Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Sau khi Lam thị lan tin có  rất nhiều danh y, lang y đến Vân Thâm bất tri xứ chuẩn mạch nhưng cũng chỉ là cầm cự nhất thời, nói về trị liệu dứt điểm thì cũng là không thể. Lam Hi Thần một bên điều tra bọn người xâm nhập một bên lo lắng cho đệ đệ mình cũng là bận bịu tay chân không kịp nghỉ ngơi. Nghĩ đến Lam Vong Cơ lại là một tâm đau nhức Lam gia đã mời nhiều lang y nổi tiếng đến nhưng không thể khả quan hơn, Lam Vong Cơ mạch đập yếu ớt có lúc lại hỗn loạn không thể điều tức, từ lúc trọng thương ngất đến nay vẫn là chưa có lấy một điểm tỉnh táo, vài ngày trời không ăn uống gì cứ mê mê man man nằm trên giường kết quả lại ốm thêm đi một vòng. Như bắt lấy trọng điểm, đột nhiên Lam Hi Thần chợt nhớ đến Ôn Tình liền đích thân ngự kiếm đến tìm nàng giúp đỡ.

      Mặc khác Ngụy Vô Tiện giúp Giang Trừng rèn luyện đám môn sinh cực kì nghiêm túc vì thế mọi thứ đã đi vào qũy đạo của nó. Lại rãnh rỗi tay chân khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng nhàm chán, hay là đến Cô Tô? Ngụy Vô Tiện tính đến tính lui đã gần cuối tháng có lẽ số đan dược ở chỗ Lam Vong Cơ cũng gần hết, kiếm gỗ hắn hứa tặng cho A Uyển cũng đã được khắc xong lần này sẵn tiện ghé sang tặng cho cậu nhóc có thể tìm Ôn Tình lấy thêm đan dược cho Lam Vong Cơ. Vì thế hắn liền gấp gáp chuẩn bị hành trang cho mình.

     Nào ngờ vào y quán đã đóng cửa tìm sang nhà của tỷ đệ họ chỉ có Ôn Ninh.

Ngụy Vô Tiện: A Ninh, tỷ tỷ đệ đâu rồi?

Ôn Ninh: A Ngụy công tử... Hai hôm trước tỷ tỷ đã đến Cô Tô rồi.

Ngụy Vô Tiện: Cô Tô?  đến đó làm gì?

Ôn Ninh: Đệ không rõ, khuya hôm ấy Trạch Vu Quân có đến, trong rất gấp gáp, mời tỷ tỷ đến Lam thị một chuyến.

Ngụy Vô Tiện nghi hoặc: Trạch Vu Quân?

Ôn Ninh: Có lẽ vì Hàm Quang Quân a.

Ngụy Vô Tiện bật dậy kinh ngạc: Lam Trạm? Tại sao?

Ôn Ninh: Mấy hôm trước đệ ra trấn nghe nói Hàm Quang Quân hình như đổ bệnh, liên tục mời y sư khắp nơi.

   Ngụy Vô Tiện nghe Trạch Vu Quân đích thân đến mời đã nghi hoặc, nghe dứt câu đã triệt để hoảng loạn chỉ kịp "Hả "một tiếng liền đạp lên Tùy Tiện mà mất hút trong sự ngỡ ngàng của Ôn Ninh.

    Ôn Tình vừa đi theo Lam Hi Thần vừa nghe tình hình cũng biết chắc rất nghiêm trọng. Cả hai người vừa tiến gần đến Tĩnh thất đã thấy Lam Duẫn chạy ra, y phục lẫn hai bàn tay đều dính đầy máu mà luống cuống tay chân. Trong thấy Lam Hi Thần như tìm được hi vọng sống mà thất thố chạy đến.

     " Tông chủ... Tông chủ... Nhị công tử đột nhiên thổ huyết"

    " Tại sao lại như vâỵ"

    " Sau khi dùng dược của lang y, Nhị công tử có tỉnh lại một lát, sau đó không biết vì sao đột nhiên ôm ngực nôn ra rất nhiều máu"

    Lam Duẫn từ nhỏ lớn lên ở Lam thị được Lam Hi Thần tin tưởng  phân phó chăm sóc Lam Vong Cơ, vốn ngưỡng mộ Hàm Quang Quân từ lâu nên đối với việc được giao phó không hề lơ là. Từ việc bên cạnh y sư lúc bắt mạch, thi chăm ... Đến việc lau tay chân đều cẩn thận từng chút một. Vốn dĩ trong thấy Lam Vong Cơ vừa mơ màng tỉnh lại trong lòng như nở hoa, vội vội vàng vàng quan sát hỏi han, toang định chạy đi báo Lam Khải Nhân thì niềm vui chưa được bao lâu lại vụt tắt một cách nhanh chóng, nụ cười tắt hẳn khi chứng kiến Lam Vong Cơ  triều đến mép giường hộc từng ngụm từng ngụm máu xuống nền, liền chạy đến đỡ Lam Vong Cơ tựa vào mình không ngã cũng vì thế y phục trắng tinh lại dính một mảng máu lớn. Lam Vong Cơ nôn xong máu liền mơ màng thoát lực trượt xuống người Lam Duẫn, Lam Duẫn cảm nhận trọng lượng trên tay đột nhiên nặng lên liền buông người nằm xuống hô to mãi vẫn không có phản ứng, lập tức quýnh quáng chạy ra tìm sự giúp đỡ.

       Ôn Tình chạy vào trong nhìn mảng máu lớn dưới nền ngay vị trí giường cũng lo lắng không ít, mặc kệ tay Lam Vong Cơ đang dính rất nhiều máu liền bắt mạch, sau đó tìm lại bả thuốc vừa sắc cho Lam Vong Cơ uống xong ngửi ngửi một chút, tìm thấy đơn thuốc được kê liền buộc miệng

" Đúng là ngu xuẩn"

    Ôn Tình sắc ngay một chén dược mang lên uy Lam Vong Cơ uống, cũng như mọi khi dược được đúc vào không được bao nhiêu cũng trào hết ra ngoài. Cũng may Lam Duẫn xác nhận chén dược kia Lam Vong Cơ cũng chỉ là uống được vài muỗng nên cũng không quá nghiêm trọng.

    Ôn Tình quay trở lại kéo hai ống tay áo Lam Vong Cơ lên cao, bản thân ngồi xuống bình tĩnh hô hấp thở dài một hơi mà lấy ra toàn bộ ngân châm mang theo. Ôn Tình đốt lên ngọn nến, kim châm được hơ hơ qua lửa nóng bỏng rất nhanh được châm vào các huyệt vị trên ngực lẫn hai cánh tay Lam Vong Cơ.

    Mỗi khoảnh khắc mũi kim xuyên qua lớp da thịt Lam Vong Cơ cau mày khó chịu, ngón tay cũng vô thức cử động nhẹ nhàng một điểm... Tất cả mọi người đều chờ đợi ở bên ngoài, Lam Hi Thần đứng cạnh Ôn Tình đôi mắt cũng ngấn nước nhìn Lam Vong Cơ, hắn không dám nhìn sang nơi khác chỉ sợ trong một khoảnh khắc nào đó lồng ngực đang phập phồng kia sẽ dừng lại. Nhiều năm về trước hắn cũng bất lực đứng nhìn đệ đệ mình như thế này.

    Ôn Tình thổi tắt ngọn nến đi, số châm được dùng gần như toàn bộ, trên trán nàng cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng, từng mũi kim đâm xuống phải vô cùng thận trọng, mất rất nhiều thời gian. Tạm thời nàng sẽ không rút châm ra, hi vọng mọi thứ sẽ không tiến triển quá nhanh những gì nàng dự liệu.

     Lam Hi Thần: Ôn cô nương, Vong Cơ thực hết cách chữa trị?

     Ôn Tình nhìn lại Lam Vong Cơ một lát: Ta sẽ cố gắng hết khả năng, Trạch Vu Quân huynh an tâm.

    Lam Hi Thần: Vậy làm phiền Ôn cô nương nán lại Vân Thâm bất tri xứ một thời gian.

     Ôn Tình nhìn thấy ánh mắt Lam Hi Thần tràn đầy sự lo lắng, đau lòng lẫn tự trách, tình cảm thân tình của họ ai nấy đều biết. Nghĩ đến nếu có một ngày Ôn Ninh cũng trong hoàn cảnh đó có lẽ nàng không giữ được bình tĩnh như vậy. Chỉ là tương lai không thể nói trước... Cũng may Lam Hi Thần không hỏi quá kỹ càng đi, nếu không làm sao cô nỡ trả lời ngay chính bản thân cô cũng không nắm chắc ba phần.

    
    

     

   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net