Chương 6: Đại Tẩu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hỉ Lam âm thầm nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn những người đang đứng vây quanh nhìn mình chằm chằm. Không cần nói hắn cũng biết, những người này rất mạnh. Hắn chỉ không hiểu, mấy người này nhìn hắn vì lý do gì, vì hắn là Nghịch Thiên Giả sao? Nghịch Thiên Giả là đối nghịch với Thiên Đạo, chẳng lẽ hắn sắp bị mang đi thiến rồi?

Đám người Lâm Phong cũng đang quan sát tình trạng của Hỉ Lam, âm thầm giật mình. Tên này tuy không có linh lực, nhưng khí thế từ cơ thể tỏa ra thậm chí còn mạnh hơn một số Nguyên Anh cảnh tu sĩ bình thường.

Phải biết, những người tư chất tốt, đều phải mất gần trăm năm. Tư chất kém thì không cần nói, có thể mất cả vài trăm năm, kém hơn nữa thì cả đời đều không thể đột phá, chết vì hết tuổi thọ. Càng không cần nói người không có tư chất.

Mà cái tên này chỉ cần đúng một ngày. À không, nói đúng thì chỉ cần vài canh giờ, trực tiếp vượt qua cả Nguyên Anh cảnh. Hắn đây là gắn tên lửa vào mông tu hành hay gì, có thể đột phá với tốc độ nhanh như vậy? Hay là nói, Nghịch Thiên Giả đều là thích bật hack?

"Không có linh lực, lại có thể bộc phát khí tức không thua kém gì Nguyên Anh cảnh tu sĩ?" Lâm Phong khó hiểu nhìn qua nhìn lại Hỉ Lam, chợt hắn cau mày một cái. "Không đúng! Trong cơ thể ngươi có một nguồn năng lượng kì lạ, không phải linh lực, nó là gì?"

Lâm Phong càng nhìn càng khó hiểu, mấy người khác nghe vậy cũng tò mò nhìn chằm chằm Hỉ Lam. Hỉ Lam lần đầu tiên trong đời có nhiều người nhìn mình như vậy, cảm thấy có chút bất tiện và khó chịu.

"Được rồi! Sư đệ ta vừa đột phá, cần nghỉ ngơi, mời Tông Chủ và các vị Trưởng lão đi cho!" Lăng Vân búng tay một cái, đám người Lâm Phong ngay lập tức biến mất tại chỗ. Lúc cả đám định thần lại, đã thấy bản thân không biết từ lúc nào đứng tại phía bên ngoài Trúc Lâm Phong.

Nguyên một đám người sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Một cái búng tay cưỡng ép dịch chuyển cả đám ra khỏi Trúc Lâm Phong? Phải biết người yếu nhất ở đây cũng là Ngộ Đạo cảnh. Cảnh giới của hắn, cao đến mức nào?

Đuổi được một đám nhiều chuyện kia đi, đám người Hồng Tử mới có cơ hội quan sát kỹ lấy Hỉ Lam. Hồng Tử nhìn một lúc, hài lòng gật đầu. Hiệu quả còn tốt hơn mong đợi, không phí công hắn lấy toàn bộ ngân khố của Trúc Lâm Phong đi mua thảo dược và linh dịch.

Hồng Tử cười hài lòng, nhưng trong lòng đang rỉ máu. Toàn bộ ngân khố của Trúc Lâm Phong đều đã tiêu hết, chắc hắn lại phải chai mặt đi xin Tông chủ rồi.

"Đại sư huynh, ta cảm thấy có nguồn năng lượng lạ ở trong người. Huynh biết nó là gì sao?" Hỉ Lam nghi hoặc hỏi. Hắn khá chắc chắn đó không phải linh lực. Sư huynh biết phương pháp tu hành này, hẳn phải biết năng lượng trong người hắn là gì.

"Ngươi có thể gọi nó là khí huyết."

"Tu sĩ bình thường khi tu hành trong người sẽ hình thành đan điền, linh lực của tu sĩ chính là được sinh ra từ đan điền. Cảnh giới càng cao, đan điền càng lớn, càng có thể chứa được nhiều linh lực."

"Mà ngươi không tu hành theo cách thông thường, cơ thể của ngươi sẽ không hình thành đan điền. Huyết nhục của ngươi được tinh luyện đến cực hạn, bài trừ hoàn toàn tạp chất, đến lúc đó sẽ tự tạo ra khí huyết."

"Khí huyết của ngươi sẽ càng ngày càng cường thịnh, nói thẳng ra là ngươi có ngồi im một chỗ không cần tu hành cũng sẽ tự mạnh lên. Đến một mức độ nhất định, giơ tay nhấc chân cũng có thể rung chuyển thiên địa, đụng vỡ không gian."

"Nhưng nó sẽ chỉ giúp mạnh lên về thể chất, về cường độ thân thể ngươi vẫn sẽ như hiện tại, chẳng hạn như sự cứng cáp của da thịt, xương cốt. Ngươi có thể dùng khí huyết của bản thân để tinh luyện cho da thịt, xương cốt ngươi. Còn không thì phải dùng các tác nhân từ bên ngoài."

"Ngươi giống như một vật liệu thô sơ, cần rèn đúc mới có thể trở nên hoàn mỹ. Nói thẳng ra chính là ăn đập để mạnh lên. Hoặc ngươi có thể dùng theo phương pháp vừa nãy, đập đi xây lại. Chỉ cần còn huyết nhục, khung xương và da thịt có bị hủy đi thành từng mảnh vẫn sẽ tái tạo lại, dưới bổ trợ của các dược liệu khác, đều sẽ dần trở nên cứng cáp hơn, có điều sẽ hơi thống khổ một chút!"

Hỉ Lam nghe xong phương pháp luyện thể, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng. Những phương pháp cường hóa cơ thể của sư huynh, hình như có chút tà đạo. Nhưng vừa rồi nghe sư huynh nói, ngồi một chỗ cũng có thể mạnh lên, hắn đều kích động muốn hú hét một hồi.

"Phương pháp tu hành bá đạo như này, tại sao ta lại chưa từng nghe nói qua đã có ai từng dùng." Hỉ Lam có chút nghi hoặc. Phương pháp tu hành như này, hẳn là ai thấy cũng đều đỏ mắt, người dùng phương pháp này hẳn phải rất nhiều, nhưng tại sao lại chưa từng được nghe nói qua.

"Không dễ như ngươi nghĩ!" Hồng Tử lắc đầu cười. "Phương pháp này vốn nghịch thiên, tu hành không cần ngộ đạo, hoàn toàn thoát ly khỏi Thiên Đạo. Sau khi vị Nghịch Thiên Giả sáng tạo ra phương pháp luyện thể này chết, Thiên Đình đã truy tìm và hủy đi toàn bộ những thứ có liên quan đến phương pháp tu luyện này."

"Ta cũng là từ trong cấm địa may mắn tìm được truyền thừa của vị Nghịch Thiên Giả đó, nhưng ta không có duyên với vị tiền bối đó, chỉ cầm lấy công pháp tu hành về."

"Đặc biệt, người có linh lực sẽ không thể tu hành. Linh lực và huyết khí tạo thành xung khắc, tu hành sẽ bạo thể mà chết. Mà muốn tu hành cần rất nhiều tài nguyên. Rất nhiều thảo dược kia đều là Tiên dược và Bán Tiên dược. Linh tủy và linh huyết đều là của một cường giả Long tộc Tiên Vương cảnh. Thậm chí ngay cả nước trong nồi đều là Tiên thủy, nếu không ngươi nghĩ tại sao ngươi có thể hấp thu được thứ đồ của Tiên Vương trong khi ngươi chỉ là phàm nhân?"

"Những thứ đó đều là những gia sản lót hòm của sơn phong ta. Ta còn phải lấy hết ngân khố đi mua thêm dược liệu cho ngươi. Ngươi mà còn không đột phá, chính ta đều phải lôi ngươi ra đánh một trận!" Hồng Tử trừng mắt nhìn Hỉ Lam, sau đó lại thở dài. "Giờ phong chúng ta nghèo rồi, đi kiếm chút tiền thôi. Ta chai mặt đi xin Tông chủ cũng được."

Hỉ Lam nghe được hốc mắt đỏ hoe, khịt mũi cảm động. Hắn không ngờ vì để bản thân mình có thể tu hành, các sư huynh đều bỏ ra một cái giá lớn như thế. Ân nghĩa này, hắn không bao giờ quên.

Thực ra Hỉ Lam không biết. Ngay cả mấy vị sư huynh của hắn cũng không nghĩ hắn sẽ thành công đột phá. Bọn hắn nghĩ Hỉ Lam cùng lắm sẽ chỉ cải thiện được một chút thân thể, mà trường hợp xấu thậm chí Hỉ Lam còn có thể đi chầu trời.

Còn về vấn đề tiền nong, Hồng Tử vốn trời sinh đỉnh cấp mặt dày cùng khả năng ngoại giao thượng thừa. Tuy không nói là bù lại được ngân khố Trúc Lâm Phong, nhưng bù được một nửa ngân khố chính là hoàn toàn có thể.

Nếu Hỉ Lam mà biết, hắn vì những chuyện cỏn con này mà xúc động, hẳn là tức chết.

"Được rồi! Sư đệ, sắp tới ngươi sẽ phải đến một nơi." Hồng Tử sắc mặt nhìn Hỉ Lam đột nhiên nghiêm túc, làm Hỉ Lam cũng trở nên căng thẳng.

"Ngươi sẽ phải đi Đông Hoang Cấm Khu, nằm ở phía đông Thông Thiên Vực một chuyến."

"Ta?" Hỉ Lam ngạc nhiên chỉ vào mặt mình, hơi thắc mắc. "Nơi đấy có gì liên quan đến ta sao?"

Hồng Tử gật đầu. "Nơi đó có, truyền thừa ngươi đang cần. Truyền thừa của vị Nghịch Thiên Giả sáng tạo ra phương pháp luyện thể - Liên Sơn Kiếm Tiên!"

Hỉ Lam nghe đến cái tên kia liền cảm thấy kích động. Hắn chính là sùng bái vị tiền bối kia đã lâu, hận không thể một bước đến nơi đó, một mạch lấy được truyền thừa mang về.

"Chuyến này ta tiện đường, có thể đi cùng đệ đến nơi đó. Cũng thuận tiện bảo hộ cho đệ một quãng đường." Lăng Vân cười nói, nhưng như nhớ ra vấn đề gì, hắn có chút ảo não. "Nhưng mà chúng ta đang ở ngoài cùng hướng tây Thông Thiên Vực. Mà Đông Hoang Cấm Khu cách nơi này khoảng hơn 650 ngàn dặm. Ngân khố chúng ta vừa hết, làm sao để đi bây giờ?"

"Tiền bạc cũng chỉ là những vật ngoài thân, không cần lo lắng như thế. Chuyến đi của các ngươi, ta sẽ sắp xếp!"

Một giọng nói trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Giữa không trung có hai bóng hình từ từ hạ xuống, cảnh sắc thiên địa sau khi xuất hiện hai vị nữ tử kia đều ảm đạm vài phần. Một người mặc lam nhạt váy dài nữ tử, khí chất đoan trang, nhẹ nhàng. Mà nữ tử còn lại, thân khoác chiến giáp, khí chất lại cuồng chiến, hung bạo.

Hỉ Lam còn đang hoang mang, từ trên trời sao đột nhiên lại giáng xuống hai đại mỹ nữ. Những vị sư huynh bên cạnh, trừ Hồng Tử ra đều vội vàng khúm núm chào hỏi.

"Đại Tẩu!"

"....Hả?" Hỉ Lam hoang mang nhìn những vị sư huynh của mình. Hắn nhìn Hồng Tử, lại nhìn vị lam y nữ tử kia, chỉ thấy hai người đang nhìn nhau chăm chú, ánh mắt tràn đầy tình ý. Hỉ Lam như hiểu ra mọi chuyện, cũng biết cái vòng hoa hôm qua từ đâu mà có. Hắn vội vàng kính cẩn chào.

"Đại Tẩu!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC