17. Xinh đẹp? Đương nhiên rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phác thiếu gia, chị em chúng tôi còn chưa kịp tâm sự kín đâu đấy."

Đàm Dược Hy thấy Mộc Lam mạnh miệng đuổi người thì cũng liền không khách sáo, dù gì cô nàng cũng biết rõ anh chàng này căn bản không thể náo loạn trước mắt Mộc Lam được đâu.

"Làm phiền rồi, Yên tiểu thư, nếu cần thì cứ gọi vào số của tôi."

Anh ta làm động tác đưa ngón út và ngón cái áp lên tai, sau đó lùi xa hai bước rồi mới quay lưng đi. Người đẹp mà, làm gì có ai không lưu luyến muốn nhìn lâu hơn chút nữa.

Đàm Dược Hy xoay xoay ly rượu trong tay, ánh mắt như đã nhìn thấu điều gì. Cô nàng cười tươi chọc ghẹo:

"Vận đào hoa của tiểu nha đầu nhà chúng ta cũng hoạt động mạnh mẽ quá rồi đi."

"Chị quản tốt người đàn ông của mình trước đã."

Yên Mộc Lam nhàn nhạt liếc nhìn Đàm Dược Hy, người này vẫn còn tâm tình tươi cười đến là chán.

"Lão nương đương nhiên quản anh ta tốt, nếu anh ta dám lén phén hoa đào ở ngoài, cắt đứt không tha!"

Nói rồi tầm mắt của Đàm Dược Hy dừng lại ở chỗ Chu Khả Di, không nóng không lạnh nói:

"Cô ta cứ dính lấy Ninh phu nhân như cái đuôi nhỏ. Thật sự muốn gả vào Ninh gia thật sao?"

Yên Mộc Lam khẽ quay đầu ra sau, vô tình ánh mắt phóng thẳng đến bên cạnh cầu thang. Người ở đó cũng đi rồi, có lẽ là đi giao lưu với đối tác. Cô gái lúc sáng cũng không đi cùng anh ấy, dường như đang e thẹn đứng sau lưng mẹ mình cười cười gật gật với mấy vị phu nhân khác.

Ba của Đàm Dược Hy gọi cô nàng đi đến chào hỏi với một vài người bạn cũ, vì vậy Yên Mộc Lam cũng yên ổn đi dạo xung quanh vài vòng.

Cũng chẳng biết người kia làm thế nào mà va chạm tới, chất lỏng màu đỏ đậm cứ thế làm bẩn hết chân váy của cô. Yên Mộc Lam cúi đầu xuống nhìn, biểu tình có chút phức tạp.

"Mộc Lam, xin lỗi, chị vừa nãy đi giày cao quá, bị trật chân nên va phải em rồi."

Chu Khả Di chau mày nhìn vết loang lổ trên chiếc váy màu xanh xinh đẹp, áy náy không biết nên làm sao.

"Bẩn hết rồi, chị nhờ bác Dung kêu người mang bộ khác đến đây cho em nhé!"

Chu Khả Di vừa nói vừa lấy khăn giấy ngồi xuống lau lau đi vết rượu, nhưng càng lau càng khiến nó trông thật khó coi. Yên Mộc Lam kéo khủyu tay Chu Khả Di kêu cô ta đứng dậy, lắc đầu nói:

"Không sao đâu chị, kệ nó đi."

Chu Khả Di vẫn không yên tâm lắm, khăng khăng nói là cần phải nhờ người mang quần áo mới tới, nhưng Yên Mộc Lam bảo không cần.

Cô nhìn vết rượu dưới gấu váy của mình hai giây, sau đó hỏi nhân viên phục vụ đường đi đến phòng nghỉ.

"Không cần đi theo em, chị ở đây với mọi người đi."

Mộc Lam mở lời trước khi Chu Khả Di chạy theo khiến cô ta chỉ đành đứng im tại chỗ.

Phục vụ dẫn đường đi trước, Yên Mộc Lam chậm rãi đi theo sau, đường đi đến phòng nghỉ cũng không xa nhưng phong cách trang trí lại rất đẹp, vẫn là cùng phong cách hoàng gia giống như ở sảnh chính.

Yên Mộc Lam ngồi trong căn phòng rộng rãi thẫn thờ một chút, cô hơi mệt, vừa nãy bên ngoài mùi rượu hơi nồng và cũng quá ồn ào, dù cô không ghét rượu cũng không ghét nơi huyên náo, nhưng thứ cảm giác phải treo trên môi nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi mấy vị này thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Cả buổi tối vẫn chưa ăn gì, vừa rồi cô lại uống khá nhiều, không say nhưng vẫn thấy bụng hơi rỗng rỗng. Yên Mộc Lam chớp chớp hàng mi dài, nhắm mắt dưỡng thần.

Chừng một phút sau cô mở mắt ra, cơ hồ tạm nghỉ ngơi như vậy đã được rồi thì ngồi thẳng dậy.

Có chút đói.

Thôi được rồi, hôm nay về sẽ ăn khuya vậy.

Nói rồi cô nhìn cây kéo trên bàn, rồi lại nhìn vết rượu chảy dài có phần nhức mắt.

Vải lụa satin bóng bẩy mềm mại cùng lớp voan trong suốt hên ngoài là một sự kết hợp tuyệt vời, và cũng thật khéo léo có thể lấp liếm đi vài khuyết điểm nho nhỏ.

Yên Mộc Lam nhớ lại động tác cắt vải dứt khoát trong trí nhớ, cô liền đánh liều thử sức một phen.

Rượu đổ thành một vệt dài trên phần chân váy dưới đầu gối, tạ ơn trời thật may nó không tròn rộng ra như một vũng nước trên sàn nhà mà lại có hình thù hẹp hẹp, như một vệt kem chảy xuống, lại ngoan ngoãn nằm nép bên một góc trái.

Yên Mộc Lam xuống tay, canh từ nửa đùi trên của mình cắt xuống một vệt dài, rồi từ điểm ban nãy lại cắt thêm một đường nữa. Miếng vải hình tam giác dài ngoằn ngoèo dính rượu uể oải rơi ra nằm bẹp trên sàn, chiếc váy suông dài giờ đây đã trở thành một chiếc xẻ tà táo bạo.

Nhưng thật may là với chất vải đặc thù mềm mại, bồng bềnh và có độ rũ, khi đứng im chiếc váy vẫn sẽ gấp nếp phùng phùng như bình thường, chỉ khi bước đi mới khiến chỗ xẻ tà kia được kích hoạt, ẩn ẩn hiện hiện đôi chân dài không tì vết.

Yên Mộc Lam tự nhìn ngắm mình trong gương, xoay nghiêng người qua tấm tắc hài lòng.

Vấn đề được giải quyết!

Đang kéo gấu váy lên nhìn ngắm đôi giày bạc một cách chăm chú thì cửa phòng bật mở, có người bước vào. Yên Mộc Lam thoáng giật mình, sau đó đi lại ghế sofa ngồi xuống, bắt chéo hai chân để bộ một mảng da thịt trắng hồng.

Ninh Ngạn Thần hơi nheo mắt nhìn động tác của cô, rồi lại nhìn tà váy trượt nhẹ trên làn da kia, sau đó rũ xuống ghế sofa, vị trí cắt cũng rất tinh tế, chỉ trên đầu gối một chút mà thôi.

“Tiểu Lam nương, hay phải gọi là Yên tiểu thư nhỉ?”

Mộc Lam nghiêng đầu nhìn Ninh Ngạn Thần cao ráo đứng ở đó, cũng không hỏi tại sao anh lại đến được chỗ này, chỉ khẽ cười:

“Tên gọi không quan trọng, cảm giác tồn tại trong lòng một người mới quan trọng. Ninh tổng, anh nói xem cảm giác tồn tại của tôi trong lòng anh được tính ở cấp độ bao nhiêu trên thang mười?”

Ninh Ngạn Thần tiến đến gần lại, cúi người xuống, một tay đút túi quần một tay chống vào sau lưng ghế sofa, bao bọc lấy cô bằng cơ thể to lớn của mình. Yên Mộc Lam cũng không vì thế mà loạn, cô vẫn ung dung ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh.

“Mặc ít như vậy không lạnh à?”

Câu nói đột ngột này trái lại mới khiến ánh mắt Mộc Lam có chút dao động. Đây là trọng tâm sao?

“Lát nữa sẽ có người mang váy khác đến, cô thay ra cho sạch.”

“Như vậy cũng sạch rồi, hơn nữa còn rất đẹp, rất cá tính, không cần phiền Ninh tổng.”

Anh yên lặng nhìn cô, điều này khiến trái tim cô dường như vừa giật thót một cái. Bình thường cãi lời anh trai cũng không khiến cô tự động chột dạ như thế này. Ninh Ngạn Thần cứ giữ nguyên tư thế, im lặng một lúc lâu rồi lại thở nhẹ ra một hơi, thấp giọng nói:

“Vậy mặc thêm áo khoác hoặc choàng thêm khăn thì vẫn được chứ? Trời bắt đầu tối rồi, sẽ lạnh.”

Yên Mộc Lam vẫn nhìn vào ánh mắt anh, bất ngờ nhận ra một tia dịu dàng trong đó. Giọng nói của anh ấm áp dễ nghe, điệu bộ lại như dỗ dành, cô không tự chủ được mà như bị thôi miên, vô thức gật đầu.

Ninh Ngạn Thần cười rồi đứng thẳng dậy, tiện tay xoa đầu cô một cái rồi quay lưng đi ra ngoài. Trước khi bàn tay lưu luyến rời khỏi mái tóc cô, anh còn nói:

“Hôm nay rất xinh đẹp.”

Đợi đến khi cửa phòng khẽ khàng đóng lại, Yên Mộc Lam mới âm thầm nở một nụ cười. Cô nhìn gương mặt trang điểm kĩ lưỡng trong gương, yêu kiều như một thiếu nữ mới mười tám.

“Xinh đẹp? Đương nhiên rồi!”

Không lâu sau, nhân viên phục vụ mang theo hai ba bộ đồ được bọc kỹ trong móc treo đặt lên ghế cho cô, đi kèm còn có một chiếc hộp đen đơn giản, nhưng nhìn qua thì là của một nhãn hiệu nước ngoài. Cô chưa vội xem mấy bộ quần áo kia mà mở hộp đen trước mặt, nhìn thấy một đôi giày đế bệt màu bạc cũng lấp lánh không kém đôi cao gót của cô. Nhân viên phục vụ nói:

“Ninh tổng sợ tiểu thư đứng cả buổi tối trên giày cao gót sẽ đau chân nên dặn dò chuẩn bị một đôi giày mới. Yên tiểu thư, cô thử xem có vừa chân hay không.”

Yên Mộc Lam gật đầu cảm ơn rồi nói họ cứ đi làm việc, để cô ở trong phòng một mình là được rồi. Nhìn qua số quần áo được mang tới, quả thực có váy, áo khoác và cả khăn choàng, đủ kiểu để lựa chọn.

Sau đó tầm mắt cô lại dời xuống đôi giày trong hộp, là size giày chính xác của cô.

Trong lòng Yên Mộc Lam dâng lên một loại cảm xúc khó diễn tả, không phải cô chưa từng được quan tâm chu đáo thế này bao giờ, không phải cô thiếu thốn gì chút vật chất đó, nhưng nghĩ lại Ninh Ngạn Thần còn đặc biệt chuẩn bị thêm một đôi giày…Lúc nãy anh không hề nhắc tới.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mộc Lam vẫn đóng nắp hộp lại, để ngay ngắn trên bàn, kể cả phục trang được mang đến cô cũng treo gọn lại trên sào quần áo, chỉ chọn một chiếc khăn choàng cùng màu với váy mình choàng hờ hững lên vai rồi ra ngoài.

Chân cô không đau, hơn nữa cô rất thích đôi cao gót này, thế nên không muốn đổi.

Yên Mộc Lam xuất hiện trở lại trong buổi tiệc rượu, người đầu tiên cô nhìn thấy là Ninh Ngạn Thần. Anh nghiêng đầu cười, khẽ gật nhẹ, ý tứ rằng choàng khăn lên như vậy rất tốt. Yên Mộc Lam cũng cười, dùng khẩu hình miệng nói “Cảm ơn” rồi quay người đi tìm mẹ và các anh của mình.

Cô bước đi nhẹ nhàng, từng bước đi như có thêm lực, gió thổi nhẹ khiến chỗ xẻ tà được kích hoạt, đôi chân thẳng tắp đẹp đẽ lộ ra một cách tinh tế, càng làm người khác không thể không ngoái nhìn. Chiếc khăn choàng lỏng lẻo cũng sượt qua đôi vai cô, khẽ trượt xuống dưới để lộ một chút xương quai xanh, kín kín hở hở, trông còn mê hoặc hơn lúc chưa choàng vào.

Ninh Ngạn Thần chưa rời mắt, lúc này cảm thấy có chút hối hận. Nếu ban nãy có thể thuyết phục cô nàng kia thay một bộ váy khác có phải sẽ yên tâm hơn? Giờ thì hay rồi, ban nãy lộ vai trần quyến rũ, hiện tại khoác được chiếc khăn choàng lên một cách hờ hững thì lại để lấp ló đôi chân mê người kia, thậm chí còn đánh vào thị giác càng mạnh hơn lúc nãy…








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net