Chương 6: Đấu trí tuyển người hầu (phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Tiếp theo là Vân nhi, số thứ tự...” Lưu Lăng lúc này không còn cảm giác mệt mỏi vì sao ư? Vì đã có hai mỹ thiếu niên một mỹ nhân bên cạnh. Một châm trà, một bóp vai, mỹ nhân thì đúc điểm tâm. Thật xa hoa...

“Bái kiến tam vị, tiểu nữ là Tú Xuân.” Một cô gái dáng người yểu điệu khom người hành lễ. Hai mắt ý long lanh, má đỏ, môi hồng. Vài lần nhìn lén Vương Quang rồi cúi xuống ra vẻ ngượng ngùng.

“Còn tỏ vẻ thục nữ, chỉ là hồ ly dụ người, hừm..ta khinh, em trai cưng của ta không có của cho ngươi đâu, một cọng lông cũng đừng hòng đụng vào. Để ta coi ngươi có tài cán gì.” Oán khí nổi lên, cố nuốt xong miếng bách lạc trong miệng nói: “ Tú Xuân cô nương, có thể cho ta hỏi cô có biệt tài gì?”

“Thưa đại tiểu thư, tiểu nữ chỉ là thường dân, suốt ngày chỉ ở trong nhà. Tiêu khiển chỉ có cầm, kì, thi, họa mà thôi, mọi thứ đều tinh, nếu tiểu thư không tin có thể hỏi thêm.” Tú Xuân đáp.

“Cái này chẳng phải khoe “ ta biết tất, ngươi có hỏi đằng trời thì ta cũng chấp” sao?...Được , bà đây chơi tới bến với ngươi.” Sát khí tăng vọt. Đập bàn nói

“Người đâu, đem đàn, bàn cờ, giấy trắng và mực ra đây.”

Mọi thứ như trên đã được dọn sẵn một cách nhanh chóng.

“Tú Xuân cô nương, cô có thể chọn một thứ cô tin tưởng nhất mà luận với ta, mời.” Bà chóng mắt xem ngươi.

“Vậy tiểu nữ chọn cầm.” Tú Xuân e thẹn đáp.

“Hảo, mời.” Lưu Lăng nói.

Tú Xuân yên vị, tư thế yển chuyển, ngón tay thon dài lướt trên đàn tranh, tấu lên một khúc “Túy Tửu” nhẹ nhàng mà sâu lắng, khiến người nghe như say rượu, âm thanh trầm bổng ngân vang. “ Càng nghe càng say...nhìn xem những cô nương phía sau còn nhìn cô ta hâm mộ nữa..hừm..ta nhịn một hồi ta cho ngươi sáng mắt.” Vừa đánh xong, e thẹn đứng dậy còn liếc nhìn tiểu thiếu gia, không thấy chàng để ý, có chút thất vọng.

“Hay lắm.” Lưu Lăng nói.

“Tạ, đại tiểu thư thích.”

“Nhưng ngươi bị loại.”

“Tại sao, đại tiểu thư, không phải người khen Tú Xuân tấu hay sao?” Bối rối nói.

“Tuy hay nhưng vẫn chưa bằng.” Thản nhiên nói.

“Vậy mời đại tiểu thư luận cùng tiểu nữ.” Vẻ mặt không khuất phục, bất mãn làm cho Lưu Lăng thêm chán ghét.

“Được.” Đập bàn đứng dậy, ai cũng đổ dồn ánh mắt về cô. Nhưng sự việc không tưởng, cô quay sang Thúy Vân nói.

“Vân nhi, lên tấu một khúc luận cùng nàng đi.”

Im lặng ....im...ây da, gió lạnh quá nha.

“Nếu là tấu cầm chưa cần đến phiên ta, một tay Vân nhi cũng đủ cho cô nương mở rộng tầm mắt rồi.” Không mạnh không nhẹ nói. “Nếu như ta đây là Thúy Kiều lúc trước thì ngươi có nước không còn chỗ để trốn, hừm chỉ giỏi vênh váo, em gái ngoan xuất chiêu đi.” Vẻ mặt hiền hòa quay nhìn Thúy Vân như muốn nói “Vân nhi, em có thể làm được.”

Thúy Vân hết nói nổi, chỉ chầm chậm bước ra. Thanh tao đến thước tha, hồng y mỏng nhẹ nhàng tung bay trong gió, khuôn mặt dịu dàng, tĩnh lặng như mặt hồ trong vắt không gợn chút sóng. Như tiên giáng trần. Ngồi xuống ôm tỳ bà, đôi mắt lã lướt nhìn lên đàn. Ngón tay trắng muốt thon dài bắt đầu gảy đàn. “Tể dạ trà” được tấu lên ai nấy cũng như người mất hồn. Âm thanh trong veo, đôi lúcmãnh liệt giống cơn bão lớn nhưng lại có lúc dịu nhẹ như con mưa phùn phất qua trong tim. Mọi sắc thái đều thể hiện rõ rệt. Tiếng đàn vừa dứt, mọi người không hẹn liền ca ngợi không ngớt Thúy Vân. Tú Xuân lúc này thất thần. Lưu Lăng vẻ mặt đắc ý nói.

“Thế nào Tú Xuân cô nương? Cô phục chứ?”

“Ta..ta..phục.”

“Chư vị, ai cũng thấy tài nghệ của nhị tiểu thư rồi chứ, nếu ai không có tài mọn gì giống như ai kia thì có thể rút khỏi cuộc thi tránh làm mấy mặt bản thân.Đừng để tới phiên ta tỉ thí cùng các vị, đến khi đó ta không nương tay đâu.”” Lưu Lăng nói một câu, chưa đầy nửa tuần trà tất cả đã giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy. Trong khuôn viên chỉ còn vẻn vẹn năm cô nương khuôn mạo thanh tú đứng lại.

“chẳng qua là tham mê hoạt phí, không thì cũng là nhan sắc em trai cưng của ta.” Khinh thường hừ mũi. “Tiếp theo.” Lớn tiếng gọi.

Một cô gái đứng trước mặt Lưu Lăng . Mi mục như vẻ. Đôi mắt biết cười trong suốt tinh khôi. Mũi thẳng, môi đầy. Da dẻ trắng mịn. Tứ chi thon dài. Y phục gọn gàng, chỉnh tề.

“Tiểu nữ họ Cát tên Thanh, xin ra mắt tam vị.” Nhún người hành lễ.

“Được rồi, ngươi đây muốn hầu hạ ai.” Mặt không biểu cảm Lưu Lăng nói.

“Tiểu nữ muốn theo nhị tiểu thư.” Nhẹ nhàng nói ra, so với cách ăn nói của Thúy Vân không khác là bao “cốt cách thanh tao”.

“Ngươi có tài cán gì.” Thẳng thắn hỏi.

“Tiểu nữ con nhà thường dân nhưng mẫu thân tiểu nữ là đầu bếp của Túy Mai lâu, nên tiểu nữcó học cách nấu, làm điểm tâm.”

“Thế cô nương muốn thử tài bếp của mình.”

“Thưa đại tiểu thư, đúng vậy.”

“Tại sao không cô nương không chọn cầm, kì, thi, họa mà thi.” Lưu Lăng nói trong lòng nghĩ. “Muốn khác biệt với các cô gái khác, có sáng tạo.”

“Tiểu nữ là phận nữ nhi, gia đình túng quẫn nên không có mơ cao với những thứ đó.”

“Vậy xin mời cô nương theo gia đinh vào trong bếp, làm ra một món cô tâm đắc nhất nhưng chỉ có nữa canh giờ nếu không đạt thì xin thứ lỗi..”

“Tiểu nữ biết rõ.” Khom người đi theo một gia đinh vào trong .

Lưu Lăng nhìn theo bóng của Cát Thanh, sau đó nhìn lại bốn cô nương đang đứng hỏi.

“Các ngươi, ai còn muốn hầu hạ Vân nhi?”

Không ai bước lên, chỉ chăm chú nhìn Lưu Lăng. Cô đứng dậy đi bước tới chỗ của những nữ tử còn lại nói.

“Vậy xem như bây giờ tới phiên ta, được ta lần này không cần các cô nương phải tỉ thí đâu, a hoàn ta cốt là ở trí tuệ, chỉ cần giải được câu hỏi của ta coi như đỗ. Câu hỏi như sau “Nếu như có một đại soái ca không nhà không cửa yêu cô nương thắm thiết và một vương gia bề thế, muốn gì có đó chỉ là ngoại hình ...nói dễ nghe là không được đẹp khó nghe là xấu kinh hồn tán đảng, cũng yêu cô da diết. Thế cô nương sẽ chọn ai?” Lời vừa xuất cả ba người Vân, Quan, Vĩ đồng loạt nhìn nhau rồi nhìn Thúy Kiều, cuối cùng là người thở dài, người lắc đầu, người vặn vẹo mặt mũi.

“Cô nói đi.” Lưu Lăng chỉ ngay một nữ thử vận lục y.

“Ta..tiểu nữ..nữ..sẽ chọn đại soái ca.” Giật bắn nói.

“Loại.”

“hả..đại tiểu thư...tại sao, chẳng lẽ đại soái ca không tốt sao chỉ cần hắn yêu ta là được mà?” Nữ tử vội hỏi.

“Đại soái ca quả thật rất tốt nhưng nếu cô nương làm a hoàn cho ta khi nhìn thấy những nam nhân, nam nhân tuấn tú khác sẽ không để tâm đến chủ nhân của cô, điển hình là đệ đệ ta, không thì Đồng Vĩ.” Nói xong, khuôn mặt tối sầm chỉ tay về chủ tớ Quan, Vĩ.

“Tiểu nữ không có....” Lời nói chưa hết thì đã bị hai gã gia đinh xách ra ngoài.

“Tiếp, tới phiên cô.” Nhìn vào cô gái lam y.

“Tất nhiên ta chọn vương gia rồi.” Gương mặt mang ý cười, đắc ý nói.

“Loại.”

“Tại sao?”Nữ tử tức giận nhìn.

“Cô nương à, không phải ta khó tính chỉ vì bản tính cô đã hại cô. Cô nói sẽ chọn vương gia kia. Ta thấy cô là ham mê tiền tài đến hoa mắt, nếu như làm a hoàn cho ta có thể một ngày tính mạng ta khó giữ.” Lưu Lăng nói một câu lại nghĩ thầm một câu .“Cùng là người ham mê tiền tài nhưng ta sẽ không để lộ bản chất thật của ta ra đâu, tiểu cô nương xin lỗi, ngươi không có cửa.” Lại một người ra đi.

“Thế ngươi thì sao?” lại một cô gái đáng thương lên chảo.

“Tiểu..tiểu nữ sẽ không chọn ai.” Sợ hãi nói.

“Cô nương, chí ít cũng phải chọn một người rồi ra đi cho đỡ nhục nhã chứ, đằng này lại không chọn một ai. Nếu người ngoài nhìn vào sẽ nói cô nương không ham mê mỹ sắc tiền tài, nhưng theo ta là do cô quá ngu muội nên ...loại.”Giọng nói dễ nghe lúc này tựa như nhát dao đâm vào trong tâm của mọi người. Một tâm hồn nhỏ bé lại ra khỏi phủ Vương gia. Chưa tới một tuần trà đã có ba nữ tử bị hành hạ tinh thần.

“Cô nương?” Nhướng mày nhìn.

“Bẩm đại tiểu thư, tiểu nữ sẽ chọn vương gia....”

“Cô gái cuối cùng này quả là đẹp hơn người. Da trắng tinh khôi. Mày rậm mà thanh. Mi dài đen nhánh càng tôn thêm đôi mắt dài hơi xếch. Con ngươi không nhiễm tạp chất như muốn nói. Mũi cao. Môi mỏng đỏ mọng. so với những nữ tử tỉ thí mới nãy thì nhan sắc này chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng cô nương này cũng giống như...thật đáng tiếc..ông trời tại sao không có ai tâm đầu ý hợp với con vậy?” Trong lòng cảm thán vừa chuẩn bị hô tiếng loại thì nữ tử trên lại nói tiếp.

“Chờ đến khi có trong tay mọi gia sản thì sẽ chọn đại soái ca.”

Mọi người ai nấy cũng im lặng chỉ có hai mắt của Lưu Lăng lại sáng lên, nói.

“Nếu đại soái ca đã có người thích hợp?”

“Thì tiểu nữ sẽ chọn một người khác, giang sơn rộng lớn tiểu nữ không tin lại không tìm được mỹ sắc nhưng đại tiểu thư thứ lỗi cho tiểu nữ, không phải tiểu nữ là người ham mê mỹ sắc chỉ cần tiểu nữ bằng mặt bằng lòng với mình, dù đẹp hay xấu, dù khốn khó hay giàu sang chỉ cần người tiểu nữ thương thì tiểu nữ quyết giữ.” Lời nói hùng hồn nói ra, mỗi lời như tiếng sấm trong lòng mỗi người.

“Yêu trước thời đại...không chịu sắp đặt..hay hay..ngươi đỗ.” Lưu Lăng nở nụ cười tuyệt trần nói.

“Tạ đại tiểu thư.” Nữ tử cuối đầu.

“Ngươi tên gì?”

“Tiểu nữ tên Lưu Tuệ.”

“Vậy ta sẽ gọi ngươi là A tuệ, bắt đầu từ giờ là a hoàn(cấp cao) của ta.”

“Tạ đại tiểu thư tín nhiệm.”

Một bóng người đi đến,không hẹn mà nhìn.

“Đại tiểu thư, Cát Thanh đã làm xong điểm tâm.” Tay bưng một đĩa sứ tinh xảo trên đó có ba khối bánh màu đen được cuộn như cuộn ảnh, đều đặn. Có thể nhìn ra đây là mè đen.

“Có thể ăn được sao?” Lưu Lăng nhíu mày.

“Hình dáng bên ngoài không quan trọng mà, đại tỷ thử đi.” Vương Quan đi tới cầm lên ăn.

“Đúng đó, đại tỷ đây là công sức của Cát Thanh mà.” Lần này tới phiên Thúy Vân.

Lưu Lăng chần chờ rồi thử miếng cuối cùng.

“Ôi mẹ ơi, ngon quá ...thật là thăng hoa...”Nước mắt dâng trào. Ý văn bình luận từ đâu ùa về: “Đúng là không nên “nhìn mặt mà bắt hình dong”. Hương vị và vẻ ngoài không tương xứng với nhau. Mè đen được rang sơ và nghiền thành bột. Bột gạo và mè đen cùng được xay thành bột nhão, lược qua vải mỏng rồi đem đi hấp và làm nguội trước khi dùng. Thật là đã quá đi.”

“Cát Thanh, ngươi đỗ. Từ nay Vân nhi nhờ ngươi.” Lưu Lăng vẻ mặt hài lòng nói.

“Tạ đại tiểu thư.” Khuôn mặt cười đến sáng lạng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net