5. "Mộc Lam."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người bước ra khỏi quán rượu, Lư Nhất xung phong chạy đi lấy xe, còn Chấn Dư vừa khoác tay qua eo Gia Kỳ vừa nói với Mộc Lam, vẻ mặt như tức giận, nhưng thực chất đã sớm “xuống nước” từ lâu.

“Này, ăn hết tiền của anh rồi nói về là về à? Không vào làm vài ván nữa sao?”

Mộc Lam tựa lưng vào chiếc xe thể thao được Lư Nhất vừa chạy đến đỗ thẳng trước cửa, nghiêng đầu từ tốn trả lời.

“Dạo này em thiếu tiền, muốn trấn lột người giàu như anh một chút.”

Chấn Dư nghe vậy liền cong ngón cái lại gõ nhẹ lên trán Mộc Lam, dù rằng vừa làm vậy xong đã lập tức bị vợ trừng mắt cảnh cáo: Anh đừng có làm sứt mẻ bảo bối của em.

“Tiểu Lam, em nói vậy còn không thấy xấu hổ à? Nếu nói trấn lột người giàu ở đây thì hồng tâm của cuộc chiến này là em đó tiểu nha đầu.”

Mộc Lam chỉ cười, không tiếp tục chủ đề này nữa, cô cụp mắt vuốt vuốt vạt áo rồi nói:

“Khi nào trở lại thì có thể đến thẳng Hỉ Ngoạn tìm em, không cần gọi báo trước.”

Lư Nhất ngồi trong xe cũng ló đầu qua cửa kính góp vui:

“Lam nương, đại ca với đại tẩu có lần nào đến đây mà báo trước đâu.”

Nói xong liền bị Chấn Dư đấm vào vai một cái “chấn động”, anh bảo:

“Tên nhãi này, nghe lời Tiểu Lam đấy, tôi cho phép cậu ở đây không chỉ để bao nuôi không đâu!”

“Đại ca, em biết mà. Không có đại ca ở đây, mệnh lệnh của tiểu gia là tôn chỉ!”

Lư Nhất đưa ba ngón tay lên thề thốt.

Gia Kỳ không nhịn nổi đã bật cười, ý tứ chọc ghẹo tràn đầy trên mặt.

“Có đại ca cậu ở đây thì lời của Tiểu Lam vẫn là tôn chỉ.”

Lời này lọt vào tai, Mộc Lam gật gù hài lòng.

Ừm, rất đúng.

Thấy Lư Nhất cũng ngập ngừng không có ý định phản bác, Chấn Dư thật muốn lôi cậu ta ra khỏi xe đập cho tên đàn em thân thương này một trận nhừ tử.

Nhưng anh ta liếc mắt sang nhìn thấy Mộc Lam thì cơn giận liền tắt ngúm không có cơ hội được trút.

Phải, chính là vậy, ai bảo người đó là Mộc Lam, em gái yêu dấu của anh ta kia chứ.

Đời này Chấn Dư anh trên vạn người, chỉ chấp nhận nhún nhường đúng ba người phụ nữ.

Người thứ nhất là mẹ, người thứ hai là vợ, người còn lại chính là đứa em gái nuôi không hề ruột thịt này.

Đổi giang sơn để được lòng người đẹp?

Không.

Nhưng đổi giang sơn để được nụ cười của ba người phụ nữ này?

Có thể cân nhắc!

Bất quá nói cân nhắc chẳng qua chỉ là nói cho sang thôi…Để cứu vớt chút sỉ diện của người đàn ông dù gì cũng là người có khả năng làm náo loạn thế giới ngầm như anh ta.

Tán gẫu thêm chút nữa, bốn người họ chia làm hai nẻo, đường ai nấy đi, trước cửa quán rượu cũng mất dạng chiếc xe thể thao màu xanh bắt mắt, chỉ còn lại ánh đèn nhấp nháy in bóng xuống mặt đường.

___________

Ninh Ngạn Thần nghe báo cáo xong ra điều đã biết, cho Hình Trương quay về nghỉ ngơi, còn anh vẫn đứng yên chỗ cũ, từ sân thượng nhìn xuống cảnh náo nhiệt bên dưới kia.

Một bên vừa nhắc Lam nương, chưa bao lâu sau anh đã thấy bóng dáng người con gái ấy dưới lầu.

Cô xõa mái tóc đen dài của mình tự do bay loạn trong gió đêm, không còn mặc bộ sườn xám nhã nhặn ban chiều nữa, đổi lại là áo thun croptop cùng quần jeans ống rộng, chân đi một đôi boots cao gót cổ thấp màu đen rất cá tính.

Hình tượng này hoàn toàn khác với dáng vẻ lần đầu tiên anh gặp, nhưng càng tỏa ra khí chất đặc biệt và sự phóng khoáng tự do của con người này.

Vẻ thần bí trong đôi mắt bị bóng tối vươn tay lập lờ che đi, càng cao ngạo lạnh lùng khó nắm bắt.

Cô tựa người vào xe, vòng eo thon trắng nõn dường như còn thoắt ẩn thoắt hiện bày ra trước mắt, cánh tay nhỏ nhắn, bàn tay xinh đẹp bị giấu trong túi quần.

Anh giật mình cụp mắt xuống tự nhìn lại mình, anh cũng có thói quen đút tay vào túi quần, hiện lúc này cũng đang đứng với tư thế như vậy.

Chút suy nghĩ thoáng qua đó khiến Ninh Ngạn Thần bật cười.

Nếu duyên phận có thể nhìn thấy được, thì cũng chỉ là như thế mà thôi.

Đến khi Ninh Ngạn Thần lại đưa mắt nhìn xuống đường lần nữa thì chiếc xe kia đã khởi động rồi chạy mất, khoảnh khắc này khiến anh có chút hụt hẫng, giống như vừa vụt mất một thứ gì trong tầm nhắm vậy.

Thoắt cái, hương thơm của tách trà kia lại bùng lên vờn trước mũi, điều đó khiến đại não không ngừng mô tả lại hình bóng thanh mảnh xinh đẹp kia, từng bước từng bước phác họa đường nét gương mặt của một cô nàng, một cô nàng khiến người ta cảm thấy cái thế giới bé nhỏ của riêng cô thật khó có ai có thể bước vào.

__________

Nửa đêm, dù gió xuân không thổi mạnh và mang hơi thở rét buốt đến da thịt, nhưng nó vẫn đủ sức cô lập một cá thể nào đó vẫn còn đang trăn trở chưa ngủ được.

Ninh Ngạn Thần ngồi dậy uống một cốc nước để điều tiết lại cơ thể rồi lại nằm xuống nhắm mắt, nhưng mãi vẫn chỉ thấy cả người mỏi nhừ mà tâm trí thì vẫn sáng rõ như trăng sao.

Anh thở dài một hơi, lấy áo dạ khoác vào rồi đi lên sân thượng của khách sạn.

Đó là một thói quen, dù là ở đâu, đến nơi nào, Ninh Ngạn Thần những khi muốn tìm một nơi yên tĩnh cho khuây khỏa thì đều tìm đến tầng cao nhất, là hành lang trống cũng được, là sân thượng rộng lớn lại càng tốt.

Bước chân anh chậm rãi, nhưng càng đến gần lại càng nghe thấy xung quanh có nhiều tiếng động. Đó là âm thanh bàn chân chạy loạn, còn có một số va đập vào vách tường không rõ nữa.

Nhưng một tiếng “meo” phá vỡ tất cả mọi sự phòng bị của anh.

Ninh Ngạn Thần đẩy cửa sân thượng rồi bước lên, khung cảnh trước mắt khiến anh không biết nên khóc hay nên cười. Lần đầu tiên trong đời có tình huống khiến con người ta lúng túng như vậy.

Gió mang cơn lạnh phả vào mặt, anh nhìn thấy một đàn mèo có rất nhiều con.

Không phải, có thể nói đó là một đại gia đình có nhiều đời cháu chắt.

Mà ở cùng với chúng chính là người con gái anh đã gặp hai lần trong ngày hôm nay.

Và hiện giờ là lần thứ ba.

Có lẽ lúc đó anh cũng chưa từng nghe qua câu “Nếu bạn vô tình gặp ai đó ba lần trong một ngày, vậy thì đó chính là duyên phận”, nhưng anh ít nhiều cũng có thể cảm nhận thấy giữa hai người có một thứ vô hình, như tình cờ cũng lại như được sắp đặt, nếu không thì sao đêm nay anh lại mất ngủ?

Sao lại tìm đến đây?

Sao lại gặp một cô gái cũng ở đây vào giờ này?

Giờ là một giờ sáng.

Ninh Ngạn Thần bất ngờ vì cô nàng có giác quan khá nhạy bén. Dù anh đi đứng không tạo ra tiếng động gì nhưng vẫn làm cô giật mình cảnh giác quay đầu lại nhìn anh.

Mộc Lam dừng động tác cho mèo ăn, đứng thẳng người dậy. Khoảnh khắc nhìn thấy anh ở đây, chính cô cũng sững sờ.

Chẳng hiểu sao lại có cảm giác như đang ăn vụng bị người lớn phát hiện vậy. Nhất thời cô không biết phải nói gì.

Cùng lúc đó, Ninh Ngạn Thần đã bình tĩnh hơn nhiều, anh lịch sự giữ nguyên khoảng cách không tiến lên thêm, không muốn làm phiền hay dọa sợ người ta.

Mộc Lam vẫn mặc bộ quần áo lúc tối, chỉ là lúc này không còn mang giày nữa mà mang một đôi dép bông mềm mại, trông có phần đáng yêu. Điều này đã nhanh chóng được Ninh Ngạn Thần phát giác.

Mộc Lam cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cúi xuống tiếp tục cho mèo ăn.

“Thật không nhận ra người lúc chiều ở trà quán là anh.”

Ban đầu Ninh Ngạn Thần không hiểu tại sao cô lại nói vậy, nhưng sau đó anh đã nhanh chóng thông suốt.

Người buổi chiều là Ninh tổng còn đang cao cao tại thượng trong bộ vest đen được đặt may cao cấp, ngoại hình chỉn chu, còn anh bây giờ ngoài áo dạ bên ngoài thì chỉ mặc áo thun trắng và quần đen rộng rãi đơn giản, tóc còn xõa xuống mềm mại, so với hình tượng chững chạc kia thì đối chọi gay gắt, không nhận ra cũng chẳng có gì là khó hiểu.

Ninh Ngạn Thần cười cười, cởi áo khoác ra choàng lên vai Mộc Lam rồi cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhìn bàn tay nhỏ nhắn thon thả của cô nàng đang vuốt ve một chú mèo con lông trắng xinh xinh.

Tay anh cũng đưa ra đặt lên đầu nó xoa xoa.

“Buổi tối lạnh. Là con gái, không thể chủ quan.”

Thấy anh cũng có vẻ không lạ lẫm gì với việc cho mèo ăn, Mộc Lam nghiêng đầu nhìn sang, trong đôi mắt lấp lánh là ý cười thích thú.

“Tôi không lạnh, nhưng cảm ơn.”

Ngôi gần thế này, anh mới cảm nhận được mùi hương tỏa ra từ phía cô.

Một mùi hương thanh nhạt dễ chịu.

Trong lòng anh nhói lên một tiếng, như có một quả bom bị kích nổ, Ninh Ngạn Thần bất giác cảm thấy thứ hương thơm này có lẽ sẽ còn khó quên hơn mùi trà của Hỉ Ngoạn.

Không ngờ cảm giác này của anh rất đúng, mùi hương này đã tạo thành một kí ức đồ sộ không cách nào dở bỏ trong lòng anh.

Nhưng, nó là chuyện của sau này.

Ninh Ngạn Thần nhìn kỹ đôi mắt xinh đẹp của cô, trong trẻo không tì vết, nhưng lại như chất chứa hàng vạn câu chuyện nhỏ không tên. Sực nhớ ra một chuyện quan trọng, anh cất giọng ấm áp:

“Bà chủ nhỏ, sau này nếu gặp lại, cho tôi biết tôi có thể chào hỏi cô như thế nào?”

“Mộc Lam.”

Tiếng nói êm ái ngọt ngào khiến anh nghe cái tên ấy rất thuận tai.

Mộc Lam, một cái tên rất đẹp.

Thấy người kia không có phản ứng gì, Mộc Lam buồn cười hỏi lại anh.

“Ninh tổng, không định cho tôi biết tên của anh à?”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net