Chương 25: Thẻ đỏ biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kavin mở mắt dậy, nhìn đồng hồ, lúc này là 6h sáng, cậu nhìn trần nhà một lúc cho tỉnh táo vì vén chăn bước xuống giường. Nhưng một cánh tay ôm chặc lấy eo Kavin, kéo cậu nằm lại xuồng giường, Thyme ghì chặt cậu, mặt hắt rút vào hõm cổ cậu.

"Còn sớm mà, nằm một tí nữa đi." Giọng Thyme nũng nịu không khác gì một cậu bé.

Kavin thế mà lại chiều ý hắn, nằm yên mặc hắn đu lên người, ôm cậu chặt cứng. Kavin nằm nhớ lại chuyện đêm qua, hắn nói yêu cậu, yêu từ rất lâu rồi, nhưng đến bây giờ hắn mới nhận ra. Thước phim quá khứ một lần nữa tua nhanh, trở về thời điểm nơi tình yêu bắt đầu.

------------------------------

"Kavin, Kavin, ở đây nè."

Kavin vừa mới bước chân xuống xe đã nghe tiếng gọi léo nhéo của ai đó, cậu nhìn lên thì thấy thằng nhóc đầu mì tôm đang đứng vẫy tay với mình. Từ sau sự kiện chiếc cài áo kia, Kavin đến trường ngoài học tập trong môi trường cao cấp và quen được kha khá bạn bè thì còn thêm được một cái đuôi bám riết không buông. Cho dù Kavin đi đâu, làm gì, với ai, Thyme cũng luôn luôn có mặt; chưa kể mỗi ngày Thyme không đợi ở cổng trường, thì là đến hẳn nhà cậu để rước người, bất chấp nhà cả hai ngược đường nhau. Kavin bị bám theo tò tò, đến cuối tuần, cứ nghĩ ít nhất cũng thoát được hai ngày thì Thyme lại mò sang nhà cậu ở lì từ sáng đến đêm mới ra về. Kavin vò đầu bức tóc cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc là tên này bị cái gì; Kavin biết bản thân mình rất có sức hút, nhưng đến mức này thì có chút hơi quá rồi.

"Kavin, ngày mai đến nhà tao được không? Có nhiều đồ ăn ngon lắm."

Ngày mai là sinh nhật hắn, năm nay không tổ chức rình rang như năm trước nhưng cũng là một buổi tiệc xa hoa với những món ăn do các đầu bếp hàng đầu chế biến. Kavin có một niềm đam mê với các món ăn ngon, bắt được điều này, Thyme đã thành công dụ dỗ lôi kéo được Kavin đến nhà mình. Kavin diện bộ quần áo thoải mái thay vì trang trọng như lần đến dinh thự Chivaaree trước. Xe cậu vừa đến cổng, chiếc cổng đã ngay lập tức tự động mở ra, lần thứ hai nhìn thấy sự hoành tráng của khuôn viên này, Kavin vẫn cảm thấy căng thẳng, không khác gì lần đầu. Xe dừng ở trước sảnh, Kavin bước xuống, lại nhìn quanh một lượt, cảm giác quá yên tĩnh, khác hẳn với sự náo nhiệt của buổi tiệc năm ngoái, còn có chút âm u buồn tẻ. Kavin cứ đứng đó một lúc lâu thì cửa lớn mở ra, một vị phu nhân trong bộ suit, dáng vẻ quyền lực, xa cách; Elise nhìn thấy Kavin thì dừng chân lại, chăm chăm nhìn cậu. Kavin bị ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn xuyên thấu, cảm thấy tóc mai cũng dựng đứng lên, nhiệt độ như giảm đột ngột khiến cậu có chút co rúm. Đúng lúc này Thyme cũng từ trong nhà chạy đến, vui vẻ ôm lấy Kavin,

"Đến rồi sao không vô đi, vô đây, nhiều đồ ăn lắm."

"Thyme." Giọng nói của Elise ngăn bước chân của Thyme, hắn xoay người nghiêm chỉnh đứng quay về phía bà Elise.

"Con không nói là có bạn đến." Elise nhẹ giọng nhưng sự áp bức toát ra từ bà vẫn vô cùng mạnh mẽ.

"Mẹ bận quá, con không có cơ hội nói, Kavin cũng không phải xa lạ nên có nghĩ không cần nói cũng được." Thyme đáp, giọng run run căng thẳng

Kavin đứng chết trân một chỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Đương nhiên là không sao, mẹ chỉ hơi bất ngờ thôi." Elise cười mỉm, bước về phía Kavin, bà cúi người, nâng gương mặt Kavin lên.

"Mới một năm mà Kavin đã lớn như thế này rồi, trông cháu rất giống... mẹ cháu. Sau này thường xuyên sang chơi với Thyme nhé, thằng bé ở nhà một mình cũng rất buồn, dì lại đi suốt."

Elise nở một nụ cười vô cùng thân thiện khiến Kavin có chút choáng váng, người phụ nữ này sao lại có thể thay đổi 180 độ trong tích tắc như vậy. Elise nói xong thì rời đi, Thyme dẫn Kavin vào trong; Kavin vừa bước vào cửa đã ngửi được hương thơm ngào ngạt của đồ ăn. Một bàn đồ ăn hiện lên trước mắt Kavin, đủ mọi loại từ món Thái sang món Âu, hương thơm và màu sắc của món ăn kích thích từng giác quan của cậu. Thyme nhìn thấy mắt Kavin sáng rực, trong lòng thấy vui vẻ hẳn ra, cười tươi như thế, còn thấy cả răng thỏ, đúng là không uổng công hắn chuẩn bị.

Kavin sau khi lấp đầy cái bụng nhỏ thì đi cũng không nổi, nằm lì ở ghế sofa.

"Lên phòng, chơi game."

"Cho tao nằm tý đi, no đứng không nổi nữa."

Thyme cười mỉm, ngồi xuống cạnh chân Kavin, nhìn bàn chân trắng muốt gầy gầy khiến hắn bị thôi miên; Kavin toàn thân đều gầy gầy, chỉ có khuôn mặt hơi bầu bĩnh một chút. Ngược lại thì Thyme là dáng người mủm mỉm, hai má bánh bao đầy thịt, tay chân cũng có chút u ú, chính điều này khiến hắn cảm thấy hắn bớt cool đi mấy phần. Kavin nằm chơi một lúc thế mà lại ngủ luôn trên ghế, Thyme thấy cũng không nỡ đánh thức cậu; nhóc chuyển chỗ, đến ngồi dưới thảm cạnh Kavin, chống tay nhìn cậu nhóc kia đang thở đều, cứ thế hàng giờ đồng hồ. Trời sập tối, Kavin ngồi bật dậy, Thyme đang ngủ gối đầu lên ghế cũng giật mình tỉnh giấc.

"Tối rồi, tao phải về."

"Ê khoan, mày sang đây chưa chơi gì với tao đã lăn đùng ra ngủ, giờ thì đòi về. Không cho."

"Nhưng trời tối rồi."

"Tối thì ngủ lại." Thyme đi lấy điện thoại bàn, đưa cho Kavin.

"Gọi về cho dì Mei đi, nói mày hôm nay ngủ ở đây."

"Không được, ngày mai còn đi học, tao không mang đồ đạc gì theo cả."

"Lấy đồ của tao mặc, sách vở không cần lo, tao cho người sang nhà mày lấy." Thyme cương quyết, tay cũng nắm chặc lấy tay Kavin, không cho cậu ra khỏi dinh thự.

Kavin đành bất lực, không tình nguyện ở lại biệt thự Chivaaree. Thyme kéo Kavin lên phòng, phòng hắn lần đầu tiên cậu bước vào, căn phòng siêu rộng rãi, nội thất cực kì sang trọng, không giống như phòng của một thằng nhóc cấp một. Thyme dẫn cậu vào một căn phòng khác, trong phòng là một chiếc tivi led to đùng, phía dưới là dàn máy chơi game đỉnh cấp, Kavin cảm thán rít gió một tiếng, đúng là hội siêu giàu. Gia đình cậu cũng thuộc hàng top, nhưng sự xa xỉ này đúng là thua xa. Thyme kéo Kavin ngồi, mở máy game, cả hai ngồi chơi game đến tận khuya, đến khi cả hai thấy mỏi mắt mới dừng lại, tắt máy và chuẩn bị đi ngủ. Kavin thay bộ quần áo Thyme đưa cho cậu, một bộ pijama lụa mát mẻ. Hai cậu nhóc leo lên giường, khi Kavin lim dim ngủ thì Thyme lại gọi cậu.

"Kavin, trước đây mày sống ở đâu vậy?"

"Tao ở Chiang Mai."

"Ở đó có giống Bangkok không?"

"Tao ở khu trung tâm nên thấy cũng khá giống, có điều không náo nhiệt như Bangkok thôi."

"Mày ngoài Chiang Mai và Bangkok, còn từng đến đâu nữa không?"

"Tao có đi Phuket, Chiang Rai, còn từng đến Nhật nữa."

"Ừm, chắc là đẹp lắm nhỉ."

Kavin không hiểu lời nói của Thyme, đến mãi sau này cậu mới biết, sự ngang tàn, ngỗ ngược của hắn là để che giấu một trái tim đầy tổn thương và cô đơn.

Từ ngày hôm đó, tần suất Kavin đến dinh thự Chivaaree dày đặc hơn; nhiều năm về sau, Thyme dần phụ trách việc đưa đón Kavin, khi vui thì đưa cậu về biệt thự Opas-; khi buồn thì chở thẳng về nhà mình mà Kavin không quyền kháng nghị.

F4 luôn xuất hiện cùng nhau ở mọi nơi trong trường, nhưng các học sinh nhận thấy sự khác biệt rõ ràng giữa Thyme và Kavin, chỉ có một từ để diễn tả, như hình với bóng. Thyme vẫn tận hưởng trò chơi thẻ đỏ quyền lực của hắn, như trước khi Kavin xuất hiện. Nhưng sự thay đổi lại đột ngột diễn ra, vào ngày mà lẽ ra thẻ đỏ mới được ban ngẫu nhiên cho một học sinh xấu số nào đó lại không một ai nhận được bất kì tấm thẻ đỏ nào. Một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng, tấm thẻ đỏ đó không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa. Nhiều tin đồn được lan truyền xoay quanh câu hỏi "Where is the red card?", có rất nhiều thuyết âm mưu,

Leader đang phát triển một trò chơi mớiThyme thật sự đã tu tâm dưỡng tínhThyme bận đi dọn dẹp đám người tán tỉnh Kavin.

Nhưng cho dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, thì học sinh trong trường cũng thầm cảm ơn trời đất, thiếu gia hắc ám đã chịu ngừng tay, từ nay có thể sống yên ổn qua ngày rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net