Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu bé Xán Liệt được "nhặt" về từ chuồng bò đang đánh chén bữa cơm tối đầu tiên ở nhân gian. Ông lão ngồi cạnh bên nhìn cậu nhóc nhỏ ăn đến miệng dính đầy mỡ thực đáng yêu đi, ông nở nụ cười, ánh mắt cưng chiều nhìn cậu.

"Ngươi không nhớ cha mẹ là ai thì từ giờ ta trở thành phụ thân ngươi, được không?" Ông lão nói. Lúc này Xán Liệt nhìn ông rồi suy nghĩ: "Ta chưa từng có cha cũng chẳng có mẹ, bản thân chỉ được sinh ra từ ngọn lửa. Vậy có phụ mẫu thì thế nào nhỉ?' Xán Liệt nghĩ thế liền cười híp mắt gật đầu đồng ý.

"Vâng, phụ thân." Hai chữ "phụ thân" từ đứa nhóc mập mạp khiến ông nghĩ cuộc đời ông đã thay đổi, trước đây vì người kia mà kiên trì đến hiện tại nhưng ông đã không còn muốn vì người đó mà tổn hao một khắc nào nữa, thực mệt đi. Vì đứa nhỏ này mà sống, nuôi dạy nó nên người như báo hiếu cho người đã khuất, hắn không thể cùng nữ nhân thành gia lập thất, nối dõi tông đường. Nay đứa trẻ này là nguồn sống duy nhất, hắn toàn tâm truyền mọi thứ hắn hiểu biết cho đứa con trân quý này.


Sau ngày thứ nhất,hắn phát hiện đứa trẻ này dù mập đến đáng yêu, nhưng lại không thể ngồi yên, cứ một khắc hắn dọn được cái bát thì đã thấy đứa nhỏ lăn đi đâu mất, khắc sau hắn mang bát đĩa ra sau vườn toan rửa liền nghe thấy tiếng oà khóc. Hắn vội vã đến độ đánh rơi cả bát đĩa trên tay chạy đến nơi phát ra tiếng khóc, thì ra đứa trẻ này chạy lung tung, mãi có con đom đóm nhỏ bay qua liền chạy theo vấp phải đá cùng lúc động đến ổ kiến liền bị đốt đau đến khóc. Nhìn thấy chân bị thương, thân bị cắn ngứa phát đau hắn đau lòng khôn siết.

Hắn kéo đứa nhỏ đến cái lu sau vườn rồi đổ nước từ đầu đến chân rồi xoa khắp thân thể lo lắng hỏi: "Còn đau không?" Xán Liệt lắc đầu nhưng vành mắt còn ửng hồng đọng lại một tầng nước đầy thê lương, cái môi lại mếu xấu hết cả mặt. Nó lại muốn nói gì đó mà hít hơi: "Ta..ta..ưm..ta thực ghét mấy hòn đá a, cả mấy con kiến nữa." Nghe vậy hắn cười dịu dàng và nói: "Ngươi không nên đổ lỗi cho người khác như thế, không phải người mải mê chơi liền không cẩn thẩn vấp phải đá thành bị thương thế này sao?" Thấy Xán Liệt im lặng liền biết đã hiểu. Hắn dắt Xán Liệt vào nhà liền dùng thuốc trị thương cho Xán Liệt, thuốc thật thần kỳ, chỉ mới thoa một ít chân Xán Liệt đã không còn đau nữa, tiếp đến  tiểu tử thân trần truồng hiện những nốt đỏ do kiến cắn, hắn lấy nước chanh thoa lên vết cắn, sau đó lại dùng nước muối bôi lên chỗ bị xưng.

"Thật may ngươi không phải bị ong đốt a. Nêu không thì gay to. Nhớ sau này phải cẩn thận, ta sẽ dạy người tự vệ và trị bệnh." Đứa trẻ gật đầu.

"Dù ngứa cũng không được chạm vào"

"Vâng" giọng nói đứa trẻ non nớt giờ đã mệt mỏi, dụi mắt gật gật.

"Người mệt rồi, mau đi ngủ thôi" hắn bế Xán Liệt vào buồng ngủ. Hắn đặt tiểu tử vào bên trong, mình xoay lưng ngủ bên ngoài. Hắn trước đây hay gặp phải người đó đều có thói quen nằm bên ngoài và luôn đối lưng với người kia, có lẽ vì hắn sợ sau này sẽ không nỡ mà lưu lại, cuối cùng hắn dứt áo ra đi không ngoảnh lại, nhưng áo hắn bỗng có lực nhẹ mà bị kéo. Hắn ngạc nhiên xoay người.

"Phụ thân, con lạnh, người ôm con được không?" Đứa trẻ ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn, thật cưng chiều không hết. Hắn bật cười hết cách với đứa nhỏ này, vừa dang tay thì tiểu tử ú ù đã nhập hẳn vào lòng hắn.

"Người phụ thân thật thơm a" nó  ngọ nguậy tìm chỗ thoải mái trong lòng cha mình mà ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ. Hắn bật cười

"Ngươi có muốn một mùi hương của riêng mình không?"

"Dạ muốn" giọng nói lanh lảnh đầy vui vẻ. Hắn có lẽ sẽ chẳng  ngừng cười với đứa nhỏ này mất.

"Vậy từ ngày mai ngươi phải thực chăm chỉ, nghe theo những điều ta dạy." Xán Liệt gật gật rồi thiếp đi.

Hình ảnh ông lão ôm lấy đứa nhỏ năm tuổi được một người nọ nằm vắt trên cây mà quan sát.

Sáng ngày hôm sau, ông lão thức dậy rồi lặng lẽ đi nấu nước rồi đổ vào một thao gỗ, cùng đem lá dược bỏ vào. Ông lão đậy nắp rồi vào buồng trong gọi đứa nhỏ đang ngủ đến chảy dãi tỉnh dậy. Mà cũng thật lạ a, một ông lão đầu bạc lại có thể đi thẳng người, thân hình không hẳn là cao lớn cũng không thấp bé, nhìn ra là người biết võ nhưng lại không tráng kiện, còn phần thư sinh hơn. Khuôn mặt dù có nhiều nếp nhăn nhưng lại không thể che lấp đôi mắt sáng ngời, có thể thấy trước đây ông là một nam nhân tuyệt sắc.

"Ngươi mau tỉnh dậy,..." Đúng rồi, hắn vẫn chưa biết tên tuổi của đứa nhỏ này. Hắn chỉ vừa mang về liền cho nó ăn một bữa, quấy phá đến quên mất chuyện này. Thật quá sơ xót. Vì không biết đứa trẻ họ tên thế nào nên hắn chỉ liên tục gọi đứa nhỏ cùng lay hắn dậy. Xán Liệt bị lay đến tỉnh đành ngồi dậy dụi mắt.
"Tiên nữ tỷ tỷ không cần đánh thức ta sớm như vậy, rõ ràng hôm nay ta không đi học mà."
"Cái gì mà tiên nữ a?" Ông lão bật cười với giọng ngái ngủ cùng mấy thứ nó nói nhăn nói cụi.
"A, phụ thân" Giờ nó mới nhớ ra bản thân không còn ở chốn trời cao kia nữa.

Ông lão dẫn ra sau vườn tiến đến cái thao gỗ đựng dược thảo ông đã chuẩn bị. Đứa nhỏ tắm mình vào đấy và dần vết thương không còn sưng đỏ như tối hôm qua nữa. Đứa nhỏ cùng mùi hương thảo dược chạy khắp gian chạy đi chạy lại khiến cho căn nhà gỗ vốn yên tĩnh nay lại náo động tiếng trẻ coi cười đùa, liên tục gọi "phụ thận, phụ thân".

Buổi sáng, ông lão cùng đứa nhỏ ngồi cùng chiếc bàn gỗ đơn sơ ăn khoai lang đường, uống trà. Ông chợt nhớ ra gì đó liền dừng đũa nhìn đứa nhỏ:
"Tiểu tử, trước đây ngươi có danh tự thế nào?" Xán Liệt ngẩng đầu đáp lại "Xán Liệt"  đôi mắt sáng ngời ánh lên tia vui vẻ "Phụ thân, còn người?". Thật lạ, chẳng có đứa nhỏ nào như đứa trẻ này, mặc dù không có ý vô lễ lại có cảm giác hai người đối thoại thoạt như bằng hữu mới quen.

"Ngươi có nhìn thấy đằng sau là gì không?" Xán Liệt quay đầu nhìn về chiếc tủ "Ta là thầy thuốc, chúng ta đang sống đối diện con thác và ở xa ngôi làng, mọi người trong làng đều gọi ta là thầy Lang. Ta không có tên. Sau này chỉ cần gọi ta phụ thân là được." Ông lão cười hiền hậu

"Dạ" đứa trẻ cũng nhe răng cười theo đôi mắt cong cong đầy vết chân chim

"Ta hôm nay dạy ngươi bài học đầu tiên, về các độc dược, ngươi phải chăm chỉ. Hiểu chứ?"

"Dạ, nhưng phụ thân tại sao lại là độc dược mà không phải.."

"Là thảo dược sao? Ngốc tử, nếu ngươi không biết gì về độc,bệnh làm sao biết cách trị. Ngươi ăn nhanh một tí liền cùng ta vào rừng."

Cậu bé ấy sống cùng ông lão suốt 10 năm. Xán Liệt trở thành thiếu niên cao lớn với đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú cùng nụ cười luôn hiện hữu. Một ngày cậu gặp phải sinh vật kì lạ trong khu rừng thân thuộc cậu thu thập thảo dược... Và Xán Liệt không biết rằng cậu vô tình cứu chữa sinh vật ấy, phụ thân cậu biến mất, căn nhà bị thiêu rụi và cuối cùng cậu bị đem đến một nơi, bị gọi là sát nhân.

Tbc.
~
P/s: Ta đã trở lại. Sau khi vượt qua khỏi các khó khăn (thi xong rồi!)  hú hú. I came backkkkkkkkkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net