Burnout

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc cốc cốc

...

Cốc cốc cốc

...

Cốc cốc "Eunho à, anh vô nhé?"

...

Cậu khẽ vặn nắm cửa, đợi một lúc nhưng không có tiếng ai đáp lại cả, như một sự ngầm chấp nhận mà bước vào trong.

Căn phòng tối đen, dường như chỉ có ánh trăng là ánh sáng duy nhất của căn phòng, tạo nên khu cảnh mờ ảo giữa màn đêm.

Xen lẫn với mùi hương hoa lài yêu thích của hai người là mùi cồn của rượu bia hăng một cách khó chịu. Có lẽ người trong phòng đã uống khá nhiều chăng?

Sâu bên trong góc giường, là bóng một người to lớn, nhưng đang cuộn tròn lại, như muốn lẫn trốn khỏi ánh sáng, trông rất tủi thân.

Cậu đứng dựa vào cửa nhìn về phía bóng đêm ấy, nhìn một lúc lâu thì cậu cũng cất bước tiến lại gần.

"Đã có chuyện gì thế? Anh Yejun và anh Noah đã rất lo vì cả ngày nay em không ra khỏi nhà rồi. Hamin cũng hỏi anh là em có bị sốt hay bệnh không đó."

Song, vẫn không có ai đáp lại lời cậu. Đệm giường bỗng lún ở một bên, phát ra tiếng két khẽ. Bóng cuộn tròn đó khẽ động đậy, nhưng người đó vẫn không ngước mặt lên nhìn cậu.

Ánh mắt cậu như chứa vô vàn cảm xúc, nào là lo lắng, thương cảm, đau đớn,... mọi cảm xúc ấy như cô động lại, đối diện với người trước mặt kia.

Cậu vươn tay ra, để lên mái tóc trắng xám bù xù kia, xoa một cách nhẹ nhành. Cậu mở miệng ra, nhưng có hơi ngập ngừng không biết nên nói sao.

Sắp xếp được một lúc, cậu mới bắt đầu cất lời "Anh cũng rất lo cho em. Đã có chuyện gì thế? Có thể kể cho anh nghe không?"

Hắn có hơi động đậy, nhưng chỉ vậy thôi, con người vẫn cuộn tròn y cũ. Trái tim cậu như nhói đau, như muốn quặn lại, tựa như đang bị ai đó bóp chặt nó vậy.

Tay cậu di chuyển xuống má đối phương, ngón cái vuốt bên má và khẽ khàng nói tiếp: "Chia sẻ với anh được chứ, em yêu?"

Hắn cuối cùng cũng có động tĩnh, tựa lên tay cậu bên má mà ngước lên nhìn. Hắn không khóc, không hề có một vệt nước lưu lại trên gương mặt. Song, chỉ nhìn vào đôi mắt ấy, cũng có thể thấy được vô số cảm xúc tiêu cực lẫn lộn đang đấu tranh.

"Anh ơi..."

"Anh đây."

Hắn vươn hai tay ra, vòng qua eo cậu rồi kéo người vào lòng, đầu thì dựa vào một bên vai, dụi vào không khác gì một chú cún đang bị tổn thương. Bởi hương cồn quanh quẩn bên đối phương đột ngột xông đến bên người mà có làm cậu hơi giật mình. Tuy nhiên cậu cũng nhanh chóng thích nghi mà vòng tay lại ôm cậu, trao cho cậu một sự ấm áp hắn cần thiết nhất lúc này.

Mọi thứ vẫn cứ vậy một lúc lâu, cậu cũng không nói gì, cứ để vậy cho hắn có thời gian để cảm thấy được an toàn. Cậu vẫn cứ tiếp tục xoa lấy cái đầu to lớn đang ở bên vai cậu thôi.

Và rồi, một lúc sau, có giọng nói ngập ngừng, tựa như đang mắc nghẹn nói lên: "E-em mệt quá anh ơi. Không phải mệt thể xác, mà là tinh thần em tựa như hết sức lực, không thể nào đối diện với bất cứ điều gì nữa. Cứ như thế tinh thần em cảm thấy quá tải vậy..."

Cậu tiếp tục ngồi yên để hắn ôm siết chặt mình lại, còn bản thân thì vẫn ngồi xoa tóc đối phương. Hắn có vẻ như đang rất thiếu cảm giác an toàn, rất cần nơi nào đó để cảm thấy dễ chịu. Và nếu cậu có thể là nơi đó cho hắn, cậu sẽ không ngần ngại ở bên hắn.

"Anh ơi, em phải làm sao đây? Em phải ra ngoài, phải gặp mặt với mọi người, để họ không cảm thấy lo lắng. Nhưng em không thể, cảm giác bước ra khỏi nhà, cứ như có một lực cuốn em lại, ngăn chặn em khỏi bước tiếp vậy."

Cậu xoa đầu hắn, đợi đến lúc hắn có vẻ như không nói nữa thì cậu mới nhẹ nhàng cất giọng: "Có lẽ tâm trí em đã bị quá tải rồi. Em luôn cống hiến hết mình với mọi việc, và luôn để ý đến người khác. Anh biết mà, vì anh quan sát em mọi lúc hết."

.

.

.

"Ừmmmm nếu vậy bây giờ em muốn làm gì?"

"Em không biết nữa, em chưa bao giờ trải qua cảm giác như này."

"Vậy thì muốn anh làm gì cho em không?"

Eunho không đáp lời. Hắn cứ như đang suy nghĩ điều gì đó, dù tay đã buông lỏng hơn, nhưng vẫn giữ cậu trong lòng như báu vật.

Cậu ngập ngừng một lúc rồi đưa hai tay ôm má cậu, đưa lên mặt đối mặt. Cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt đỏ rực như màu ruby hằng ngày đều tươi cười ấy, nay lại trầm lắng mệt mỏi.

Đau lắm, ánh mắt ấy như mũi kim đâm vào tim cậu. Bỏ xuống sự ngại ngùng của bản thân, cậu nghiêng đầu tới, hôn lên trán của đối phương, hôn dần xuống mí mắt rồi chóp mũi, sau đó là hai bên má của hắn.

"Vậy đi, mai em hãy dành thời gian cho bản thân đi. Nếu đã quá tải cảm xúc thì cho mình có một khoảng thời gian để được nghỉ ngơi rồi xoay quay điều bản thân thích sẽ tốt hơn. Giờ để anh đi báo với mọi người rằng ngày mai em sẽ nghỉ." Nói rồi cậu tính đứng lên để tìm điện thoại nhắn vào nhóm. Hắn thấy vậy liền nắm lấy cánh tay cậu, vội vàng nói: "Anh- anh cũng dành thời gian nghỉ ngơi với em chứ?"

"Anh? Không phải dành thời gian cho bản thân thôi sẽ tốt hơn sao?"

"Nhưng ở bên anh, là khoảng thời gian thư giãn nhất của em. Có anh đây, em cảm thấy bình yên lắm. Em muốn anh trải qua thời gian này với em."

"Anh ư?"

"Vâng, chỉ anh và mỗi anh mà thôi."

Nghe vậy cậu thấy mủi lòng, cảm thấy càng yêu thương hắn hơn. "Được rồi, anh sẽ cùng em vào ngày mai. Bây giờ cũng trễ rồi, ta đi ngủ chứ?"

Hắn nghe lời cậu, nhanh chóng điều chỉnh tư thế lại, nằm xuống một bên giường. Xong rồi hắn vỗ kế bên mình, kêu cậu nằm xuống cùng.

Sau khi ổn định rồi, hắn chui vào lòng cậu, đầu dựa vô ngực ôm như một đứa trẻ. Cậu thấy vậy cũng lắc đầu ngao ngán, nhưng tay vẫn cứ dịu dàng xoa lấy mái tóc trắng xám đen.

Mọi thứ đã trôi vào yên tĩnh được một lúc, bỗng dưng người trong lòng ngước đầu lên nói, kèm theo với điều cười thường thấy ở hắn. "Anh à, vậy là anh lúc nào cũng dõi theo em à? Em không biết đó nha."

Nhận ra được lời hắn nói là ý gì, cộng thêm việc nhớ lại khi đó do dỗ ai kia mà cậu nói lên những điều bí mật mà cậu vốn không mong ai biết đến cả. Mặt liền trở nên ửng hồng, hên rằng đây đang ở trong tối nên không thể nào nhìn thấy rõ. Cậu liền vươn tay đè mặt hắn lại, xấu hổ nói.

"Im đi, em không nghe thấy gì hết. Giờ không ngủ là mai anh không ở với em đâu."

Hắn nghe thấy vậy thì miệng cười toát lên, dụi chặt vào lòng cậu hơn, khẽ thì thầm nói. "Em yêu anh lắm, Bongby của em à."

"... Anh cũng yêu em."

Đêm nay ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Và hãy dành nguyên ngày mai cùng nhau ở nhà, làm những điều làm em thấy thoải mái thôi. Không cần phải nghĩ đến công việc, không cần phải nghĩ tới mối quan hệ. Một ngày cho em, và chỉ bản thân em mà thôi.


-------------------------------


Noted: Bài viết có sự trợ giúp của Bánh mì

Ý tưởng cho plot này là khi tui nghĩ đến việc ai đó dành quá nhiều thời gian cho bên ngoài, và dần quên mất dành thời gian cho bản thân và để tinh thần của chính mình cảm thấy cạn kiệt. Khi này cái ta cần nhất là tạo ra một khoảng thời gian cho bản thân, và nghĩ đến cho chính bản thân mình thôi.


Mà tính Eunho theo tui thấy là một con người rất tinh tế, luôn nghĩ đến người khác trước bản thân mình. Nhưng hậu quả của việc bỏ rơi bản thân đôi lúc là quá tải. Eunho là con người cứng rắn, không muốn thể hiện sự yếu đuối. Uống say lắm hắn mới vô tình thể hiện ra với người mình yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC