Hồi Ba Mươi Lăm: Như mây mùa Hạ (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Dòng Chúa Cứu Thế một sáng Hè phượng đỏ thắm cành, lúc này các chủng sinh đang chú mục ôn luyện cho kỳ thi Học Kỳ Hai nên không gian gần như im phăng phắc, chỉ khi đến gần từng lớp mới nghe thấy chút âm thanh từ tiếng nói của giáo viên, tiếng phấn nhịp trên tấm bảng đen ố mòn, tiếng lật sách - mở tập và tiếng bút lao trên những trang giấy kẻ ô trắng ngần để chép kịp lời giảng.

Nơi phòng Rửa Tội, Stephen Đoàn đang quỳ với đôi tay chắp trước tượng Đức Chúa Jesus. Anh đã quỳ ở đây gần một tiếng mấy mà chẳng ai hay biết. Nói cho vui chứ anh đến một cách vô tung, người gác cổng còn chẳng buồn níu lại hỏi han anh một câu. Ai biểu mặt mũi anh khó ưa quá làm chi.

Stephen Đoàn vừa mới nhỏm dậy, chợt thấy bóng ai đổ xuống sàn nhà nên thần hồn nát thần tính quay phắt lại nhìn.

- Con có biết lý do nào đã khiến Thầy không đồng tình với quyết định trở thành Linh mục của con không?

Stephen Đoàn sững sờ nhìn Cha Matthias Hoàn.

- Tánh tình của con quá ư nghệ sĩ. Thấy lá rơi cũng buồn, thấy hoa vương trên thảm cỏ con cũng có thể khảy một khúc nhạc sầu. Sao mà sống đời Cha Đạo nổi?

Rồi Matthias Hoàn biểu con trai theo ông lên phòng riêng của mình để hàn huyên tâm sự cho kín đáo. Phòng của ông nằm trong khu tu xá của trường Dòng.

Đã lâu Stephen Đoàn mới ghé thăm "nhà" của Thầy. Chỗ ấy là một căn phòng có diện tích ba mươi mấy mét vuông, tuy nhỏ xíu nhưng được cái có nhà tắm và cầu tiêu riêng, cộng thêm chiều cao gần được năm mét nên sinh hoạt cũng khá thoải mái và không ngột ngạt mấy. Tiền sảnh có bề dài chỉ chừng mấy tấc, bên trái để tủ đựng giày và ghế ngồi thay, bên phải gắn một thanh móc treo đồ và dù. Phòng khách ngăn với giường ngủ bằng một bức màn rũ đơn giản và trơn màu. Nhà tắm nằm ở dưới chân giường ngủ, cách nhau độ khoảng nửa thước; cửa phòng tắm nằm đối diện với cạnh bàn viết, ra - vô hơi khó khăn một chút vì khoảng cách giữa đôi bên chưa tới nửa thước. Cửa sổ ở bàn viết là nơi thu ánh sáng và trao đổi khí trời duy nhất trong "nhà". Và dù "nhà" nhỏ xíu, nhưng Thầy vẫn dành ra vài nơi để bày chậu kiểng và chò cây, nhờ vậy mà bức tường vàng ấm cũng bớt đi sự đơn điệu và nhàm chán.

- Emmanuel Ngô trước đây hay gọi con là "Dinky", đó là tên của chú vịt đen trong bộ phim cùng tên với nó. Tuy ngoại hình rất xấu xí, nhưng vì có trái tim hết sức nhân hậu và quả cảm nên ai nấy ở nông trại thảy đều yêu quý nó.

Phòng khách chỉ có một băng ghế dài, một cái đôn nhỏ và một cái bàn trà; hết thảy đều làm bằng mây và có thể xếp gọn lại được. Matthias Hoàn mời con trai cùng mình ngồi trên cái băng ghế dài, rồi cột lại hai bên màn vải cho không gian thoáng đãng hơn. Nhờ vậy Stephen Đoàn mới thấy chiếc giường của Thầy được sắp xếp rất gọn gàng và không có "mùi già" lưu lại trên đó.

- Thầy sẽ không cản nếu con có ý định hoàn tục.

- Con không hiểu?

- Thầy chỉ muốn con được hạnh phúc thôi Mỹ ơi. Con sống giữa bầy Chiên và bạn hữu Mục Vụ mà trơ trọi như Hoàng Tử Bé sống ở tinh cầu B612. 

- Hoàng Tử Bé còn bông hồng kiêu kỳ làm bạn mà Thầy.

- Và con cũng vậy. Bông hồng của con không kiêu kỳ mà hơi khùng khùng chút. 

- Thà như thằng gù nhà thờ Đức Bà bị tưởng bở rằng nàng Esmeralda yêu hắn, thì sẽ dễ dứt tình hơn là nàng cũng yêu lại hắn ta.

- Hai Thầy trò mình ra quán nhậu của mệ Bông hen?

Sau khi thay sang thường phục, hai cha con mới tới đó. Nhưng đến nơi rồi, hai người vòng ra sau bếp để trò chuyện với mệ Bông chứ không ăn uống gì. Trước đây mệ Bông là một trong những đầu bếp của trường Dòng, sau có chồng nên xin nghỉ và ra đây mở quán nhậu để có tiền nuôi bầy con và người anh chồng khật khùng phụ với đức lang quân.

Có ai đó đang nghêu ngao ca khúc "Cho tôi được một lần" của nhạc sĩ Bảo Thu. Bài hát này được các giọng ca trước năm 75 như Xuân Sơn, Thanh Tuyền, Lệ Thu, Hương Lan, Trúc Mai, Paolo Tuấn và sau năm 75 như Mạnh Quỳnh, Tuấn Vũ,... độc diễn thật hay; còn về phần song ca, có Như Quỳnh - Thế Sơn và Y Phụng - Lâm Nhật Tiến trình bày cũng khá hợp giọng. Theo ý kiến riêng của Matthias Hoàn, người ca hay nhứt bài này là anh chàng Paolo Tuấn:

"... Cho tôi được một lần nhìn Quê Hương ngời sáng

Một lần nhận nghĩa sống lên ngôi

Người người cùng chung vui một lối

Đời thôi không lừa dối

Vì đã yêu thương rồi..."

Tình cờ gặp hai anh em họ Võ bước ra từ nhà vệ sinh, Stephen Đoàn niềm nở giới thiệu với Cha Hoàn:

- Anh Năm Tường, Mục sư, ở chung nhà với Giáo dân xứ con.

- Anh họ tôi, Kiến Hữu.

Võ Kiến Hữu chắp tay thưa hai thầy trò, rồi xưng mình là cư sĩ tại gia của hệ phái Tứ Ân Hiếu Nghĩa.

Đôi bên hỏi han xã giao vài câu, rồi tan hàng.

Ngồi chưa ấm chỗ mà Matthias Hoàn đã bị gọi về để xét lại một số bài thi Toán bị chấm điểm sai. Ông cáo lỗi với con trai và mệ Bông, rồi hớt hải chạy ra trước cửa quán để leo lên chiếc taxi đã được Cha Bề Trên đặt sẵn.

Mệ Bông bận rộn quá xá nên Stephen Đoàn xin phép ra về. Anh đi bằng lối cửa hậu nên hai anh em họ Võ không hề hay biết. Từ đây đi thêm vài cây số là ra tới cầu Chữ Y.

Con hẻm có rất nhiều chuột cống, gián hôi và thằn lằn; ruồi nhặng thì bao la. Mùi hôi thối của rác rến và nước cống nặc nồng đến độ nếu ai mà lỡ bước ra đây dám chừng sẽ chạy về luôn, chứ không tài nào ngồi ăn nhậu nổi. Không có một bóng đèn chiếu sáng, ban đêm nơi này đi không khéo giẫm phải chuột là chuyện thường tình; chắc có lẽ anh sẽ tự bỏ tiền túi ra mua vài cái bóng đèn sử dụng năng lượng mặt trời để nơi này đỡ ghê rợn.

Càng tới đầu hẻm, bầu không khí càng dễ thở hơn. Ánh nắng mặt trời chiếu xiên qua patio trên lầu Hai của ngôi nhà nằm mé tay trái rồi hắt lên bức tường của nhà đối diện tạo thành những hình thù kỳ dị. Giờ anh mới nhận ra, tầng trệt của nhà nào cũng không có cửa hậu hay cửa sổ trổ ra ngoài đây. Nếu như họ biết gớm và khó chịu với cái mùi thúi hoắc kia thì tại sao không chịu chung tay dọn dẹp và tu sửa lại?

Quán cà-phê kiêm chỗ đánh bi-da nơi đầu hẻm đang phát "Liên khúc Lambada" do song ca Trung Hành - Ngọc Lan biểu diễn; một vài bản nhạc ngoại quốc trong đây do hai ca sĩ đặt lời Việt:

"... Ngày yêu nhau, nắng Hè về sưởi ấm nhau

Nhưng gió lên, rồi mưa xuống cho tình tan..."

Stephen Đoàn biết được vài ca khúc trong đây. Đầu tiên là bài "Happy together" của đôi tác giả Garry Bonner - Alan Gordon do ban "The Turtles" biểu diễn. Còn đoạn ca sĩ Ngọc Lan hát là bài "Michelle" mà ban "The Beatles" đã trình diễn rất thành công, đây là một sáng tác của hai ca sĩ kiêm nhạc sĩ John Lennon - Paul McCartney; có lẽ nhờ phần hòa âm phối khí mà màn trình bày của cô Lan nghe hay hơn bản gốc, theo thiển ý của anh là vậy. Ngoài ra, là bài "Beautiful Sunday" của đôi nhạc sĩ Daniel Boone - Rod McQueen và bài "T'as le look Coco" của đôi nhạc sĩ Richard Sanderson và Marc Attali - nhạc sĩ Lê Đức Cường đặt lời Việt và lấy tên là "Xuân yêu thương".

Stephen Đoàn cứ để mặc đôi chân dẫn mình đi trong vô định. Rồi không hiểu sao anh thấy mình dừng chân ở bến xe miền Tây; có một chiếc xe sắp khởi hành về Kiến Hòa, lơ-xe "lùa" khách như gà mái hối bầy con về ổ tránh dông. Anh bỗng nhớ ở cái tỉnh lỵ nhỏ xíu đó có một người con gái thương anh thật lòng, như lời nghệ sĩ Trần Thiện Thanh đã từng miêu tả trong bài "Mùa Xuân lá khô" của ông, Xuân giống y vầy:

"Em tôi không đẹp như đời tưởng

Không áo xanh, áo đỏ thơm hương

Quen trên đường chiều lá khô rơi

Ôi ngọc ngà giây phút chung đôi..."

- Ông Thầy mặc đồ đen, có đi hôn? Sao đứng đó nhìn chằm chằm vô cái xe hoài vậy?

- Tôi...

- Đi hôn? Đi thì leo lên lẹ lên. Xe còn trống mấy chỗ hà.

- Tôi không đi. Rất xin lỗi.

Lơ-xe lầm bầm chửi, rồi ngoảnh mặt ra hướng khác mà bắt tay làm loa kiếm khách đi lạc.

Stephen Đoàn lại để mặc cho đôi chân muốn dẫn mình đi đâu thì đi. Màu áo chùng thâm với phần cổ trắng và dây chuyền mặt Thánh Giá đã làm anh nổi bật giữa dòng người qua lại như thác lũ. Sài Gòn chập choạng tối rộn rịp vui bao nhiêu, thì cõi lòng anh lạc lõng bấy nhiêu. Anh đưa mắt nhìn xe đẩy bán bánh tráng trộn, bà chủ đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài đợi khách; rồi lại đưa mắt ngó sang bên kia đường, đang xảy ra một vụ cự lộn vì quẹt xe với nhau, vô số người giơ điện thoại lên ghi hình, và ít ỏi thay số người cúi xuống giúp đỡ cô học trò đang nằm sõng soài trên mặt đường nhựa. Ánh đèn màu đô thành phựt cháy, mặc cho trời hãy còn tang tảng sáng vì đương là mùa Hè - ngày dài đêm ngắn. Mấy đứa trẻ cù bấc cù bơ tập tành hút thuốc lá dưới bóng râm của cây thầu dầu; đứa nào đứa nấy da dẻ đen nhẻm, đầu tóc thì cháy nắng, mình mẩy hôi tanh mùi lâu ngày chưa tắm giặt, tay chân khẳng khiu như con rối gỗ. Một cô gái bán phấn buôn hương đang dẹo qua dẹo lại với thằng bạn chung nghề, hai người thốt lên những lời lẽ khả ố và dung tục khôn ngần, càng nghe - đôi môi anh càng mím chặt lại. Tới đầu con hẻm, một người đàn bà đang cầm chổi đánh đí* đứa con do nó học ngu; tiếng la khóc, van vỉ của thằng nhỏ phối hợp với tiếng gào thét chát chúa của con mẹ sĩ diện hão không khác chi một thứ âm thanh phát ra từ Hỏa Ngục, anh bịt chặt tai, lúc lắc đầu không muốn nghe - muốn thấy. Bước qua con hẻm, một cô vợ đang đứng trước ngôi biệt thự mà đấu tố thằng chồng với người theo dõi trên Facebook, không quên đặt điều hay thêm thắt để rước phần lợi về cho mình. Đi thêm vài căn nữa, một người phụ nữ bị chồng quát tháo và đánh đập do không đi mua rượu và mồi nhắm cho nó nhậu, mà lại dành tiền đó để con ghi danh vô lớp học thêm của bà chủ nhiệm đặng con gái không bị bà ta đì. Anh thất thần đi giữa triền miên khổ ải của chốn trần gian, đôi mắt anh nhòa lệ tự bao giờ mà anh chẳng hề hay biết...

Chợt, Stephen Đoàn nghe thấy "Sài Gòn trong trái tim tôi" của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông qua phần trình bày của "Họa mi xứ Huế" Hà Thanh; trong bài này ông ghi bút hiệu là Anh Nguyên:

"... Sài Gòn đó dẫu dìm trong bóng đêm

Vẫn còn trong trái tim

Muôn đời đâu dễ quên...

Sài Gòn yêu trong trái tim tôi

Người ngàn sau theo dấu linh xưa

Mặc thời gian thường hay thất hứa

Sài Gòn đó!

Nước non lúc suy, lúc cường

Ánh trăng lúc vơi, lúc đầy

Gối chăn lúc say, lúc hờn

Có chăng Nghĩa - Nhân vững bền

Thủy chung trước sau chẳng sờn... tấc lòng

Sài Gòn ơi..."

Có những nhạc sĩ đã giã từ trần gian rất lâu rồi mà người đời vẫn ưu ái gọi kèm với những chức vụ và đơn vị trong quân đội mà họ từng đảm trách. Mới hay tài đức của họ đã lấn át mọi bức bình phong do một đám hậu thế dựng lên, để rồi những bài hát của họ lại tô điểm cho cõi đời bằng những giai điệu hay và những lời ca - ý nhạc thấm đẫm Hồn dân - Hồn Nước. 

Người thương - phế binh đang ngồi sửa đồ cho khách, cạnh đó là hiền thê của ông đang đứng quạt ruồi cho xe bán hàng của mình. Stephen Đoàn ngó thấy trong tủ kính có bò bía, gỏi đu đủ - khô bò, nguyên liệu cho món bột chiên và phá-lấu; ngoài ra còn một nồi cháo trắng nấu với lá dứa để dành ăn với phá-lấu.

- Bài hồi nãy hay quá ông hén?

Vừa cắt chỉ cho cái quần mới lên lai, ông cụ vừa cười biểu:

- Ờ, nhưng mà dân Sài Gòn gốc còn được mấy người.

- Miễn mình sống tốt thì tự khắc mình sẽ trở thành cái gốc của nơi đó thôi. 

Ông cụ gật gù:

- Phải, Sài Gòn trước giờ là nơi cưu mang mà, chỉ có điều nó dễ duôi quá nên thường bị cưu mang lầm người.

Ngồi ăn ủng hộ vợ chồng ông thương - phế binh mấy dĩa bột chiên với gỏi đu đủ - khô bò, Stephen Đoàn mới lên xe lam đặng trở về Giáo xứ. 

Ngồi trên chiếc xe lam đã nhuốm hương lửa thời gian rất nồng, Stephen Đoàn tự nhiên nảy ra suy nghĩ đấng sinh thành của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông thật là tài, vì đã tiên đoán trước con của hai cụ là một bậc chính nhân quân tử nên đã ban tên "Đông" - Phương vị của Mặt trời mọc - cho ông. Còn mẹ anh, chắc ngó thấy bộ dạng dị hợm của núm ruột nên đã ban cho anh cái tên "Ngọc Mỹ", như một lời an ủi giàu tình thương của một bậc hiền mẫu dành cho đứa con giống chồng hệt khuôn của bà. Nếu mẹ anh còn sống, ắt hẳn anh sẽ ngồi đàn hát cho bà nghe bài "Đèn khuya" của nhạc sĩ Lam Phương và "Lòng Mẹ" của nhạc sĩ Y Vân suốt đời suốt kiếp mà không biết mỏi mệt.

Một bà già mặc áo lam, chắc sẽ trạc tuổi với mẹ Stephen Đoàn nếu mẹ anh còn sống, đang than phiền với bà bạn về thằng con bất hiếu, ngày nào nó cũng vô karaoke ôm gái và đàn đúm với đám bạn du đãng.

- Tui cúng chùa quá trời quá đất mà hổng linh gì hết trơn. Rồi còn làm lễ trục vong mà cái vong bất hiếu cứ theo ám nó hoài.

- Bà phải "cúng" vô cái mỏ nó mới hết bất hiếu. Lên đó chỉ tổ nuôi mập thây mấy ông thầy chùa và lũ đồng bóng dị đoan. - Anh lơ-xe trề môi phán một câu. - Con tui là tui cho nó diễn kịch "Không gia đình" rồi. 

- Có phải con cậu đâu mà cậu xót? Tui mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày nên thương nó còn hơn thương cái mạng mình. 

- Xót con có hiếu chứ ai xót dòng bất hiếu hả bà?

- Con tui bất hiếu kệ bà nó. Có phải con cậu đâu mà chửi nó dữ vậy?

Anh lơ-xe trợn tròn mắt:

- Chửi hồi nào? Trời ơi đi chùa mà ăn ngang nói ngược thấy bà cố nội tui luôn!

Bà bạn can ngăn:

- Ừ, cậu đây nói phải đa. Bà binh con riết mất lý trí rồi.

Những người khác cũng lên tiếng khuyên giải, Stephen Đoàn cũng góp đôi lời.

- Í, Thầy đây là Cha nhà thờ phải hôn?

Stephen Đoàn nhỏ giọng trả lời:

- Dạ, thưa phải.

- Có thể giúp bà trừ quỷ cho con trai bà được hông?

- Chừng nào bà hết tiền nó mới hết bất hiếu thôi. Đó, tui chỉ cách trừ quỷ rồi đó.

- Nín mậy!

Bà bạn tặc lưỡi rồi biểu:

- Bà Đạo Phật mà.

- Kệ, Đạo gì cũng được, miễn sao giúp con tui cải tà quy chánh là được rồi. 

- Có nước "Đạo Tặc" mới giúp con bà hết bất hiếu thôi. Giờ nó coi bà là cái mỏ vàng, dễ dầu gì nó sửa mình vì bà.

Nguyên cái xe cười rần trời. Cũng may phước là cẩu chưa nói "Đạo Dụ". 

Stephen Đoàn lực bất tòng tâm. Con quỷ trong lòng anh, anh còn chưa trục ra được, thì biết cách gì mà giúp chàng trai xa lạ đó "trục quỷ" được.

Không nhận được lời hồi âm của Stephen Đoàn, bà già tiu nghỉu nhìn đăm đăm vô hai lòng bàn tay.

Gần đến một ngã tư, anh lơ-xe thông báo đã tới bến Thứ Nhứt; những người đi khúc đường đó bèn lục tục xách đồ bước xuống, có vài người còn gởi lại hai, ba câu chúc tốt lành cho anh và bác tài-xế. Stephen Đoàn ngó ra coi thử thì điểm dừng nằm chính giữa sạp bán trái cây và đại lý nước giải khát.

Đi được một đoạn, chợt anh lơ-xe biểu bác tài ngừng xe để rước Ni Cô lên. Người đâu mà đẹp quá chừng.

- Ủa? Là Thầy sao?

Bà già bĩu môi:

- Hết diễn tuồng "Lan và Điệp" nghen con?

Thanh Liên chắp tay nói, "Sadhu", rồi ngồi xuống ở chỗ trống còn lại. Chú tự biết hình hài mình rất âm nhu nên thường bị lầm là phái nữ, thành ra không cảm thấy phiền lòng với sự nhầm lẫn Trời ơi Đất hỡi của anh lơ.

Đứa con quý tử của bà kia đang òn ĩ xin tiền. Bà nước mắt lưng tròng nghe nó ngọt - nhạt than khóc với mình, chưa qua một khắc mà cái khăn tay đã ướt đẫm lệ.

- Rồi, để má ráng thu xếp...

Thấy mục đích đã đạt được, hắn ta cúp máy cái rụp.

- Ông Trời ơi, con có lỗi gì mà nó hành hạ con như vậy.

Thanh Liên đáp:

- Lỗi chiều hư con mình.

Bà day qua nhìn người Tăng sĩ có nốt chu sa trên trán mà cự nự:

- Mẹ nào mà không thương con hả Thầy?

- Thương con khác với chiều con. Thương con nên rầy rà sợ nó hư, chiều con nên nó đòi gì cũng ưng thuận hết. Thí chủ nằm ở vế thứ hai.

Bà phân bua:

- Con đâu có biết nó lấy tiền đi đàn đúm đâu.

- Đúng là hồi đầu thí chủ không biết vì tưởng nó bị thầy - cô đì do không đi học thêm chỗ họ nên phải đưa tiền cho nó đóng, sau này đã biết rồi mà vẫn làm lơ đưa luôn, nó thấy dễ ăn quá nên đâu chịu sửa mình. 

- Vậy bây giờ con phải làm sao Thầy?

- Đừng đưa tiền cho nó nữa. Và hãy nói cho nó nghe gia đình thí chủ đang nợ nần ngập đầu ra sao.

- Con sợ nó tự vẫn quá Thầy ơi.

- Mấy đứa ăn chơi đàn đúm khó đi tìm cái chết lắm.

- Rủi nó tự vẫn sao Thầy?

- Để nó trải qua những phút cận tử, nó mới biết quý trọng mạng sống. Nhưng nhằm phòng ngừa trường hợp đó xảy ra, bà hãy chuyển gia đình về quê ngoại sống vì ở đó không có lầu, cũng như không có nhiều tụ điểm ăn chơi, phá của.

- Dạ.

Ngừng một lát, bà kia không an lòng nên gặng hỏi:

- Nhưng lỡ nó trốn về Sài Gòn thì sao?

- Kệ, cứ để nó lăn lóc vài tháng là tỉnh ngộ hà.

- Lỡ nó bị cướp nội tạng hay bị cưỡng bách làm nô lệ lao động sao?

- Cứ kêu "Thiện Tài Đồng Tử" ra cứu.

Bà kia trợn tròn mắt, ra chiều chưng hửng lắm:

- Ủa? Trước nay bên mình gặp nạn toàn niệm Pháp Hiệu của Phật Bà hay Phật Tổ, đâu có niệm Pháp Danh của Hồng Hài Nhi đâu.

Một trận cười giòn như bắp rang vang lên. Lơ-xe là người cười nhiều nhứt trong đám.

- "Thiện Tài Đồng Tử" có hai "hóa thân": Một tên là Hai Thương, giới giang hồ hay ghẹo là "Thiên Nhai Khách" vì phương châm "Tứ hải giai huynh đệ"; và hai là Ba Beo, giới sông nước hay đùa là "Beo Đốm" vì mình mẩy lốm đốm vết bầm và thương tích. Hễ gặp chuyện thì cứ hô lên, "Tôi là đàn em của..." hai người trên là tự khắc bình an.

Bà che miệng cười ngất.

Lơ-xe chen vô hỏi:

- Thầy tu mà sao rành rẽ chuyện xã hội đen vậy?

- Người đầu tiên là anh ruột của đệ tử tôi, còn người sau là cháu nội của chiến hữu của Thầy tôi.

- À...

Lơ-xe ngứa miệng hỏi:

- Chẳng hay gốc gác Thầy ra sao?

Vì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net