06. Thử ngắt nhành quế trèo tiên cung (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Thử ngắt nhành quế trèo tiên cung (1)

Lận Phụ Thanh lại cùng Doãn Thường Tân trò chuyện vài câu, sau đó bái biệt sư phụ. Hai tiểu hạc yêu ân cần muốn đưa hắn trở về cũng bị hắn uyển chuyển từ chối.

Lận Phụ Thanh một mình bước xuống, thần sắc điềm đạm trầm tĩnh, gương mặt đẹp đẽ thả lỏng. Hắn tựa hồ còn đắm chìm trong những suy nghĩ không dễ gì thoát ra, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hít sâu một hơi, khí lạnh ùa vào phế phủ.

Còn chưa đi hết bậc đá xanh đã thấy thân ảnh nghiêm nghị của thiếu niên áo đen. Y ôm đao trong lồng ngực đứng dựa vào thân cây tùng, ánh mắt thơ thẩn nhìn chằm chằm tuyết đọng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Tri Uyên." Lận Phụ Thanh chớp mắt, bước nhanh đến, "Ngươi đang đợi ta à?"

"... Ừm." Phương Tri Uyên hoàn hồn, hàm hồ mà đáp. Trầm mặc thêm một lát, y mới ngượng ngùng quay mặt đi, trầm giọng bổ sung thêm một câu, "Ta... ta không thấy ngươi, vẫn không an tâm."

"..." Khóe môi Lận Phụ Thanh giật giật, không nói nổi thành lời.

Hắn nhìn Phương Tri Uyên từ nhỏ đến lớn. Những tiểu đệ tử Hư Vân không phải tự nhiên mà sợ Phương nhị sư huynh đến vậy. Người này lúc nhỏ điên khùng, hoang dã, còn tà tính, thậm chí sau này trải qua gian khổ mà trở thành Tiên Thủ, y vẫn giữ nguyên tác phong nóng nảy, nói một không hai.

Một người như vậy, hiện tại lại bị hắn khiến cho suốt ngày lo lắng hãi hùng, đứng ngồi không yên. Thật là... Lận Phụ Thanh không khỏi băn khoăn.

Tiếng bước chân của một người trở thành hai người, còn có thanh âm hai người trò chuyện, nơi này vẫn có vẻ rất thanh tĩnh.

Phương Tri Uyên nhìn đường phía trước: "Sư phụ tìm ngươi có chuyện gì?"

Đóa hoa quế kia đã bị Lận Phụ Thanh cất vào túi càn khôn. Hắn ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi một chuyện khác: "Tri Uyên, ngươi còn nhớ lúc nhỏ —— ý ta là, kiếp trước, ở thời điểm này, ngươi có bộ dạng gì không?"

Phương Tri Uyên cười nhạo một tiếng, vẻ mặt lộ ra chút hồi tưởng: "Còn có thể là bộ dạng gì? Hung dữ, xấu tính, bị ngươi nuông chiều đến vô pháp vô thiên."

"Chỉ biết tu luyện đao thuật, mỗi ngày đều kiếm chuyện với ngươi, thái độ với ngươi chẳng ra làm sao, lúc cao hứng đều muốn tìm ngươi đánh nhau. Bên ngoài đều nói Hư Vân đại đệ tử và nhị đệ tử không hợp nhau."

Lận Phụ Thanh nhắm đúng trọng điểm từ một đống từ ngữ tự giễu lung tung của Phương Tiên Thủ, bắt ra một câu: "Ngươi từng điên cuồng luyện đao như vậy là vì cái gì?"

Phương Tri Uyên bị hắn hỏi tới, sửng sốt một chút: "Vì cái gì là cái gì? Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ngươi quên rồi?... Vậy không có gì."

Lận Phụ Thanh im lặng nhìn y, hợp lại ống tay áo: "Trước mắt đi cùng ta đi. Cực khổ trở về Thái Thanh Đảo Hư Vân Phong, ta muốn đến nơi này nhìn một chút."

Phương Tri Uyên định phản đối. Vừa mới sống lại, Lận Phụ Thanh trong nhận thức của y vẫn là Ma Quân ốm yếu chạm nhẹ là vỡ kia —— Đôi khi bóng ma tâm lý khắc quá sâu, nhất thời chưa điều chỉnh kịp.

Nhưng Lận Phụ Thanh kiên trì, Phương Tri Uyên rốt cuộc vẫn thỏa hiệp.

Hai người không nhanh không chậm mà đi xuống chân núi, thuận miệng nói chuyện phiếm mấy câu, hầu hết đều là hồi ức về thời niên thiếu. Nào là dưới tán cây này đao kiếm chạm nhau, trên khối đá kia đàm luận đạo pháp, năm tháng bên nhau đều hiện ra rõ ràng trước mắt.

"Đúng rồi, đứa nhỏ kia... Thẩm Tiểu Giang." Lận Phụ Thanh đột nhiên nhớ tới, "Đời trước ta có chút ấn tượng. Nó là linh căn ẩn, tâm tính cũng không tệ, đứa nhỏ đó một khi thức tỉnh sẽ tiến bộ thần tốc."

"Ngươi muốn bồi dưỡng nó?"

"Cũng không phải một mình nó. Nếu tiên họa buông xuống là chuyện đã định sẵn, thế đạo sẽ nhanh chóng thay đổi. Ta là đại sư huynh, vẫn phải tính toán cho tương lai của tông môn một chút."

Dứt lời, Lận Phụ Thanh than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lắc đầu, không nói gì nữa.

Đến khi sắc trời tối dần, bọn họ cũng xuống đến chân núi. Nơi này từng gian nhà nhỏ khói bếp lượn lờ, đệ tử ngoại môn đang nhóm lửa nấu cơm. Đệ tử ngoại môn của Hư Vân đa phần đều nhỏ tuổi, nhưng không phải chỉ có đám trẻ. Nhìn hết một vòng, từ người già bảy tám chục tuổi đến con nít hai ba tuổi bi bô tập nói đều có đủ.

Thái Thanh Đảo tứ phía là Hành Hải mênh mông cuồn cuộn, hiện tại là lúc thủy triều lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa cười giỡn hòa cùng tiếng sóng biển. Nơi này chẳng hề giống một tiên môn tông phái uy nghiêm, lại giống một thôn làng ấm áp trong núi.

Hai người không quấy rầy đám trẻ, một người ngự kiếm một người ngự đao, bay khỏi Thái Thanh Đảo, lẳng lặng ngồi trên mặt biển.

Bọt sóng lặng lẽ cuộn lên, hoàng hôn đỏ thẫm chảy xuôi trên mặt nước. Lận Phụ Thanh hơi nhắm mắt lại, chợt nghe Phương Tri Uyên bên cạnh nói: "Chính là nơi này."

Lận Phụ Thanh quay đầu nhìn lại, vừa lúc gió biển thổi đến, nhìn thấy mái tóc của Phương Tri Uyên bị thổi rối bù.

Phương Tri Uyên duỗi tay chỉ vào một hải vực, cười nói: "Năm đó, ở chỗ này, ngươi kéo ta khỏi lòng biển."

Lận Phụ Thanh ngẩn ra, sau đó cười nhạt: "Trí nhớ ngươi cũng tốt thật, biển đâu đâu cũng giống nhau, sao có thể nhớ rõ là nơi nào?"

Phương Tri Uyên nhẹ nhàng đáp: "Ta nhớ rõ."

Dứt lời, y hít sâu một hơi: "Sư ca, ta biết ngươi muốn nói gì. Ta nhớ vì sao năm đó ta luyện đao."

Phương Tri Uyên không quay đầu lại, chỉ nhìn mặt biển, xòe tay về phía người bên cạnh: "Cho ta đi."

Lận Phụ Thanh im lặng một lát, mở bàn tay ra. Trong tay là đóa hoa quế thơm ngào ngạt kia.

—— Kim Quế Cung, tiên giới đệ nhất cung, đặt lại Lục Hoa Châu. Trăm năm hành sự quang minh lỗi lạc, xử thế nhân từ chính trực, không tham gia đấu đá giữa các thế thực, không kết minh cũng không kết thù, xưa nay được tôn sùng là nơi công chính nghiêm minh hàng đầu tiên giới.

Thậm chí, còn có một quy định bất thành văn được thừa nhận rộng rãi khắp tiên giới, đó là Tiên Thủ đứng đầu tiên giới bao đời đều là Kim Quế Cung chủ.

Đời trước, Phương Tri Uyên cũng là như vậy, đầu tiên là kế nhiệm vị trí Cung chủ Kim Quế Cung, sau đó mới được tôn thành Tiên Thủ.

Mà Kim Quế Thí chính là cuộc đại tỉ thí mà Kim Quế Cung tổ chức cho lớp hậu bối khắp tiên giới, là thịnh yến đối với những đứa con cưng của trời.

Hầu như không có ai kháng cự lại được sự mê hoặc của Kim Quế Thí. Nó có thể mang đến cho người ta hết thảy những gì họ có thể tưởng tượng ra ——

Muốn danh tiếng, địa vị của Kim Quế Cung ở tiên giới đủ sức giúp ngươi nhất chiến thành danh; muốn vật chất, bảo vật khắp thiên hạ đều có thể cho ngươi mà không tốn một đồng; muốn quyền lực, vô số tông môn đều nhìn chằm chằm vào sự kiện này hòng tìm kiếm nhân tài.

Muốn một lối đi, Tàng Thư Các của Kim Quế Cung bao hàm toàn diện, tiểu huyễn giới chứa đựng vô số tiên khí sẽ mở ra cho mười hai người đứng đầu Kim Quế Thí; muốn cơ duyên, đương kim Tiên Thủ đích thân tiếp kiến người đứng đầu, nếu có thể nhận được nửa lời chỉ điểm, đó là cơ duyên mà ngay cả cường giả Nguyên Anh kỳ, thậm chí Đại Thừa kỳ phải đỏ mắt tìm kiếm.

Vô số kỳ tài lưu danh sử sách, để lại ấn tượng huy hoàng đậm sâu, đều có dấu tích của quế hoa ánh vàng rực rỡ này.

Lận Phụ Thanh kéo tay Phương Tri Uyên, đặt hoa quế vào lòng bàn tay y: "Sư phụ nói với ta... Kim Quế Thí sắp bắt đầu. Chúng ta nên chuẩn bị."

Phương Tri Uyên nhận lấy.

Ngay sau đó, vẻ mặt thờ ơ, cầm hoa quế ném xuống biển.

—— Hầu như không có ai kháng cự lại được sự mê hoặc của Kim Quế Thí, trừ chính Kim Quế Cung chủ tương lai.

Lận Phụ Thanh dường như đã sớm lường trước chuyện y nổi cơn, thản nhiên nhấc ngón tay, dùng linh lực giữ đóa hoa lại, thu trở về tay mình.

Phương Tri Uyên: "..."

Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ nhướng mày: "Tri Uyên."

Không ngờ Phương Tri Uyên chợt lạnh giọng nói: "Ta nói, đời này ta ở lại Thái Thanh Đảo, không đi đâu cả!"

Lận Phụ Thanh hỏi: "Còn Phương gia, ngươi chẳng lẽ không muốn về..."

Phương Tri Uyên âm trầm mà liếc hắn, lạnh lùng ngắt lời: "Đám nhãi ranh kia thì liên quan gì đến ta!?"

Lận Phụ Thanh: "... Nói chuyện đàng hoàng, đừng mắng chửi người."

Sóng biển đánh vào một dãy đá ngầm bên bờ Thái Thanh Đảo, nháy mắt bọt nước văng khắp nơi, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, chói mắt đến khiến người ta muốn rơi lệ.

Lận Phụ Thanh nâng mắt, tầm mắt có chút mơ hồ.

Hắn mạo hiểm thực hiện cấm thuật tái sinh, tuy rằng đã tận lực khống chế, nhưng cũng không thể biết chính xác mình sẽ quay trở về đoạn thời gian nào.

Hóa ra lại trở về thời điểm diễn ra Kim Quế Thí này.

Đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi...

Hắn nhớ đến thời điểm mình gặp Phương Tri Uyên lần đầu tiên.

Đó là một đêm trăng.

Sóng bạc lấp lánh dưới ánh trăng, hàng chục âm yêu rít gào, từ trên bầu trời, từ dưới mặt nước, từ bốn phương tám hướng nhào đến, cắn xé một đứa nhỏ giãy giụa trong biển.

Thiếu niên tiên nhân bạch y tuyết kiếm đạp không mà tới, nháy mắt diệt sạch âm yêu.

... Năm đó, Lận Phụ Thanh từ nơi này vớt được Phương Tri Uyên đã gần chết. Đến lúc đưa được lên bờ, đứa nhỏ kia đã máu thịt bê bết, cả người lạnh lẽo như băng, không còn hơi thở.

Tóc đen ướt đẫm rối bù, y phục rách nát, cánh môi trắng bệch cùng đôi mắt lẽ ra đẹp đẽ sắc bén đều hơi hé mở, tròng mắt lại vẩn đục như tro tàn, không có một chút ánh sáng.

Năm đó, nếu Lận Phụ Thanh đến muộn một chút thôi, Phương Tiên Thủ tương lai đã chìm trong lòng biển lạnh băng, hít thở không thông... chết không nhắm mắt.

Khi đó Doãn Thường Tân tình cờ đi vắng, Lận Phụ Thanh đưa y về Hư Vân Phong, đến lúc trị thương mới kinh hoảng đến không nói nên lời.

Thương mới chồng thương cũ, rất nhiều chỗ bị âm khí ăn mòn không thể khép miệng, toàn thân trên dưới không chỗ nào lành lặn, lục phủ ngũ tạng cũng suy kiệt như đèn sắp cạn dầu, cả người gầy trơ xương, rõ ràng là chịu đói...

Nhưng còn có những chỗ thảm không nỡ nhìn. Cổ, cổ tay và mắt cá chân đều có vết thối rữa vòng tròn do thương cũ.

—— Đứa trẻ này mới có mười mấy tuổi, thế nhưng đã bị cầm tù bằng thiếc sắt đặc chế, trong rất nhiều năm.

Vậy mà, vẫn có thể... sống.

Nói là kỳ tích cũng không quá, chẳng rõ phải có thể chất cùng ý chí như thế nào mới có thể tồn tại nổi.

Hư Vân là tiên sơn, linh thảo thần dược đều có đủ. Lận Phụ Thân là người trong tiên môn, y thuật cũng thông hiểu được bảy, tám phần. Dẫu vậy, Phương Tri Uyên hôn mê suốt năm ngày, mấy lần suýt chết đều phải nhờ Lận Phụ Thanh đưa linh lực vào níu lại một hơi tàn.

Thời điểm đó, Hư Vân Phong tính cả Doãn Thường Tân mới có ba người, Lận Phụ Thanh còn chưa mở động phủ riêng, dựng một gian nhà trúc hai tầng trong núi ở cùng Ngư Hồng Đường.

Sư phụ vừa lười biếng vừa hậu đậu, sư muội còn quá nhỏ, hết thảy việc quét tước dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng đều là hắn làm. Lận Phụ Thanh là một đứa trẻ đặc biệt, dù tích cốc rồi vẫn duy trì đủ ba bữa một ngày.

Sáng sớm hôm đó, khi Phương Tri Uyên tỉnh lại, hắn đang ở trong bếp xắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, vo gạo rửa táo, nấu một nồi cháo. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng đẩy cửa kẽo kẹt, Lận Phụ Thanh quay đầu, trong nắng sớm nhìn thấy... thiếu niên mà hắn ôm lên từ biển, đầu bù tóc rối, một kiện áo đơn, chân trần đạp đất

Phương Tri Uyên sắc mặt vẫn trắng bệch, tay chân loạng choạng, hơi thở mong manh, vịn khung cửa cũng không đứng vững... ánh mắt lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta phát run.

Lận Phụ Thanh mười hai tuổi, ẩn cư trong Hư Vân Phong cùng Doãn Thường Tân tu hành đã bốn năm, từ kỳ môn độn giáp đến cổ phù linh thông không gì không thành thạo, cảnh giới tu vi đã là Khai Quang đại thành, chỉ đợi một cơ duyên là có thể kết đan.

Thiếu niên áo trắng thanh lãnh xuất trần, từ trống chiều đến chuông sớm đều đọc sách luyện kiếm, rảnh rỗi trồng hoa nhổ cỏ, xử lý xử lý việc nhà, còn nhặt được tiểu muội Ngư Hồng Đường về nuôi, ngày tháng an lành chết đi được.

Mà Phương Tri Uyên mười hai tuổi, ở Lục Hoa Châu bị Phương gia cầm tù hành hạ, trên đường lưu lạc bị âm yêu đuổi giết, giãy giụa cầu sinh, là ác quỷ bò ra từ luyện ngục đẫm máu.

Ngoại trừ một tấm thân tàn chồng chất vết thương cùng thanh thiếc đao đoạt được khi bỏ chạy khỏi Phương gia, y không có bất kỳ thứ gì khác.

Hai người bọn họ, hai thiếu niên tuổi tác ngang nhau...

Lúc tương phùng là một trời một vực,

—— Nhưng.

Đều không phải người bình thường.

Cho nên, Tiên Thủ cùng Ma Quân tương lai, lời đầu tiên nói với nhau cũng không hề bình thường. Không phải những câu linh tinh lang tang như "Ngươi tỉnh rồi, còn khó chịu không?" "Đây là đâu, ngươi cứu ta?"

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mông lung, có tiếng chim hót líu lo trong gió nhẹ.

Trong phòng, sau một lúc im lặng nhìn nhau...

Phương Tri Uyên đứng ở cửa vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm "ân nhân cứu mạng", giọng nói khàn khàn: "... Đao của ta đâu?"

Cùng lúc đó, Lận Phụ Thanh ở cửa sổ vẩy nước ở đầu ngón tay, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mà nói: "Lại đây, phụ ta rửa đậu đỏ đi."

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net