sao?” Đắc ý nói.

Đứng hình tập thể.

“Nhị tỷ ta không biết đại tỷ ham mê mỹ thiếu niên từ lúc nào?”Vương Quan nói nhỏ.

“Chuyện này...ta cũng khó nói...” Thúy Vân thở dài.

“Khoan đã x20,30.” Hàng chục tiếng nói phía sau vang lên.

“Chuyện gì?” Lưu Lăng đang ngắm mỹ thiếu niên không tình nguyện khó chịu hỏi.

“Còn chúng tôi thì sao, chúng tôi phải xếp hàng rất lâu rồi x20,30.” Những nam nhân phía sau bất mãn.

“Thì về nhà chứ sao.” Lưu Lăng thản nhiên nói ra. “Một là tự nguyện ra đi, hai là no đòn, chư vị xin chọn.” Nhướng mày nhìn mà nói chẳng khác nào đang tỏ ra uy hiếp.

Cả đám nam nhân mặt không tình nguyện lủi thủi đi ra.

“Khoan đã.” Một tiếng kinh hô làm cho đám người bất phục quay lại. Chỉ thấy Lưu Lăng nở một nụ cười. Đúng là “ nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khunh quốc.” Ngập tràn ý xuân. Thật không ngờ cả đám nam nhân bây giờ vui vẻ ra ngoài người người bá vai người kia, cười cười nói nói.

“Đúng là mị lực kinh người x3.” Hai người ngồi, một người đứng đồng thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net