11. Em gái ruột.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông điện thoại vang lên, Yên Túc ra sau vườn nghe điện thoại, vừa bắt máy, tiếng nhạc ồn ào truyền tới, người ở đầu dây bên kia nói:

“Chỗ cũ.”

“Không đi, hôm nay em gái về rồi.”

Tiếng cười trầm thấp bật lên, giọng có phần chế giễu

“Từ khi nào anh quan tâm em gái vậy?”

"Trước giờ vẫn vậy.”

"Ồ, ra là đang nói tới cô út nhà họ Yên à?”

“Ừm.”

Nghe vậy, đầu dây bên kia cũng không hỏi thêm nữa, bảo rằng đã biết rồi tắt máy. Yên Túc cất điện thoại vào túi quần, hướng mắt về phía góc vườn, thấp giọng gọi:

“Ra đây đi, ở đó nghe lén gì?”

Chu Khả Di rón rén bước ra khỏi lùm cây, e dè đi về phía Yên Túc, ánh mắt dò hỏi và khó xử.

“Anh cả, anh không giận em vì chuyện ban nãy chứ?”

Yên Túc đứng thẳng cao ráo, đầu cũng không cúi xuống, chỉ đưa mắt nhìn Chu Khả Di thấp bé hơn mình rồi im lặng như để suy nghĩ, mà cũng như để sắp xếp lại câu từ.

Sau một lúc, anh nói:

“Nhà chúng ta có bạc đãi em không?”

“Không ạ, mọi người đều rất tốt với em, em rất biết ơn vì điều đó.”

Chu Khả Di rối rít trả lời, cũng không ngờ đột nhiên anh lại hỏi vậy.

Nhưng Yên Túc lại khác, anh là người làm ăn, suy tính trong lòng đều không có mấy ai đọc hiểu được, trong mắt như một mặt biển lặng sóng không biết khi nào sẽ nổi bão hay sóng thần.

“Vì vậy, em nên biết thế nào là đủ. Tuy rằng chỉ đơn giản là vài lời nói, nhưng anh mong chuyện hôm nay chỉ là vô tình.”

“Anh cả, em cũng rất yêu thương Mộc Lam, cũng muốn em ấy về nhà được thoải mái một chút, chỉ là em không giỏi ăn nói, đôi khi lỡ lời khiến mọi người hiểu lầm. Nhưng em thề rằng em không có bất cứ suy nghĩ quá phận nào hết ạ!”

Ánh mắt Yên Túc vẫn không dao động, anh chỉ khẽ gật đầu và nói tiếp:

“Còn một chuyện nữa, anh không thích bị nghe lén.”

“Em chỉ mới ra đến thôi, hoàn toàn chưa nghe được gì cả.”

“Tốt.”

Nói rồi anh xoay người đi vào trong, để lại Chu Khả Di đứng yên trong ánh đèn vàng nhạt.

Ánh mắt cô ngậm nước, những giọt lệ dần dần trào ra vô kiểm soát.

Cô ta biết Yên Túc trước giờ lạnh lùng là vậy, nhưng cô chưa từng bị anh khiển trách nặng nề như hôm nay.

Từ sau khi cô ta trở về nhà thì cũng là lúc Mộc Lam bắt đầu du học, ở nhà chỉ có một mình cô lo trên dưới trong ngoài, ba mẹ và Yên Bạch cũng rất nâng đỡ, chăm sóc cho cô, cô nghĩ bản thân như vậy đã là đang được yêu thương cưng chiều nhất rồi.

Chỉ là bốn chữ "yêu thương cưng chiều" này sau khi Mộc Lam về đây chỉ mới một buổi tối, cô ta mới hiểu rõ hóa ra người thật sự được hưởng đãi ngộ tốt nhất là con gái út ruột thịt của họ, người có thể khiến ba cười dịu dàng chưa từng thấy, khiến mẹ không nỡ rời mà cứ vuốt ve ôm ấp, khiến Yên Túc không ngừng gắp thức ăn cho rồi to nhỏ thì thầm, khiến Yên Bạch rối rắm cho người mang trái cây yêu thích của cô cấp tốc giao đến đây, còn có thể khiến bác Dung bận rộn tự tay nấu cả đống thức ăn ngon, khiến người làm trong nhà hưng phấn cẩn thận như tiếp đón một nàng công chúa.

Từ lúc trở thành một tiểu thư mới lớn đến giờ, cô cứ nghĩ Yên gia có tác phong của một gia đình giàu có bậc nhất, đối xử với cô như vậy gần như đã đạt mức độ cao cấp nhất của giới nhà giàu rồi.

Chẳng ngờ khi Mộc Lam xuất hiện, dùng từ “hoàng gia” để miêu tả tác phong phục vụ của họ có lẽ cũng chẳng quá.

Từ đầu đến cuối, cô nàng chỉ cần ngồi yên như một nàng công chúa nhỏ, mọi thứ đều được dâng đến tận nơi.

Cũng vì sự quay lại này mà hôm nay Yên Túc lần đầu nói với cô nhiều như vậy, nhưng lại đều là khiển trách khiến Chu Khả Di không khỏi đau lòng.

Nước mắt rơi ướt hết hai má, làn gió lạnh thổi qua rát buốt da thịt.

“Mộc Lam, em đứng lại!”

Từ trong nhà vọng ra tiếng đùa giỡn của Yên Bạch và giọng cười khúc khích trong trẻo của Mộc Lam, điều này càng khiến Chu Khả Di cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết.

Yên Bạch luôn là một người anh trai rất tâm lý, cô mở miệng ra ám chỉ muốn gì anh đều đáp ứng, nhưng cũng chưa từng thấy Yên Bạch trong dáng vẻ ỡm ờ chọc ghẹo tinh ranh như thế.

Phải, có lẽ ruột thịt mới là thứ tình cảm gắn kết nhất.

Chu Khả Di quệt nước mắt, đứng ngoài trời thêm một chút nữa để ổn định tâm trạng, để hai mắt bớt đỏ rồi mới chậm rãi đi vào nhà.

__________

Đêm, khi mọi người đã ngủ hết cũng là lúc bên ngoài kia đi vào giờ hoạt động náo nhiệt.

Mộc Lam mặc một chiếc croptop bó sát tay dài cùng quần jeans đen rộng rãi xuống hầm xe, lấy ra một chiếc Pagani màu bạc rồi phóng đi thật nhanh.

Điểm đến là quán bar Vordi nằm ở ngã tư trung tâm Nam Thành.

Vừa tiến vào khu trung tâm, đèn điện sáng trưng nhấp nháy, người qua người lại tất bật.

Vào khung giờ này, trên người họ chính là những bộ cánh sặc sỡ lấp lánh, hợp với không khí ở quán bar, sàn nhảy, quán rượu, nói chung đều là những con người thích sống về đêm.

Quán bar Vordi thuộc chuỗi quán bar to lớn sang chảnh nhất Nam Thành, ra vào nơi này chỉ toàn là những người có tiền hoặc có rất nhiều tiền, hào phóng chịu chi tiền triệu cho một đêm uống rượu và nhảy nhót ở đây.

Dưới sự quản lý của Mộc Lam và Kỉ Vũ, nơi này cũng hoạt động rất nghiêm ngặt, không cho phép sử dụng chất kích thích, thuốc cấm, và không chơi gái.

Vào đây chỉ để uống rượu và nhảy nhót đúng nghĩa, trên tầng cũng không có khách sạn hay phòng nghỉ, được ví như “thiền viện” của làng ăn chơi.

Ném chìa khóa cho một đàn em ở trước cửa, Mộc Lam từ tốn bước vào.

Những người làm ở đây không có ai là không biết cô, trong một thời gian dài họ không tuyển nhân viên mới, chỉ giữ lại công việc làm ăn cho các anh em cũ của mình mà thôi.

Cô ngồi xuống một chiếc ghế trống trong góc quầy bar, gật đầu khi nhân viên pha chế chào mình rồi nói:

“Cho chị một ly Volcano, không đá.”

“Chị, đô vẫn nặng như ngày nào.”

Người đó nói rồi lập tức đi làm liền đơn order của vị khách đặc biệt này.

Mộc Lam nhìn quanh rồi ngoắc tay gọi một người phục vụ đứng gần đó, vẻ mặt cô rất không vui, đưa mắt nhìn một người đàn ông bụng phệ đang ôm ấp một cô nàng mà hắn dẫn tới, cả hai còn đang lén lút hít một loại bột trắng vừa nhìn đã biết đó là gì.

“Dạo này không cần quy tắc nữa à?”

Người phục vụ kinh sợ nhìn theo hướng mắt của Mộc Lam, vội vàng thông báo với một cấp trên đi đến mời hai người đó ra khỏi quán.

Người đàn ông bụng phệ ban đầu còn định làm ầm lên, nhưng sau khi nghe người quản lý nói nhỏ gì đó thì lại im lặng ngoan ngoãn, thậm chí là rụt cổ chạy biến.

Người quản lý đã nói:

“Vị đó đang ở đây.”

Vị đó mà hắn nhắc đến, trong giới này không ai không biết “vị đó” là tiểu muội mà Chấn Dư nâng đỡ nhất, gần như xem là người nhà.

Mà anh ta trước nay là người có tiếng tăm rất tốt, vừa khiến người ta kính nể, vừa khiến họ sợ hãi, vì vậy Chấn Dư cũng bảo mật danh tính của Mộc Lam tuyệt đối, không cần ra mặt thì đều không ra mặt, người ngoài chỉ biết gọi lén là “vị đó” mà thôi.

Ngay cả khi hiện tại, Âu Dương đang xâm lấn càn quét khu vực mà Chấn Dư đã bỏ lại này, tuy rằng hắn ngỗ ngược xem thường tất cả, nhưng những đàn em đi theo hắn một khi nghe đến tên của Chấn Dư cũng phải chùn bước vài phần.

Đó là người đã từng bêu đầu một tên hoạn quan mà không một ai dám gông cổ bỏ tù, thử hỏi Chấn Dư này có năng lực thế nào mới làm được điều đó? Đây cũng là câu chuyện huyền thoại mỗi khi có người nhắc đến anh ta.

Người quản lý kia sau khi đuổi khách thì liền chạy đến chỗ Mộc Lam nhận tội.

“Chị, em không biết chị đến nên không ra tiếp đón chu đáo. Vừa rồi đông khách quá nên hơi bất cẩn, là lỗi của em.”

Ly volcano đã được đưa đến trước mặt, Mộc Lam nhấp một ngụm rồi nói:

“Đông khách không phải lý do.”

“Vâng vâng vâng, chuyện này là lỗi sơ suất của em, em tự phạt một tháng lương.”

“Bỏ đi, vừa quay về đây cũng không muốn sát phạt quá nặng. Nửa tháng lương, lần sau nếu tái diễn thì tự động nghỉ việc.”

“Vâng, đa tạ khai ân!”

Nói rồi hắn rùng mình quay đi. Mộc Lam chính là kiểu người như vậy, lần đầu mắc lỗi sẽ phạt cảnh cáo rất nhẹ nhàng, thậm chí còn phạt như chẳng phạt, nhưng tuyệt đối không được phép có lần sau, cô không cho bất cứ ai cơ hội quá một lần.

Cô chẳng giống những người khác lần đầu phạt nghiêm, lần hai nghiêm hơn, lần ba mới khai trừ.

Đối với Mộc Lam, sự khoan hồng chỉ được phép cho đi một lần, và một cơ hội đã quá nhiều để một người sửa đổi.

Vì vậy cô không có khái niệm “lần hai, lần ba”, chỉ có “lần này” và chấm hết. Chính vì vậy mà những đàn em dưới tay đều làm việc rất nghiêm túc, một phần vì mang ơn, một phần vì kính sợ cô.

Bình thường Mộc Lam tuy lạnh lùng nhưng cũng khá từ tốn ôn hòa, không quát nạt, không động thủ, không nổi nóng trút giận lên ai, nhưng cô là một người có nguyên tắc tuyệt đối trong công việc, dù rằng nếp sống thường ngày lại rất phóng khoáng.

“Người đẹp, đến đây một mình sao?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net