9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng 'cạch' vang lên làm Vương Nhất Bác giật mình mở mắt. Điều khiển ti vi bị cậu gạt chân rơi xuống đất, tiếng nói cười xôn xao từ ti vi tắt ngúm. Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, Tiêu Chiến sắp kết thúc ca trực đêm của mình.

Vương Nhất Bác ngồi dậy, nhặt điều khiển bỏ lên bàn, vặn người cho tỉnh táo rồi bước vào bếp. Trong bếp gọn gàng sạch sẽ, là thành quả nấu nướng của Tiêu Chiến chứ Vương Nhất Bác ngoài phụ và rửa chén ra thì không biết gì. Cậu mở lồng bàn, lấy bát súp mua lúc chiều cho vào lo vi sóng hâm lại để Tiêu Chiến về thì bát súp cũng nguội bớt.

Chuông điện thoại réo vang khiến Vương Nhất Bác nheo mắt, những cuộc gọi lúc nửa đêm thường mang đến những điều không lành. Màn hình hiện cuộc gọi đến từ đội chữa cháy làm Vương Nhất Bác vội bắt máy.

'Có một vụ cháy lớn, lực lượng trực không đủ, cậu đến ngay.' Đồng đội ở bên kia đầu dây nói.'

'Được tớ đến ngay.' Vương Nhất Bác nói.

'Nhanh lên, là vụ cháy ở bệnh viện đấy.'

'Bệnh viện nào?' Vương Nhất Bác hỏi, bao tử chợt giật lên một cái.

'Bệnh viện quận ngay chỗ trụ sở đội.'

Điện thoại suýt rớt khỏi tay Vương Nhất Bác. Cậu tắt máy, vội vàng gọi vào số của Tiêu Chiến nhưng đầu bên kia không bắt máy. Vương Nhất Bác cuống cuồng lao ra khỏi nhà, bắt taxi đến bệnh viện. Từ xa có thể nhìn thấy đám cháy từ bệnh viện, không quá lớn nhưng vẫn đỏ rực sáng bừng trong màn đêm. Trái tim Vương Nhất Bác vốn đập điên cuồng giờ lại đập chậm lại, mồ hôi rịn trên trán, cổ họng khô khốc, cậu khàn giọng hỏi một đồng đội đang lắp ống chữa cháy.

'Tình hình sao rồi?'

'Không rõ nữa' đồng đội lắc đầu 'đám cháy bắt nguồn từ tầng ba rồi lan ra, đã kịp thời di chuyển bệnh nhân điều trị nội trú xuống nhưng vẫn không rõ có bao nhiêu người mắc kẹt bên trong.'

Vương Nhất Bác chạy lại hỏi một y tá đang đỡ một bà cụ lên xe cấp cứu 'bác sĩ Tiêu đâu rồi?'

Cô y tá dừng tay, mặt mũi tái mét, như chợt nhớ chuyện gì lắp bắp nói 'hôm nay bác sĩ Tiêu trực ở tầng bệnh nhân nội trú, lúc nãy anh ấy giúp đưa bệnh nhân này xuống, sau đó quay lên để kiểm tra lại vì vẫn còn bệnh nhân, đến giờ... đến giờ... vẫn chưa thấy xuống.'

Mắt Vương Nhất Bác tối lại, cậu nhìn tầng ba bệnh viện đang chìm trong lửa và khói, trái tim như có cục đá đè nặng đến không đập nổi. Vương Nhất Bác mặc đồ bảo hộ tiến về phía đội trưởng Phùng đang chỉ huy mọi người trong đội.

'Mấy cậu này hỗ trợ đưa bệnh nhân lên xe cấp cứu đến bệnh viện quận bên cạnh, mấy cậu kia bọc ra đằng sau bệnh viện đưa vòi xịt vào cửa sổ, còn lại theo tôi lên tầng trên, vừa nhận được tin báo vẫn còn người kẹt lại bên trong.'

'Em đi theo đội phó.' Vương Nhất Bác bất ngờ lên tiếng làm đội phó Phùng quay sang nhìn, anh định nói nhưng nhìn ánh mắt dữ dội và tràn ngập lo âu của cậu, anh gật đầu ra hiệu cho Vương Nhất Bác đi theo.

'Cũng may hôm nay không có nhiều bệnh nhân nội trú ở lại.' Đội phó Phùng đi trước thông tin 'phần lớn đã được đưa xuống nhưng bác sĩ trực bảo vẫn còn một bệnh nhân, một bác sĩ chưa tìm thấy, ngoài ra có thể có người nhà bệnh nhân không có trong danh sách của bệnh viện.'

Vương Nhất Bác im lặng lắng nghe lời đội phó Phùng, trong đầu cậu lúc này không nghĩ được gì khác ngoài Tiêu Chiến. Anh ở đâu? Tiêu Chiến tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, cậu sẽ đến cứu anh.

Lửa ở tầng hai không lớn, đây là dãy phòng làm việc của các bác sĩ, buổi tối không có người, lại trống trải, không có vật liệu nổ nguy hiểm. Vương Nhất Bác liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc của Tiêu Chiến khóa kín im lìm. Những người lính cứu hỏa nhanh chóng tiến đến cầu thang dẫn lên tầng ba, tầng ba và tầng bốn là của bệnh nhân điều trị nội trú, theo lời bác sĩ trực tầng bốn hiện không có bệnh nhân. Những người lính vừa đặt chân lên tầng ba lập tức bị hơi nóng táp tới. Ngoài hành lang, trong phòng, trên trần, lửa hừng hực cháy. Cuối đoạn hành lang là ban công, xe chữa cháy đã vòng ra sau để đưa vòi vào trong. Đội phó Phùng quan sát một vòng rồi ra lệnh.

'Quách Thừa đến mở cửa ban công để vòi chữa cháy phun nước vào, nếu có cửa kính thì đập để khói thoát ra ngoài, mấy cậu còn lại theo tôi kiểm tra từng phòng bệnh, còn...'

'Em sẽ lên kiểm tra tầng bốn.' Vương Nhất Bác lên tiếng, mắt dán lên cầu thang ở tấng bốn. Cầu thang tầng bốn không thấy dấu hiệu của lửa cháy, cũng không có khói nhưng linh tính của Vương Nhất Bác nhắc cậu phải lên trên. Vương Nhất Bác không hiểu tại sao nhưng cậu bắt buộc phải đi, hơn nữa ở tầng ba đã có đội phó và các đồng đội khác, cậu cũng yên tâm hơn.

'Nhớ cẩn thận đấy.' Đội phó Phùng gật đầu, ra hiệu cho mọi người chia ra hành động.

.

Cầu thang dẫn lên hoàn toàn im ắng, không có lửa, không có khói, ánh sáng từ ngọn đèn trên đầu Vương Nhất Bác không thấy điểm gì bất thường. Vương Nhất Bác đặt chân lên tầng bốn, hành lang chìm trong bóng tối, yên tĩnh đến đáng ngờ, chỉ có tiếng  còi xe, tiếng í ới từ bên dưới vọng đến.

'Có ai ở đây không?' Vương Nhất Bác lên tiếng. Đáp lại chỉ là sự im lặng. 'Có ai ở đây không?' Vương Nhất Bác lặp lại, gõ cửa từng phòng một kiểm tra, một số phòng đã được khóa bên ngoài, có lẽ đúng như bác sĩ trực nói, tầng bốn không có bệnh nhân.

Vương Nhất Bác đã đến bệnh viện nhiều lần, nhưng cậu chỉ đến phòng của Tiêu Chiến để khám, chưa bao giờ đặt chân đến tầng trên nên không biết bố trí các tầng trên như thế nào. Vương Nhất Bác kiểm tra gần hết đoạn hành lang, dự định xuống dưới để hỗ trợ đồng đội thì có tiếng lách tách vang lên.

Cuối hành lang của tầng bốn lại có đoạn rẽ sang một đoạn hàng lang khác và nơi này đang chìm trong lửa. Lửa lan lên từ cầu thang thoát hiểm cháy lên trần, liếm dọc hai bên tường, bò trên mặt đất. Đằng sau ngọn lửa là hai căn phòng khác đã bị lửa chặn cửa.

'Có ai ở đây không?' Vương Nhất Bác lên tiếng. Cậu dùng vòi xịt bọt vào đống lửa nhưng ngoài phán đoán của Vương Nhất Bác, lửa cháy rất mạnh, có vẻ như đã bị bắt vào nhiên liệu hoặc vật liệu dễ cháy. 'Có ai ở đây không?' Vương Nhất Bác lặp lại, xịt mạnh hơn vào đống lửa những vẫn không làm nó dịu bớt, có lẽ phải cần đồng đội hỗ trợ. Vương Nhất Bác định quay lại thì một tiếng gọi làm cậu điếng người.

'Nhất Bác.'

Đằng sau ngọn lửa lớn, cạnh một cánh cửa đang cháy rừng rực là Tiêu Chiến. Anh dùng một cái khăn bịt mũi, dáng vẻ chật vật tìm chỗ thoát ra khỏi phòng nhưng không thể vì bị lửa bao vây.

'Tiêu Chiến.' Vương Nhất Bác gọi lớn. Tâm trí cậu hỗn độn bởi vui mừng và lo sợ. Cậu đã tìm được anh nhưng Tiêu Chiến lại đang kẹt trong ngọn lửa. 'Cẩn thận' Vương Nhất Bác gào lớn khi cánh cửa bị lửa cháy lung lay chực ngã về phía Tiêu Chiến. Anh hốt hoảng lùi lại nhưng lại nhoài ra ngoài, có vẻ bên trong phòng cũng đang cháy.

Thân hình của Tiêu Chiến đằng sau ngọn lửa đỏ lay động, anh cúi người xuống ho sặc sụa, cố gắng cầm khăn bịt ngang mũi. Khói đã bắt đầu dày đặc, tình thế rất nguy hiểm, nếu không cứu kịp thời Tiêu Chiến có thể bị sặc khói và ngất đi với lửa bao vây bốn phía. Vương Nhất Bác không nghĩ nhiều, cậu cầm vòi xịt xịt lên người mình rồi xịt mạnh vào phía trước, mở một con đường để lao vào đống lửa.

Lửa khắp nơi, bao vây người Vương Nhất Bác, hơi nóng phủ lên người cũng không nóng bằng ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng Vương Nhất Bác. 'Tiêu Chiến cố đợi em.' Vương Nhất Bác nhủ thầm trong đầu, dồn tâm trí né tránh những chướng ngại trên đường, đoạn hành lang chỉ hơn chục mét lại trở nên dài đằng đẵng.

Tiêu Chiến đã ở trước mặt, anh kiên cường tìm chỗ thoát trong đống lửa xung quanh. Vương Nhất Bác có đồ bảo hộ của lính cứu hỏa nhưng Tiêu Chiến chỉ mong manh trong bộ quần áo bình thường. Quần áo của anh cháy xém, tay chân có vết bỏng, trên mặt cũng bị ám đen. Ruột Vương Nhất Bác như bị cứa đứt khi nhìn anh vội vàng né một vạt lửa bên trên táp xuống.

'Cẩn thận.' Vương Nhất Bác hét lên nhưng Tiêu Chiến may mắn tránh được, bên trong phòng lửa cháy dữ dội hơn cả bên ngoài. Vương Nhất Bác đảo mắt, nhanh chóng tìm cách xông vào.

'Nhất Bác đừng tới đây, nguy hiểm lắm.' Lời nói của Tiêu Chiến bị cắt đứt bởi cơn ho sặc sụa, trong phòng kín nên khói không có lối thoát, càng lúc càng dày đặc.

'Anh đứng yên đó' Vương Nhất Bác nói, chạy ào vào bên trong, lửa bén lên người nhưng cậu không quan tâm. Vương Nhất Bác nhào tới, kéo Tiêu Chiến vào lòng, kịp lúc tránh một mảnh cháy rơi xuống. 'được rồi, anh dựa sát vào em, chúng ta cùng ra ngoài.'

'Nhất Bác.' Ánh mắt Tiêu Chiến tràn ngập vui mừng xen lẫn âu lo, tuyệt nhiên không hề có chút hoảng sợ, anh siết chặt tay cậu, Vương Nhất Bác lấy người che đằng trước đưa Tiêu Chiến chạy ra khỏi phòng.

'Anh không sao chứ?' Vương Nhất Bác hỏi, nhìn Tiêu Chiến hơi ho vì khói nhưng không có tổn hại gì cậu mới yên tâm nhìn quanh.

Không thể nào. Vương Nhất Bác sửng sốt, đoạn đường từ hành lang bên ngoài dẫn đến đây vốn cháy nhưng khá trống trải, liều mạng chạy qua có thể thoát an toàn đến hành lang bên ngoài. Nhưng giờ đây lửa cháy lớn hơn, hoàn toàn bao trùm đoạn hành lang, bộ đồ bảo hộ của Vương Nhất Bác có thể miễn cưỡng nhưng Tiêu Chiến thì không thể vượt qua được. Tiêu Chiến dường như cũng nhận ra hoàn cảnh hiện tại, anh níu tay Vương Nhất Bác nói.

'Em ra ngoài gọi cứu viện đi, anh ở đây đợi.'

'Không được, chúng ta đi cùng nhau.' Vương Nhất Bác nói, cố nhìn quanh tìm lối thoát. Đầu bên này của đoạn hành lang dẫn đến cầu thang thoát hiểm, gần đó có lửa nhưng không quá lớn, tầng ba cũng đang cháy nhưng có thể được dập tắt phần nào bởi vòi xịt và những đồng đội ở dưới. Không thể chần chừ vì khói mỗi lúc một nhiều, Vương Nhất Bác dứt khoát nắm chặt tay Tiêu Chiến chạy về phía cầu thang thoát hiểm.

Cầu thang thoát hiểm tối, đầy khói nhưng không có lửa, âm thanh phía trước làm Vương Nhất Bác cảnh giác, cậu nắm tay Tiêu Chiến đẩy anh ra sau lưng mình, thận trọng đi về phía trước. Quả nhiên lửa ở tầng ba vẫn chưa được dập tắt, lửa chắn ngay đầu hành lang tầng ba, tiếng lách tách xen lẫn tiếng nổ nho nhỏ. Vương Nhất Bác quay lại nhìn, đằng sau lưng khói cuồn cuộn xông tới, không còn đường lui nữa rồi, chợt có tiếng nói từ xa vọng lại, âm thanh của đồng đội làm cậu vững tin hơn. Vương Nhất Bác cởi áo bảo hộ, mặc kệ sự phản đối của Tiêu Chiến khoác lên người anh.

Toàn thân Vương Nhất Bác bỏng rát vì lửa táp và hơi nóng bao quanh,  khói xộc mũi, vào cổ họng làm cậu cố nhịn cơn ho. Vương Nhất Bác cảm giác như toàn thân sắp bị luộc chín nhưng cậu vẫn nắm chặt tay Tiêu Chiến không buông. Cuối cùng cả hai cũng đặt chân được lên hành lang tầng ba, phía trước lửa dịu hơn, khói cũng giảm bớt, có tiếng nói từ đằng trước vọng lại. Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, lúc nguy hiểm nhất đã qua rồi. Cậu nhìn qua bên cạnh, Tiêu Chiến cũng nở nụ cười trấn an.

Phía trước vẫn còn lửa cháy nhưng không quá đáng ngại, chính giữa đoạn hành lang là một mảnh lửa cháy từ trên rũ xuống, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tách ra để vượt qua. Vương Nhất Bác thở phào khi vượt qua đống lửa, phía trước hoàn toàn yên bình, cậu quay lại đợi Tiêu Chiến, anh vượt qua có chút khó khăn vì mớ vật cả trên đường, hành lang lại tối khiến anh suýt vấp té. Có tiếng rắc rắc làm cả hai giật mình nhìn lên, ngay trên đầu Tiêu Chiến, một mảng tường lớn có tấm biển treo bên trên kéo theo cánh cửa phòng, móc treo đổ ập xuống.

Có lẽ tim Vương Nhất Bác đã ngừng đập, hô hấp cũng ngưng trệ và mọi suy nghĩ trong đầu đã hoàn toàn dừng lại, nhưng cơ thể cậu phản ứng cực nhanh như bản năng sẵn có. Tiếng động đinh tai nhức óc vang lên cùng tiếng kêu thất thanh của Tiêu Chiến, khuôn mặt sợ hãi và những giọt nước mắt rơi trên mặt anh là những gì Vương Nhất Bác nhìn thấy trước khi mọi thứ trước mắt cùng tâm trí hoàn toàn tối đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net