Chương 1 Giữ 500

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by tytydauphu on wattpad

"Tham gia show mà cũng phải dùng người đóng thế, sao cậu không đòi lên trời luôn đi?"

Hạ Tư Gia trào phúng, lạnh lùng nhìn ngôi sao nam trước mắt.

Ngoại hình ngôi sao nam này coi như đẹp trai, cùng mặc quần áo thể thao giống Hạ Tư Gia, nhưng đang bị áp cho thành chim cút.

Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, "Anh Hạ thông cảm, mấy hôm trước tôi bị trật mắt cá chân......"

"Vậy cậu còn tham gia show thực tế làm gì?" Hạ Tư Gia cố ý nhấn mạnh hai chữ "Thực tế".

Biểu tình của ngôi sao nam hơi biến đổi, có vẻ rất muốn bùng nổ, nhưng hắn không dám.

Hạ Tư Gia có nhân khí cao hơn người khác, hậu trường vững hơn hắn, còn dám làm liều. Đối phương ra mắt chưa tới 2 năm, chiến tích đã vô cùng "hoành tráng" ——

Đã từng đổ rượu lên đầu tổng giám đốc giải trí Tinh Dương chỉ vì nói chuyện không hợp;

Bất mãn vì bị ghép đôi với nam hai, ngay trong buổi phát sóng trực tiếp "nhấc đao" chém CP;

Bị MC hỏi chuyện riêng tư, khiến người ta chật vật ngay tại trận;

Càng miễn bàn vô số lần dằn mặt đám phóng viên......

Hắn thật sự sợ nếu làm ầm lên, Hạ Tư Gia sẽ treo hắn lên Weibo, đấm đá mỗi ngày.

Huống hồ việc này cũng là hắn đuối lý.

Trong lúc ngôi sao nam sứt đầu mẻ trán nghĩ cách thì người đại diện của Hạ Tư Gia kịp thời xuất hiện, giải cứu hắn.

"Người ta thích dùng thế thân thì cứ để dùng đi, đạo diễn cũng chưa nói gì mà, cậu còn muốn làm cả cảnh sát sao?" Lục Hinh kéo Hạ Tư Gia đến một góc, tức giận quở trách.

Hạ Tư Gia mất hứng nói: "Nhưng cậu ta làm ảnh hưởng đến em."

Dựa theo kịch bản, cậu và ngôi sao nam cần diễn một cuộc chiến rượt đuổi, sau đó pk(1) đối phương, nào ngờ sắp đến lúc quay lại thành người đóng thế vào sân.

(1) pk: player killing, một người chơi giết hoặc hạ gục một người chơi khác

Để tránh bị lộ tẩy, cậu phải phối hợp với di chuyển của người đóng thế, lãng phí tinh lực vô ích.

Lục Hinh nhắm mắt, phun ra cục tức tích tụ trong ngực, "Cậu có thể ít đắc tội người khác đi không? Không cẩn thận lại kéo đến một đám antifan."

Hạ Tư Gia không để bụng, lấy từ túi quần ra một hộp kẹo thông họng, hỏi Lục Hinh muốn ăn không.

Biểu tình Lục Hinh nghiêm túc, "Chị đang nói chính sự với cậu đấy."

Hạ Tư Gia ném viên kẹo vào trong miệng, "Chỉ là mấy lời đồn bắt bóng bắt gió, coi như ngược fan đi."

"Ngược fan, chị thấy cậu đang hành chị thì có. Cậu có biết ấn tượng của người qua đường với cậu kém thế nào không hả?"

"Đó là việc của các chị." Hạ Tư Gia đột nhiên lạnh mặt, giọng nói hờ hững.

Lục Hinh biết tính xấu của Hạ Tư Gia, không thể khuyên bảo được gì. Cô thay Hạ Tư Gia chỉnh lại mic, tự nhiên chuyển đề tài, "Cuối tuần 《 Chơi Cổ 》 khởi quay, tài liệu gửi cho cậu đã đọc hết chưa?"

Hạ Tư Gia lười nhác "Ừm" một tiếng.

Thấy cậu không vui, Lục Hinh âm thầm nhíu mày, nhưng chỉ cười, nói: "Được rồi cố lên, phim của Ngô Trăn mấy năm nay chưa bao giờ thất thu, kịch bản anh ta coi trọng nhất định không tệ. Chị biết cậu không thích làm vai phụ trong phim có anh ta, nhưng công ty không có tài nguyên điện ảnh, cơ hội lần này có được không dễ, cậu chỉ cần nắm chắc, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn."

Hạ Tư Gia cắn viên kẹo trong miệng, vị bạc hà xông thẳng lên xoang mũi, "Chị không sợ em bị anh ta lấn áp kỹ thuật diễn, bị trả hàng sao?"

Lục Hinh trừng cậu một cái, bỗng nghe thấy đạo diễn gọi, đành phải nói: "Đi thôi, quay xong đưa cậu đi ăn."

Hạ Tư Gia nổi nóng xong, tâm trạng thoải mái hơn hẳn, ép cho ngôi sao nam nhẫn nhục tự mình lên sân khấu.

Quá trình quay tiếp theo rất thuận lợi, nhưng lúc tiến hành vòng thử thách, Hạ Tư Gia bị ghép nhóm với khách mời nữ, cuối cùng thử thách thất bại, bọn họ phải chọn ra một người nhận hình phạt.

Khách mời nữ tạm thời nghỉ ngơi, Hạ Tư Gia thấy sắc mặt cô trắng bệch, chủ động nhận về mình.

Cậu nhận tờ giấy ghi hình phạt từ nhân viên, chậm rãi đọc nội dung lên: " Hoàn thành một đoạn tỏ tình 'sến' với người qua đường và phải ôm một cái."

"Chỉ cần là người qua đường, bất kể nam nữ?"

Được xác nhận, Hạ Tư Gia nhìn quanh bốn phía.

Show được quay ở quảng trường thành phố D của Nhật Bản, người qua đường rất nhiều, trong đó có không ít khách du lịch Trung Quốc, chẳng qua là đều bị ngăn cách khỏi khu vực ghi hình.

Theo logic bình thường, đáng lẽ Hạ Tư Gia nên hỏi có được chọn người Trung Quốc hay không, một là dễ giao lưu, hai là rất nhiều lời tỏ tình sến súa phải dùng tiếng Trung mới thoát ý, nhưng ánh mắt cậu lại lướt qua đám đông, dừng lại ở một người đóng mascot(2).

(2) Mascot: trang phục các linh vật biểu tượng thường được dùng trong các sự kiện

Nhân vật đó tên là Miraitowa, có đôi tai dài nhọn, là linh vật của thế vận hội Olympic năm nay.

Hạ Tư Gia lập tức đi đến trước mặt linh vật, "Excuse me?"

Miraitowa nghiêng đầu, vô cùng đáng yêu.

"Do you know what time it is?"

Mấy lời tỏ tình sến sẩm mà Hạ Tư Gia nhớ tới đều không dễ dịch thẳng, nên đơn giản tự nghĩ ra, bất kể Miraitowa trả lời không biết hoặc là đáp bằng một thời gian cụ thể, đáp án của cậu đều là "Time for us".

Nhưng mà......

"Time for us."

Nghe thấy giọng nam truyền đến từ đầu mascot, gương mặt Hạ Tư Gia thoáng sững sờ.

Có tiếng huýt sáo từ đám đông, còn có tiếng con gái kìm nén không hô lên, Hạ Tư Gia chậm rãi hoàn hồn, nhìn chằm chằm Miraitowa đầy kinh ngạc.

"Vừa rồi nghe thấy cậu đọc tờ giấy kia, đủ sến chưa?" Miraitowa lên tiếng lần nữa, là tiếng Trung tiêu chuẩn.

Hạ Tư Gia nhướng mày: "Người Trung Quốc sao?"

Miraitowa giơ ngón cái.

"Vậy bạn biết tôi là ai không?" Hạ Tư Gia thuận miệng hỏi.

"Phó Lâm Lam."

Phó Lâm Lam là một vai do Hạ Tư Gia đóng, cậu cũng đỏ vận nhờ nhân vật này. Thấy Miraitowa biết mình, mặt Hạ Tư Gia lập tức giãn ra, mở rộng hai tay: "Đồng hương, ôm một cái nào."

Miraitowa hào phóng ôm lại cậu.

Nhiệm vụ hình phạt hoàn thành, Hạ Tư Gia nói cảm ơn rồi định rời đi, nhưng Miraitowa bỗng ngăn cản, đối phương chỉ vào tấm biển treo trước ngực, phía trên viết 3 loại chữa Trung- Anh- Nhật, đều cùng một nội dung: Ôm 1 lần 500 yên, chụp ảnh chung 1000 yên.

"......"

Hạ Tư Gia thật sự nghi ngờ mình bị gài, lẽ nào staff cố ý sắp xếp Miraitowa để tăng hiệu quả? Nhưng người là do tự cậu chọn mà......

Trong lúc cậu còn đang ngây người, Miraitowa đột nhiên cười một tiếng, sau đó tháo đầu mascot xuống.

Bên dưới đầu mascot là gương mặt mà Hạ Tư Gia không hề xa lạ, đôi mắt khi không cười giống mắt phượng, lúc cười lên có bọng mắt* rõ ràng, nhìn rất thân thiết dịu dàng, giống như trời sinh đã giàu tình cảm.

* bản gốc là 卧蚕, nghĩa là con tằm đang nằm, thường rõ hơn khi cười, mang đến cảm giác thân thiện. Kiểu đẹp cơ, không phải nhìn thiếu ngủ như mình :)

Nhưng điểm đẹp nhất trên gương mặt này lại là chiếc mũi, mũi cao và thẳng, chỉ hơi hơi nhô lên một chút, cánh mũi bên trái còn có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt, từng được một chủ biên tạp chí đánh giá là "Điểm chốt sexy".

"Xin lỗi, chỉ đùa một chút."

Người đàn ông kẹp đầu mascot dưới cánh tay, vươn tay phải ra với Hạ Tư Gia, cười nói: "Chào cậu Hạ, tôi là Ngô Trăn."

*Hồi đầu hai người vẫn xưng hô lịch sự khách sáo nên sẽ gọi là cậu Hạ, anh Ngô nhé. Vì mình cũng không biết nên để từ 'lão sư' như nào.

Ngô Trăn xuất hiện hoàn toàn là ngoài ý muốn, anh đi theo đoàn kịch nhân dân thành phố B đến giao lưu phỏng vấn, sở dĩ giả thành Miraitowa, theo Ngô Trăn giải thích là vì chuẩn bị cho phim mới sắp quay.

Đạo diễn vui sướng đến xoa xoa tay, hận không thể phóng pháo hoa ngay tại chỗ, nhưng lại lo lắng Ngô Trăn sẽ yêu cầu cắt đoạn này đi. Ngô Trăn nói nếu anh chủ động bước vào ống kính thì cũng không để ekip lãng phí tài nguyên, chỉ đề nghị bổ sung một phần hợp đồng.

Yêu cầu rất hợp lý, đạo diễn vội vàng đồng ý.

Edit by tytydauphu on wattpad

Quay xong thì đã gần 9 giờ, Hạ Tư Gia cũng không đi ăn cùng Lục Hinh được, cậu quá mệt nên về thẳng khách sạn.

Vừa đến phòng, Lục Hinh liền nói: "Không ngờ lại gặp Ngô Trăn ở đây."

Hạ Tư Gia cởi áo khoác, ngã người xuống ghế mát xa, nhắm mắt, không định đáp lời.

Lục Hinh nhìn cậu một cái, "Cậu mang vest theo không?"

Hạ Tư Gia khó hiểu: "Quay show mang vest làm gì?"

"Tối mai đi xem kịch nói của Ngô Trăn, cậu là người của công chúng, mặc vest tốt hơn."

Đoàn kịch nhân dân thành phố B đến giao lưu văn hóa, tất nhiên sẽ có diễn xuất, tối mai là buổi diễn cuối cùng.

Trước khi rời đi, Ngô Trăn đã tặng đạo diễn 10 vé, mời mọi người đến ủng hộ.

"Không có hứng." Hạ Tư Gia lại nhắm mắt lại.

"Mọi người đều đi, chỉ có cậu làm trái, khác gì đắc tội với người ta?"

Hạ Tư Gia khịt mũi lầm bầm: "Của rẻ là của ôi"

Năm ngoái, cậu đã trở nên nổi tiếng và được mời tham gia một talk show. Khi người dẫn chương trình hỏi cậu ngưỡng mộ diễn viên trong nước nào nhất, Hạ Tư Gia đã nhắc tới Ngô Trăn và nói thích "Sơn Hà Đao" của anh nhất.

Talk show được phát sóng, mặc dù một số người chế giễu Hạ Tư Gia "quỳ liếm" nhưng không ảnh hưởng gì mấy, Hạ Tư Gia vẫn giành được sự yêu mến của fan Ngô Trăn, họ còn đến Weibo của cậu để "Hôn nhẹ em trai".
  
Tuy nhiên, một tuần sau, Hạ Tư Gia tham gia một chương trình tạp kỹ với tư cách khách mời. Ekip đã đưa ra một số vai kinh điển và yêu cầu cậu chọn một phân đoạn để diễn lại. Hạ Tư Gia chọn "Lộ Tiểu Nhàn" và nhận kịch bản, nhưng lại biểu hiện không hiểu gì về vai diễn này.

Chương trình được phát trực tiếp nên tối hôm đó fandom bùng nổ, vì Lộ Tiểu Nhàn là một trong những vai của Ngô Trăn, đồng thời cũng là nhân vật chính trong Sơn Hà Đao.
  
Hình tượng của Hạ Tư Gia sụp đổ và bị chỉ trích là nói dối.

Một dân mạng còn so sánh diễn xuất của cậu với bộ phim gốc của Ngô Trăn, ai cũng nhạo báng kỹ năng diễn xuất của cậu.

Thực ra chỉ có thể trách Hạ Tư Gia không cẩn thận, kỹ năng kém. Hơn nữa gặp phải đúng lúc Ngô Trăn có một bộ phim điện ảnh đang tranh giải. Đội đã thuận nước đẩy thuyền cho ra đời một cây bút tên là "Hạ nan tài".*

* Nguyên văn câu này là 团队顺势买了一波通稿,借热度发了笔"贺难财", dịch ngang dịch dọc kiểu gì cũng khó hiểu. Cầu trợ giúp

Khi được phóng viên hỏi về vấn đề này, Ngô Trăn cũng chỉ nửa đùa nửa thật: "Có thể cậu ấy chỉ thích tên của tôi."
  
Câu nói này đã trở thành trend một thời gian và được biên soạn thành một mục trong từ điển bách khoa, ám chỉ "nói sai sự thật, nước đi sai lầm".
  
Sau đó, Ngô Trăn giành được giải Ảnh đế Kim Kê nhờ bộ phim. Các phương tiện truyền thông đặc biệt hỏi ý kiến ​​của Hạ Tư Gia. Hạ Tư Gia ngay lập tức bày tỏ mình ủng hộ một ứng cử viên khác,  người đó mới là vị vua không ngai(3) trong lòng cậu.

(3) Vị vua không ngai: chỉ người không có quyền lực nhưng có sức ảnh hưởng lớn
  
Nhớ lại cơn bão lúc đó, Lục Hinh nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô đi đến quầy bar rót nước, cầm cốc quay lại sô pha ngồi xuống, bắt đầu xử lý mail. Chờ phản hồi xong 2 mail khẩn cấp, Lục Hinh nói mà không ngẩng đầu lên: "Ngày mai quay xong cậu giả ốm đi, chị đi xem kịch thay cậu."

Hạ Tư Gia lập tức nhe răng cười, "Chị Hinh vạn tuế!"

Lục Hinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xách túi đứng dậy.

Hạ Tư Gia đưa cô tới cửa, trước khi bước ra ngoài, Lục Hinh đột nhiên quay đầu lại: "Tư Gia, chị hy vọng cậu không mang sự bất mãn của mình với Ngô Trăn vào công việc. Giới điện ảnh hiện giờ rất kín, đạo diễn lớn chỉ thích dùng người nghiệp dư và người quen, nếu không phải anh trai cậu nhờ anh ta đề cử cậu thì cậu cũng không lấy được vai này, đừng để những người trong cuộc nghĩ cậu là người vô ơn."

Vài giây sau, Hạ Tư Gia mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Chờ cửa phòng khép lại, Hạ Tư Gia đứng ngốc tại chỗ một lát, sau đó cậu về phòng lấy một bao thuốc lá từ trong vali, đi đến khu vực hút thuốc ở tầng 1.

Hạ Tư Gia nghiện thuốc lá không nặng, một bao có thể hút trong mười ngày nửa tháng, nhưng hôm nay đã hút hết 1 điếu mà vẫn thấy trong lòng phiền muộn khó hiểu.

Đang bật lửa châm điếu thứ 2, chợt nghe thấy tiếng bước chân.

Hạ Tư Gia theo bản năng quay đầu, không ngờ lại thấy Ngô Trăn.

Khác với ban ngày, lúc này Ngô Trăn mặc một chiếc áo sơ mi rộng, tay áo cuộn lỏng lẻo, trên sống mũi còn có một chiếc kính gọng kim loại phong cách retro, làm Hạ Tư Gia liên tưởng đến 4 chữ "Văn nhã bại hoại".

Nhưng mà trong ngành, Ngô Trăn lại được gắn với 4 chữ —— đức nghệ song hinh.

"Cậu cũng ở đây sao?" Ngô Trăn hình như hơi bất ngờ, mỉm cười dừng bước.

Nơi này không có camera, càng không có người ngoài, Hạ Tư Gia lười giả vờ giả vịt, quay đầu lại tiếp tục hút thuốc, cách làn khói lượn lờ nhìn một cây đèn đá ở trong sân.

Phía sau lại vang lên tiếng bước chân, hình bóng Ngô Trăn xuất hiện trong tầm nhìn, Hạ Tư Gia ngửi thấy một mùi hương lành lạnh cực nhạt, như có như không.

Theo tiếng lửa được bật lên, không khí tràn ngập mùi thuốc lá vị bạc hà.

Bọn họ không ai lên tiếng, chỉ có 2 đốm lửa lúc tối lúc sáng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, vạn vật như ngủ say dưới ánh trăng.

Hầu hết mọi người sẽ thấy mất tự nhiên, thậm chí là xấu hổ trong hoàn cảnh hiện tại, nhưng dây thần kinh xấu hổ của Hạ Tư Gia lại hiếm khi hoạt động, cậu không chút hoang mang hút hết điếu thuốc thứ 2. Vừa mới dụi tắt điếu thuốc, cậu chợt nghe thấy Ngô Trăn hỏi: "Tối mai cậu có đến không?" "

Hạ Tư Gia đáp không chút do dự: "Có việc, không đến."

Ngô Trăn định nói gì đó. Đột nhiên anh kéo Hạ Tư Gia xoay người lại.

Hạ Tư Gia theo quán tính lao lên phía trước nên không cẩn thận va vào Ngô Trăn, hất tay ra, hỏi: "Làm gì."

"Trên tầng đối diện có người chụp ảnh. Có thể là paparazzi(4)."

(4) Paparazzi: Thợ săn ảnh

Hạ Tư Gia cứng người một lát, sau đó nhanh chóng thả lỏng.

Lịch trình quay show của cậu không được giữ bí mật nên việc paparazzi ở cùng khách sạn để quay lén là chuyện bình thường.

Paparazzi sẽ viết gì ấy à? Tất nhiên là chỉ trích người nổi tiếng hút thuốc làm suy đồi đạo đức. Cậu bị bôi đen quá nhiều nên chút chuyện này  chẳng đáng gì, nhưng Ngô Trăn thì...

Hạ Tư Gia có chút hả hê, mỉm cười nói: "Chúc mừng."

"Hả?"

"Ngày mai được lên báo cùng tôi."

Ngô Trăn khẽ mỉm cười.

Mặc dù hai người đều tỏ ra không để ý, nhưng dù sao vẫn có người lén theo dõi nên cũng nhanh chóng rời đi.

Sau khi trở về phòng, Hạ Tư Gia gọi dịch vụ phòng rồi đi tắm. Tắm xong thì đồ ăn cũng được giao tới. Cậu cầm di động và ngồi vào bàn, vừa mở khóa màn hình đã nhận được một tin tức mới -

《 Hạ Tư Gia gặp gỡ Ngô Trăn trong đêm tại Nhật Bản, mãnh hổ vồ sói đói lại hôn 》

Tác giả có lời muốn nói:

Sửa lại một chút, không ảnh hưởng đến cốt truyện.(cơ mà tui phải edit lại nguyên 1/3 nè. Khóc ròng)

Lại gặp mặt rồi, 2-3 tháng tiếp theo, hy vọng gặp các bạn mỗi ngày.

Cùng bối cảnh với 《 Tôi làm gay trong chương trình yêu đương 》, giới giải trí hư cấu, không có nguyên mẫu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net