4. Dự án ngủ đông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm giờ chiều, tại một nhà hàng phục vụ trà chiều hiện đại.

Sơ Tuyết Nhi đứng một bên đặt tài liệu xuống bàn, sau đó nghiêm túc im lặng một cách chuyên nghiệp.

Lúc vừa đến, đối phương mời cà phê nhưng anh ra hiệu từ chối, chỉ gọi một ly nước lạnh.

Ninh Ngạn Thần không thích uống cà phê, hơn nữa dường như anh còn khá lưu luyến vị trà thơm đọng lại ở đầu lưỡi, không muốn nó tan đi quá nhanh.

Bá Lộ là một người đàn ông lớn tuổi, hói nửa đầu và có một đôi mắt híp dài rất cáo, cổ ông ta đeo một chuỗi hạt dài, mặc áo quần vải đay thêu rồng phượng, ngón cái còn đeo một chiếc nhẫn hạt kim cương đỏ to lấp lánh.

Bá Lộ nói văn vẻ thì là “quan phụ mẫu” của vùng này, nói dân dã thì chính là ông trùm thu thuế gắt và chiếm dụng đất đai.

Chỉ có điều việc làm ăn của ông ta đang trên đỉnh cao, nhưng tính từ lúc Mộc Lam đến thì như ngọn đèn cạn dầu, uất hận ngỏm tỏi.

Bởi vậy lão luôn dáo dác tìm cơ hội trở mình, muốn vịn vào một tay có quyền thế để cậy nhờ, để “sang lây”.

“Ninh tổng, ngài yên tâm, dự án này cũng đã được chính phủ để ý nhiều năm, nếu có thể tìm được một nhà tài trợ có tầm nhìn xa trông rộng như ngài thì quả thực rất tốt.”

Thấy Ninh Ngạn Thần vẫn lạnh lùng nhìn bản kế hoạch đặt trên bàn, ông ta tiếp lời.

“Nơi này là khu đất vàng, hàng hóa nhập cảng biển phải đi qua chỗ của Đồng Ly mới có thể vào trong nội thành các thành phố lớn, là một cơ hội tiềm năng thể phát triển và quy hoạch thành phố này trở thành thành phố kinh tế. Một nhà máy thủy điện và một nhà máy dầu khí cùng một mạch tàu điện ngầm được dựng lên ở đây sẽ giúp Đồng Ly có giá trị gấp trăm ngàn lần hiện tại.”

Anh vẫn thong thả lật từng trang tài liệu, tốc độ đọc không nhanh không chậm, ánh mắt không sáng cũng chẳng tối, không cười không nói, một bộ mặt chăm chú thế này khiến người khác khó lòng dò đoán được tâm tư anh.

Rất lâu sau, Ninh Ngạn Thần mới lên tiếng:

“Nếu đã là một dự án có tiềm năng như vậy thì tại sao lại bị trì hoãn đến tận bây giờ? Sức nóng của nó lại có thể đợi đến lượt Ninh Đế chúng tôi chiếm hời sao?”

Bá Lộ cười cười, tay vuốt ve vòng hạt trên ngực, cất giọng phân trần:

“Một năm trước, vấn đề hải cảng bỗng dưng nổi lên làm mưa làm gió lấy hết tâm huyết của chính phủ. Hơn nữa công nghiệp khai thác khoảng thời gian này lại phát triển mạnh mẽ, một dự án như Đồng Ly đứng trước núi vàng núi bạc kia quả thực rất dễ bị bỏ quên. Lúc bấy giờ, có mấy ai không đổ tiền vào các dự án khai thác khác để hưởng lợi chứ? Chẳng phải tập đoàn Ninh Đế những năm gần đây cũng chú trọng phát triển công nghiệp khoáng sản à?”

Sơ Tuyết Nhi thấy ly trà của Bá Lộ đã vơi, cô cúi xuống rót đầy ly rồi lại nói:

“Bá tiên sinh, ý của Ninh tổng chính là muốn ngài cân nhắc thẳng thắn nói về rủi ro của dự án này.”

Vẻ mặt Bá Lộ lộ rõ vẻ khó xử.

Ông ta vốn muốn ậm ờ cho qua chuyện, nhưng đối mặt với đôi mắt nhìn người như nhìn xuyên kính trong suốt của Ninh Ngạn Thần khiến lão Bá vô cùng e dè.

Có điều suy cho cùng ông ta cũng không thể vạch áo cho người xem lưng, chỉ đành nói một cách lấp lửng

“Ninh tổng, dự án nào mà chẳng có thuận lợi và rủi ro, chỉ có điều những người làm việc lớn như ngài đây có tầm nhìn xa trông rộng, tin rằng lợi ích to lớn của việc này Ninh tổng cũng đã lường được, nếu vậy chúng ta hà tất phải cất nhắc quá lâu.”

Ninh Ngạn Thần cụp mắt cười, không đoán được câu trả lời này có khiến anh hài lòng hay không.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh lại lia ánh mắt quyết đoán của mình nhìn thẳng vào Bá Lộ một lúc, không lâu, nhưng cũng đủ để đối phương trong lòng thấp thỏm không yên.

Chỉ là không ai ngờ anh lại đứng dậy, đút hay tay vào túi quần rồi nói:

“Bá tiên sinh, làm phiền rồi.”

Sơ Tuyết Nhi cũng cúi đầu chào rồi nhanh chóng theo sau Ninh Ngạn Thần, chỉ để lại Bá Lộ cùng đàn em của ông ta chưa kịp phản ứng níu kéo người.

Chính lão cũng biết như vậy nghĩa là câu trả lời đó không đáp ứng nhu cầu của Ninh Ngạn Thần, nhưng việc bị một “hậu bối” không kính không nể như vậy thật mất mặt.

So với “con nhóc” kia, vị họ Ninh này cũng không khá hơn là bao.

Trong lòng lão Bá đang rất không vui, liên tiếp bị mấy đứa trẻ nhìn đời còn non nớt đối đầu quả thực không dễ chịu chút nào.

___________

Sau khi đã cắt xoài ra thành những miếng vừa ăn, Mộc Lam lại ngồi trong sân giã muối.

Một chén muối ớt được giã nhuyễn cùng dĩa trái cây đưa đến trước mặt, ông cụ vui vẻ cười thành tiếng rồi dùng nĩa xắn vào đưa lên miệng thưởng thức, trong mắt là tình yêu thương và sự tán thưởng không nói thành lời.

“Ông nội, ăn nhiều đồ chua không tốt cho sức khỏe. Chỉ ăn ít cho đỡ thèm thôi nhé.”

Ông cụ lại xắn thêm một miếng nữa, vừa chóp chép vừa xị mặt.

“Cái con bé này, lúc nhỏ là ai đút cháu ăn cháu còn nhớ không?”

“Là tôi đút con bé ăn, ông không có cái công ấy!”

Bà cụ chống gậy từ trong nhà đi ra.

Mộc Lam nghe giọng bà thì liền quay đầu lại, đứng dậy đỡ người phụ nữ ấy ngồi xuống ghế.

Vẻ mặt bà bất đắc dĩ nhìn ông cụ, đặt đĩa xoài che lên miệng chén muối rồi đưa tay lên nựng mặt Mộc Lam.

“Lam Lam, cháu đừng chiều lão già ấy quá, kẻo lão biết được sủng mà kiêu đấy.”

Mộc Lam chỉ cười không nói, tiện tay cũng ghim một miếng xoài đưa sang cho bà.

Cụ ông thấy vậy mà hậm hực, ông thở hắt ra, xoay hẳn sang một bên.

“Con bé này mà chiều tôi? Lần ăn xoài gần đây nhất đã là tháng trước rồi, bà đừng có thêm dầu vào lửa!”

“Ông nội, đừng giận nữa. Cây xoài của ông không chịu đau được đâu.”

Nhận ra Mộc Lam vừa nói vừa nhìn cây xoài ở góc vườn với một ánh nhìn trìu mến, ông lão liền trở mặt tươi cười.

Có thể không tươi cười được sao?

Một năm trước, khi Mộc Lam tới đây, cô đã cho dọn hết các cây xoài tâm bảo của ông đi rồi, chỉ để lại duy nhất mỗi cái cây này.

Được dịp sai quả thì cũng bị bọn nhóc Lư Nhất canh chừng rồi tóm sạch hết, không để lọt lưới một quả nào, ông cụ có muốn trộm xoài do chính mình trồng ra cũng không có cơ hội.

“Lam Lam, ông nội nghe lời cháu. Cháu chỉ cần lo việc ở trà quán là được, không cần bận lòng ở chỗ ông.”

“Thật sao ạ?”

Ánh mắt cô xoe tròn lấp lánh.

Thấy ông cụ gật đầu cam đoan một cách chắc nịch liền buồn cười, biểu hiện này khiến cô hài lòng vì đã đạt được mục đích “đe dọa” của mình.

Ông cụ ấy à, yêu xoài hơn yêu của cải, nhưng kể từ khi khám ra tuổi già nhiều bệnh, có nhiều món phải kiêng khem, cuộc sống ông rõ ràng đã nhạt nhẽo hơn rất nhiều.

Mộc Lam cũng thương ông ngày ngày đều phải nhịn này kiêng kia, nên dù thực đơn ăn uống được cô quản lý chặt chẽ nhưng đôi khi vẫn phá lệ cho ông cụ khoái trá một lần.

Thấy Mộc Lam không dồn sự chú ý vào cây xoài của mình nữa, ông cụ mới lén lút thở phào ra một hơi, liên tục xoa đầu cô như dỗ trẻ.

Cháu gái à, cháu gái ơi, cháu ngoan nhé, tuyệt đối không được manh động.

Đứa trẻ này càng lớn càng biết đe dọa, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, cả con trai lẫn cháu chắt đều ngày một nghiêm ngặt với ông, trở mặt hết rồi, tạo phản cả rồi…

Bà nội ngồi ngay đó, tất nhiên không lỡ mất phản ứng vừa rồi của lão chồng già nhà mình.

Bà kín đáo ném cho ông một ánh nhìn ghét bỏ: Ngày mai tôi bảo Lam Lam chặt cây xoài của ông!

__________

Ninh Ngạn Thần đứng ở hành lang tầng cao nhất của một quán rượu nằm ngay khu sầm uất nhất, dõi mắt nhìn đường phố sáng đèn vừa hiện đại vừa truyền thống đang náo nhiệt bên dưới, nghe Hình Trương đang báo cáo phía sau lưng.

“Sếp, có lẽ điều lão ta không muốn khai thật chính là dự án này hơn nửa năm trước đã bị một bộ phận lớn người dân Đồng Ly biểu quyết phản đối, hơn nữa đây còn là một cuộc biểu tình quy mô lớn nhất từ trước đến nay ở nơi này.”

“Lý do?”

“Tạm thời chưa hỏi rõ được lý do, vì chỉ cần nhắc đến chuyện này thì ai cũng phẫn nộ, chỉ luôn miệng mắng đám người đó mưu cầu lợi ích mà chiếm dụng đất đai, đồng thời bày tỏ thái độ chống đối việc xây dựng nhà máy làm ô nhiễm địa phận này.”

Ninh Ngạn Thần im lặng không nói gì, biểu hiện này Hình Trương hiểu rõ.

Câu trả lời không đủ đáp ứng yêu cầu!

Vì vậy anh ta bổ sung thêm một chi tiết tuy chưa được xác thực nhưng có vẻ khá hữu dụng.

“Chỉ có điều tôi vô tình nghe được tên của người này từ khá nhiều nơi. Họ gọi vị đó là “Lam nương”, cũng là người đứng đầu ủng hộ họ phản đối dự án này. Dường như nhân vật này có một địa vị khá cao trong lòng người dân Đồng Ly. Họ còn nói trà quán Hỉ Ngoạn lừng lẫy ở đây chính là của Lam nương.”

“Lam nương?”

Ninh Ngạn Thần quay đầu lại nhìn người đối diện, không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là đầu chân mày hơi nhướn lên, có một sự tò mò hình thành trong đôi đồng tử đen láy kia rất khó bị phát giác.

Hình Trương thở nhẹ ra một hơi.

Được rồi, ổn rồi.

Anh ta cẩn thận gật đầu xác nhận lại, rồi bổ sung:

“Về trà quán Hỉ Ngoạn, nơi này chỉ mở cửa hai thời điểm trong ngày, một lần từ năm đến bảy giờ sáng cũng là lúc bình minh. Một lần nữa là từ bốn đến sáu giờ chiều, thời điểm hoàng hôn.”

Ninh Ngạn Thần cong môi, không che giấu vẻ mặt hứng thú của mình.

Còn có chuyện như vậy nữa à?

Nếu vậy nghĩa là buổi chiều hôm nay vô tình ghé ngang một chuyến, lại may mắn đúng giờ mở cửa, còn có duyên được gặp mặt bà chủ nhỏ của trà quán…

Lam nương…

Cái tên này nghe thật hay.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net