Chương 2: Chị gái biến thái là một Xenodroi?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới sự chăm sóc vừa tỉ mỉ vừa kì cục của Echo, chỉ 3 ngày sau là Hàn Dạ đã hoàn toàn khỏi bệnh. Gương mặt cậu đã có chút khí sắc chứ không còn nhợt nhạt như mấy ngày trước nữa. Tuy nhiên, do ăn không đủ chất trong một thời gian dài nên cơ thể cậu vẫn gầy gò và thấp bé hơn so với các bạn cùng trang lứa.

- Ôi chao, Hàn Dạ của chị tong teo như là que củi vậy. Đừng lo, nếu không ai muốn cưới em thì chị sẽ ở vậy chăm sóc em. Mà em không chê thì chị thấy chị cũng rất được nha. Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, lại nết na thùy mị hi hi. Cục cưng em thấy sao?

Khóe miệng Hàn Dạ giật giật mấy cái. Trông gương mặt cậu vặn vẹo đến là khổ sở. Cậu cúi mặt xuống ra vẻ nhu thuận rồi nói lảng đi:

- Chị tính đi đâu tiếp?

- Đi đâu chẳng được... À nhưng mà chị muốn đi nhìn biển nên chúng ta sẽ đến căn cứ phía đông nhé, kết hợp đi du lịch luôn. Chao ôi chị nghe nói hương vị hải sản là thứ ngon nhất trên đời .

Gương mặt Hàn Dạ càng thêm co quắp. Echo mơ hồ nhìn thấy được mấy mạch máu nổi lên bên thái dương của cậu, vậy mà cuối cùng, cậu chẳng nổi giận. Chỉ dùng giọng lạnh tanh đáp lại:

- Trên đường đầy rẫy mấy thứ quái vật như vậy, vẫn còn có tâm trạng để du lịch ăn uống sao? Còn nữa, căn cứ phía đông cách nơi này bao xa biết không? Phải đi ô tô mất cả tháng trời, đi bộ thì càng thảm hơn. Tốt nhất nên đi về hướng căn cứ trung tâm, chỗ đó vừa gần lại vừa an toàn. Nếu cứ cố chấp đi đến bờ biển thì chưa đến nơi hai ta không đói chết thì cũng bị giết chết rồi.

Dưới cái trừng mắt của Hàn Dạ, Echo vội nuốt gọn những lời phản đối vào trong bụng. Một lúc sau, không nhịn được nữa, cô lại phụng phịu hờn dỗi:

- Vừa đi vừa ngắm cảnh cũng vui mà. Hơn nữa, đến căn cứ là phải tách nhau ra rồi... mà chị muốn ở bên Hàn Dạ lâu hơn một chút.

Trời ạ, đây không phải là trọng điểm, chị gái.

Hàn Dạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bà chị này tính tình kì lạ, thích ba hoa dài dòng nhưng lại rất quýên luyến và quý mến mình. Chỉ là... quyến luyến đến mức biến thái rồi.

Có chị gái nào nửa đêm nháo loạn đòi chui chăn ngủ cùng em trai mới quen được mấy hôm không?!

Nghĩ đến đây, Hàn Dạ rùng mình. Cậu cảm thấy tiết tháo bị đe dọa nghiêm trọng. Về đến căn cứ, nhất định cậu sẽ tìm cách tránh bà chị này xa nhất có thể.

- Đi mà, chị đảm bảo sẽ không để dù chỉ một con zombie chạm vào em đâu, nhá Hàn Dạ đáng yêu ơi...

- Câm miệng!

"Mình bữa trước chắc sốt cao quá mê sảng nên mới thấy bà chị này đáng sợ"Hàn Dạ tự an ủi.

Biết mình chẳng thể lay chuyển được ý định của cậu, Echo hơi thất vọng. Đảo mắt tính toán, cô đột nhiên mỉm cười, nói:

- Căn cứ trung tâm cũng được, nhưng mà... em có biết đường không?

Vốn dĩ đang thu nhập đồ đạc, khi nghe Echo hỏi, cậu chẳng thèm quay lại nhìn cô đến một giây, nói:

- Nghe qua về địa điểm tập trung, chỉ cần có bản đồ là được. Chị có biết xem bản đồ không?

Echo à há một tiếng vui sướng, rồi chột dạ hạ giọng, định nói mình không biết sao cho có vẻ buồn bã hơn chút, không ngờ Hàn Dạ đã cướp lời:

- Không biết cũng không sao đâu, vì em đọc được- cậu quay sang nhìn cô tỏ vẻ an ủi- yên tâm, em giỏi mấy thứ như thế này lắm, nhất định không lạc đường được đâu.

- ...

Yên tâm cái em gái cậu !

Echo vừa tức lại vừa buồn cười, tên nhóc ma mãnh này.

Hàn Dạ vật lộn với cái ba lo một hồi, thấy Echo ngồi lì ra đó thì giục cô:

- Mau thu cho em đống đồ này vào không gian.

- Sao toàn pin với rượu thế này?- Echo tò mò nhìn đống đồ cậu nhóc dúi vào tay cô, nhưng vẫn thu chúng vào.

- Chế một chút bom , tuy dùng với zombie tác dụng không tốt lắm nhưng với con người thì dư sức.

Echo trầm trồ khen ngợi:

- Mới học lớp 7 đã biết chế bom và đọc bản đồ rồi, nhóc giỏi thật đấy.

- Chỉ có chị không biết thôi- Hàn Dạ nói giọng đều đều- Xong hết mọi thứ chưa?

Đeo cái ba lo nặng trịch lên vai, Echo giơ con dao bếp sáng loáng mới được cô mài dũa cẩn thận lên ngắm nghía một chút, rồi gật đầu.

Hàn Dạ thấy vậy, mở cửa chờ cô bước ra ngoài xong, thì nhìn lại một lượt căn hộ một lúc lâu, rồi mới thở dài cùng cô rời đi.

Dưới sự dẫn đường của Hàn Dạ, họ nhanh chóng xuống đến tầng hầm. Đi kiểm tra từng cái xe một, thấy trong bình xe nào cũng chẳng còn dù chỉ một chút xăng, Echo thầm rủa "mẹ kiếp" rồi quay sang Hàn Dạ nói:

- Giờ làm thế nào, đi bộ ra căn cứ à nhóc?

Hàn Dạ cũng cau mày, thể chất của cậu khiến cậu chẳng thể đi bộ lâu được. Nhưng vốn dĩ không còn cách nào khác, nên cả 2 đành chấp nhân phương án này.

Buổi sáng nắng gắt, lũ zombie sợ nắng, chỉ lảng vảng ở trong chỗ râm nên hai chị em nghênh ngang đi trên đường mà chẳng sợ bị tấn công. Echo quay đầu lung tung để ngắm cảnh ven đường, lắm lúc phân tâm mà suýt nữa bị zombie từ bụi rậm ngoạm cho một nhát, may mà Hàn Dạ kịp kéo cô lại. Mấy lần như vậy, cuối cùng Hàn Dạ vứt bỏ sĩ diện, nắm chặt tay Echo suốt dọc đường.

Nhìn cậu nhóc gầy gò phía trước, Echo không khỏi buồn cười. Chà, bõ công nghĩ ngợi, cuối cùng cũng tìm được cách chạm vào cậu nhóc mà không bị cậu trừng cho muốn lủng đầu.

Siết nhẹ bàn tay của cậu, Echo vừa tiếp tục ngó nghiêng xung quanh, vừa nói :

- Chà, chỗ này đẹp quá, toàn là biệt thự cao cấp,lại còn đống hoa cỏ kia nữa. Nhìn cây kia sơ qua giá cũng phải mấy chục triệu. Ôi sau này đầu thai mà được sống trong mấy căn nhà như thế này thì tuyệt thật.

- Tương lai mà chị ở không có những căn nhà như thế này à?

- Đương nhiên, bọn chị phải sống tập trung ở căn cứ xây dưới lòng đất. Không có chuyện mỗi người một giường một phòng riêng đâu mà hàng chục người chen chúc trong một phòng. Mõi người lại phải ngủ trong cái bình dinh dưỡng to thế này nè để đảm bảo cơ thể không bị ăn mòn, chứ đâu có biết giường êm đệm ấm là cái gì đâu.

- Xenodroi... là nửa người nửa máy móc ? –Hàn Dạ ngập ngừng.

- Không, không- Echo lắc đầu- là người nhưng được thay thế hầu hết bộ phận bằng các chi tiết máy sinh học có khả năng tự tái tạo để biến họ thành chiến binh chống lại đám zombie. Hầu như đến đời chị tất cả mọi người đã bị Xenodroi hóa rồi, người duy nhất vẫn giữ cơ thể nguyên vẹn chị biết là tiến sĩ, Người không thích việc bị phanh thây và việc gân tay gân chân rồi cả xương của mình cũng bị tách ra để thay bằng những sợi cosigan trong suốt thôi.

- Vậy là chị rất mạnh ? – Hàn Dạ tỏ vẻ nghi ngờ.

- Đương nhiên rồi- Echo giãy nảy- Em nghĩ chị nói xạo á? Hàn Dạ quá đáng nha, chị nói dối ai cũng được hết, chỉ trừ có Hàn Dạ thôi.

Hàn Dạ nghe đến đây, da gà da vịt nổi lên , giựt phắt cái tay mình lại xoa xoa vào quần áo, rồi vội vàng đi vượt lên phía trước.

- Cục cưng à, đi nhanh dễ bị choáng lắm, chậm lại chờ chị với... Hàn Dạ, dừng lại! Căn nhà phía đó hình như có xe đó.

Nghe cô nói xong, Hàn Dạ mới ngừng lại ngắm nghía sơ qua căn biệt thự bên tay trái của mình. Chờ Echo đến gần, cậu hỏi lại:

- Chị chắc chắn không?

Echo gật đầu lia lịa:

- Trăm phần trăm! 1 cái xe xịn với kính chắn gió thuộc loại cường lực đạn 26mm bắn không thủng, lốp xe chắc gấp 2 các loại thông thường trên thị trường, vỏ xe bọc thép, hơn nữa có một thùng xăng đầy để bên cạnh.

Hàn Dạ trầm mặc, còn chưa đợi cậu phát biểu, Echo đã hăng hái ném một viên gạch làm vườn bự chẳng qua cửa sổ làm nó vỡ tan thành trăm trăm mảnh. Sau đó, cô nhanh chóng phi người vào trong nhà, ném lại cho Dạ Hàn phía sau một câu :

- Chờ chị thanh lí xong con quái này đã, nghe thấy tiếng cửa mở ra thì hẵng đi vào.

Bên trong căn nhà nội thất thật sang trọng, Echo vốn đã chuẩn bị kĩ tâm lí mà vẫn không khoỉ xuýt xoa khen ngợi. Nhưng nhìn ngắm xong xuôi, cô vẫn nhớ kĩ nhiệm vụ của mình. Vì vậy, cô nhẹ nhàng di chuyển đến trước cánh cửa phòng ngủ nơi phát ra thanh âm nhai thịt trèo trẹo và tiếng gầm gừ ghê rợn. Nắm chắc con dao trong tay, cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đấy cửa phòng ra.

Có vẻ như là ông bố không may bị nhiễm bệnh, nhưng trong phòng không hề có dấu vết kháng cự nên Echo đoán 2 mẹ con đã ra đi trong giấc ngủ yên bình. Nhìn con quái vật trong phòng đang rất thích thú gặm nhấm nội tạng của vợ con mình mà không hề phát giác Echo ở phía sau, cô không chần chừ lập tức dùng dao chém đôi đầu ông bố ra làm 2 mảnh. Sau đó dùng chăn bọc lại toàn bộ mấy cái xác rồi kéo lê chúng vào phòng tắm. Làm xong mọi việc, cô nhảy chân sáo xuống cầu thang, mở cửa gọi Hàn Dạ :

- Cưng ơi, chị xong rồi nè, mau vào đi.

Hàn Dạ vốn đang ngồi suy tư trên chiếc xích đu, nghe cô gọi thì giật mình nhìn cô một hồi rồi mới lững thững đứng dậy đi vào trong nhà.

Đi đến hầm để xe, sau khi nhìn qua cái can đựng đầy chất lỏng, cậu trừng mắt về phía Echo đang cúi đầu áy náy đứng bên cạnh:

- Con nít cũng biết đây là dầu lừ dùng để rửa bình xăng.

Echo di di mũi chân xuống nền nhà, sau đó căm tức ngẩng đầu phân trần:

- Có sóng âm cũng làm sao mà biết được bên trong can đựng cái gì? vả lại, lão già thối này rảnh rỗi quá hay sao mà lại đem bình xăng ra rửa cơ chứ?!

- ...

Hàn Dạ thở dài ngao ngán, bảo Echo thu cái xe vào trong không gian để tìm đến trạm xăng gần nhất đổ đầy.

Nghe Echo nói sau giá sách có một hầm bí mật chứa toàn đồ ăn thức uống, 2 người tìm kiếm một lúc mới phát hiện ra công tắc mở hầm, lại cùng nhau đi xuống. Thì quả nhiên thấy hầm ngoài những chai rượu quý hiếm ra thì còn lại toàn đồ đóng hộp có thể bảo quản rất lâu. Hàn Dạ gắng nhét đầy vào trong balo, còn dư bao nhiêu mới bảo Echo bảo quản hộ mình .

Cậu làm thế, có 2 mục đích. Thứ nhất, cậu muốn khi tách ra khỏi bà chị, dù vô tình hay cố ý, đều có đủ đồ dùng cần thiết để sống sót . Thứ 2, nếu nhỡ may lúc cậu không có mặt, có người lừa hết đồ của bà chị ngây thơ này, thì họ vẫn có thể tìm cách cầm cự được thêm một thời gian...

Đề phòng mọi chuyện xảy ra thì vẫn hơn.

Tiếp tục lên đường, Hàn Dạ ngay cả buổi trưa cũng không muốn dừng lại nghỉ ngơi mà liên tục giục Echo đi tiếp. Cậu biết chỉ cần tia nắng cuối cùng tắt đi, là thế giới sẽ chìm vào màn đêm chết chóc, vì thế nên dù mệt đến mức rã rời, mặc kệ mọi lời khuyên bảo của Echo cậu vẫn khăng khăng một mực tiến về phía trước.

Bất đắc dĩ nhìn về phía Hàn Dạ, Echo thở dài một hơi. Cô với tay lột balo của cậu ra, tiện thể thu luôn cả balo của mình vào trong không gian, sau đó ngồi xổm trước mặt cậu, bĩu môi nói :

- Lên đi nhóc, chị cõng em. Dám không lên thì chị bỏ mặc em một mình đấy.

Chờ một lúc lâu không thấy cậu lên tiếng, Echo đang định quay đầu lại thì một vòng tay nhỏ bé đã choàng qua cổ cô, kèm theo nó là giọng nói thầm thì:

- Nhiều chuyện.

Chính Hàn Dạ cũng không biết, khi cậu nói câu này, khi cậu tựa người lên bờ vai mảnh mai của Echo, giọng điệu có bao nhiêu ỷ lại, lại cảm thấy an tâm biết bao, những cảm xúc mà trước giờ cậu chưa từng trải qua.

Trên con đường tràn ngập nắng và gió mùa thu, hai bóng người hòa làm một đi dưới những lùm cây đã dần chuyển sắc xanh thành vàng cam, tạo thành một bức tranh vừa đẹp đẽ lại vừa ấm áp. Dường như những ngày kinh khủng kia và cả những con zombie ăn thịt người đáng sợ chỉ vốn là một giấc mơ dài thật dài của Hàn Dạ mà thôi.

Dưới những bước đi vừa vững chãi lại vừa nhịp nhàng của Echo, Hàn Dạ an tâm rúc vào lưng cô, rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net