Chương 2 Drama

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đậu: Hý hửng edit vì 32 chương đầu nhờ được nhà khotangdammyfanfic QT hộ. Copy paste raw lên gg thì nhận ra... má ôi, sao nó như 2 bộ khác nhau thế này!!! Lật đật lên jjwxc kiểm tra lại mới nhận ra tác giả sửa nội dung. Ngậm ngùi chờ rảnh rỗi mở con lap cùi lên lấy lại raw mới, ngậm ngùi cài qt để edit lại... lảm nhảm một tí

--------------

Edit by tytydauphu on wattpad

Trong một khoảnh khắc, Hạ Tư Gia không thể suy nghĩ được gì. Sau khi từ từ tiêu hóa lượng thông tin trong tiêu đề, ý nghĩ đầu tiên là: "Paparazzi vừa rồi làm việc cho UC à?"*

* Nguyên văn là 看来刚才偷拍的娱记在UC工作?, cầu cao nhân

Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra trường hợp này, buồn cười mất một lúc, sau đó cậu đã nhấn vào tiêu đề với suy nghĩ "xem họ chế những gì?"

Nội dung tin rất ít, nhưng lại có tới 7-8 bức ảnh, mỗi bức đều được xử lý làm mờ để giống như chụp lén. Người đăng tải còn ghép cả hiệu ứng vào mỗi bức ảnh. Về mặt thị giác, trông thực sự rất giống như đang hôn nhau.

Nếu cậu không phải nhân vật trong bức ảnh, chắc chắn Hạ Tư Gia đã tin sái cổ, nhưng rõ ràng là vì Ngô Trăn kéo cậu nên hai người mới kề sát như vậy.

Cậu tắt trang, nhấn vào Weibo, phát hiện ra #Hạ Tư Gia hôn Ngô Trăn# đã lên hot search, hiện tại đang ở giữa bảng, có khả năng lên top bất cứ lúc nào, đồng thời những bình luận liên quan cũng vô cùng sống động -

"Hổ đói cái gì," Hạ Tư Gia rõ ràng là một con mèo động dục! huhuhu, nam thần của tôi bị vấy bẩn rồi ... "

"Tiểu Tư Gia làm tốt lắm ~ "

"Nhìn đã biết là giả, trai thẳng vũ trự Hạ Tư Gia của tôi sao có thể thích đàn ông được, tôi cũng chưa bao giờ nghe nói Ngô Trăn là gay cả. "

"Không phải quan hệ giữa họ rất tệ à? Phá băng sao? "

"Cút! Tin tức đã public từ lâu rồi, anh tôi đến Nhật Bản để ghi hình cho một show thực tế rồi vô tình gặp phải ai đó thôi. Mấy con gà có đạo đức nghề nghiệp chút đi, bịa đặt biss(phải chết)! "

......  

Hạ Tư Gia thường không quan tâm đến tin đồn, miễn đừng múa may trước mặt cậu là được, nhưng hôm nay cậu nghĩ cần phải đính chính lại, vì vậy đã chuyển tiếp bài báo lên Weibo -

@Hạ Tư Gia: Có thể viết được cỡ này, có lẽ bộ phim sau tôi nên mời bạn làm biên kịch nhỉ?

Tiếc là chỉ mới được 2 phút, cậu đã bị Lục Hinh ném bom qua điện thoại bắt phải xóa bài đi.

Lục Hinh ra lệnh cho cậu đi ngủ ngay lập tức, không được phép tham gia vào chuyện hot search kia nữa. Hạ Tư Gia cũng đã hết hứng thú nên ăn xong bữa rồi đi ngủ luôn.

Ngủ chưa được 4 tiếng, cậu bị gọi dậy đi hóa trang, rời khỏi khách sạn lúc 5 rưỡi, 6 giờ bắt đầu quay.

Khi công việc kết thúc thì đã 2 giờ chiều. Hạ Tư Gia không cần giả vờ khó chịu bởi vì cậu thực sự không thoải mái. Cậu quay lại khách sạn để ngủ bù, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối.

Màn hình di động hiển thị rất nhiều thông báo, trong đó có WeChat do Lục Hinh gửi tới, nói rằng cô đã đi xem kịch với mọi người.

Hạ Tư Gia trả lời tin nhắn rồi rời khỏi khách sạn để tìm thứ gì đó bỏ bụng.

Vừa bước ra ngoài thì trời mưa.

Mưa phùn hạt nhỏ nhưng dày đặc, cuốn trôi sự hối hả nhộn nhịp của thành phố.

Hạ Tư Gia nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi ở bên kia đường, vội vã xông qua màn mưa, sau khi trả tiền cho chiếc ô thì bị thu hút bởi một tấm poster in hình Miraitowa, dòng chữ in bằng tiếng Nhật và tiếng Anh nói rằng còn 100 ngày nữa là đến Thế vận hội mùa hè.

Sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Hạ Tư Gia gọi một chiếc taxi: "LM Cultural Center, Please."

Nửa tiếng sau, cậu đứng ngẩn người ở cổng Trung tâm văn hóa LM. Sao mình lại đến đây nhỉ? Vở kịch đã bắt đầu được 1 tiếng rồi, kể cả có vé cũng không vào được.

Huống chi cậu còn không có vé.

Một tấm poster lớn của vở kịch được dán trên tường. Hạ Tư Gia miễn cưỡng nhận ra chủ đề Tam quốc. Cậu cũng chỉ biết hai nam diễn viên trong đó, một là Ngô Trăn, người còn lại là diễn viên đóng vai Tào Tháo - Mai Khánh.

Mưa đọng trên poster làm mọi người như đang khóc.

Cậu đợi ròng rã nửa giờ, trong lúc đó lên mạng một lúc. Có rất nhiều bình luận về cậu và Ngô Trăn. Chế giễu, trào phúng, khóc lóc không gì không có.

Thấy sắp đến lúc kết thúc, cậu gửi WeChat cho Lục Hinh.

10 phút sau, Lục Hinh mặc váy dạ hội dáng ngắn chạy ra. Có lẽ chạy quá nhanh nên phải thở hổn hển một lúc rồi mới nói được: "Sao cậu lại đến đây?"

Anh Scarlett xoay xoay cán ô, nhếch môi: "Trời mưa nên đến đón chị. "

Lục Hinh không tin, nhưng nhìn vào đôi mắt như vầng trăng non dưới vành mũ của cậu, cũng cười theo.

Cô kéo Hạ Tư Gia: "Đến cũng tốt, tới hậu trường gửi hoa cùng tôi."

Trên đường đi, hai người trò chuyện về vở kịch tối nay. Khi nghe thấy Ngô Trăn đóng vai Tô Thức(1), Hạ Tư Gia nhướng mày: "Tôi không đọc sách mấy nhưng hình như không có Tô Thức trong Tam Quốc mà nhỉ?"

(1) Tô Thức: tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, ông là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống, được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống - theo wikipedia

"Đây là kịch nói..."  

Thì ra màn đầu tiên của vở kịch chính là cảnh Tô Thức say rượu đối thoại với các nhân vật lịch sử, dẫn ra câu chuyện về cuộc chiến Xích Bích, vở kịch kết thúc bằng cảnh Tô Thức ngâm 《Xích Bích hoài cổ(2)》.

(2) Xích Bích hoài cổ: bài thơ của tác giả Đỗ Mục
"Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu,
Tự tương ma tẩy nhận tiền triều.
Đông phong bất dữ Chu lang tiện,
Đồng Tước xuân thâm toả nhị Kiều."
Dịch nghĩa - thivien.net
Mũi kích gãy nằm trong cát, sắt chưa mòn hết,
Tự tay mình mài dũa, đã nhận thấy dấu vết triều đại vừa qua.
Gió đông ví không thuận tiện cho chàng Chu Du,
Thì cảnh xuân thâm nghiêm của đài Đồng Tước đã khoá chặt hai nàng Kiều

Hạ Tư Gia bắt được trọng điểm: "Vậy Ngô Trăn là áo rồng(3) nhỉ?"

(3) vỏ rồng: hán việt là long sáo, vai quần chúng, nhưng nhiều đất diễn hơn vai người qua đường, tạo không khí cho vở kịch.

"Áo rồng cái gì, phải gọi là nhân vật mắt xích. Hơn nữa Ngô Trăn diễn rất tốt, đoạn 《Xích Bích hoài cổ》 cuối cùng rất cuốn hút."

Hạ Tư Gia cười khẩy: "Anh ta ngâm bằng tiếng Trung, khán giả Nhật hiểu được sao?"

"Chỉ cần biểu cảm tốt, cảm xúc cũng cộng hưởng." Lục Hinh nhắc nhở Hạ Tư Gia: "Lát nữa đến hậu trường cậu cẩn thận mồm miệng cho chị, nói ít thôi, rõ chưa."

"Biết rồi."

Đến hậu trường, Hạ Tư Gia đột nhiên xoay người đi ngược lại hai bước, ánh mắt đuổi theo một bóng dáng nổi bật ngang qua.

Lục Hinh khó hiểu nhìn sang, thấy một người phụ nữ mặc cổ trang, eo thon, thướt tha.

"Tiểu Kiều?" Hạ Tư Gia nói với vẻ thích thú.

Lục Hinh rất muốn đập đầu cậu một cái: "Đừng có ý gì với người ta, con chị Mộng đã 2 tuổi rồi đấy."

"Ồ, tôi chỉ định chào hỏi thôi."

Vừa xoay người, Hạ Tư Gia bỗng đụng phải một đôi mắt lạnh lùng, không phải ớn lạnh do khí chất, mà là do bề ngoài, ánh mắt ấy đang nhìn cậu từ trên cao xuống.

Hạ Tư Gia sửng sốt một lát, nhìn kỹ lại người sở hữu đôi mắt ấy, bỗng thấy Ngô Trăn cười thân thiện với cậu, khiến cậu nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi.

Lúc này, không biết Lục Hinh lấy hoa từ đâu kín đáo đưa cho cậu, đè thấp giọng, nói: "Cậu tặng đi."

Hạ Tư Gia nhìn hết những người trong hậu trường tối om một lượt: "Tặng ai?"

Lục Hinh vốn định tặng Ngô Trăn, lập tức đổi chủ ý: "Tặng thầy Mai đi, cậu biết là ai chưa?"

Đương nhiên Hạ Tư Gia biết vị diễn viên quốc dân Mai Khánh này rồi, cậu ôm hoa tươi bước qua.

Cậu lớn lên ưa nhìn, lúc muốn nịnh ai thì miệng lại như bôi mật, mấy lần khiến thầy Mai cười toét miệng dù mới gặp lần đầu. Nhưng Mai Khánh còn phải tham gia họp báo nên vội vàng tẩy trang, không thể làm gì khác hơn là nhờ người giúp tiễn khách.

Ekip thuê xe buýt đến đây nên hiện tại cả đoàn đang chờ xe ở ngoài nhà hát.

Mưa đã tạnh, gió đêm ẩm ướt thổi bay cuộc trò chuyện, Hạ Tư Gia đút tay trong túi quần, nhìn vô định vào màn đêm mênh mông.

Đột nhiên, cậu cảm giác có ai đó bên cạnh mình.

Hạ Tư Gia quay sang, thấy Ngô Trăn đang đứng ở bên phải của mình nhìn di động, màn hình chiếu sáng gương mặt đối phương, chiếu lên đường nét băng lãnh.

Hai người đứng rất gần, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Ngô Trăn, đồng thời ngửi được mùi hương lạnh như tuyết trong rừng rậm, không giống bất cứ mùi nước hoa nào cậu từng biết.

Cậu tưởng Ngô Trăn lại đây vì có lời muốn nói, nhưng mãi đến khi xe tới, đối phương vẫn không nói một chữ nào.

Đang chuẩn bị lên xe, Ngô Trăn đột nhiên ngăn cậu lại, "Hạ Tư Gia."

Hạ Tư gia quay lại.
  
"Chúng ta sắp hợp tác rồi, thêm WeChat nhé?"

ID WeChat của Ngô Trăn là "Diễn viên Ngô Trăn", đây rõ ràng là tài khoản dành riêng cho công việc. Sau khi quét mã QR, Hạ Tư Gia tùy tiện vẫy tay với Ngô Trăn rồi xếp hàng để lên xe.

Chọn chỗ gần cửa sổ, sau khi Hạ Tư Gia ngồi xuống thì nhìn ra ngoài, thấy Ngô Trăn đang nói gì đó với đạo diễn, đối phương đột nhiên quay đầu sang, cách cửa sổ xe cùng bóng đêm, đối diện với cậu.

"Đang nhìn gì thế?" Lục Hinh hỏi.

"Không có gì." Hạ Tư Gia xoay quay đầu lại, đè thấp vành mũ, nhấn vào avatar WeChat của Ngô Trăn và gửi một bao lì xì cho đối phương.

Bao lì xì trị giá 33 nhân dân tệ, khoảng 515 yên, cái ôm ngày hôm qua chỉ có giá 500 yên.
  
Hạ Tư Gia gõ vào màn hình, để lại một dòng chữ: không cần trả lại tiền thừa.
  
Lúc trở lại khách sạn, Hạ Tư Gia phát hiện ra Ngô Trăn đã gửi một tin nhắn âm thanh, chỉ vỏn vẹn 2 giây. Khi nhấn play, cậu nghe thấy tiếng Ngô Trăn cười, khẽ nói, "Cảm ơn ông chủ Hạ, chúc ngủ ngon."
  
Giọng của Ngô Trăn lạnh lùng, nhưng có thể vì gửi qua WeChat nên đã biến điệu, hoặc có lẽ giọng điệu không phải là lý do duy nhất. Không những không lạnh mà như được ngâm trong rượu vang, hấp dẫn lại dịu dàng.

Hạ Tư Gia không nhắn lại, cậu nhấn vào vòng tròn bạn bè của đối phương và nhìn thấy một bức ảnh được Ngô Trăn tải lên 4 tiếng trước.
  
Trong ảnh chỉ có mình Ngô Trăn, mặc cổ trang, gắn râu dài, chữ hiệu ứng đại ý là chuẩn bị lên sân khấu, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đến tối nay. Tóm lại, cực kỳ trang trọng. Nội dung còn lại đều là quảng cáo của nhãn hàng đại diện, tuyên truyền tác phẩm, quảng cáo giúp bạn bè, rất nhàm chán.
  
Hạ Tư Gia tắt điện thoại rồi vào phòng tắm.

Ngày tiếp theo, Hạ Tư Gia về nước trên chuyến bay buổi trưa, một tuần sau, đội của cậu nói có một thương hiệu cao cấp khu vực Châu A - Thái Bình Dương mời cậu làm đại diện, nhưng dựa trên kịch bản tuyên truyền, tạm thời không công bố ra bên ngoài.

Một ngày cuối tháng 4, mới 5 giờ sáng, Hạ Tư Gia và Lục Hinh đã đến sân bay quốc tế ở thành phố B, họ phải đáp chuyến bay 7 giờ tới thành phố K gần Tây Tạng, sau đó ngồi thêm 4-5 tiếng ô tô đến huyện Tashkurgan(3), bởi vì đoàn phim《 Chơi Cổ 》 đã khởi quay tại trấn Tashkurgan ngày hôm qua.

(3) Tashkurgan: một huyện tự trị thuộc địa khu Kashgar, Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Về mặt hành chính, huyện này được chia thành 1 trấn, 11 hương và 2 trường - theo Wikipedia

Chuyến bay này có cả hạng thương gia và hạng phổ thông nên khó có thể tránh mặt các hành khách khác, Hạ Tư Gia cố ý xếp cuối hàng để lên máy bay, cứ nghĩ mình là người cuối cùng, không ngờ mới ngồi xuống được một lát đã thấy một người đàn ông cao lớn lên đây, đối phương đeo kính râm khẩu trang, Hạ Tư Gia liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Ngô Trăn.

"Anh Ngô, thật là khéo." Lục Hinh ngồi cạnh cửa sổ đứng dậy bắt chuyện.

Ngô Trăn vừa phối hợp với tiếp viên hàng không để cất lý, vừa nói: "Không hẳn là khéo, không phải đến thành phố K chỉ có chuyến này thôi sao?"

Theo phía sau anh là một cô gái trẻ hơi mập, có lẽ là trợ lý, cô bé kia cũng nhận ra Hạ Tư Gia võ trang đầy đủ, hỏi bằng giọng hơi lạnh lẽo: "Anh Hạ cũng đến thành phố K sao?"

Hạ Tư Gia đang buồn ngủ, nghe thấy thế thì nở nụ cười, "Chuyến bay này đến thành phố K, tôi không đến đó lẽ nào nhảy dù giữa đường sao?"

Vừa nói xong thì cánh tay bỗng đau nhói, là Lục Hinh lén véo tay cậu.

"Anh Hạ thật hài hước."

Ngô Trăn nghẹn cười, giới thiệu cô với gương mặt đỏ bừng, cô bé đó là A Thủy, đúng là trợ lý của anh, mới nhận việc chưa được 2 tuần.

Chẳng trách ngây ngô như vậy, Lục Hinh thầm nghĩ, chắc là sắp xếp A Thủy để khảo sát và rèn luyện, cô tính toán một lát, hỏi: "Anh Ngô chỉ dẫn theo một trợ lý thôi à?"

Ngô Trăn đã ngồi xuống, đang điều chỉnh lưng ghế, "Còn một người theo tôi đã lâu nhưng gần đây bị cảm, chỗ tôi đóng phim ở chỗ cao, điều kiện y tế lại không tốt nên tôi để cậu ấy khỏi hẳn rồi tới sau."

Lục Hinh thở phào một cái, Tư Gia mang theo 3 trợ lý cũng không tính là nhiều, còn cô sẽ rời đi sau mấy ngày nữa.

Chẳng mấy chốc, máy bay bắt đầu di chuyển, mang theo vang rền bay thẳng lên trời.

Trong khoang thương gia chỉ có 4 người họ, 3 trợ lý khác của Hạ Tư Gia đều ngồi khoang phổ thông, Lục Hinh vốn hy vọng Hạ Tư Gia có thể vun đắp tình cảm với Ngô Trăn một chút, nhưng sau khi cất cánh thì Ngô Trăn đã bắt đầu đọc sách, còn Hạ Tư Gia thì đã đeo đồ che mắt ngủ bù.

Trên đường, Lục Hinh đi nhà vệ sinh một chuyến, cô vừa đi thì có nữ tiếp viên đẩy xe đẩy tới, Hạ Tư Gia gọi một cốc nước cam, đúng lúc nữ tiếp viên đưa nước cho cậu thì bỗng xóc nảy một cái, hơn nửa cốc nước cam đều đổ lên quần của cậu.

Nữ tiếp viên liên tục xin lỗi, Hạ Tư Gia nhìn chằm chằm vệt nước trên đùi, dù trong lòng thấy phiền nhưng cũng không nổi nóng với người ta.

Lúc này, một cánh tay duỗi ra, cổ tay đeo đồng hồ JL(4), ngón tay thon dài, đang cầm chiếc khăn tay caro màu xám nhạt được gấp gọn gàng.

(4) Đồng hồ JL: Jacques Lemans, thương hiệu đồng hồ và trang sức quốc tế, là một trong những thương hiệu đồng hồ độc lập cuối cùng của Châu Âu, giá từ khoảng 3tr vnd

Hạ Tư Gia theo khăn tay nhìn sang Ngô Trăn, đối phương hơi nghiêng người, mỉm cười nói: "Không cần trả lại."

"Cảm ơn." Hạ Tư Gia nhận lấy khăn, vô tình đụng vào đầu ngón tay Ngô Trăn, có chút lạnh.

Dù sao công dụng của khăn tay cũng có hạn, chỗ quần bị ướt lại hơi khó xử, nữ tiếp viên không tiện hỗ trợ. Sau khi Lục Hinh trở lại liền để Hạ Tư Gia đi thay quần, cậu lại ngại nhà vệ sinh trên máy bay vừa hẹp vừa bẩn kiên nên kiên quyết không chịu, cứ chịu như vậy.

Xuống máy bay, Hạ Tư Gia đến thẳng phòng thay đồ, lúc quay ra thì thấy ai cũng mặt mày ủ rũ, trừ Ngô Trăn, bởi vì đối phương đã đeo kính râm và khẩu trang, không nhìn ra được biểu tình.

"Làm sao vậy?" Cậu thắc mắc.

Lục Hinh thở dài, "Tài xế vừa gọi, nói sáng nay trên núi tuyết rơi dày, đường bị chặn mất rồi."

Muốn đến huyện Tashkurgan phải đi qua núi Chiết Đa, cũng có nghĩa là hôm nay bọn họ không đến được rồi.

Hạ Tư Gia không thể tin được: "Bây giờ đang là tháng 5!"

"Núi Chiết Đa quanh năm tuyết đọng, đừng nói tháng 5, ngay cả tháng 6 cũng có thể có tuyết lớn."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Tài xế đang giúp liên hệ tìm chỗ ở, chúng ta ra ngoài trước đi."

Nhưng mà thành phố K là điểm trung chuyển tới các khu du lịch gần đó, lại gặp đúng kỳ nghỉ dài 1/5, tài xế hỏi mấy khách sạn đều không còn phòng, không thể làm gì khác hơn là vào thành phố rồi tính tiếp.

Trong thành phố chỗ nào cũng thấy du khách, bọn họ tìm suốt nửa tiếng vẫn không có chỗ thích hợp, không may Hạ Tư Gia lại có triệu chứng say độ cao, Lục Hinh không dám kén chọn nữa, đi tìm Ngô Trăn ở trên một xe khác để thương lượng, cuối cùng quyết định ở một homestay.

Homestay chỉ còn lại 2 phòng, một phòng riêng trên gác mái, miễn cưỡng có thể ngủ hai người, một phòng chung 8 người không có nhà vệ sinh.

Đăng ký xong, Lục Hinh đi tới trước mặt Ngô Trăn, thái độ đặc biệt chân thành: "Ngại quá, đêm nay phải phiền anh Ngô để ý Tư Gia một chút rồi."

Ngô Trăn nhếch một bên khóe môi, "Không có gì."

"Vậy tôi dẫn các cô ấy đi cất hành lý trước, Tư Gia xin nhờ anh... À đúng rồi, " Lục Hinh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Các cô ấy đã đưa chìa khóa cho anh rồi chứ?"

Tầm mắt Ngô Trăn chuyển sang Hạ Tư Gia đang ngồi trên vali hành lý bóp trán, dường như cũng hết cách: "Ừm, tôi đã nhận."

Thực Hạ Tư Gia đã uống thuốc rồi, nhưng mà thuốc chống say độ cao nên uống trước 2 tuần là tốt nhất, tối hôm qua cậu mới nhớ tới.

Hiện tại đầu cậu đau đến hoa cả mắt, cả người không còn chút sức lực nào, cũng không quan tâm tới điều kiện đơn sơ của căn phòng, vừa bước vào liền đạp rơi giày chiếm lấy cái giường duy nhất, chưa tới mấy phút thì ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Trong lúc mê man, hình như cậu nghe thấy Ngô Trăn nói gì đó như là "Lấy hành lý", nhưng cậu đã không còn tỉnh táo để nhận biết nữa.

Hạ Tư Gia nhanh chóng ngủ thiếp đi, giãy dụa trong vô số giấc mơ hỗn loạn, lúc tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn mình cậu.

Trên giường có thêm 1 cái gối và 1 cái chăn, có 1 chiếc vali nhỏ ở bên giường, ba cái vali to dựng cạnh tường, 2 cái trong đó là của Hạ Tư Gia.

"Tinh -- "

WeChat vang lên tiếng thông báo, Hạ Tư Gia lấy di động tới, là một người bạn hỏi cậu có muốn đến quán bar hay không.

【 Rìu não nhỏ (5)】 Ở đâu?

【 Triệu Phi ca 】 Quán Thuần Sắc hôm trước, Tiểu Tư Gia tới không?

【 Rìu não nhỏ】 Anh tới đón tôi.

【 Triệu Phi ca 】Ok, gửi định vị cho tôi.

Hạ Tư Gia nhịn cười gửi định vị đi.

【 Triệu Phi ca 】...

【 Triệu Phi ca 】 Đậu! Cậu đến chỗ đó làm gì thế? Đóng móng ngựa à?

(5) Rìu não nhỏ: 小脑斧/Xiǎonǎo fǔ/, đồng âm với Tiểu lão hổ 小老虎 /Xiǎo lǎohǔ/ , ý nói dễ thương

Hạ Tư Gia lười giải thích, đơn giản nhấn video call.

Vì vậy, lúc Ngô Trăn xách theo hộp đồ ăn mở cửa ra, liền nghe thấy một giọng nói thô lỗ truyền ra từ trong phòng: "Thằng anh đần của cậu giới thiệu tài nguyên nát gì đây, xứng với cái danh của hắn không hả? Mau, báo tên vai chính ra, anh đây mua thuỷ quân giúp cậu nổi bật."

Tác giả có điều muốn nói:

Sửa chút xíu không ảnh hưởng đến cốt truyện. (Đậu: nửa chương gần 2000 chữ đó bác)
-------

Hôm nay ở cùng phòng, ngày mai cùng giường, tốc độ của chúng tôi cực nhanh ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net