05. Hôm nay hôm nào, người như cũ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Hôm nay hôm nào, người như cũ (2)

Tông môn thí cuối cùng cũng chính thức được bắt đầu.

Kỳ thực cũng không long trọng gì, chỉ là vây một khu đất bằng phẳng giữa núi rừng, mười mấy đứa nhỏ tụ tập tranh tài một phen mà thôi. Ngoài việc có thêm một vị sư huynh sư tỷ chân truyền đến chỉ điểm, ba người đứng đầu sẽ được thêm một phần thưởng nho nhỏ ra thì cũng không khác gì tụ tập đấu võ thông thường. Khắp tam giới, ngoài Hư Vân tứ phong thì chẳng đào đâu ra một "Tông môn thí" qua loa, keo kiệt như vậy.

Phương Tri Uyên đặt trường đao trước người, thả ra, thanh đao vững vàng trôi nổi giữa không trung. Lận Phụ Thanh có Đồ Nam kiếm trắng thuần như tuyết, còn tiên khí đen nhánh như đêm của y là Tai Nha đao.

Phương Tri Uyên bấm tay niệm quyết, phóng Tai Nha đao to gấp hai ba lần, quay đầu nói với Lận Phụ Thanh: "Ngồi."

Tuân Minh Tư ngoài ý muốn liếc nhìn một cái: "Hôm nay tâm tình nhị sư huynh không tồi?"

Nghe lời đại sư huynh như vậy, còn chủ động trải đao cho người ta ngồi...

"Hiển nhiên, vừa kết Kim Đan mà." Lận Phụ Thanh thong thả vén vạt áo, ngồi lên Tai Nha đao dựa vào gần Phương Tri Uyên.

"Đại sư huynh nói phải." Tuân Minh Tư cười.

Trường đao nâng hai người chậm rãi bay lên không trung, gió mát thổi qua vô cùng dễ chịu.

Lận Phụ Thanh ngồi sóng vai với Phương Tri Uyên, từ trên cao nhìn xuống nhóm đệ tử ngoại môn tỷ thí, thỉnh thoảng thấy tâm pháp võ quyết sai lệch liền mở miệng nhắc nhở mấy câu. Kỳ thực, với trình độ của Tiên Thủ và Ma Quân, bọn họ nhìn qua một hai chiêu đã nhận định được ai thua ai thắng, thực lực thế nào, xem một lúc đâm ra nhàm chán.

Lận Phụ Thanh trầm ngâm, ngón tay mảnh khảnh trắng như sứ đặt trên môi: "... Chẳng ra làm sao, quá yếu."

Lần này sống lại, tính toán thời gian, khoảng ba năm nữa "tiên họa" sẽ buông xuống, âm khí chảy ngược, rất nhiều tu sĩ bị âm khí ảnh hưởng mà nhập ma. Mà tiên – ma giằng co hơn trăm năm, lại có kẻ từ bên ngoài bầu trời kéo đến, tự xưng là "Chân Thần", phá vỡ thế cân bằng, kích động tiên giới bao vây thanh trừng ma tu.

... Sau đó, thi thể chất chồng, máu chảy thành sông.

Thực tế bọn họ không có nhiều thời gian. Quyết định Hư Vân Tông đi theo con đường nào đã là một vấn đề cấp bách như lửa xém lông mày. Hiện tại không có người ngoài, có thể thoải mái đề cập đến chuyện chết đi sống lại kinh hãi thế tục kia.

"Có vấn đề gì đâu. Hư Vân tứ phong vốn dĩ cũng không đến lượt đám nhãi đó chống đỡ. Đời này có ngươi, có ta, còn không bảo vệ nổi Hư Vân Tông sao." Phương Tri Uyên chống cằm, thấp giọng nói, "Sư ca, đời này ta ở lại Thái Thanh Đảo, không đi đâu cả."

Lận Phụ Thanh ngạc nhiên nhìn y.

Phương Tri Uyên cười thầm: "Vị trí Tiên Thủ giống như rượu giả pha nước mà thôi, uống vài ngụm đã thấy nhạt nhẽo. Ai thích ngồi vào thì cứ ngồi."

"... Khụ." Y đột nhiên hắng giọng một cái, nhìn chằm chằm Lận Phụ Thanh, chần chừ nói, "Sư ca... chắc là không giống ta."

"Ma tu không bị ràng buộc với quy củ phiền phức, sư ca lại là độc tôn vô thượng Đế Quân —— So với Tiên Thủ hẳn là tiêu dao tự tại hơn nhiều."

Lận Phụ Thanh lắc đầu: "Làm gì có. Ngươi thừa biết ta thích lười biếng, không ham làm quân vương gì. Nghĩ lại, khoảng thời gian niên thiếu ở Thái Thanh Đảo Hư Vân Phong này vẫn là đoạn thời gian tự do tự tại, vô ưu vô lo, vui vẻ khó quên nhất."

'Thật à?" Phương Tri Uyên mừng rỡ đến mức hai mắt sáng lên, nhỏ giọng nói, "Một khi đã vậy ——"

Lận Phụ Thanh đột nhiên ra hiệu im lặng, nhìn Phương Tri Uyên bằng ánh mắt "chuyện này nói sau". Hắn nhìn thấy Tuân Minh Tư vốn đang tập trung nhìn nhóm đệ tử ngoại môn tỷ thí dường như nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía bọn họ.

"Đại sư huynh." Tuân Minh Tư quả nhiên cất giọng gọi một tiếng, tựa hồ có chuyện cần nói với hắn.

Lận Phụ Thanh vỗ vỗ trường đao: "Đi xuống."

Phương Tri Uyên niệm một câu, lệnh Tai Nha hạ xuống.

Lận Phụ Thanh nửa đường nhảy khỏi đao, nhẹ nhàng đáp đất, đi đến chỗ Tuân Minh Tư: "Có chuyện gì sao?"

"Suýt nữa quên mất chuyện quan trọng, đại sư huynh đừng trách." Tuân Minh Tư bước lên một bước, "Mấy hôm trước sư phụ tìm huynh, nhưng lúc đó ba người sư huynh muội đều hẹn nhau bế quan, không tiện quấy rầy, nên sư phụ giao phó... Đợi đại sư huynh xuất quan, nhắn huynh đến gặp người."

Sắc mặt Lận Phụ Thanh khẽ biến.

Hai chữ "sư phụ" rơi vào trong tai, tựa như một viên đá ném xuống mặt hồ.

... Đời trước, Hư Vân đạo nhân Doãn Thường Tân ngã xuống trong đại họa, Lận Phụ Thanh không thể gặp lại sư phụ được nữa, hết thảy mọi thứ đều thay đổi. Đến sau này, rất nhiều người đã quên mất Ma Quân Lận Phụ Thanh từng là đệ tử Hư Vân Tông, có một sư phụ tôn danh Doãn Thường Tân.

Bọn họ chỉ nhớ bóng dáng mỹ nhân cô độc khoác huyền bào, ngồi trên ngai vị cao nhất của tòa thành đúc nên từ xương cốt, dẫn dắt ma tu, quân lâm thiên hạ.

Chỉ độc nhất Lận Phụ Thanh là không quên được.

Nửa đêm mơ về, trằn trọc suốt mấy chục năm.

Tuân Minh Tư lại nhìn thoáng qua nhóm tiểu đệ tử cách đó không xa: "Nơi này cũng sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, phần còn lại có thể giao cho Minh Tư. Đại sư huynh nên đi đi."

Lận Phụ Thanh đột nhiên nhắm mắt, giữa mày hiện lên một vết khắc nông. Hắn áp xuống cảm xúc bồi hồi trong lòng: "Được. Đa tạ ngươi."

......

Hư Vân tứ phong, chủ phong cao nhất. Trên đỉnh núi chính là động phủ do Hư Vân đạo nhân Doãn Thường Tân sáng lập, quanh năm tuyết đọng không tan, sáng ngời như ảo cảnh.

Lận Phụ Thanh bước dọc theo con đường đá xanh tuyết phủ hướng lên trên, bước chân trống trải nhẹ nhàng.

Đường nhỏ hẹp lại quanh co, hai bên là núi đá lởm chởm cùng những cây tùng già cỗi với bộ rễ uốn lượn. Hôm qua vừa đổ một trận đại tuyết, ngọn cây trắng xóa.

Hắn muốn lôi kéo Phương Tri Uyên cùng đi gặp sư phụ, y do dự một lát, cuối cùng cự tuyệt, nói y thuở thiếu niên tính tình phản nghịch, không thân thiết với sư phụ, lúc này theo sư ca đi gặp sư phụ quá bất thường, chờ lần sau lại nói. Lận Phụ Thanh thấy cũng hợp lý, không cưỡng ép nữa, một mình đi lên đỉnh chủ phong.

Bước đến bậc đá xanh cuối cùng, hắn vuốt lại tay áo, sửa sang vạt áo, vô cớ mà có chút lo âu.

Có lẽ là gần quê nên hồi hộp.

Có hai tiếng kêu dài truyền đến từ phía chân trời, một đôi tiên hạc từ mây mù bay đến gần, lượn hai vòng, chậm rãi thu cánh. Một hóa thành cô bé mắt ngọc mày ngài, một hóa thành cậu bé tuấn tú nhã nhặn, nhanh nhẹn đáp xuống trước mặt Lận Phụ Thanh.

Hạc yêu nữ mặc áo bông trắng, áo choàng đen, hai búi tóc thắt lụa đỏ, trông như một cô bé mười hai, mười ba tuổi, cười hì hì, chắp tay hành lễ với Lận Phụ Thanh: "Ai cha, Thanh Nhi đến rồi! Tới gặp Tông chủ sao? Sao lại đứng đây, mau vào trong."

Hạc yêu nam phục sức tương tự, chỉ là sau đầu có một búi tóc nhỏ, cũng chắp tay thi lễ: "Thanh Nhi ca ca lâu rồi không đến, Tông chủ rất nhớ ngươi."

Đây là đôi huynh muội hạc yêu sinh sống ở đỉnh chủ phong phụng dưỡng Tông chủ Doãn Thường Tân, cũng là quen biết từ kiếp trước. Lận Phụ Thanh chào hỏi bọn họ, đi vào bên trong.

Từ xa có thể nhìn thấy một gian nhà trúc nhỏ xinh ẩn dưới tàng cây tùng xanh xanh cao ngút, đọng một lớp tuyết trắng. Bên ngoài gian nhà có một đạo nhân, tóc để xõa, chân bắt chéo, đầu gác lên cánh tay, thảnh thơi nằm nghiêng dưới gốc tùng.

Lận Phụ Thanh nhìn thân ảnh kia không chớp mắt, bước từng bước về phía gốc cây xanh.

Bóng người nọ dần dần rõ ràng lên, quả thực là sư phụ hắn, là Tông chủ Hư Vân Tông đạo nhân, một trong những đại năng Độ Kiếp kỳ mạnh nhất tiên giới, là người truyền thụ cho hắn cấm thuật tái sinh nghịch chuyển thời gian.

Doãn Thường Tân.

Sư phụ vẫn một kiện đạo bào màu xám, gương mặt gầy gò, mày dài mắt hẹp, khí chất cũng giống như trong trí nhớ —— theo cách nói của Tri Uyên là "rặt một vẻ lười biếng, sa đọa, còn cao ngạo không ai sánh nổi", bộ dạng lúc ngủ hệt như một con mèo xám cỡ bự.

Lận Phụ Thanh không khỏi có hơi hoảng hốt.

Hắn dường như bước vào cõi mộng, lại dường như hoàn toàn tỉnh mộng.

Không như phần lớn con cháu tiên môn, Lận Phụ Thanh tuy rằng căn cốt phi thường, tư chất kinh người, nhưng hắn không xuất thân từ tiên giới.

Hắn là cô nhi ở phàm giới, từ nhỏ đã lưu lạc, không biết cha mẹ mình là ai. Năm tám tuổi, giữa chiến hỏa loạn lạc, Doãn Thường Tân đã lôi hắn ra từ đống thi thể đẫm máu, đưa lên Thái Thanh Đảo Hư Vân Phong, dẫn hắn đi trên tiên đạo mênh mông cuồn cuộn.

Tiên nhân phủ ngã đỉnh...

... Kết phát thụ trường sinh.(1)

"Thanh Nhi."

Doãn Thường Tân nhắm mắt nằm dưới gốc tùng đột nhiên mở miệng. Ông trở mình, lười biếng nhướng mi, chỉ vào mũi mình nói: "Sao vậy, trên mặt vi sư có gì à?"

Đôi mắt của ông hẹp dài, hơi xếch lên, màu mắt rất nhạt, quả thật mang đến cho người ta cảm giác kiêu ngạo tùy tiện, tự cao tự đại.

"Không có ạ."

Thiếu niên áo trắng ngoan ngoãn đi về phía trước, ngồi quỳ xuống, nhẹ giọng nói: "Bế quan nhiều ngày, ừm... hơi nhớ sư phụ."

Người tu tiên, nhất là những người có thiên phú cao, tương lai hứa hẹn, bề ngoài đều trông non trẻ hơn tuổi thật. Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đều như thế, hắn thậm chí nhìn còn non nớt hơn một chút. Chỉ cần thu lại dáng vẻ trầm mặc không hợp tuổi tác kia, ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn, rõ ràng vẫn là thiếu niên thuần khiết như thuở ban sơ.

Doãn Thường Tân lắc đầu cười một tiếng, ngồi dậy: "Ôi, đứa nhỏ ngốc. Con đường tu hành dài đằng đẵng, một ngày chẳng tính là bao, phải chịu được tịch mịch."

Lận Phụ Thanh rũ mắt gật đầu: "Thanh Nhi biết."

Hắn đương nhiên biết rõ.

Trên con đường tu hành của hắn, sư phụ ngã xuống, sư đệ sư muội ly tán khắp chân trời góc biển. Hắn và Phương Tri Uyên một nam một bắc, bên ngoài đóng vai tử địch hai phe chính tà, có khi mấy chục năm không nhìn thấy nhau.

Hắn biết một ngày chẳng tính là bao.

Biết thế nào là tịch mịch.

"Biết thì tốt." Mặt mày Doãn Thường Tân giãn ra, sẵn tiện nghiêm trang hắng giọng, lại lắc lắc cho tuyết đọng trên áo rơi xuống, lúc này mới duỗi hai tay: "Bế quan nhàm chán đúng không. Đến đây, sư phụ ôm một cái."

Lận Phụ Thanh thu lại những suy nghĩ miên man đó, dụi vào lòng sư phụ.

Đã lâu lắm rồi không được sư phụ ôm, hắn thỏa mãn gác cằm lên vai Doãn Thường Tân, cọ tới cọ lui một hồi. Một dòng nước ấm áp từ tâm khảm lan khắp cả người.

Tay Doãn Thường Tân vỗ về sống lưng hắn, miệng dỗ dành tiểu đồ đệ: "Rồi, bé ngoan, Thanh Nhi là ngoan nhất."

Lại chậm rãi hỏi: "Cá con với ngôi sao của con vẫn còn bế quan à?"

Hư Vân Tông chủ có cái nết kỳ cục, chả bao giờ gọi tên đệ tử của mình đàng hoàng.

Cá chính là Ngư Hồng Đường, đệ tử chân truyền thứ sáu của Hư Vân Tông, là tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất, cũng là đứa bé mà Lận Phụ Thanh lúc nhỏ nhặt về tự tay nuôi lớn; ngôi sao, hiển nhiên là Phương Tri Uyên mệnh phạm họa tinh.

Ba người bọn họ lớn lên bên nhau như anh em trong nhà. Trong sáu sư huynh sư muội, quan hệ của ba người cũng thân thiết nhất.

Rõ ràng, khoảng thời gian mà cấm thuật đưa bọn họ trở về chính là thời điểm ba người cùng hẹn nhau bế quan. Nếu nhớ không sai, lúc này hắn có giác ngộ mới, cần lập tức củng cố cảnh giới. Mà Phương Tri Uyên cùng Ngư Hồng Đường đều có dấu hiệu phá cảnh, vậy nên cùng nhau bế quan ở chủ phong.

Lận Phụ Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Tri Uyên kết đan, Tiểu Hồng Đường chưa xuất quan, xuất quan có lẽ cũng đến Khai Quang kỳ."

Hiện tại, cảnh giới tu hành chia thành bảy kỳ: Dẫn Khí, Trúc Cơ, Khai Quang, Kim Đan, Nguyên Anh, Đại Thừa, Độ Kiếp. Trên nữa là cảnh giới xé rách hư không, phi thăng thành tiên chỉ có trong truyền thuyết.

Phương Tri Uyên mới mười chín tuổi đã kết Kim Đan; mà Ngư Hồng Đường đạt đến đỉnh Trúc Cơ, sắp phá cảnh Khai Quang vẫn chưa tròn mười một tuổi. Còn thêm Lận Phụ Thanh tu vi cao nhất, ba anh em bọn họ đặt vào đâu cũng thuộc hàng thiên phú kinh hãi thế tục.

Doãn Thường Tân "Ồ" một tiếng, nheo mắt nói: "Cũng không tệ lắm."

Lận Phụ Thanh không đáp lời. Sư phụ là đại năng Độ Kiếp kỳ, xem như một nửa thần tiên, ánh mắt ngó xuống tu vi của bọn họ cũng tương tự như cách hắn nhận xét tu vi của đệ tử ngoại môn ——

Đều là cặn bã.

Khác chăng là cặn bã với cặn bã nát hơn một chút mà thôi, có thể nói một câu "không tệ" thì thật sự đã là không tệ rồi...

"Sư phụ gọi Thanh Nhi đến là có việc gì sao?"

Doãn Thường Tân gật đầu một cái, cổ tay run run vươn ra: "Ừ, có."

Hai ngón tay ông như làm ảo thuật, kéo ra một đóa hoa quế vàng nhàn nhạt: "Đây, cho con."

Rõ ràng chỉ là một đóa hoa, hương quế lại rất nồng đượm, khiến tinh thần thoải mái, có thể lập tức nhận ra đây không phải là vật tầm thường.

"...!"

Đồng tử Lận Phụ Thanh co lại, tim nảy lên thình thịch. Hắn lặng lẽ siết chặt ngón tay, trên mặt không lộ ra biểu cảm, ra vẻ nghi hoặc: "Đây là?"

Đạo nhân áo xám cầm hoa quế, nói: "Hoa của Kim Quế Cung đưa tin, sắp mở Kim Quế Thí. Mấy đứa các con rảnh rỗi không có gì làm thì đi Lục Hoa Châu chơi một chuyến đi."

Lận Phụ Thanh điềm đạm nói: "Tri Uyên sẽ rất vui mừng."

"Con đó, cũng nên rời Thái Thanh Đảo ra ngoài nhiều hơn một chút." Doãn Thường Tân lười biếng nhấc hoa quế cắm bừa lên mái tóc đen của thiếu niên, "Phải đi nhiều một chút mới biết được thế gian này đường nào nên đi, đường nào không nên đi; đường nào dễ đi, đường nào khó đi."

Lận Phụ Thanh cười cười, tháo hoa quế xuống: "... Đường nào dễ không nên đi, đường nào khó lại phải đi."

Dường như không dự đoán được lời hồi đáp này, Doãn Thường Tân có chút sửng sốt.

Sau một lúc lâu, ông mỉm cười, một lần nữa kéo thiếu niên áo trắng trước mặt ôm vào lòng: "Đứa trẻ ngoan."

Lận Phụ Thanh chậm rãi nhắm mắt, trong lòng than nhẹ: Thật xin lỗi, sư phụ.

Thời khắc này, ký ức xưa cũ cuồn cuộn ùa về, như sóng lớn cuốn hắn trở lại cái năm tám tuổi kia.

Hắn quỳ giữa vũng máu cùng rất nhiều thi hài, nhìn đạo nhân bước đến từ ánh lửa và sắc máu, phất trần trong tay thanh khiết mà cao quý. Lòng bàn tay khô ráo ấm áp xoa đầu hắn, đôi mắt nhạt màu quét qua, ánh mắt như có vài phần thương xót.

"Sao lại lấm bẩn như vậy... Con không nên ở nơi này."

Tiên nhân vỗ đầu ta.

"Con mang mệnh cách từ tiên, nên theo ta trở thành một vị tiên phổ độ thương sinh, cứu vớt tam giới, ngăn cơn sóng dữ..."

Kết tóc nhận trường sinh.

"Đứng lên, theo ta đi."

Lận Phụ Thanh trong lòng thầm nói: Thật xin lỗi, sư phụ, Thanh Nhi đã phụ lời dạy bảo của người, rốt cuộc không thể trở thành tiên nhân cứu thế.

Con thành ma.

 —— —— —— —— ——

Chú thích:

(1) Đây là hai câu thơ trong bài Kinh loan ly hâu thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vi thái thú Lương Tể của Lý Bạch, nghĩa là Tiên nhân vỗ đầu ta, kết tóc nhận trường sinh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net