Hồi Mười Bốn: Sự thật có vị giống hệt Chocolate (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi muốn đi lên tận đỉnh sầu

Ôi đỉnh sầu cao vút

Tôi muốn đi xuống tận đáy buồn

Ôi đáy buồn thâm sâu..."

Hác Đăng Khánh cùng con trai lên sân thượng ngắm quang cảnh đêm đông tĩnh mịch. Vòm trời không có lấy một vì sao. Mảnh trăng lưỡi liềm đã lặn khuất tự bao giờ, nhường công việc thắp sáng nhân thế cho những ngọn đèn đường vàng vọt. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng ví đèn đường với nắng khuya trong ca khúc "Chiều một mình qua phố", nhưng một số lớp hậu bối không hiểu dụng ý của cụ nên đã tài lanh sửa lời thành "Có khi nắng mưa chưa lên mà một loài hoa chợt tím". Không chỉ có cụ là "nạn nhân" của tệ sửa lời vô tội vạ của giới ca sĩ trẻ tuổi, mà còn rất, rất  nhiều nhạc sĩ khác nữa.

- Chị ấy nghĩ ba là thằng đ* đực muốn đeo bám để làm tiền, nên đã cắt đứt liên lạc với ba. Nhưng không lường được rằng bản thân đã mang thai hơn một tháng... - Hác Đăng Khánh cười buồn. Đôi mắt chú trông theo vệt khói sau đuôi máy bay in trên nền trời đen mịt.

- Nên ba đem con về nuôi?

- Không đem cậu về nuôi thì chẳng lẽ vứt ở bãi rác? - Hác Đăng Khánh quay qua vỗ đầu con trai.

Hai cha con hơn kém nhau chưa đầy mười chín tuổi, nên cách xưng hô "Ba-Con" mang tới cho mỗi người một cảm giác khiên cưỡng kỳ dị.

- Ba thích nghe bài hát "Đỉnh sầu" do ca sĩ Anh Khoa hát mỗi khi tâm trạng không tốt. - Hác Đăng Khánh rót thuốc giúp trị chứng ăn không tiêu vào chiếc chung nhỏ, rồi đưa lên miệng uống cạn. Độ rày sức khỏe chú xuống dốc thấy rõ.

- Ba biết con năm nay bao nhiêu tuổi không?

- Ba làm giấy khai sinh cho con nhỏ hơn một năm, nên đúng ra con đã ba mươi mốt tuổi. 

- Hà cớ gì ba phải lùi tuổi của con xuống?

Hác Đăng Khánh không trả lời, chỉ lắc đầu cười xòa. Một cậu sinh viên mới được mười chín tuổi rưỡi đã có một đứa con trai bụ bẫm, hàng xóm và chủ nhà trọ mỗi bận đi ngang qua căn gác trọ của cậu ta không tiếc lời chỉ trỏ xì xầm. Hôm ấy Bàng Đông Quân cải trang vi hành, tình cờ gặp hai cha con đương ngồi phơi nắng trong khoảnh sân thơm hương mai vàng, ông chợt bùi ngùi nhớ đến đứa con trai đã chết của mình; ngày nó còn bé, mỗi lần rỗi rảnh là hai cha con lại cùng nhau ra khoảnh sân trước nhà chuyện trò và ăn bánh tằm bì do mẹ ông chế biến. Từ sự thương cảm cho cái chết khuất tất của con trai mình, ông bắt đầu lân la làm quen với hai cha con, rồi dẫn dắt Hác Đăng Khánh vào con đường chính trị. Nếu không có Bàng Đông Quân, chắc Hác Đăng Khánh hãy còn đi bán máu nuôi con và làm việc quần quật mỗi ngày sau giờ học ở trường, cho đến khi con trai trưởng thành mất...

- Con có nhớ hồi con còn bé, con đã từng vòi ba dẫn đi ngắm sao băng không?

Hác Vũ Quân đương nhiên nhớ chứ. Nhưng thời gian đã làm phai nhạt sở thích ngắm sao băng của gã.

- Tháng tới ba sẽ dẫn con đi ngắm sao băng. - Hác Đăng Khánh hôn lên tóc Hác Vũ Quân, rồi đứng dậy trở về phòng của mình. 

Một vệt sao băng màu xanh dương đậm khẽ quét qua bầu trời đêm mờ tối, ngay khi hai cha con vừa xoay lưng rời đi...

oOo

Cấp Dưới dặn An Kỳ gọi mình bằng cái tên Nolan*. Rồi hớn hở vào quán gọi một cái lẩu lươn và một con cá lóc nướng trui ăn với bánh tráng kèm rau sống.

- Nếu như đối phương bắt bẻ lỗi chính tả của tôi, thay vì tập trung vào việc phản biện lại những luận điểm mà tôi nêu ra trước đó, thì tôi sẽ coi như mọi lý lẽ trước đó của họ là không có giá trị. Bởi hành động bắt bẻ và săm soi lỗi chính tả của họ đã thể hiện rằng họ đang bị tôi "bắt bí", nên phải nói lảng sang chuyện khác hòng cứu vãn sự yếu kém về mặt hiểu biết cũng như kiến thức của mình. "Kẻ tiểu nhân để tâm tới tiểu tiết, bậc quân tử bận tâm đến đại sự", anh không thấy thằng cha Cấp Trên là một tấm gương điển hình sao?

- Nhưng những người dung hòa được cả hai, mới là bậc quân tử... Tôi không cho rằng không làm cái này cái kia thì sẽ ra thế này thế nọ đâu. Mỗi người đều có một cách tiếp thu kiến thức và quan điểm chính trị riêng, nên đừng cố áp đặt phương cách học tập và lối sống của những người thành công lên đầu mình; tôi thấy thành công đâu chẳng thấy, thấy bị điên trước rồi.

- Vậy sao cậu Minh lại để một đứa trẻ mới năm tuổi đi học Toán cấp cao? - Nolan chống cằm hỏi. 

- Hồi nào? - An Kỳ phì cười hỏi. Tay này đào đâu ra cái tin dịch vật ấy thế?

Nolan không đáp, chỉ giương mắt đợi anh giải thích. Đôi mắt xanh lục bảo đẹp tựa cẩm thạch.

An Kỳ chậm rãi giải thích cho gã trai mắt xanh hay rằng, vị giáo sư ấy đến là để cho đám nhóc tỳ quen với bầu không khí học đường, học hiểu thì tốt, mà không hiểu thì cũng chẳng sao, có gì vô lớp học lại. Nên vị giáo sư ấy mới không bị căng thẳng tâm lý như hồi còn dạy ở các nhà cậu ấm cô chiêu khác, mà thoải mái truyền giảng kiến thức và vốn sống cho sắp nhỏ. Và cũng bởi thế mà sắp nhỏ vẫn còn đang loay hoay với bảng cửu chương, chứ như đám bạn cùng lớp là giờ đã thuộc làu làu rồi, mặc dù chúng chỉ mới học lớp Một!

An Kỳ giải thích xong, nâng ly rượu đế lên uống cạn. 

Nolan cảm thấy tin này không có mấy gì gọi là đặc sắc, nên tập trung lắng tai nghe chiếc loa treo tường phát nhạc phẩm "Lầm".

Nhạc sĩ Lam Phương sau khi bảo lãnh vợ sang Hoa Kỳ được vài năm, liền bị bà ấy "đá" đi vì cái tội nghèo. Ông ấy buồn đời bèn trút hết nỗi niềm vào ca khúc "Lầm". Với câu hát bất hủ, "Tôi đã lầm khi đưa em sang đây", nó đã trở thành "Quốc tế ca" của những người lâm vào cảnh ngộ giống như ông ấy. Chất giọng độc đáo của Nguyễn Hưng đã giảm bớt phần nào sầu não trong nhạc phẩm, thậm chí còn làm người nghe cảm thấy vui tai và thư thái.

Trở về homestay khi trời đã sụp nắng, hai người đã ngà ngà say, nên mỗi tên tự giác chui vào phòng nghỉ ngơi, tránh rượu vào lời ra mất vui.

Vệ Minh gửi cho anh nhạc phẩm "Mùa đông sắp đến trong thành phố" do cô Ngọc Lan trình bày. Mùa đông đã qua được non nửa tháng, mà giờ vợ cưng mới gởi cho anh.

Để đáp lại tình cảm của vợ cưng, anh đã gởi lại ca khúc "Người tình mùa đông" do đôi song ca Minh Thuận - Nhật Hào trình bày.

- Ban nãy em gửi cho tôi tin nhắn gì thế? Sao lại xóa đi? 

Vệ Minh không giải đáp thắc mắc của An Kỳ. Một khoảng lặng chợt bao phủ lấy anh, nỗi bất an cứ thế dâng trào trong lòng anh.

- Hãy đặt niềm tin nơi tôi được không? Tôi là chồng của cưng, chứ không phải là...

- Hình sex của tôi. - Vệ Minh vừa đáp, vừa dùng đồng xu cạo gió. Ban nãy ẹo tới ẹo lui khiến cho cần cổ của cậu bị trật. - Tự nhìn thấy gớm quá nên xóa rồi.

- Dỗi à?

- Dỗi gì? Mới vừa hết bệnh nên người gầy nhẳng như cây que, da thì tái xanh hơn tàu lá chuối, nhìn tổng thể chẳng khác nào sinh vật lạ ngoài hành tinh chết trôi... Cười cái gì? Vui lắm hay sao mà cười?

An Kỳ chưa kịp thanh minh thanh nga thì Vệ Minh đã tắt máy. Do di chứng của đợt sốt cao hồi nhỏ, sức khỏe của cậu không mấy tốt, ăn bao nhiêu cũng bị đào thải ra ngoài, dưỡng chất giữ lại chẳng bõ bèn gì với nhu cầu cơ thể, nên thân hình cậu mới gầy gò và nước da thường tái nhợt. Cộng thêm chuyện buồn xảy ra năm đó, càng khiến cậu trông ốm yếu hơn tuổi thật rất nhiều.

"Ting... Ting... "

Vệ Minh che miệng ngáp. Rồi mở tin nhắn của An Kỳ ra xem.

Là ảnh bán khỏa thân của anh, chụp từ phần bụng dưới trở xuống. 

- Quỷ. - Vệ Minh cười tủm tỉm, nhưng đáy mắt đã loang loáng nước. Ừ thì sau này có hai ông già khùng, dỗ nhau bằng những cách mà người bất bình thường nhất cũng không thể nghĩ đến, nhưng cũng sẽ đầy ắp chân tình và tin yêu nhất mà thơ văn cũng không thể họa ra rõ ràng.

oOo

Vệ Thanh gửi xong gói quà sang tận vùng nông thôn Anh Quốc xa xôi, liền ghé quán cháo ếch dùng bữa xế. Tuần tới anh ta sẽ trở về Đại Việt dân quốc. Vệ Hồng Sương sẽ ở lại đây cùng ba mẹ, cháu trai và gia đình em gái đón năm mới. Con trai Vệ Lạc Hy của hắn đã quen sống với ông bà, nên chẳng hề tỏ ra quyến luyến hay làm nũng với hắn như cha con Vệ Minh. 

Tên khốn kiếp kia không biết học ai mà lại đi gửi cho hắn ca khúc "Ghen" do Nguyễn Hưng trình bày. Báo hại hắn phải tìm cách "bịt miệng". 

Nếu như... nếu như... gã trai ấy... Hắn suýt cắn lưỡi chết vì tức khi bị ý nghĩ của mình làm cho ngu muội đi. 

- Quý khách, có người nhờ tôi gửi hoa cho ông. - Một cậu trai giao hàng đưa bó hoa hồng xanh cho Vệ Thanh. Cả người nhận lẫn người giao đều tò mò không kém khi nhìn thấy bó hoa tuyệt đẹp này, bởi không ai nghĩ rằng chủ nhân của món quà là một gã đàn ông cả. 

Gửi chút đỉnh tiền "boa" cho cậu trai giao hàng xong, Vệ Thanh mới chậm rãi mở tấm bưu thiếp ra đọc. Tô cháo và tộ ếch kho hãy còn hơn phân nửa. 

"Un vélo vert."

'Mẹ kiếp.' 

Dịch ra là "Một chiếc xe đạp màu xanh lá cây", xe đạp là thứ bị cưỡi, màu xanh lá ám chỉ hắn. Thế hóa ra tên chó chết gửi thứ này nhằm mục đích nguyền rủa hắn suốt đời bị "cưỡi" sao?

- Dalziel! Chúng ta có chuyện cần phải nói rõ ràng với nhau... 

Mặc dù không hề nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt bé cưng lúc này, nhưng Dalziel vẫn cảm nhận được "một trận cuồng phong hay bão tố"* đang sắp sửa ập lên đầu mình.

oOo

Tô Gia Hân tình cờ gặp lại Judas trong buổi lễ ngày Chúa Nhật. Cô và gã vờ như không quen biết. Hai người chọn hai góc ngồi nghịch hướng, một người đằng Tây và một người đằng Đông. 

Nhưng rốt cuộc cũng phải đi về chung xe, vì Tô Gia Hân sực nhớ ra mình cần phải hỏi Judas vài điều.

Judas bật bài "Hạ trắng" do cô Ngọc Lan trình bày để thay đổi không khí, trước khi xe bắt đầu khởi hành. Sáp thơm mà gã đặt trong xe có hương gỗ tuyết tùng pha trộn với mùi mật ong ngòn ngọt.

Kết thúc bản nhạc, Judas dận ga rời đi. Con đường vào ngày Chúa Nhật vắng hơn thường ngày một tẹo, một khoảng lặng ngập tràn nắng lạnh của mùa đông giá bao phủ lên chiếc xe Lexus đen bóng. 

- Giữa Khánh Ly và Ngọc Lan, thân chủ thích người nào hát bài này nhất?

- Tôi thích nhẹ nhàng nên chọn Ngọc Lan. Cô Khánh Ly hát với chất giọng trầm lắng nên nghe khá "nặng nề". - Đang nói đến đó, Tô Gia Hân bỗng khẩn khoản bảo Judas dừng xe. Rồi hạ cửa sổ xuống nhìn.

Vệ Khương đang tham gia tiết học ngoại khóa cùng chúng bạn trong công viên sau trường học Quốc tế Cao Bá Quát. Ngôi trường này gồm cả ba cấp: Tiểu học, Trung học Cơ sở và Trung học Phổ thông. Vệ Minh muốn sắp xếp chương trình học của con trai sao cho nó không bị bỡ ngỡ với trường mới sau khi học xong một cấp.

Tô Gia Hân giơ điện thoại lên chụp vài pose, rồi khẽ khàng cất giọng báo đã xong. Cô gặp Hồng Tuệ Giả khi tuổi đời chạm ngõ mười tám, lúc đó cô vừa hay tin người mà mình thầm thương đã đi lấy vợ, buồn đời chẳng biết làm gì hơn, cô ngồi xuống cạnh gã trai hát rong, yêu cầu anh ta hát cho mình nghe. Hồng Tuệ Giả đã hát tặng cô ca khúc "She will be loved" của ban nhạc Maroon 5. Chất giọng trong trẻo, cao vút tựa như tiếng ngân của vì sao lạc trên nền trời đêm huyền diệu, bất chợt khiến cô sửng sốt. Nếu như ngày ấy cô biết được anh ta là dân nằm vùng, liệu rằng có bạo gan mời anh ta đi ăn không nhỉ? Thì cũng như ca khúc "Bức thư tình thứ Hai" do ca sĩ Hồ Quỳnh Hương trình bày, "Nếu thời gian có quay trở lại. Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi. Em sẽ vẫn bước về phía ấy, phía tấm rèm buông khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi... Gọi anh, người đương thời ơi... Em yêu anh, em yêu anh rất nhiều..."

Tô Gia Hân hiểu việc gắn kết cuộc đời con gái với một tấm chồng bị bệnh thần kinh khó khăn đến nhường nào. Nhưng bởi vì đó là định mệnh, là số phận, là tơ duyên truyền kiếp của hai người, nên cô chẳng hề cảm thấy hối tiếc hay đau khổ một xíu nào. 

- Xin lỗi vì đã thất lễ, nhưng tôi có thể hỏi anh câu này được không?

Judas mỉm miệng cười, thay cho lời đồng ý.

- Thông qua lời nói của các Cha và Masouer, tôi nhận thấy anh là một người mộ đạo. Thế tại sao anh lại không theo Cơ Đốc giáo, mà lại chọn Thiên Chúa giáo?

- Câu hỏi hay đấy. - Judas chạm tay vào cây thánh giá đặt trước vô-lăng. - Người phương Đông của cô thường có câu "Vạn sự tùy duyên" phải không? Khi tôi bị ông Monteclaro đuổi ra khỏi nhà sau một trận gây gổ với mẹ tôi, tôi không biết mình phải đi về đâu trong buổi chiều tà ấy. Và như một phép nhiệm mầu trong truyện cổ tích, một vị linh mục của Thiên Chúa giáo đã cứu rỗi tôi. Ngài ấy thết đãi tôi một bữa ăn tối ngon lành, mặc dù chỉ toàn là các món chay làm từ phụ phẩm bơ sữa và mấy lát bánh mì nướng. Tôi đã được cho phép ngủ nhờ ở đó cả một tháng, tới tận lúc quản gia nhà Monteclaro tới đón về. Mỗi sáng cùng ngài ấy đi kéo chuông, rải vụn thức ăn còn thừa đêm trước cho đàn bồ câu ăn, rồi được ngài ấy dẫn đi tới trường học, tối về cùng ngài ấy và các vị linh mục khác đọc kinh, cầu nguyện và ăn tối. Dưới ánh hào quang của Đức Chúa và lòng từ bi vô lượng của vị linh mục trẻ tuổi, bao nhiêu oán hận trong tôi dần dần bị xua tan đi. Satan không còn có thể dụ dỗ tôi vào vòng xoáy của bóng tối thù hằn. 

Tô Gia Hân thở dài. Cô thực sự cảm thông với người đàn ông Nam Mỹ này, bởi nhà cô cũng y chang thế. Thật may cô không chơi bời phóng túng như những tiểu thư khác, nếu không giờ này chắc cô đang ở trong một trung tâm cai nghiện nào đó rồi.

- Nếu cô muốn hiểu thêm về chuyện nhà tôi, có thể tìm nghe ca khúc "Judas" của Lady Gaga. - Judas bồi thêm một câu. Rồi kết thúc câu chuyện.

Judas chở Tô Gia Hân đến trước cửa hàng Popeyes, rồi thả cô ở đó. Thường ngày gã cũng khoái ăn mấy món gà rán, thịt chiên, nhưng không hiểu sao hôm nay lại chỉ muốn dùng một tô bánh canh cua thanh đạm. Tiếc là gã chỉ có thể dựa vào mấy bài review nửa thực nửa hư trên mạng, vì không nhớ rõ chỗ bán bánh canh ngon mà lần trước Đường Trí Nghĩa mời ăn.

- Henry? 

Hướng Thanh Thiên cũng đi đổ xăng như Judas. Hôm nay anh ta mặc quần kaki lửng, áo sơ-mi dài tay màu xanh da trời, chân mang đôi giày thể thao trắng-xám. Chiếc xe mà hắn đang đi là Kawasaki Z1000. Trang phục và chiếc xe trông hơi "lệch tông".

Hướng Thanh Thiên đưa Judas ghé quán bánh canh gánh của một cụ bà trạc sáu mươi tuổi. Hai ông thần cao trên mét tám ngồi trên ghế xúp trông thật buồn cười. 

- Ăn giò heo được không?

- Được chứ, miễn chín là ăn được. - Judas vừa trả lời, vừa làm nước chấm. Chỉ đơn giản là chén nước mắm cá cơm với công thức truyền thống bỏ thêm vài lát ớt sừng trâu xắt lát, ấy thế mà làm tô bánh canh ngon hơn bội phần. 

Hướng Thanh Thiên bèn gọi thêm hai chén giò heo.

- Anh có nghe đến chuyện đảng Cộng Hòa sắp đàn hặc đảng Dân Chủ không? 

- Om sòm ỏm tỏi. Chưa biết cha nào đầu têu, nhưng nhìn hai bên đấu đá nhau đã mắt lắm. Sắp tới anh sẽ được thấy hai "Cứu thế Chủ" đứng ra xâu xé và tố cáo nhau. - Hướng Thanh Thiên xoay xoay cái móc gắn chìa khóa xe. Ánh mắt hắn không hướng về gã. Mà vốn dĩ đôi mắt màu xám tro ấy chẳng hướng về ai cả. 

Judas nghĩ miên man mãi mà không sao hiểu nổi, đây là thời điểm để Hác Đăng Khánh rút lui an toàn nhất, thế thì hà cớ gì phải ôm cái ghế này vậy nhỉ? Liệu rằng "Lộng giả thành chân" chăng?

- Anh nghĩ thế nào về việc này? 

- Không chắc, mà cũng không biết nốt... Sụp... Ngon quá đi mất! - Biết thừa Hướng Thanh Thiên đánh trống lảng, song Judas chẳng thèm vạch trần, để mặc anh ta diễn kịch. 

...

- Xin lỗi, anh có phải là Judas Amadeus Monteclaro?

Tên đệm và tên chính thức của gã ghép lại sẽ mang nghĩa "Tình yêu của Judas". Gã đã bị gạch tên khỏi gia phả và tước mất quyền thừa kế sau lần xét nghiệm ADN năm lên mười. Nhưng không hiểu sao ông Monteclaro lại ngoài mặt kiên quyết bắt gã phải giữ lấy cái họ của mình, chứ không cho phép mẹ gã đổi sang họ của bà ấy hay cha ruột của gã. Có lẽ là bởi thằng con trai ruột của ông ta quá tệ hại, trong khi gã luôn đạt được mọi giải thưởng ở trường và không khi nào đứng dưới tốp mười trong lớp. Và ông ta không thể nào chấp nhận được điều nhục nhã ấy, nên mới nuốt hận mà cho phép gã theo họ của mình.

- Gọi Judas là đủ rồi. - Judas vừa trả lời, vừa mở cuốn Kinh Thánh ra đọc. Không biết Hướng Thanh Thiên có phải là kẻ chỉ điểm của hai tên này không, mà sao "trùng hợp" quá, ăn xong một chầu bánh canh ngon tuyệt, lái xe về nhà chưa được mười lăm phút, thì đã có người nhấn chuông hỏi thăm rồi.

- Không phiền nếu bọn tôi mời anh một chầu cà-phê chứ? - July Thương hòa nhã hỏi. 

- Miễn rằng quán đó không có địa chỉ của nhà các anh là được rồi. - Judas cười nhạt đáp. 

May Thương nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu. 

Hác Đăng Khánh đương ngồi cùng con trai của mình, cũng tức là Hác Vũ Quân. Hai cha con nói chuyện gẫu, dáng vẻ tuy gần mà xa, ắt hẳn cuộc đoàn viên đột ngột đã đẩy cả hai vào tâm trạng rối bời và ngượng ngập.

- Chào cậu. - Hác Đăng Khánh niềm nở tiếp đón. 

- Tôi uống nâu sữa, nhiều đá. - Judas ở lâu quen lối nói viết tắt ngồ ngộ, nên mỗi bận gọi món đều nói như vậy.

- Nghe người bên tôi thuật lại rằng cậu đang nhận hồ sơ bào chữa cho một xạ thủ... - Hác Đăng Khánh nói đoạn, cúi đầu xuống nhấp một ngụm trà Thái Nguyên ấm áp. Đoạn ngẩng mặt lên nhìn Judas mà cười hiền.

Judas nghe thế, cố không nở một nụ cười khẩy. Với những gì mà gã biết trên mạng xã hội, thì Hác Đăng Khánh chỉ là một kẻ dốt nát và cả tin. Nhưng cái giọng điệu này bắt buột gã phải mặc thêm một lớp áo giáp nữa.

- Kỳ thật gia đình của hai cậu trai ấy đều hiểu rõ thân chủ của cậu chẳng liên quan gì tới cái chết của họ. Song vì giận cá chém thớt, nên mới cù nhây đến tận bây giờ. - Hác Đăng Khánh ung dung trình bày "quan điểm" của mình. 

- Tổng thống Hác, tôi và thân chủ có thể tự lo liệu được. "Cái gì của La Mã thì phải trả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net