18. Thật đáng mong chờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Khả Di thấy Mộc Lam quay trở lại thì mừng rỡ, chạy đến bên cạnh cô, định hỏi xem tình hình thế nào rồi.

Nhưng sau khi thấy tà váy xẻ gợi cảm một cách kín đáo kia cùng chiếc khăn choàng bắt mắt vô cùng hợp với tạo hình mới này thì lại bất ngờ nói:

“Mộc Lam…em làm vậy…e là không hay lắm đâu.”

“Thế nào mà không hay ạ?”

Chu Khả Di đưa mắt nhìn đôi chân thẳng tắp khiến cô gái nào cũng ghen tị kia, nhỏ giọng nói:

“Có…hở hang quá không?”

“Anh thấy như vậy rất cá tính.”

Yên Bạch không biết từ đâu chui ra, khen ngợi rồi xoa đầu em gái. Cô nhăn nhó không hiểu trên đầu mình có dát vàng hay kim cương mà ai cũng muốn sờ thử vậy? Sờ hói thì có ai đền nổi không?

“Mà sao đang yên lành tự dưng lại cắt váy?”

Yên Bạch đi vào trọng tâm vấn đề, Chu Khả Di giật nảy như sợ hãi, sau đó áy náy chủ động nhận lỗi:

“Là em ban nãy không cẩn thận trật chân nên mới làm đổ rượu lên váy của Mộc Lam.”

“Trật chân à, có sao không?”

“Không sao đâu anh, về bóp dầu là hết thôi.”

Chu Khả Di cảm động nhìn Yên Bạch, đôi mắt to tròn rất dễ lấy được lòng thương cảm của người khác.

Yên Bạch gật gù rồi lại nhìn xuống Mộc Lam đang trong vòng tay mình, anh đặt tay bao quanh vai em gái, chỉnh chỉnh cho khăn quấn cao lên một chút rồi nói:

“Đói chưa, anh trai dắt em đi ăn.”

“Ở đây có đồ ăn à?”

“Không, trốn đi ăn.”

Hai mắt Yên Mộc Lam lóe sáng, gật gật đầu:

“Đói.”

Yên Bạch tiện thể kéo luôn Chu Khả Di đến gần mình.

“Ăn không, anh trai dắt em đi luôn.”

Chu Khả Di trước nay hiền thục không hay hùa theo mấy trò này của Yên Bạch nên không đồng ý, cô nói sẽ ở lại đây chờ mẹ cùng về, vì vậy Yên Bạch cũng không lôi kéo thêm.

Hai người thuận lợi rời đi mà không ai biết, Yên Bạch đi sau hộ tống Mộc Lam như một chàng kỵ sĩ yểm hộ công chúa vậy. Anh gọi một chiếc xe đến, nói bác tài chạy thẳng tới một quán món Thái gần đó, ăn uống no nê rồi liền đi thẳng về nhà.

Trên đường về nhà, Mộc Lam chỉ nhắn một tin cho Yên Túc yên tâm. Anh cả và mẹ khi biết được cũng không nói gì.

Từ nhỏ đến lớn đều là vậy, Yên Bạch luôn bày đầu dắt em gái đi làm mấy chuyện chẳng giống ai, mà Mộc Lam trước nay trời không sợ đất không sợ nên cứ theo anh trai đi khắp nơi, nhỡ để lại hậu quả thì người dọn chính là Yên Túc, chuyện này như đã thành một nếp sống quen thuộc.

__________

“Hình ảnh nơi ở, nơi làm việc, thói quen ăn uống và sinh hoạt của hắn em đã gửi cho chị rồi.”

“Được, một lát chị sẽ coi.”

Yên Mộc Lam vừa nói vừa nhấn mạnh chân ga, để chiếc xe xé gió đi về phía trước, càng đi càng nhanh, cảnh vật lướt qua hai bên kính nhòe như dư ảnh, màn đêm buông kéo theo sương càng dày đặc, ánh đèn thành phố cũng bắt đầu ít dần, cuối cùng cô nàng dừng xe ở một chân đồi cách rất xa trung tâm đô thị.

Yên Mộc Lam cởi áo khoác để lại trong xe, một thân nhanh nhẹn nhảy lên nóc xe ngồi vắt vẻo ở đó, hai chân buông thõng xuống đung đưa, ngứa mặt lên trời nhìn mấy ngôi sao sáng lấp lánh ẩn ẩn hiện hiện.

Cô không biết mình đã ngồi bao nhiêu lâu, cũng không biết đã suy nghĩ những gì, nhưng hầu như toàn là những kỉ niệm. Những kỉ niệm chảy qua tầm mắt cô như một dòng suối trong veo đầy hồi ức, cả khi còn nhỏ lẫn lúc đã lớn lên, cô nhớ lại tất cả những con người đã đi qua cuộc đời mình.

Sau đó cô lấy điện thoại ra, mở những thông tin Kỉ Vũ gửi, xem xong liền nhoẻn miệng cười. Muốn đánh trận thì đương nhiên phải biết địch biết ta, trăm trận mới trăm thắng được. Một phút sau, cô lại gọi vào số điện thoại vừa nãy Kỉ Vũ gọi đến, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

“Chị.”

“Ừm, có một việc nữa cần em làm.”

“Chị cứ nói.”

“Theo dõi Dật Sinh, ghi lại bằng chứng về các mối quan hệ bên cạnh anh ta.”

“Vâng.”

Thường những mệnh lệnh Mộc Lam đưa xuống, họ chỉ biết làm theo mà không một lời thắc mắc. Họ biết cô nhất định có lý do của riêng mình. Mà quả thực là vậy, từ khi thấy anh ta trong bữa tiệc hôm trước, cô đã chắc chắn đó là người đàn ông mình gặp ở trung tâm thương mại, lúc ấy hắn đang tay trong tay với một cô nàng nóng bỏng nào đó chứ không phải Đàm Dược Hy.

Còn về tại sao thấy quen mặt ấy à…Trước đây khi công khai mối quan hệ, Đàm Dược Hy từng gửi hình hai người họ cho cô xem qua một lần, cũng có ấn tượng nhưng không sâu đậm lắm nên nhất thời lúc đó không nhớ ra.

Tên tra nam đểu cáng này, dám ngoại tình ngoài sáng, dẫn nhân tình đi mua sắm mà chẳng sợ bị bắt gặp sao?

Đang nghĩ thì có tiếng động cơ xe đi đến, chiếc xe đó đến một khoảng cách khá gần thì tắt đèn chiếu sáng, rồi dừng lại ngay phía sau xe của cô. Mộc Lam đề phòng nghiêng đầu nhìn, sau khi thấy người bước xuống từ chiếc xe đó thì không biết sao lại có phần…buồn cười?

Ninh Ngạn Thần mặc một bộ vest đen tiến đến, chỉn chu đến mức giống như anh vừa bước ra từ hội nghị nào vậy. Mà có lẽ là thế thật.

“Tiểu Lam nương thật có nhã hứng, nửa đêm lại tới đây ngắm sao?”

Anh vừa nói vừa đi đến tựa lên thân xe, đứng bên cạnh cô. Tuy Yên Mộc Lam ngồi lên nóc xe nhưng Ninh Ngạn Thần cũng không thấp, đầu anh cao hơn vai cô một chút, khi nói chuyện cũng không quá khó khăn

“Ngược lại phải hỏi Ninh tổng giờ này đến đây làm gì?”

“Cố ý đến.”

Ninh Ngạn Thần thẳng thắn thừa nhận. Thấy Yên Mộc Lam nhướn mày không hiểu, anh cười rồi bổ sung:

“Hôm trước có một đại mỹ nữ quên cầm giày đi, nên giờ chỉ đành mang đến tận nơi.”

“Giày đó là của anh, tôi không nhận.”

Yên Mộc Lam vừa nói lại vừa ngửa đầu lên ngắm sao, nhưng khóe môi hơi cong lên không giấu được trước ánh nhìn chằm chằm của Ninh Ngạn Thần, anh gật đầu rồi lại nói:

“Đích thực là của tôi, nhưng lại vì ai đó mà được làm ra.”

“Ninh tổng thật khéo ăn nói, không biết đã có bao nhiêu cô gái bị hai từ “ai đó” của anh làm cho thần hồn điên đảo rồi?”

“Nếu Tiểu Lam nương vì hai chữ “ai đó” mà thần hồn điên đảo, vậy thì là người đầu tiên.”

Yên Mộc Lam thoải mái cười, từ chối tiếp tục vấn đề này. Cô nhảy xuống đất, một động tác vừa nhẹ nhàng vừa thuần thục khiến Ninh Ngạn Thần có chút bất ngờ. Cô chui vào xe lấy cái túi giấy đựng khăn choàng ra, hơi bất ngờ vì không biết từ khi nào mà anh đã để hộp giày vào trong xe cô rồi.

Yên Mộc Lam lấy cả hai món ra, đưa cho Ninh Ngạn Thần.

“Cảm ơn Ninh tổng thấy người gặp khó khăn đã ra tay cứu giúp.”

“Quà tặng đi rồi không lấy lại.”

Yên Mộc Lam cười cười, nụ cười xinh đẹp có tính sát thương rất cao.

“Ninh tổng, anh không biết tặng giày cho người khác có nghĩa là gì à?”

Anh thoắt cái đã cúi người xuống, từ trong hộc để đồ trong xe của Yên Mộc Lam lấy ra một đồng xu. Ninh Ngạn Thần kẹp đồng xu giữa hai ngón tay mình, đưa lên trước mặt cô:

“Vì vậy, đây là tôi bán cho cô rồi. Chúng ta gọi là tiền trao cháo múc.”

Yên Mộc Lam khá bất ngờ vì hành động vừa rồi của anh, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng. Chính vì vậy anh nhân lúc này lấy hộp giày bỏ lại vào trong xe, sau đó cầm lấy túi khăn choàng từ trên tay cô.

Một cơn gió thổi qua khiến anh khẽ chau mày, Ninh Ngạn Thần lấy khăn choàng ra, ném túi giấy vào lại trong xe rồi vung tay choàng lên người cô, sau đó còn đưa tay xoa xoa mái tóc mềm khiến nó rối tung lên.

“Buổi tối lạnh.”

Anh đơn giản giải thích cho loạt hành động vừa rồi của mình.

Thấy Yên Mộc Lam tận lúc này mới lại nở một nụ cười, anh chống tay lên nóc xe, để cô tựa người vào thân xe, đưa mặt cúi xuống nhìn Mộc Lam ở khoảng cách gần hơn nữa. Giọng nói anh ấm áp thì thầm chỉ đủ hai người nghe, như thôi miên mà cũng như dỗ dành:

"Vì vậy, tiểu Lam nương đã biết cảm giác tồn tại của mình trong lòng tôi ở mức nào chưa?"

"Ninh tổng, sự tham lam của con người là vô hạn."

"Vì vậy mới không muốn nhận giày, không muốn xa tôi?"

Yên Mộc Lam khẽ cười, trong mắt đầy nhu tình và mềm dịu, đây là lần đầu tiên anh thấy ánh nhìn của một người có thể khiến lòng xao xuyến đến mức này, trái tim đồng thời cũng mềm nhũn ra.

"Có một số lời, tự hiểu là được, nói ra sẽ không còn hay nữa."

Yên Mộc Lam ghé vào tai anh nói nhỏ, và anh cũng nhanh chóng đáp lời:

"Nhưng có một số lời, vào một số thời điểm vẫn phải nói ra, không thể chỉ tự hiểu là được."

Cả hai nhìn nhau cười, có một chút ý vị nhen nhóm bùng cháy lên, có một chút ngọt ngào len lỏi qua mạch máu, có một chút không khí riêng tư khiến người ta lưu luyến.

"Tiểu Lam nương, sự xinh đẹp này thật biết cách dày vò người khác."

"Ninh tổng, đây là lời anh muốn nói à?"

"Đương nhiên là không chỉ có bấy nhiêu."

Ninh Ngạn Thần chậm rãi quan sát Yên Mộc Lam rồi cười, anh càng cúi đầu xuống gần hơn.

"Tiểu Lam nương, thật đáng mong chờ."

Chuyện của chúng ta, thật đáng mong chờ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net