Hồi Ba Mươi Bảy: Mùa Xuân và Con chim Én* (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắm gội xong xuôi, Martin Cảnh lên bộ ngựa ăn cơm chay giả mặn và bàn chuyện cùng mọi người. Đi vô mới hay ai nấy đều ăn uống xong rồi, trên vạt đã bày sẵn mâm cơm nóng hôi hổi và đầy vun cùng một ca nước dừa xiêm Bến Tre.

Martin Cảnh vừa vò đầu cho khô tóc vừa nhìn Stephen Đoàn mà hỏi:

- Cha có biết người trong hình là ai không?

- Hình nào?

Martin Cảnh mở bóp để lấy ra một bức ảnh.

Stephen Đoàn trả lời rất nhỏ:

- Kiều Xuân.

Martin Cảnh cho chàng tu sĩ xấu trai xem bức ảnh thứ hai:

- Đây là người yêu cũ của Kiều Xuân. 

Matthias Hoàn đưa mắt ngó rồi buột miệng bình phẩm:

- Đẹp trai quá chừng. Công nhận tương phản với con thiệt đó Mỹ.

Martin Cảnh gật gù:

- Anh ta là cảnh sát chìm, đã mất liên lạc sau khi đột nhập vào hang ổ của một đường dây buôn lậu nội tạng.

- Con nghĩ sao về cô B hả Cảnh?

- Có một số trường hợp người nữ bị hư thai ở giai đoạn đầu, đứa bé đó bị chuyển thành hóa thạch và có hình dạng gần giống khối u, thành thử ra người nữ vẫn có kinh nguyệt và không hề hay biết rằng mình đã mang thai. Triệu chứng mà người nữ đó sẽ gặp nếu như không mổ bắt cái xác ra là bị chướng bụng, đau bụng dưới râm râm - cũng có lúc đau như chết đi sống lại, thường dễ bị lầm lẫn là đau ruột thừa, lúc nào cũng cảm thấy bụng bị trì xuống, ngoài ra còn dễ bị sanh chứng rối loạn ăn uống và hành nóng - lạnh tối ngày; những triệu chứng trên rất tương đồng với các căn bịnh tâm lý như rối loạn thần kinh thực vật, rối loạn tâm lý, rối loạn lưỡng cực, rối loạn cảm xúc, rối loạn thần kinh - tim,... do đó nên đi chụp hình tổng quát để có kết quả chẩn đoán chính xác nhứt.

Có người sẽ bị vô sinh, cũng có người vẫn có thai như bình thường. Đây cũng không phải là trường hợp hiếm gặp gì trong khoa Thai - Sản.

Sau bữa cơm chay thanh đạm, Martin Cảnh nói lời cáo từ. Anh không quên cảm ơn ông Thầy vì đã cho mình tắm nhờ và nhóm cư sĩ Hòa Hảo vì đã thết đãi mình một bữa ăn vừa ngon vừa no bụng.

Chiếc xe "Nouvo" màu xanh dương của Martin Cảnh đưa anh qua sân quần vợt bên Quận Chín. Anh tính làm vài ván đánh đôi với nhóm bạn để thư giãn gân cốt, nhân tiện dò la tin tức của đại gia đình Lê Hoài Sang.

...

Ignacio Cường đang móc đất đắp mương dẫn thủy với vài thanh niên trong xứ. Mới làm Cha có mấy năm mà anh ta đã chóng đen như cột nhà cháy, còn cơ bắp thì nảy nở như người tập thể hình chuyên nghiệp.

Xong việc, Ignacio Cường xách xe chạy tới ký nhi viện để trao quà Giáng Sinh cho các em đang nương thân ở đó; anh cũng có chút quà mọn dành tặng các Sơ, phần này do một Giáo dân là chủ tiệm vàng đài thọ, mỗi phần là một chai dầu thơm hiệu "Versace" mùi nhẹ.

Chia tay với đại gia đình ký nhi viện, Ignacio Cường ghé quán cơm gần đó để ăn trưa. Tiệm này do anh tình cờ phát hiện, trong một lần bị bể bánh xe mà tìm thấy. Anh thích nhất là món cơm tép rang và canh chua, ngoài ra anh cũng ưng món chả cá chiên và sườn heo xào chua cay của tiệm này; song với đồng lương eo hẹp của một người Mục tử, anh chỉ có thể gọi một phần cơm kèm đồ mặn và một chén canh mà thôi.

Bữa nay Ignacio Cường chọn sườn heo xào chua cay và một chén canh bầu; về đồ uống, anh gọi trà đá cho đỡ tốn tiền. 

Đang ăn dang dở dĩa cơm, Ignacio Cường thấy hai ông - cháu chạy xe ba-gác đứng dưới gốc cây xoan mà ngó vô tủ kiếng trưng bày đủ món hoài. Động lòng thương, anh ngoắc hai ông - cháu lại, rồi mới cất giọng mời họ ăn cơm.

Hai ông - cháu cũng không khách sáo, bèn gọi hai phần cơm tấm thập cẩm và hai ly nước mía.

Vừa mở bóp lấy tiền trả cho chủ quán, Ignacio Cường vừa nói:

- Ăn cơm xong, theo tôi tới Giáo xứ St. Pio để xin việc.

- Được hả? - Người cháu trai hỏi.

- Được. Sẵn đang cần người làm nên vô là có việc liền.

Trở về Giáo xứ vào lúc hai giờ chiều mình ên, vì hai ông - cháu kia hẹn sáng mốt mới tới được, chàng tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế vội đi coi hang đá. Nghe nói thợ làm là một tu sĩ cùng Dòng, đâm ra anh mới mua trà sữa về đãi họ làm quà.

Antonio Vũ đang ngồi nặn đất sét để tạo tượng cho hang đá trưng bày trong nhà thờ. Anh đã nặn xong bức tượng Chúa Hài Đồng nằm trong máng cỏ và Đức Mẹ Maria ngắm hài nhi của Bà trong tư thế quỳ gối bên máng cỏ, bây giờ đang nặn tiếp bức tượng Thánh Joseph theo tư thế chắp tay và hơi khom xuống mà nhìn Mẹ Maria và Chúa Jesus, có lẽ ngày mai anh mới làm xong bức tượng ba nhà tiên tri, Tổng Lãnh Thiên Thần Gabriel và các Thiên Thần khác.

- Ăn gì chưa Vũ?

- Dạ rồi, anh Cường.

- Vậy uống trà sữa cho tỉnh nghen?

Đôi má của Antonio Vũ đỏ bừng.

Ignacio Cường bật cười biểu:

- Có chi đâu mà mắc cỡ hả Vũ?

- Thì... Đàn ông, đàn ang mà thích đồ ngọt, coi nó ngộ lắm.

Bỗng Ignacio Cường thay đổi chủ đề:

- Ngôi sao Bethlehem này anh mua hay tự làm vậy?

- À, là của thằng Anh, sẵn trang trí Hội Thánh nên nó làm cho mình luôn một cái.

- Anh? Mục sư Ngô Kỳ Anh phải không?

- Dạ phải.

- Cậu này cũng khéo tay quá đi chứ. Chỉ cần một miếng giấy nhũ vàng mà cũng có thể cắt thành một ngôi sao đẹp.

Trước lúc từ giã Antonio Vũ, Ignacio Cường gởi lại vài lời phước lành. Sáng mai anh sẽ lên Phụng Hoàng Sơn với Stephen Đoàn. Biết Trì Thương không muốn thấy mặt Hoàng Lan lẫn anh ruột, nên hai người sẽ âm thầm ra đi mà không nói với ai một tiếng. 

oOo

- Lại nữa rồi...

Trì Thương thôi che mắt trái. Anh buông xuống một tiếng thở dài thườn thượt rồi bỏ đi một hơi vô hẻm núi. Mối hận của Thiện Sanh với Hỷ Tín còn chưa xong, nay lại tiếp diễn mấy cuộc tranh luận ầm ĩ, ý là đã lập thất tuốt ở trên đỉnh mà vẫn không được yên.

Con đường nơi hẻm núi chỉ rộng độ hai thước. Người yếu tim khó lòng mà dám đi vì cứ sợ núi lở - đá rớt trúng đầu; mà đa số khách thập phương đều quý sinh mạng của bản thân nên chẳng dám lai vãng đến đây, nhờ vậy mà các loại thú không bị biến thành cao ngâm rượu.

Chỉ còn cách mấy bước chân mà Trì Thương đã nghe thấy chim kêu - vượn hú trong đó. Nơi đây có cây trái, có nước ngầm, có cỏ xanh và thảo dược nên các loài thú mặc sức sanh sôi và sống tốt. Những thầy thuốc Đông Y đều đồng thuận giữ bí mật về chốn Bồng Lai Tiên Cảnh này để bảo vệ chúng.

Một con vượn lông trắng chọi trái xoài về phía Trì Thương. Biết nó có thành ý tặng mình nên anh chắp tay và nói lời cảm ơn nó. Con vượn này già nhứt trong đàn, hiện đã bị con trẻ hơn soán ngôi vương, nhưng vì nó tinh khôn và biết thân biết phận nên không bị con cướp chức tiêu diệt. Nhìn tụi nó, anh lại nhớ đến "Thủy Liêm động" của Tề Thiên Đại Thánh. Con vượn trắng đã chuyền sang một cành xoài khác, nó đưa tay lựa trái chín muồi mà tìm trái ưng ý, sau đó ngồi cạp xoài ăn; anh nghĩ nếu là con người bị nước xoài nhễu vào thân thể ắt sẽ rít không chịu nổi, ấy vậy mà chúng là loài lắm lông lại chẳng bị khó chịu như con người, công nhận Tạo Hóa thật là ngộ.

- Đại Trưởng lão.

Thanh Liên đang ngồi thiền dưới tán cây tùng đại thụ, nghe vậy liền mở mắt ra nhìn sư đồ mà cười thật hiền và hỏi:

- Hai người Công Giáo đó lại tới nữa hả?

- Ừm.

- Họ sẽ không khuấy nhiễu giờ Thọ Thực của tụi mình đâu. Ước độ hai giờ chiều họ sẽ lên tới đây.

- Đành là vậy...

- Sợ tôi sẽ gây sự với họ sao? Chẳng lẽ Thảo đã quên năm xưa Đấng Thế Tôn tranh biện với Bà-La-Môn ra sao hả? Họ hỏi quan điểm của mình thì mình nêu lên cho họ nghe. Chừng nào mình câu mâu - cóc móc hay xuyên tạc Sự Thật để giành phần lợi bên Đạo mình, khi ấy mình mới là người sai và quấy.

- Tánh nết của Thầy hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài của Thầy.

- Phải.

Vì đã đến giờ Thọ Thực nên hai thầy trò cùng nhau ăn trái cây lót lòng. 

Sau giờ ăn, họ hẹn nhau đi vệ sinh rồi hẵng cùng nhau hành thiền. Nhà vệ sinh ấy là chỗ mà họ tự bỏ tiền ra mướn người xây, cách đây khá xa, bận đi - bận về mất gần tiếng rưỡi - không chỉ vì đường xa mà còn bởi hiểm nguy trùng trùng.

Chừng xong việc, hai người đã thấy hai chàng Linh mục Công Giáo đang xấn sổ bước tới. Trên lưng người nào người nấy gùi cái ba-lô bự chảng. 

- Alleluia. - Ignacio Cường lên tiếng trước.

- Sadhu. - Thanh Liên đáp. Rồi anh biểu. - Đi vệ sinh đi, rồi rửa mặt và tay, sau đó theo tụi tôi tới hẻm núi ngoạn cảnh.

Do không quen đi đường núi nên hai người khách thành đô đã khiến thời gian dôi thêm một tiếng. Thay vì đi thẳng một mạch, cứ hễ tới một khóm cây sum sê là nguyên đoàn sẽ nán lại mươi - mười lăm phút để cho hai chàng Linh mục nghỉ lấy hơi và uống miếng nước.

- Nãy giờ chụp được bao nhiêu pose hình rồi? - Thanh Liên cười hỏi.

Ignacio Cường bật cười mà đáp:

- Cũng kha khá.

- Ráng ̣đợi tới đó rồi hãy ăn trưa. Cảnh đẹp mà lại mát, ngồi ăn đã lắm.

- Ừ.

Trì Thương nói thêm:

- Mấy con vượn ở đó cũng hiền. Miễn đừng chọc ghẹo chúng, chúng sẽ không phá mình.

Stephen Đoàn ngạc nhiên ra mặt:

- Giờ mà ở đây còn con vượn hả?

- Ừ, một bầy luôn, khoảng đâu trăm con. - Trì Thương trả lời.

Còn cách hẻm núi chừng mấy mươi mét, điện thoại của Ignacio Cường bỗng phát nhạc chuông. Không nằm ngoài dự đoán của anh, đầu dây bên kia là ông Thầy Sáu ngũ tuần. Anh trả lời đại khái những câu hỏi của ổng, rồi bỏ lại câu chốt, "Sáng mai tụi tôi về" trước khi kết thúc cuộc gọi.

Thanh Liên chợt hỏi:

- Chắc phải lâu lắm hai anh mới trở lên đây phải không?

Hai chàng tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế thảy đều gật đầu.

Rồi thôi, Thanh Liên không hỏi nữa. 

Cả đoàn nhanh chóng tiến vào hẻm núi mù sương.

- Ủa, Phá Vân?

Phá Vân đang ngồi tọa thiền trên một tảng đã được mài nhẵn nằm dưới cội cây tùng bùm xùm. Chưa được nửa tiếng thì đã bị Ignacio Cường gọi tỉnh. Anh từ tốn đứng dậy rồi chắp tay chào Thầy, nhị sư huynh và hai tu sĩ Công Giáo.

Biết rằng hai người khách thành đô đã đói meo nên Trì Thương kêu họ mau ngồi xuống ăn trưa.

Ngửi thấy mùi thơm, bầy vượn đứng trên các cây xoài mà đưa mắt dòm xuống kêu lên mấy tiếng chí chóe. 

Bữa trưa hôm nay của mỗi chàng tu sĩ là một hộp xôi thập cẩm, có mua thêm đùi gà rô-ti và phá-lấu. Họ chỉ đem theo đủ cà-phê cho mình uống, vì đã được nghe Thanh Liên nói rằng Đức Phật khuyến khích Tăng - Ni nên uống nước lọc và không có nhiều hương liệu hay màu sắc; thành ra họ mua nước suối để đem theo hờ, phòng khi có người nào bên nhóm Tăng sĩ Theravada khát thì có cái uống liền. 

Hai chàng Linh mục đang ăn được non phân nửa, con vượn đầu bạc bỗng chọi hai trái xoài thơm phức xuống tấm bạt.

Trì Thương phì cười:

- Nó xin chai nước ấy mà. Nó già rồi. Đi đứng lụm cụm. Nên kiếm nguồn nước khó lắm. Sơ sẩy là té xuống chết như chơi.

Stephen Đoàn liền trao chai nước đã mở sẵn nắp cho con vượn già. Đoạn quay về chỗ ngồi của mình, sẵn tay lượm hai trái xoài mà bỏ một trái vào giữa phần đùi của Ignacio Cường.

Con vượn già mừng rơn, liền ngửa cổ uống một hơi ừng ực, dáng chừng thỏa mãn lắm.

Ignacio Cường không dám ăn xoài mà con vượn già tặng, đành giả vờ bỏ vô ba-lô cho nó vui lòng. Ngó sang Stephen Đoàn, chàng ta cũng làm y hệt anh. Lát về tịnh thất, hai đứa sẽ "thủ tiêu".

Xong bữa trưa, Ignacio Cường hỏi:

- Tôi muốn biết nghi thức thờ cúng các vị Thần của Ấn Độ Giáo.

Thanh Liên đáp:

- "Best Telugu Devotional video songs of 2017" do diễn viên Nagajura - Anushka Shetty trình diễn.

- Anh gõ giùm tôi được không? Tôi không biết viết tên của hai diễn viên đó như thế nào.

- Được thôi.

Coi đâu được một đoạn, Stephen Đoàn ồ lên:

- Thì ra tục múa bóng trong đám ma của mình là bắt nguồn từ Ấn Độ Giáo.

- Dạ phải, chịu khó coi hết sẽ thấy rõ những điệu múa bóng trong đám ma bên mình rất giống với cách múa lửa tế Thần của Ấn Độ Giáo. Vậy suy ra rất có thể bên mình đã học theo xứ Ấn. 

Ignacio Cường hỏi:

- Là nam diễn viên mà hồi trước anh nói đóng vai Chúa Vishnu rất đạt đó hả?

- Phải, là Saurabh Raj Jain.

Stephen Đoàn cười hỏi:

- Nhưng sao Chúa Shiva lại vừa già vừa mập vậy?

- Vì đạo diễn muốn tôn lên sắc vóc của Chúa Shiva, cũng như bớt tiền mướn diễn viên, nên mới đưa một người không hạp vai vô đóng Chúa Shiva. Hồi Saurabh còn trẻ, bạn diễn Shiva của anh ta hết sức đẹp trai và không hề kém cạnh anh ta một phân nào; bộ phim mà hai người đóng thuộc thể loại phim truyền hình, có số tập lên tới cả ngàn. Nhưng cũng bởi còn trẻ nên gương mặt của Saurabh búng ra sữa, trông không đạt bằng lúc anh ta đóng tập phim lẻ này.

Ignacio Cường gật gù:

- Phải, giờ đây mặt anh ta thoảng ra, coi có nét chững chạc và nghiêm nghị hơn. Còn hồi xưa khuôn mặt bầu bĩnh và giống "baby cute" quá. 

Stephen Đoàn bình phẩm:

- Nhưng dẫu ở thời điểm nào anh ta cũng đều hết sức đẹp trai. 

Thanh Liên bổ sung:

- Vợ của Saurabh là con gái của một triệu phú Ấn Độ, còn bản thân anh ta là người mẫu kiêm diễn viên trứ danh bên bển.

Phá Vân xen vào:

- Có một điều lạ là phim ảnh xứ Ấn thường được gắn tới ba thứ tiếng: Hindi - Tamil - Tegulu.

Thanh Liên tiếp:

- Bên bển khuyến khích người dân học nhiều thứ tiếng, chứ không có ép buộc phải "học chết" một ngôn ngữ nào. Nhứt là không ai bị bắt phải nói tiếng địa phương theo khẩu âm của vùng nào.

Ignacio Cường ngỏ ý coi thêm một ca khúc nữa.

Vậy là Thanh Liên bèn giới thiệu ca khúc "Om Namo Venkatesaya video songs - Pareeksha full song" cũng của do đôi nam - nữ kia trình diễn.

Xem hết đoạn phim, Ignacio Cường trầm trồ:

- Công nhận người đàn ông này tận tụy vì nghiệp diễn thật.

Stephen Đoàn thắc mắc:

- Tại sao người này lại phải hành xác mình như vậy?

Thanh Liên trả lời:

- Theo thiển ý của tôi, chắc có lẽ người này muốn nhìn thấy chân thân của Chúa Vishnu nên đã đánh cược mạng sống của mình.

Ignacio Cường hỏi:

- "Om Namo..." gì đó có ý nghĩa gì vậy?

- Là một câu chú thanh tẩy tội lỗi và nguyện được ban phước lành. - Thanh Liên trả lời.

Phá Vân cười biểu:

- Họ đã bỏ chi tiết Đức Phật là một trong những biến thân của Chúa Vishnu, ắt là để tránh gây ra tranh cãi không đáng có.

Stephen Đoàn đột nhiên cười ngất ngơ ngất ngưỡng, rồi run giọng mà nói:

- Công nhận cái người có đầu sư tử này giống anh hệt khuôn lúc giận đó Cường?

- Đó là ai vậy Liên?

- Biến thân Narasimha của Chúa Vishnu. Những biến thân xuất hiện trên đoạn phim là nói về những lần giáng thế cứu độ chúng sanh của Ngài Narayan. 

Ignacio Cường hỏi:

- Nãy giờ tôi nghe lặp đi lặp lại cái chữ "Go...", "Go..." gì đó.

- À, "Govinda", nghĩa là "Đấng bảo hộ" hay nói dông dài hơn là "Đấng giữ gìn và cứu thế".

Ignacio Cường hỏi:

- Người phụ nữ ban nãy và Chúa Vishnu có liên hệ gì vậy?

- Bà lão đã cầu xin Chúa Vishnu cho mình một đứa con, và cảm động trước lòng thuần thành thờ phượng mình, Ngài Narayan đã trở thành con của bà ấy luôn. Và từ đó, Chiến thần Srinivasa đã tung hoành bốn cõi và trừ bạo cho thế gian. Nhưng vì một lời nguyền mà Chiến thần Srinivasa đã bị mũi tên độc giết chết, theo như một vài truyện cổ Ấn Giáo thì Ngài đã về Trời cùng với người vợ đầu và người vợ trần thế.

Stephen Đoàn đặt câu hỏi:

- Đây là cây gì vậy anh? Tôi thấy ở đoạn nào cũng có đặt một nhúm cây này.

- Tương truyền rằng có một cô gái yêu Chúa Vishnu đến nỗi nguyện ở cùng Ngài muôn đời muôn kiếp, vậy là Ngài đã biến cổ thành cỏ Tulsi mà mọc quanh đền đài và những nơi có dấu ấn của Ngài; có dị bản lại nói vì ghen tuông với cô này mà Nữ Thần Lakshmi đã biến cổ thành cỏ, và Ngài đã động lòng thương nên đã gởi biến thân hòn đá Salagrama ở lại bầu bạn với người tình. Nếu như hai anh có dịp sang Đất Thánh của Ngài Narayan, sẽ thấy đền thờ Ngài tới đâu là loài cỏ này sanh trưởng tới đó.

Ignacio Cường nhíu mày nói:

- Vậy rốt cuộc đó là cây gì?

- Kinh giới.

Stephen Đoàn vừa hỏi vừa dọn rác:

- Có cách nào để phân biệt tu sĩ Shiva và Vishnu không anh?

- Tu sĩ của Ngài Mahadev thường có ba sọc ngang màu trắng trên trán, còn tu sĩ của Ngài Narayan thường có một sọc đứng màu đỏ trên trán.

Trì Thương nói thêm:

- Kể từ ngày Phật Giáo xuất hiện, chữ "Sa-môn (Samana)" đã trở thành chữ riêng của tụi tôi; cái này không phải là tụi tôi giành mà do phía Ấn Độ Giáo đặt ra. Những tu sĩ thông tuệ và tài cao đức dày bên Ấn Giáo được gọi là "Hiền giả"; sau này bên tụi tôi có chữ "Cao tăng" bắt nguồn từ Đại Thừa Trung Hoa. Hiền giả Narada Muni là một người truyền tin giữa các Cõi và là một người tôn thờ Chúa Visnhu thuần thành, mỗi bận xuất hiện sẽ nói "Narayana, Narayana..." trước tiên với nhịp phách trên tay mình, mở đầu của băng nhạc có cảnh các cô vũ nữ gõ nhịp phách và nói như vậy đó; má tôi nói chưa có ai đóng vai vị này mà hạp nhãn của bà.

Ignacio Cường hỏi:

- Hiền giả này là ai?

- Là con trai của Chúa Brahma. Cũng giống như bao nhân vật Thần Thánh Ấn Giáo khác, Hiền giả này có thể biến thành nữ khi cần.

Nhân đó, Ignacio Cường hỏi:

- Anh nghĩ sao về việc một số vị Thần Ấn Giáo có khuôn mặt giống nữ hả Liên?

- Với những ai đã sẵn thành kiến với giới LBGT thì chuyện một số nhân vật trong Ấn Độ Giáo có diện mạo phi phái tánh là không thể chấp nhận được, có người còn bình phẩm, "Thần gì mà mặt mày giống bê-đê."

Vì Chúa Vishnu tượng trưng cho hình tượng của cả Cha lẫn Mẹ nên dung mạo của Ngài Narayan mới được mường tượng theo kiểu phi phái tánh. Tức là Che chở và Ban phước như Mẹ và Cứu giúp và Phù hộ như Cha.

Và vì người ta thấy ánh sáng của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net