Chương 3 : Khả La Na

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hy nhi, con nhớ phải nghe lời các vị cữu cữu của con nhé, nương phải đi ngay bây giờ rồi, không thể ở cùng con được"

Nữ nhân đó là ai, sao ta lại không thể nhìn rõ mặt của nàng ta...

"Nương phải đi thật ạ ? Nương không thể ở cùng Hy nhi thêm một ngày sao ? hức, ô ô, ở cùng Hy nhi đi mà nương ô ô"

Đứa bé tự xưng là Hy nhi nhào vào lòng nữ nhân khóc, nữ nhân nở một nụ cười nhẹ, đưa tay lên lau nước mắt Hy nhi rồi sau đó ôm đứa bé, an ủi.

"Nương phải đi thật mà, đợi nương tìm được phụ thân con rồi cả nhà chúng ta sẽ lại được tụ họp rồi nhé"

Cảm giác này... ấm áp quá... thật muốn níu giữ thêm một lát...

Hoá ra đây là mộng cảnh của chủ thể này sao.

Sương mù từ đâu xuất hiện làm thay đổi khung cảnh xung quanh, Hy nhi ngồi xổm cạnh hồ ngắm nhìn những chú cá nhiều màu đang bơi lộn trong nước. Bỗng một bàn tay từ đâu xuất hiện nắm lấy cổ áo y, một tên nhóc lớn hơn y một cái đầu tràn đầy sự tức giận.

Tên nhóc miệng còn hôi sữa này là ai đây ?

"Tên nhóc này, hoá ra ngươi trốn ở đây sao ? Làm bổn thái tử tìm ngươi suốt ! Dám cướp đồ của bổn thái tử sao !"

Cướp đồ của ngươi ? Ngươi bị điên à, hầu phủ cách xa cung của ngươi như thế, ta là một đứa bé sao có thể cướp của ngươi được ?

Nói rồi tên nhóc tự xưng là thái tử lấy tay mò vào y phục của Hy nhi, y liền giằng co với tên nhóc, luôn miệng nói.

"Ta không có lấy cắp, ta không có lấy mà, đồ của ngươi như thế nào sao ta lại biết được chứ ?!"

Hai người một lớn một nhỏ giằng co với nhau cạnh hồ, tiểu thái tử thấy đứa bé không chịu cho hắn kiểm tra liền dứt khoát giật y phục y. Hy nhi không giữ vững được cơ thể liền ngã xuống hồ.

"A, cứu ta, cứu ta..."

Nước lạnh quá... thật lạnh... tên nhóc khốn khiếp, đợi bản tông chủ lên được bờ thì sẽ đánh nát mông ngươi !

Y khó khăn dãy dụa trên mặt nước, y còn chưa được học bơi, hồ nước lại còn sâu như vậy. Tiểu thái tử thấy mình vừa làm chuyện ngu ngốc liền hét lớn kêu cứu, đám nô tài và cung nữ nghe thấy tiếng kêu của tiểu thái tử liền vội chạy đến, nhìn thấy tiểu nhị thiếu gia hầu phủ đang ở trong nước liền vội cứu người. Vì thân thể tiểu nhị thiếu gia hầu phủ từ nhỏ đã kém mà lại còn bị rơi vào hồ nước lạnh nên bị nằm trên giường hơn một tháng.

"Ô ô, bổn thái tử không cố ý đẩy ngươi xuống nước đâu, bổn thái tử sai rồi, ngươi không hề cướp đồ của bổn thái tử, là cung nữ trong cung của ta cướp, bổn thái tử xin lỗi ô ô"

Xin lỗi thì có tác dụng gì ? Ngươi nên bồi thường thật nhiều đan dược và thảo dược cho bản tông chủ mới đúng !

Tiểu thái tử đứng bên cạnh giường y, tay luôn nắm lấy bàn tay y tự trách mắng bản thân mình dễ tin lời của cung nữ đó.

Rồi sau đó lại xuất hiện thêm nhiều khung cảnh nữa, chủ nhân thân thể này chỉ có thể tu luyện đến luyện khí tầng 3 mãi không thể đột phá nên bị người dân Hoàng Vân quốc khinh bỉ chê bai. Nhưng Mã hầu lão tướng quân thì lại hết sức bảo vệ chủ nhân thân thể này, không ai là không dám khinh chủ nhân thân thể trước mặt mà chỉ dám nói xấu đằng sau. Mà cái tên này thì lại vì có sự bảo vệ của Mã hầu lão tướng quân thì lại rất ngang ngược, đấu miệng với đám người có thân phận trong hoàng cung, làm hủy dung khuôn mặt của tiểu công chúa mà hoàng đế yêu quý chỉ vì nàng ta dám trừng phạt cung nữ của hầu phủ.

Tính cách rất giống ta, nhưng đáng tiếc không thể độc ác hơn chút, chủ nhân thân thể này tuy không có năng lực nhưng trí tuệ cũng hơn người.

Cho đến khi khung cảnh chiếu hết, Mã Thừa Hy đứng ở một nơi xa lạ, chỉ có mặt đất với đống cỏ xanh ngát và bầu trời xanh nhiều mây trắng. Không khí ở đây cũng thật mát mẻ, linh khí ở đây có rất nhiều, rất thích hợp để tu luyện. Mã Thừa Hy đi thẳng về phía trước vừa tò mò nhìn mọi thứ, đây chẳng lẽ là khu vực linh hồn của chủ thể này ? Hay vẫn chỉ là giấc mơ mà thôi ?

"Nếu như ngươi cứ đi về phía trước thì sẽ tự hại mình đấy"

Giọng nói kỳ lạ vang lên từ đằng sau, Mã Thừa Hy quay người lại nhìn, y giật mình hỏi.

"Là ai ?"

"Là ta"

Giọng kỳ lạ lại vang lên, y cau mày, "là ta" là có ý gì ? Y còn chả biết người này là ai mà còn nói như thể y biết người đó vậy, đã thế còn không xuất hiện trước mặt y nữa, làm vậy là vì không muốn cho y thấy mặt người đó sao ?

"Ài... Ngươi nhìn xuống dưới đi..."

Mã Thừa Hy liền nhìn xuống dưới, không nhịn nổi mà cười gượng lên. Trước mặt y hiện giờ là một nữ đồng đầy sự khả ái đang phồng má nhìn y, làn da hồng hào, đôi mắt to tròn màu lam, thân mặc tử y, đôi chân trần hai bên đeo hai chiếc lắc chân lục lạc vàng tinh xảo.

"Đừng nhìn ta như vậy, ngươi có biết ở thế giới của ta, nhìn chằm chằm một nữ đồng như vậy là sẽ bị bắt giam đó biết không ?"

Nữ đồng trách mắng, Mã Thừa Hy liền ngại ngùng thu hồi tầm mắt, y không ngờ đây lại là nữ đồng, lúc đầu y cứ tưởng là lão bà bà chứ.

"Này này, ta từ khi nào đã trở thành lão bà bà hả ? Mặc dù ta ở trong đây tận 7 vạn năm rồi nhưng dù gì ta cũng còn rất trẻ đó ngươi có biết không hả ?"

"Hả ? 7 vạn năm ?"

Mã Thừa Hy ngạc nhiên, nữ đồng này vậy mà lại sống tới 7 vạn năm rồi ? Từng đó năm chắc chắn là tu thành tiên rồi.

"Này này, sao ngươi không tò mò sao ta có thể đọc được ý nghĩ của ngươi hả ? Không đúng kịch bản rồi đấy"

"Đúng rồi, sao lão bà bà có thể đọc được ý nghĩ của ta vậy ?"

"Đã bảo ta không phải là lão bà bà mà !"

Nữ đồng tức giận, mấy sợi dây leo mọc từ mặt đất lên tóm lấy Mã Thừa Hy, trói lại.

"Ta là bằng hữu thân thiết nhất của Thần Hy, là đệ nhất thần khí - Khả La Na !"

"Đệ nhất thần khí ? Ngươi là linh thể trong Thiên Vấn Văn bút ?"

"Hừ, đương nhiên là ta rồi ! Nhớ năm đó ta từng cùng Thần Hy náo loạn Tiên Giới, trêu trọc tiểu Ma Tôn ở Ma Giới đó !"

Khả La Na đắc ý cười, đối với nàng những chuyện đó tuy xảy ra đã lâu nhưng khi nhớ lại thì tựa như điều đó mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

"Vậy nơi đây... Hẳn là không gian rộng mà Thời Y Hoa nói trước đó của Thiên Vấn Văn sao ?"

Mã Thừa Hy hỏi. Khả La Na gật đầu, nàng đáp.

"Không gian rộng lớn thì rộng đó, nhưng đây chỉ là ở ngoài, bên trong mới thật sự là không gian thật của nó, ngươi chưa đủ tư cách để tiến vào đó đâu"

Nói rồi Khả La Na chỉ tay về phía chỗ Mã Thừa Hy vừa đi.

"Nếu ngươi tiến vào mà chưa đủ tư cách thì sẽ bị kết giới làm tổn hại đến linh hồn đấy, nhưng nếu ngươi muốn vào thì phải tăng cấp cho ta trước đã"

"Ồ, nhưng phải tăng cấp cho ngươi kiểu gì ? Đem ngươi vào lò luyện khí rèn lại thành thần khí hả ?"

"Ngươi nghĩ chỉ cần làm vậy là được sao ? Thứ ta cần là nhiều huyền khí, cấp bậc nào cũng được ! Cấp bậc càng cao thì ta càng tăng cấp nhanh !"

"Được, vậy ta có thể rời khỏi đây rồi chứ ?"

"Vẫn phải đợi thêm một lát nữa, bây giờ không thích hợp để ra ngoài đâu"

Khả La Na xua tay, một tấm gương tròn liền xuất hiện. Mã Thừa Hy nhìn vào mặt gương thì phát hiện mặt gương đang chiếu hình ảnh y đang nằm trên giường, bên cạnh là nữ tử Tiểu Thất và tên béo Đào Kình đang đứng nhìn đại phu khám cho y, còn có một nam nhân trung niên đang đi đi lại lại vừa nhìn đại phu bằng ánh mắt thâm độc như muốn xẻ đại phu ra nhiều mảnh vậy.

Lúc này đại phu đứng dậy, đến gần nam nhân trung niên báo cáo.

"Bẩm thưa Mã hầu tướng quân, nhị thiếu gia do ở trong nước rất lâu nên không thể hoạt động mạnh được trong vòng bảy ngày, đây là đơn thuốc để pha chế cho nhị thiếu gia uống, một lát nữa nhị thiếu gia sẽ tỉnh dậy, Mã hầu tướng quân chỉ việc đem thuốc cho nhị thiếu gia uống là khỏi ngay"

Đại phu từ trong túi nghề của hắn lấy ra một đơn thuốc, hai tay đưa cho nam nhân trung niên được gọi Mã hầu tướng quân. Mã Phụng Kiêu cầm lấy đơn thuốc, thu hồi lại ánh mắt muốn xẻ người lại, nói với đại phu.

"Được rồi, ở đây hết việc của ngươi rồi, đến chỗ Lâm quản sự mà lấy tiền rồi đi"

Đại phu cúi người chào rồi mau chóng rời khỏi đây, thâm tâm đại phu cảm thấy cái đầu của mình vẫn còn giữ lại được thì liền đổ mồ hôi hột.

May quá, hắn vẫn còn có thể giữ lại cái đầu khi khám cho nhị thiếu gia Mã hầu phủ a ! Thật may chỉ là đuối nước thông thường và thân thể nhị thiếu gia không có bị tổn hại gì hết, may quá đi thôi !

"Vậy các ngươi có thể nói cho bản hầu biết... chuyện gì đã xảy ra với Hy nhi không ?"

Mã Phụng Kiêu nhìn qua Tiểu Thất và Đào Kình hỏi. Cả ngày hôm nay Mã Phụng Kiêu và mọi người trong hầu phủ đều đi ra ngoài ngoại trừ Mã Thừa Hy không muốn ra ngoài với Tiểu Thất và một vài người hầu khác ở trong phủ, lúc về liền nghe tin Mã Thừa Hy bị đuối nước bất tỉnh thì liền vội vàng dùng cả linh lực chạy đến xem Mã Thừa Hy.

"Thưa... Thưa Mã hầu tướng quân, tầm giờ ngọ thiếu gia muốn ra ngoài và chỉ đem mỗi nô tài đi theo... lúc... lúc đi qua chốn đông người ở Thanh Hương Lâu thì nô tài liền không thấy thiếu gia đâu cả, nô... nô tài liền chạy đi tìm thì nghe thấy tiếng kêu cứu của thiếu gia, lúc chạy đến thì đã thấy thiếu gia đã ở trong hồ vùng vẫy... nô tài chỉ biết hét lớn gọi cứu người, vừa hay lúc đó có Đào thiếu gia đi ngang qua cứu giúp..."

Tiểu Thất sợ hãi nói ra, Mã hầu tướng quân rất đáng sợ khiến nàng không thể ngừng run người được. Đào Kình liền ra mặt thay Tiểu Thất nói.

"Những gì mà Tiểu Thất nói là thật thưa Mã thúc ! Thúc không biết đâu, lúc ta nhảy xuống hồ nước cứu y thì phát hiện chân y có rong biển quấn quanh chân khiến y không thể nắm dây thừng mà leo lên được ạ !"

Đào Kình ánh mắt khẳng định nói, Mã Phụng Kiêu đành tin lời của hai người nhưng vẫn có chút khó hiểu. Hy nhi vốn đã rất ám ảnh với hồ nước và sông, ít khi đi ra ngoài và tham gia tiệc lớn, tính đến thời gian 11 năm trôi qua thì số lần Hy nhi ra khỏi phủ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng rốt cuộc dưới hồ có gì mà khiến Hy nhi phải làm như vậy ?

------------------------

Tiểu kịch trường :

Mã Thừa Hy 17 tuổi : Cái đó... Một lời khó nói hết....

Mã Thừa Hy tông chủ đã sống gần 1 vạn năm : Rốt cuộc là thứ gì đã khiến ngươi phải nhảy xuống hồ vậy ?

Mã Thừa Hy 17 tuổi : Là... Một thứ rất quan trọng đối với ta... /Ánh mắt thâm tình/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei
Ẩn QC