8. Trở lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên Như Khuê đột nhiên trở về tuy rằng cũng ít nhiều bị ông cụ khiển trách vì đã xa nhà quá lâu, nhưng ông cũng không nỡ giận con gái mình mãi. Biết cô về đây sẽ ở đây luôn với cha mẹ mình, hai ông bà cụ đã tỏ ra rất vui lòng.

Bữa cơm bình thường tính luôn Lư Nhất thì chỉ có bốn người ăn, nay lại thêm một bộ chén bát.

Ông cụ Yên cứ nhìn con gái và cháu gái của mình mà cười mãi.

Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng cũng không còn đứa nào sống xa nhà nữa, đều về đây cả rồi.

“Ông nội, bà nội, cô út đã ở đây chăm sóc hai người, sắp tới có lẽ con phải trở về Nam Thành một thời gian.”

Cả ba người nghe xong đều lập tức đồng ý, điều này là điều họ luôn mong muốn, ai cũng muốn cháu gái mình phát triển ở một thành phố lớn hơn.

Trên bàn ăn lúc này, duy chỉ có Lư Nhất là đau khổ.

“Lam nương, chị đi rồi thì em phải làm sao? Em đi theo chị nhé!”

“Chỉ là đi giải quyết vài việc trong một thời gian thôi, sẽ quay về. Em ở đây quản lý trà quán giúp chị.”

“Lam nương…không được đâu, mang em theo đi mà!”

Ngón tay Lư Nhất vẫn kẹp đũa, hai lòng bàn tay ôm ôm cái chén nhìn Mộc Lam với bộ dạng rất đáng thương, cứ như sắp bị vứt bỏ không bằng, trong khi ngày nào mà cậu ta chẳng đến nhà ăn chực uống chực, thậm chí ông bà cụ còn yêu mến để dành hẳn một phòng riêng cho Lư Nhất ngủ lại.

“Ở đây chăm sóc ông bà phụ cô út. Đừng nhiều lời.”

Lư Nhất bịn rịn muốn khóc, nhưng lời Lam nương là tôn chỉ, nghe theo không kháng cự, vì vậy cậu ta đành ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp này.

Từ khi đến đây, Mộc Lam chưa từng trở về Nam Thành, hoặc có thể nói là cậu ta chưa từng phải xa cách “đại tỷ” của mình ngày nào. Giờ thật có cảm giác chị gái đi lấy chồng, em trai ở nhà lưu luyến, dù là cô cũng không hẳn là về lại Nam Thành sinh sống.

Vừa nói xong thì có một cuộc điện thoại gọi đến, Mộc Lam ngồi tại bàn ăn trực tiếp bắt máy.

Không ai thấy gương mặt cô có biến hóa gì quá lớn, nhưng Lư Nhất bên cạnh chăm chú đã phát hiện ra.

Mộc Lam tắt máy rồi tiếp tục ăn cơm như bình thường, còn cười nói rất vui vẻ với ông bà nội và cô út.

Chỉ là sau khi đã ăn xong và dọn dẹp gọn gàng đâu vào đấy, cả nhà quây quần lại ăn hoa quả tráng miệng, cô mới nói:

“Ông nội, bà nội, cô út, có thể ngày mai con sẽ xuất phát về Nam Thành.”

__________

Mười giờ sáng, Nam Thành.

Giờ là mùa xuân, dù là gần trưa nhưng ở đâu cũng mát mẻ.

Vừa xuống máy bay, một luồng khí lạnh đã táp vào da thịt không khỏi khiến Mộc Lam rùng mình.

Cô kéo vali ra sảnh chờ của sân bay, lần này không đi lâu, nhưng cũng không phải chỉ ở lại một hai ngày nên quần áo và một vài vật dụng cá nhân vẫn phải mang theo đầy đủ.

Vừa ra đến gần cổng thì một đám bốn năm người đã đi tới, cúi xuống chào đón xem chừng rất khoa trương.

Mộc Lam ra hiệu bảo họ “thu liễm” lại một chút rồi đưa vali của mình cho Kỉ Vũ.

Kỉ Vũ này có thân phận cũng giống Lư Nhất, xuất thân là đàn em của Chấn Dư nhưng tình nguyện đi theo Mộc Lam nghe sự sai bảo của cô.

Hiện tại, cậu ta đang thay mặt Mộc Lam quản lý hầm rượu Ngưu Tước và quán bar Vordi nổi tiếng nhất Nam Thành trong lúc cô không có ở đây.

Cuộc điện thoại khẩn cấp tối qua cũng là của người này gọi đến.

“Chị, chị về rồi”

Mộc Lam gật đầu rồi đi thẳng ra xe, cô ngồi lên một chiếc Maybach đen do Kỉ Vũ cầm lái, bốn người còn lại ngồi xe phía sau, hai chiếc xe nối đuôi nhau đi về phía hầm rượu Ngưu Tước.

Cô đưa mắt nhìn ra đường phố bên ngoài, sau một năm cũng không có quá nhiều thay đổi, chỉ là hai bên đường có thêm những tòa cao ốc và những khu trung tâm thương mại đang thi công gần hoàn thành.

Chiếc xe lao băng băng lướt qua những con lươn phân cách, ánh nắng nhẹ nhàng không gay gắt, sờ tay lên cửa kính cơ hồ còn cảm nhận được hơi lạnh đọng lại man mát.

“Chuyện là thế nào?”

Mộc Lam cất tiếng hỏi, mắt vẫn nhìn ra ngoài đường.

“Chị, từ sau khi thế lực của anh Chấn rút hết về Anh, Nam Thành có một khoảng thời gian như rắn mất đầu. Nhưng một năm trở lại đây, rất nhiều tổ chức nhỏ bắt đầu hợp lại, cái tên Âu Dương cũng trở nên nổi như cồn. Cho đến gần đây, bọn họ bắt đầu muốn chiếm dụng địa bàn nhiều hơn, hai ngày trước đã gióng trống khua chiêng đến quán bar Vordi muốn cướp giấy phép kinh doanh của chúng ta.”

“Biết đây từng là địa bàn của Chấn Dư mà cũng dám cướp?”

Kỉ Vũ nhìn vào kính chiếu hậu, gật đầu.

“Hơn nữa, nếu có thể không gây ầm ĩ thì phía bên trên kia nhất quyết cũng nước sông không phạm nước giếng, vì vậy lần này bọn họ cũng tỏ rõ ý không muốn can thiệp. Hơn nữa lúc mở chuỗi bar Vordi, chị cũng để anh Chấn đứng tên, vì vậy nếu có vấn đề tranh chấp thì buộc anh ấy phải ra mặt.”

“Hiểu rồi. Lần trước họ đã làm gì ở quán bar?”

"Âu Dương dẫn đàn em của hắn đến đập phá và gửi thư khiêu chiến. Chủ nhật tuần này, hắn sẽ quay lại quán bar để chờ câu trả lời.”

Mộc Lam suy tư một chút, tính toán thời gian rồi nói:

“Chủ nhật tuần này em đứng ra tiếp bọn họ, bảo rằng chúng ta sẵn lòng nghênh chiến. Sau đó hẹn bọn họ thời gian vào thứ bảy tuần sau nữa, địa điểm và cách thức đều tùy ý họ quyết định.”

“Chị, hay là chúng ta báo với anh Chấn một tiếng?”

“Không cần, chuyện nhỏ thôi, đừng phiền anh ấy.”

“Vâng.”

Mộc Lam khẽ cười, dường như cô hiểu được suy nghĩ của Kỉ Vũ nên lên tiếng:

“Mới một năm không gặp mà đã mất lòng tin với chị thế à?”

“Không có ạ. Chị cần làm gì, bọn em ở sau bảo vệ ủng hộ hết mình.”

“Trước hết chị cần biết sở thích, thói quen ăn uống và sinh hoạt của Âu Dương, kể cả tư liệu nơi ở của hắn, càng chi tiết càng tốt, em xử lý chuyện này đi.”

“Được ạ.”

“Rẽ trái, về biệt thự chính.”

“Vâng.”

__________

Xe dừng ở cổng biệt thự to lớn, Mộc Lam kéo mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bảo vệ vừa thấy cô liền lập tức cho mở toang hai cánh cổng lớn.

Kỉ Vũ đánh lái, bon bon chạy trên con đường dài, vòng qua đài phun nước tròn đến trước sảnh chính.

Bác Dung quản gia đang chỉ đạo dọn dẹp ngoài vườn, thấy xe của Mộc Lam đi vào trong khuôn viên thì liền hối hả kêu tất cả dừng lại, đứng thành một hàng chào mừng cô trở về.

Đây không phải là quy củ hay truyền thống gì cả, chỉ đơn giản vì bác Dung quá cao hứng nên sắp xếp mọi thứ có hơi quá khoa trương.

Nhìn hàng người trước mặt mà Mộc Lam buồn cười, cô bước xuống xe, chưa đi được hai bước thì bác Dung liền chạy tới, vịn hai cánh tay cô như sợ cô không phải người thật vậy.

“Mộc Lam, sao con về mà không báo trước? Bác Dung nhớ con chết đi được, cái con bé này cả năm nay không về nhà được lần nào cả!”

Kỉ Vũ vừa cười vừa đưa vali cho người giúp việc nhờ họ mang vào, rồi cũng mau chóng lấy cớ có chuyện cần giải quyết mà rời đi.

Mộc Lam bị bác Dung kéo tay vừa đi vừa nói ríu rít vào tới phòng khách, cô cũng không cảm thấy phiền, chỉ thấy có một sự ấm áp đã lâu rồi lại dâng lên trong lòng.

Bác Dung đã làm ở đây từ rất lâu về trước, chính tay bà chăm bẵm cho cô và hai người anh trai của mình, bà gần như là cha mẹ đỡ đầu nhìn bọn họ lớn lên.

Tuy bà có hơi nhiều lời, đôi khi lo lắng chuyện gì cũng thái quá, nhưng bà lại thương Mộc Lam nhất trong số các anh em trong gia đình, bao giờ cũng âm thầm thiên vị nấu nhiều món cô thích ăn hơn.

Phòng khách rộng rãi xung quanh là cửa kính, một mặt nhìn ra đại viện phía trước, một mặt nhìn ra hồ bơi và vườn hoa phía xa, vừa xinh đẹp vừa tao nhã.

Mộc Lam nhìn quanh một lượt, đúng là chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ việc có thêm một bộ ghế sofa mới mua được ghép vào bộ cũ trải dài ra thêm diện tích tiếp khách.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net