Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Xán Liệt thực là ngốc thụ, bị anh công dụ đến hai lần, cậu ta cứ vô tư, người ta hỏi thích không, cậu ta nói thích, thế là điểm yếu đều bị nắm.

"Anh ngừng ngay cho tôi." Cậu gằn giọng giả như tức giận, có điều việc Xán Liệt làm không những không khiến người kia căng thẳng, mặt lạnh và làn môi mím như cười.
"Cậu biết tôi là ai rồi đấy? Xưng hô với tiền bối như thế sao?" Cậu co rụt rồi mở mắt tròn xoe nhìn hắn, giọng điệu Diệc Phàm nghiêm khắc cùng rét lạnh. Bỗng nhiên hắn nở nụ cười dịu dàng hôn lên môi cậu, âu yếm cánh môi, day day cắn cắn như muốn hành hạ, như muốn chọc ghẹo. Rồi vô tình Xán Liệt hé môi muốn đem lưỡi ra đáp trả liền bị Diệc Phàm phát hiện tách ra khiến cậu đang mởn mê chợt tỉnh, xấu hổ hoá tức giận liền đấm hắn một cái. Và Diệc Phàm cũng chẳng thể ngờ người này lại cả gan một lần nữa giáng cho hắn một đấm, hắn lùi lại vài bước, từ mặt một trận đau điếng, hắn nhăn mặt cùng nộ khí xông thẳng tới đại não kích thích máu SM, đôi mắt đỏ ngầu và hắn hiện tại không thèm quan tâm xung quanh nữa rồi.

Hắn xông tới kẻ cao gần bằng hắn, nắm lấy chúm tóc rồi thúc vào bụng đối phương bằng đầu gối. Xán Liệt nhăn mặt gập người bị kéo tóc đi vào một phòng nọ. Hắn vừa nắm chặt lấy tóc vừa đẩy cậu vào vách phòng nghe cả tiếng "rầm", nghiến răng nói:
"Cậu cũng giỏi thật! Lúc nãy vừa hưởng ứng liền đấm tôi một cái. Xán Liệt, hôm nay ông đây không đâm nát cúc cậu sẽ không mang họ Ngô." Cùng lúc bàn tay Diệc Phàm mở khoá quần Xán Liệt vào trong mò mẫm, lột đi lớp vải đen mỏng manh chạm vào cậu bé không biết lúc nào đã chảy nước.
"Thì ra cậu dâm đãng thế này sao? Chỉ một trận hôn và cậu có phải đang viễn cảnh bị hành hạ đến gào khóc không? Cậu đang sướng điên lên sao? Hơi thở nặng nhọc thế này." Diệc Phàm vừa thì thầm bên tai Xán Liệt, bên dưới tay không ngừng luật động, từ lúc nào tay vừa rồi giật mạnh lấy tóc đã dịu dàng chạm vào làn da mát rượi của Xán Liệt. Cơ thể cả hai đã ra không ít mồ hôi, hít thở cũng thật khó nhọc.
"Diệc Phàm...ưm" chỉ vừa kêu cái tên kia Xán Liệt đã bị cuốn vào nụ hôn chẳng thể thở, cậu cảm nhận hai đôi môi chà sát nhau, môi mềm mút lấy nhau đến sưng đỏ, lưỡi cũng thật rụt rè vươn ra, vụng về giao triền. Tay Diệc Phàm lên xuống không giảm tốc độ khiến chân cậu run rẩy sắp khuỵ, tay dùng sức chống đỡ bản thân. Bỗng cơ thể cậu run rẩy kịch liệt, tay đã tê đi vài phần, cả người sụi lơ theo thế ngã vào lòng hắn cùng tựa đầu lên vai ngó trần nhà.
"A.." Một dòng trắng bắn ra giữa không gian nhỏ hẹp.
"Tan làm chờ tôi" Hắn vừa dứt lời liền vỗ vào mông cậu mốt cái rồi rời đi. Cậu đem mắt nhìn hắn bỏ cậu một thân xộc xệch.
"Phải rửa sạch sao? Mình khổ thật" Mặc dù có chút mất mát nhưng cậu vẫn nhớ rõ lời người kia, khoé miệng cũng tự giác nhếch lên vài phần. Nụ cười bỗng chợt tắt, có phải cậu bị điên rồi không? Cậu lắc đầu vài cái rồi nhanh nhẹn chỉnh tề lại quần áo.
Xán Liệt chạy nhanh đến khu D vì hiện tại giờ giải lao đã hết, cậu chắc chắn đã trễ.

Tan làm, Xán Liệt đi cầu thang xuống tầng hầm, thản nhiên đến chiếc moto phân khối lớn của mình như chẳng nhớ đến chuyên chờ người nào đó. Tiếng động cơ thoát ra khỏi tầng hầm u tối thì phía sau liền có chiếc xe hơi đen nhánh từ tầng hầm theo sau.
Xán Liệt đi được một lúc thì dừng lại trước cổng bệnh viện. Bạch Hiền xuất hiện rồi lại leo lên xe cùng Xán Liệt chạy vút đi hoà vào dòng xe tấp nập.

Bên trong chiếc xa hơi kia là đôi mắt đỏ ngầu dường như thật tức giận nhưng cơ mặt chẳng động một cái khiến biểu cảm người này toát ra chỉ có từ "mãnh" để diễn tả. Hắn cầm tay lái rồ ga đuổi theo Xán Liệt.

_________________________________
15 phút sau, Xán Liệt cùng Bạch Hiền đã chạy vào khu phố nọ, rẽ vào cái hẻm nhỏ đến trước ngôi nhà hai tầng như ẩn như hiển sau những cây cổ thụ. Bạch Hiền bước xuống xe thì đồng thời quay đầu xe huống ra ngoài
"Cậu đi đâu đấy!" Bạch Hiền ngạc nhiên nhìn Xán Liệt
"Tủ lạnh trống trơn rồi" Phác Xán Liệt dùng chất giọng trầm của mình đối đáp.
"Mua thịt bò ăn đi" Mắt Bạch Hiền sáng lên đầy vui mừng. Xán Liệt nhìn thấy cũng mỉm cười vật đầu
"Cậu vào trong với anh Lộc Hàm đi. Tớ đi một lát liền về." Phác Xán Liệt nói xong thì chạy ra khỏi con hẻm nhỏ. Lúc này chiếc xe hơi chẳng thể vào trong liền bám theo cậu.

___________
Xán Liệt đến một siêu thị gần nhà, cậu đi xung quanh tìm kiếm, tự hỏi không biết mình phải mua gì? Hôm nay nấu gì đây? Đoạn cậu đi ngang qua sạp rau củ thì thấy những trái cà chua bé tí và cậu liền nghĩ ra mình nên làm món gì cho bữa tối rồi.
Cậu tiến đến khu bán thịt, mua một vĩ thịt, phô mai, bao bột mì.. Cậu toan đến chỗ rau củ lần nữa thì bị một ai đó nắm lấy cổ tay giật lại. Xán Liệt ngạc nhiên nhìn người đối diện
"Cậu thật giỏi đó! Cậu nghĩ trốn được sao?" Ngô Diệc Phàm nghiến răng, đôi mày vì tìm cậu cả buổi nên nhíu lại, hắn có vẻ tức giận. Nhưng khác với dự đoán, Xán Liệt khi xác định đó là hắn, mặt cậu bình tĩnh dễ dàng thoát ra khỏi cái nắm đến đỏ rần. Xán Liệt quay mặt đi, đi tiếp như không có chuyện gì. Diệc Phàm cảm thấy hụt hẫn không chủ hành động mà cả thái độ đó của cậu, hắn có chút gì đó xấu hổ cùng chua xót. Cậu ta sao lại lạ như vậy?

Cậu đi được một đoạn, hắn liền đuổi theo. Cậu liếc nhìn hắn, khuôn mặt như chán ghét, ánh mắt đó khiến tim hắn chợt nhói. Hắn tức giận chắn trước cậu.
"Ánh mắt cậu như thế là sao?" Hắn cảm thấy cậu ta thật kì lạ, sáng nay cậu ta hiền lành, hoà nhã tới đêm lại như người dưng thế này. Không lẽ cậu ta bị tâm thần phân liệt! Diệc Phàm thay đổi ánh mắt nhìn hắn, hình như là thương cảm, hắn nghĩ thế.
"Tại sao anh nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Anh ngừng ngay việc nhìn tôi kiểu đó đi Giáo sư Ngô" Cậu nhíu mày khó chịu gằn giọng. Trong đầu cậu đang rối bời, cậu muốn trốn ngay lập tức, cậu không thể chịu đựng khi nhìn thấy hắn, đau thật. Cái này có thể là trùng hợp nhưng duyên mệnh đã định cậu và hắn sau này phải dằn vặt nhau sao?

_____________Flashback_________________
Sau ngày Xán Liệt làm đến nát cúc, khi trở về nhà liền nằm vật ra nhà, lăn qua lộn lại khắp nhà.
"Lộc Hàm a~" từ trên lầu một người con trai xinh đẹp hốt hoảng chạy xuống.
"Cậu đã gặp hắn" Lộc Hàm đỡ người kia dậy.
"Ừm, thật sự là Bạch Hiền thật biết hại tớ a~. Mặc dù tớ thích nam nhân thì sao? Cũng không nên thành tình một đêm. Mà thật chán nếu không gặp lại hắn, tớ bắt đầu thích hắn rồi." Xán Liệt đổi than vãn sang tám chuyện thích thú cười hì hì.
"Cậu không được thích hắn" Lộc Hàm bỗng la lên khi nghe "tớ thích hắn".
"Tại sao?" xán Liệt khó hiểu nhìn Lộc Hàm.
"Là như vầy, tôi ngày hôm qua khi cậu bị thao đã tra ra hắn, hắn rất nguy hiểm và mệnh các ngươi khắc nhau, sau này còn chạm nhau sẽ xảy ra một mất một còn." Lộc Hàm bối rối giải thích nhưng Xán Liệt nhìn ra là sợ hãi.
"Cậu tốt nhất tránh xa hắn một chút. Hiểu không?" Lộc Hàm căn dặn
"Ừm" Cậu ủ rủ đáp lời
-------------------------------------
Chính vì căn dặn của Lộc Hàm nên Xán Liệt cũng không xem nhẹ nhưng thiết nghĩ thế giới không nhỏ đến mức độ gặp nhau. Tuy nhiên, thế giới này quá nhỏ để hắn gặp cậu, cậu nhìn thấy hắn. Và đến lúc bị dồn vào phòng vệ sinh, cậu không biết bản thân như thế nào, đây có thể là nhất kiến chung tình, cậu nguyện cho người này đùa bỡn nhưng khi nhớ đến lời Lộc Hàm, sau này cùng một chỗ chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Vì thế cậu đã lo sợ và hiện tại phải đuổi hắn đi.

À mà chắc còn thắc mắc tại sao Lộc Hàm lại biết thật nhiều chuyện. Đã nói Xán Liệt không phải lần đầu hạ phàm, lần đầu chính là chuyện 500 năm trước.

_____________________
Thời bấy giờ, Xán Liệt chỉ là một con phượng hoàng non nớt, lông còn chưa mọc đủ, lửa chưa tự phát ra không biết vì cớ gì, có lẽ do quá ham chơi mà rớt xuống trần gian, tiếp đất vô tình lại ngay cái chuồng bò hôi thối. Té đau cậu la toáng lên, một ông lão trong nhà nọ bị kinh động, chạy ra thì thấy một đứa bé chừng 4,5 tuổi đang đứng xoa mông, mặt nhăn nhúm vì đau.
"Ngươi là con nhà ai mà lại chui vào đây." Ông hiền lành hỏi.
"Con bị rớt từ trên đó" đoạn đứa bé chỉ tay lên trời.
"Ha ha vậy sao? Phụ mẫu ngươi đâu?" Ông bật cười cách nói chuyện của đứa trẻ kia.
"Ta không có phụ thân cũng không có mẫu thân." Xán Liệt hồn nhiên đáp. Nghe vậy ánh mắt ông đượm buồn.
"Thật đáng thương! Ai lại đi bỏ rơi một đứa trẻ đang yêu này chứ!"
Mặc dù Xán Liệt không hiểu mình đáng thương chỗ nào, cậu không có cha mẹ vì cậu vốn từ ngọn lửa mà thành. Vì ông lão cảm thấy cậu bé quá đáng thương nên đã đem vào nhà nuôi.
Thật sự cậu có lẽ vì nhất thời ham chơi nên cứ mặc cho ông lão kia dẫn mình về nhà nuôi. Chỉ là Xán Liệt chẳng thể nhìn thấy từ khi liên quan đến ông lão nặc danh này sau này mình không những sống không bằng chết mà còn phải trông thấy rất nhiều thứ chính mình thật muốn đi chết lại không nở bỏ lại một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC