12. Thích thì theo đuổi đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên tĩnh được một lúc thì ghế trống bên cạnh bỗng dưng có người ngồi xuống, vừa lịch thiệp nhưng lại vừa chủ động tấn công.

Mộc Lam nghiêng đầu quay sang nhìn, cô chớp mắt hai cái ngồi lại nhấp một ngụm rượu trong ly của mình.

“Người đẹp thì không được đi một mình à?”

Mộc Lam hỏi ngược lại.

Anh chàng mặc chiếc áo sơ mi trắng xắn nhẹ ống tay lên cao, tóc nhuộm màu xám khói vuốt ngược ra sau, có vài cọng tóc tạo kiểu đổ xuống trước trán, một chân chống xuống sàn, một chân cong cong gác lên ghế, xoay hẳn người về phía cô. Anh ta nghe xong câu hỏi liền bật cười, trả lời rất mượt mà:

“Được chứ, nhưng thật cần một người làm tấm chắn ong bướm xung quanh.”

Nghe được ý tứ trong lời nói kia, Mộc Lam cũng hiểu.

Cô tuy rằng không lia mắt nhìn tứ phía nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ những ánh nhìn nóng bỏng rọi đến chỗ mình.

Đây không phải điều gì mới mẻ. Sinh ra đã xinh đẹp, cô thường là tâm điểm ở những nơi mình đi qua.

Loại kiêu ngạo này, khí chất này, không phải ai cũng có được.

“Ong bướm xung quanh? Ví dụ như anh?”

“Tôi càng thích được em chọn làm tấm lá chắn đó hơn.”

Anh ta nói rồi nở một nụ cười mê hoặc.

Hốc mắt sâu, sống mũi cao và hàm răng trắng tinh đều đặn, khi cười lên khóe miệng cong cong càng dễ dụ dỗ con gái nhà lành. Nhưng nụ cười anh ta càng tươi hơn khi biết cô nàng trước mặt không bị nụ cười vừa rồi của mình làm cho mê mị.

Anh ta đặt một tấm danh thiếp lên mặt bàn, Mộc Lam nhìn nhanh qua, cái tên in nghiêng đập vào mắt.

Phác Anh Du.

Ừm, hóa ra là Phác thiếu gia.

Cảm thấy có vẻ “con mồi” đã thấy tên của mình, anh ta tự tin đã nắm chắc phần gây ấn tượng với người đẹp.

Nhưng không giờ một phút sau, người đẹp vẫn dửng dưng uống rượu, chẳng nhìn anh ta thêm lần nào. Phác Anh Du lại đưa tay nâng cằm Mộc Lam, để cô quay mặt nhìn mình, dùng ánh mắt đào hoa và giọng trầm ấm hỏi, cố tình ghé sát lại gần hơn.

“Tôi có được phép biết tên em không?”

“Phác thiếu, cậu thiếu nhân tình à?”

Một giọng nói khác vang lên, Mộc Lam cảm thấy sau lưng mình có một hơi ấm của người đứng gần, mà Phác Anh Du sau khi nghe giọng người này cũng giật mình quay lại, ngỡ ngàng chào hỏi:

“Anh họ.”

Mộc Lam quay đầu lại nhìn, bất ngờ thấy trong tay Ninh Ngạn Thần cũng cầm một ly Volcano không đá, cô thầm đánh giá trong lòng, người này tửu lượng cũng rất khá.

Nếu là người bình thường, Volcano thêm đá và nước ngọt cũng chưa chắc uống được nửa ly, càng huống hồ là nguyên chất và không đá như của cô đang uống.

Ninh Ngạn Thần mặc áo len màu đen cổ cao, khoác ngoài là chiếc áo dạ dài ấm áp lần trước, quần tây cùng giày boots nam, tổng thể vừa ưu nhã, vừa có chút gì đó rất có sức hút, rất cá tính, nhìn vô cùng thuận mắt.

So với vẻ mê người của Phác Anh Du, trông Ninh Ngạn Thần càng trưởng thành hơn, từ trên xuống dưới toát ra một mùi nam tính không diễn tả được.

Mộc Lam thừa nhận vừa rồi thấy anh, cô đã mất tập trung trong vòng hai giây.

Thấy Phác Anh Du lưu luyến Mộc Lam mà không có ý định đứng dậy, Ninh Ngạn Thần đặt ly rượu của mình xuống bên cạnh ly rượu của anh ta, lấy tấm danh thiếp trơ trọi trên bàn nhét vào túi áo của Phác Anh Du rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ, vừa nhìn vừa nói:

“Khuya rồi, dì Tâm sẽ lo lắng đấy.”

Hiểu rõ Ninh Ngạn Thần có ý đuổi người, Phác Anh Du chỉ đành đứng dậy, nhưng anh ta lại đặt tấm danh thiếp của mình lên bàn, nhìn Mộc Lam rồi chỉ vào điện thoại.

“Tôi để lại số điện thoại ở đây, chờ cuộc gọi của em.”

Đợi đến khi Phác Anh Du đi ra khỏi quán bar rồi, Ninh Ngạn Thần mới ngồi xuống vị trí đó, nhìn thấy ly rượu giống của mình ở chỗ Mộc Lam, đáy mắt anh thoáng lên ý cười khó thấy.

Cô nàng ban nãy chỉ quay lại nhìn anh rồi lại quay trở về uống rượu, tỏ vẻ dửng dưng như một người qua đường không liên quan gì đến chuyện này vậy.

“Tiểu Lam nương, cô là người Nam Thành?”

"Ninh tổng, anh say rồi à?"

Ninh Ngạn Thần đơ người không hiểu tại sao Mộc Lam lại hỏi vậy, anh lắc đầu rồi mỉm cười kiên nhẫn nhìn cô. Cô lại hỏi:

"Hay là tôi say rồi?"

Ninh Ngạn Thần hơi buồn cười, vẻ mặt của Mộc Lam vẫn rất tỉnh táo, thậm chí anh còn nhìn ra được ý trêu chọc trong mắt cô, anh biết câu nói này vẫn còn có nghĩa gì đó khác.

Quả nhiên, không lâu sau Mộc Lam lại tiếp lời:

"Nếu không sao tôi lại có cảm giác anh quan tâm đến nguồn gốc của tôi thế nhỉ? Anh hứng thú với tôi đến vậy à?"

Thật chẳng sai, thế này là muốn mắng người khác nhiều chuyện đây mà. Ninh Ngạn Thần lại nhìn Mộc Lam uống cạn ly rượu rồi mới nói:

"Có thể gọi tôi là Ninh Ngạn Thần."

"Ninh tổng, e là tôi không dám gọi như vậy."

"Tại sao?"

"Sợ anh nghe tôi gọi anh thân mật quá, sau đó lại thích tôi."

Ninh Ngạn Thần phì cười, anh cũng nhìn thấy nụ cười xinh đẹp trên gương mặt cô trong ánh đèn mờ ảo của quán bar.

Đây là hiệu ứng thị giác sao?

Lần đầu tiên anh thấy nó quả thật rất hiệu nghiệm, có thể khiến một người vốn đã xinh đẹp lại càng trở nên xinh đẹp, nhất là động tác vuốt tóc vừa rồi, một mái tóc dài gợn sóng đen óng ả, rũ nhẹ lên đôi vai thon gầy đầy mê hoặc.

"Tối rồi, tôi đưa cô về."

Mộc Lam bình thản lắc đầu từ chối rồi ghét sát vào tai Ninh Ngạn Thần nói nhỏ:

"Anh không có cơ hội dùng chiêu này để biết thân phận của tôi được đâu."

"Bị phát hiện rồi..."

Ninh Ngạn Thần có chút mất tự nhiên, cảm giác như bị giành vai vậy.

Bình thường chính anh mới là người trong vai nhìn thấu đối phương, không ngờ bây giờ lại bị cô nhóc này đọc thấu hết mọi tâm tư. Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào, có chút thất bại.

Vốn dĩ gặng hỏi mà Mộc Lam không muốn trả lời, Ninh Ngạn Thần đang nghĩ nếu biết nhà có lẽ sẽ biết được nhiều thứ về cô nàng này hơn.

Nhưng tiếc là cô ấy quá thông minh, lại quá hiểu rõ lòng người. Một cô gái như vậy phải được đút kết từ tinh hoa đất trời mấy ngàn năm mới tạo thành được đây?

"Ninh tổng, tôi mang họ gì không quan trọng, nếu thích thì anh cứ trực tiếp theo đuổi đi, băn khoăn làm gì?"

Ninh Ngạn Thần cao hứng xích lại gần hơn, mùi hương thanh ngọt trên người đối phương hoà cùng mùi rượu lại một lần nữa kích thích giác quan của anh, khiến anh bất giác trở thành một mặt nhân cách khác chưa từng có của bản thân.

"Nếu tôi nói thích thì tiểu Lam nương sẽ chăm chước cho tôi chen hàng à?"

Mộc Lam bất ngờ, lời này nói ra cô vốn dĩ chỉ nghĩ là trêu đùa anh một chút cho vui thôi, dù gì ở đây cũng là nơi "thiên thời, địa lợi", gặp người đẹp trai thế này trước mặt mà không tán tỉnh một chút thì thật nhạt nhẽo.

Chỉ không ngờ Ninh Ngạn Thần không những phối hợp, mà còn phối hợp một cách nhiệt tình như vậy nữa.

Thấy Mộc Lam không trả lời, Ninh Ngạn Thần vén tóc cô ra sau tai rồi trở về chỗ ngồi, mỉm cười uống cạn ly rượu của mình. Anh cũng không nghĩ vừa rồi mình sẽ nói vậy.

"Ninh tổng, ly này tôi mời, xin phép về trước."

Mộc Lam nói rồi đặt một tờ tiền trên bàn, ra hiệu với nhân viên rồi rời đi. Ninh Ngạn Thần cũng không cản, chỉ nhìn tờ tiền đặt dưới ly rượu trống không rồi khẽ cười.

Đời này, có lẽ không có cô gái nào như vậy, có thể khiến anh bỗng dưng mất khống chế mà đến cả bản thân anh cũng không ngờ.

Gặp lại lần này, nhất định sẽ có những lần sau.

___________

"Bảo bối, em về đây mà cũng không nói một tiếng"

Đàm Dược Hy vừa chui vào xe của Mộc Lam vừa luyên thuyên, hầu như không ngơi nghỉ chút nào.

"Mấy ngày trước gọi, chị còn tưởng em thật sự đợi đến hôn lễ mới xuất hiện đó!"

"Nam Thành có việc, em quay lại xử lý thôi."

"Nói là về đây vì chị thì em mất miếng thịt nào à? Con bé vô lương tâm!"

Mộc Lam khẽ cười rồi đánh lái chạy đến trung tâm thương mại. Hôm nay đã hẹn là sẽ đi mua sắm cùng Đàm Dược Hy, cô nàng đang chuẩn bị về làm vợ người ta rồi, háo hức muốn tìm chị em để giải toả niềm hạnh phúc.

Ninh, Yên, Đàm, Phác, ở Nam Thành, bốn cái họ này chính là "quy tắc". Họ lập ra quy tắc, họ vận hành nền kinh tế ở nơi này, nói trắng ra như Long, Lân, Quy, Phụng, là tứ đại linh vật của Nam Thành.

Đàm Dược Hy là bạn thân từ nhỏ của Mộc Lam, hai nhà thường xuyên qua lại, là đối tác kinh doanh lâu dài nên có quan hệ rất tốt.

Tính tình Đàm Dược Hy cũng mạnh mẽ thẳng thắn như Mộc Lam, vì vậy gặp nhau vài lần đã thân, chơi với nhau đến tận bây giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net