Chương 5 Diễn đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by tytydauphu on wattpad

Vào đoàn nhờ đầu tư, không sai.

Công ty của Hạ Tư Gia là 1 trong 6 nhà đầu tư lớn của 《 Chơi Cổ 》.

Vào đoàn nhờ quan hệ, cũng không sai.

Hạ Tư Gia được đích thân Ngô Trăn đề cử.

Nhưng, cũng hơi quá thực tế rồi.

Dư Phong bỗng nghĩ đến cuốn tiểu thuyết trinh thám từng thuê hồi trẻ, người nào đó đã khoanh tròn tên một nhân vật ở trang 3, còn ghi chú "Đây là hung thủ" bằng bút màu ở bên cạnh.

Tuy hai việc không liên quan đến nhau, nhưng lại mang đến cho ông cùng một cú sốc và cảm giác bực bội, có lẽ còn có một chút phẫn nộ.

Lông mày của Dư Phong nhíu chặt, sau một lúc lâu mới nói: "Đúng là có những nguyên nhân đó, nhưng còn những người khác cũng có bối cảnh như cậu, sở dĩ tôi chọn cậu là bởi vì cậu có tổng hợp những điều kiện phù hợp với nhân vật nhất."

Hạ Tư Gia ngẩn người, cậu thực sự giống với người mắc bệnh tự kỷ sao?

"Nhân vật Kim Tiểu Hàn cần phải khiến người xem sinh ra cảm giác thương tiếc, cho nên cậu ta phải tinh tế, mảnh khảnh, yếu ớt, đây cũng là nguyên nhân tôi yêu cầu cậu giảm 5kg."

Dư Phong ý vị sâu xa mà nhìn vào mắt Hạ Tư Gia, chuyển đề tài: "Dù chúng ta mỹ hóa bệnh tự kỷ, tương tự với hội chứng Asberg(1) ở phương diện nào đó, nhưng chung quy nó vẫn là một loại bệnh."

(1) Hội chứng Asberg: là một dạng hội chứng bệnh rối loạn phát triển. Những người có hội chứng Asperger này sẽ gặp bất lợi trong cuộc sống chủ yếu do kỹ năng giao tiếp kém đặc biệt là ngôn ngữ cơ thể. Một số trẻ em bị mắc hội chứng Asperger lại có tư duy tốt, có khả năng vượt trội so với các trẻ em bình thường.

"Dựa theo thiết lập nhân vật, Kim Tiểu Hàn có trí lực rất thấp, gặp chướng ngại giao tiếp, hơn nữa còn cáu kỉnh dễ giận, tất cả những điều này đòi hỏi cường điệu ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm gương mặt."

"Tôi đã xem cậu diễn, thứ cho tôi nói thẳng, kỹ thuật diễn rất non, nhưng cậu dám giải phóng bản chất, diễn không che đậy."

Hạ Tư Gia hiểu, ý của Dư Phong là cậu có gương mặt tinh xảo, diễn xuất cởi mở.

"Cậu có lợi thế của mình, nhưng nếu không đáp ứng được yêu cầu của tôi, kể cả công ty của cậu đầu tư nhiều hơn, có nhiều người nói giúp hơn, tôi vẫn sẽ thay thế cậu."

Gương mặt Dư Phong vốn mang vẻ nghiêm túc, lúc này còn trầm xuống nên càng áp lực hơn, "Trong vòng 3 ngày, với điều kiện tiến độ quay phim không bị chậm, không cần biết cậu dùng cách gì, giảm 1kg cho tôi!"

Hạ Tư Gia sợ ngây người, 1kg mà cũng nhìn ra được? Cậu biết Dư Phong không nói đùa, đối phương đúng là đã từng thay diễn viên giữa chừng, lúc ấy diễn viên chính đã quay được một nửa, các nhà đầu tư đều phản đối đổi người, Dư Phong vẫn giữ thái độ kiên quyết, cuối cùng được như mong muốn.

Thấy Hạ Tư Gia không lên tiếng, Dư Phong nghĩ nên giúp cậu bình tĩnh lại, mỉm cười hòa khí: "Cậu cũng không cần quá áp lực, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành nhân vật, dù gì đổi người cũng rất rắc rối."

Hạ Tư Gia cứ có cảm giác nụ cười của Dư Phong giống như nhân vật phản diện đã thực hiện được âm mưu, dừng một lát đáp: "Được."

Lúc sắp kết thúc cuộc trò chuyện, Dư Phong ném ra vấn đề cuối cùng, "Cậu nghĩ anh trai có ý nghĩ như thế nào trong lòng Kim Tiểu Hàn?"

"Người thân?"

"Là chỗ dựa duy nhất."

Dư Phong dẫn dắt: "Chỉ số thông minh của cậu ấy chỉ ở mức 4-5 tuổi, cậu có thể liên tưởng tới mình hồi còn nhỏ ỷ lại vào cha mẹ, dù cậu vẫn còn ngây thơ chưa biết gì, nhưng tiềm thức lại biết, bọn họ yêu cậu, vĩnh viễn sẽ không làm cậu tổn thương."

Biểu cảm của Hạ Tư Gia thay đổi, mắt rũ xuống, "Tôi hiểu."

Có thần chú thay đổi góc độ, Hạ Tư Gia đã nghiêm túc hơn, không phải sợ bị thay, mà là cảm thấy mất mặt.

Buổi chiều, cậu an phận ở trong phòng đọc kịch bản, khi bắt đầu quay hoàn toàn tự tin, nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Ngoại cảnh của《 Chơi Cổ 》 tập trung chủ yếu ở làng Galo và thành phố C, vai chính Kim Lập Hạ là dân quê, trong nhà chỉ có mẹ và một em trai mắc bệnh tự kỷ. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1998, hắn trở thành sinh viên đại học duy nhất trong làng, có thể lên thành phố để học.

Cùng ngày nhận tin báo đỗ, lần đầu tiên Kim Lập Hạ được thấy thành phố lớn phồn hoa, cũng lần đầu tiên ý thức được chênh lệch giữa người với người.

Hắn cố gắng học tập, làm thêm, hy vọng thay đổi vị trí của bản thân bằng nỗ lực, nhưng vào kỳ 1 năm 3, mẹ của hắn bị ung thư, mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm và Kim Tiểu Hàn không thể tự sinh tồn lên thành phố.

Để kiếm tiền trả phí phẫu thuật cho mẹ, Kim Lập Hạ nhờ vận may run rủi đã học được mua bán đồ cổ, đáng tiếc cuộc phẫu thuật vẫn thất bại.

Tiễn mẹ xong, Kim Lập Hạ gánh trên vai món nợ khổng lồ cùng người em trai cần hắn chăm sóc cả đời, hắn tạm nghỉ học để tập trung kiếm tiền, vô tình phát hiện ra các văn vật giả kiếm được lợi nhuận lớn, bắt đầu bí quá hoá liều.

Trong lúc chế tác văn vật giả, Kim Lập Hạ chú ý tới em trai có thiên phú mỹ thuật kinh người, đối phương có thể bắt chước hoàn mỹ kỹ thuật tạo hình, tráng men và vẽ hoa văn gốm 3 màu đời Đường.

Hai anh em chung sức, phá từng cửa ải khó khăn, tạo ra văn vật giả, đã lừa được vô số đôi mắt chuyên gia, thậm chí còn được mấy bảo tàng thu mua sau khi bán ra thị trường.

Năm 2005, một doanh nhân giàu có người Trung Quốc đã chi 3 triệu bảng Anh mua một chiếc bình đầu phượng gốm 3 màu đời Đường và quyên tặng cho viện bảo tàng thành phố, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình vận chuyển làm cho bình đầu phượng bị thiệt hại.

Trong quá trình viện bảo tàng thành lập đội ngũ chuyên gia tiến hành sửa chữa, phát hiện ra bình đầu phượng đó là đồ giả, dẫn tới vụ lừa đảo văn vật lớn nhất kể từ khi thành lập đất nước tới nay.

Vụ án này làm kinh động quan chức cấp cao, bên trên hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt, Kim Lập Hạ nhạy bén nhận ra bất thường, sau khi lừa được cảnh sát kiểm tra, mang theo Kim Tiểu Hàn trốn về quê.

Cảnh quay đêm nay chính là màn anh em họ Kim vừa trốn về làng.

Bởi vì đi mấy ngày liền nên Kim Tiểu Hàn đã rất mệt, không chịu tiến thêm dù chỉ một bước.

Kim Lập Hạ cũng đã sức cùng lực kiệt, chịu áp lực quá lớn, trong cơn tức giận đã vứt Kim Tiểu Hàn ở ven đường, vừa quay đầu lại đã hối hận, trở lại kéo Kim Tiểu Hàn đi, nhưng lại bị đối phương tay đấm chân đá.

Hạ Tư Gia chưa từng quay cảnh nào cần vận động tay chân kịch liệt như thế cả, cậu cứ ngỡ rằng mình đã diễn giống như thật, nhưng Dư Phong vẫn không hài lòng, nói cảm xúc và động tác không đủ chân thật. Dù Ngô Trăn bảo cậu đánh thật nhưng Hạ Tư Gia luôn thu lực lại mỗi khi ra tay, đây hoàn toàn là phản ứng bản năng.

Quay liên tục khoảng 10 lần, Hạ Tư Gia đã ra đầy mồ hôi, cũng đã bổ trang 2-3 lượt.

Dư Phong bảo cậu nghỉ ngơi một lát, gọi Ngô Trăn tới. Hai người thấp giọng nói gì đó, Hạ Tư Gia thấy Ngô Trăn cau mày, rồi gật gật đầu. Cậu cho rằng đạo diễn chỉ thị Ngô Trăn làm gì đó, nhưng khi bắt đầu quay lại lần nữa, Ngô Trăn vẫn chưa nói gì, cách diễn cũng không thay đổi nhiều.

Lại quay thêm 4 lần, trạng thái tinh thần của Hạ Tư Gia càng ngày càng kém, thể lực cũng tiêu hao quá nhiều. Trong khoảnh khắc mất tập trung, cậu vô ý tát vào mặt Ngô Trăn, chỉ nghe thấy "Bốp" một cái, dấu tay hồng hồng dần trở nên rõ ràng dưới ánh đèn, Hạ Tư Gia lập tức ngây ngẩn cả người.

Sau mấy giây im lặng, đạo diễn hô cut.

"Tôi không ——"

"Vì sao không diễn tiếp?"

Ngô Trăn đánh gãy lời xin lỗi của Hạ Tư Gia, giống nói lạnh lùng chưa từng thấy:

"Người bị đánh là tôi, tôi còn không dừng lại, Vì sao cậu lại dừng? Từ 9 giờ đến bây giờ đã quay 18 lần, đạo diễn Dư đích thân giảng giải, tôi cũng cố hết sức giúp cậu diễn, nhưng cậu vẫn không bắt được cảm xúc."

"Hạ Tư Gia, cậu đang lãng phí thời gian của mọi người, lãng phí tài nguyên của đoàn phim."

Hạ Tư Gia quả thực bị nói cho bối rối, trừ cậu ra, những người ở phim trường đều sốc vì sự bùng nổ bất ngờ của Ngô Trăn. Trong ấn tượng của họ, Ngô Trăn luôn thừa mà đường lui cho người khác, cho dù có ý kiến về người hoặc sự kiện nào đó cũng sẽ không công khai nổi giận.

Nhưng hiện tại Ngô Trăn lại chỉ trích Hạ Tư Gia ngay trước ống kính......

Trước những ánh mắt đang nhìn chằm chằm, Ngô Trăn tiến lên phía trước một bước, tới gần Hạ Tư Gia, ở khoảng cách thật gần, nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy: "Anh cậu bảo tôi đề cử cậu, nhưng có vẻ cậu không cần cơ hội này."

"Nếu cậu không muốn diễn thì có thể dừng lại để ngăn tổn thất, thật ra đạo diễn Dư đã có người để thay rồi, hiện giờ cũng đang ở phim trường."

Anh nhìn Hạ Tư Gia, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường và chế giễu, "Tôi nghĩ người mới sẽ không biểu hiện tệ như cậu."

"Mẹ kiếp!"

Hạ Tư Gia đột nhiên đẩy Ngô Trăn ra, trong mắt hừng hực lửa giận: "Ai bảo anh đề cử thì đi mà tìm người đó! Anh nghĩ tôi tình nguyện tới chỗ chim không thèm ỉa này chắc?"

Tiếng rống của cậu đánh thức những người xung quanh, thấy Hạ Tư Gia đã nắm lấy cổ áo Ngô Trăn, Lục Hinh lòng nóng như lửa đốt chạy lên, cùng mấy nhân viên tách hai người ra.

Nhưng Hạ Tư Gia không chịu phối hợp, chỉ muốn nói lý lẽ với Ngô Trăn, trong lúc giãy giụa vô tình đập khuỷu tay vào Lục Hinh, người sau đến xuýt xoa, Hạ Tư Gia nghe thấy thế thì dừng lại, biểu tình khó coi ngừng tay.

Phát sinh chuyện ngoài ý muốn nhưng Dư Phong không nổi giận, chỉ bảo Hạ Tư Gia và Ngô Trăn đi nghỉ ngơi.

Lục Hinh kéo Hạ Tư Gia tới một góc, mấy trợ lý vội vàng khoác áo đưa nước, nhiệt độ buổi tối rất thấp, nhưng cả người Hạ Tư Gia hiện giờ như bốc hỏa, dịch người đi không để ý tới ai.

Nhóm trợ lý không biết phải làm sao, nhưng cũng không sợ hãi, các cô đã theo Hạ Tư Gia ít nhất 1 năm, biết rõ cậu nổi giận nhưng không mắng người bên cạnh, vì thế đều đứng im lặng một bên, trong mắt chất chứa lo lắng.

"Sao bỗng nhiên lại cãi nhau?" Lục Hinh hỏi nhẹ nhàng.

"Ai biết hắn ta phát bệnh gì, đúng là đồ điên!" Hốc mắt Hạ Tư Gia ửng đỏ, có vẻ tủi thân, nhưng cậu chắc chắn đang giận.

Lục Hinh hơi đau lòng, tuy rằng cô là quản lý của Hạ Tư Gia, lại chê cậu là "Kẻ gây rắc rối", nhưng trong bao nhiêu nghệ sĩ cô từng dẫn dắt, thân thiết nhất là Hạ Tư Gia, trong lòng cô vẫn luôn xem Hạ Tư Gia như em trai của mình.

Cô quay đầu nhìn về phía Ngô Trăn, đối phương quay lưng về phía cô, cách xa đám đông, đứng một mình trong màn đêm.

Mặc dù biết không nên xử lý theo cảm tính, nhưng Lục Hinh vẫn có một chút bất mãn với Ngô Trăn vào lúc này, trong lúc cô nhẹ giọng an ủi Hạ Tư Gia, Dư Phong đã đi tới.

"Tư Gia chưa hạ hỏa sao?" Dư Phong vỗ vỗ lưng Hạ Tư Gia.

Hạ Tư Gia đã nổi nóng thì không cho bất kỳ ai mặt mũi, sầm mặt không nói lời nào, nhưng Dư Phong không ngại.

"Có phải cậu cảm thấy Ngô Trăn rất đáng ghét không?

Hạ Tư Gia hơi nâng mắt lên.

"Có muốn đánh cậu ta không?"

"......"

Dưới sự khuyên bảo không khác gì kích động của Dư Phong, Hạ Tư Gia trở lại trước ống kính lần nữa.

Vết tay trên mặt Ngô Trăn đã được lớp trang điểm che đi, cũng xóa sạch chút áy náy hiếm hoi còn sót lại của Hạ Tư Gia.

Khi clapboard vỗ xuống, Ngô Trăn lôi kéo Hạ Tư Gia đi trên đường đất đầy ổ gà như lúc trước, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự kháng cự của đối phương, ngay cả lực cản cũng lớn hơn rất nhiều.

Bước chân của Ngô Trăn càng lúc càng nhanh, dùng lực lớn nhất kéo người phía sau đi, đáy mắt đang nổi bão. 7-8 ngày chạy trốn trong lo sợ đã làm thể xác và tinh thần của hắn quá mệt mỏi. Vì che giấu hành tung, hắn không dám tự lái xe, không dám ngồi máy bay tàu hỏa, chỉ có thể đi nhờ xe, liên tục thay đổi phương tiện di chuyển.

Hắn phải loại bỏ tất cả rủi ro, tuyệt đối không để bị bắt.

Kim Lập Hạ không sợ ngồi tù, chỉ sợ em trai không có ai chăm sóc, đó là người thân duy nhất của hắn, là lương tâm, bộ rễ và cũng là vảy ngược của hắn.

Nhưng Kim Tiểu Hàn vĩnh viễn không thể hiểu được hắn.

Sau khi về đến quê an toàn, trước hành động vô tri tùy hứng của Kim Tiểu Hàn, sợi dây lý trí cố gắng duy trì của Kim Lập Hạ đã đứt đoạn, hắn đột nhiên dừng bước, đột nhiên buông tay.

Kim Tiểu Hàn ngã đập mông xuống đất theo quán tính.

Trái tim Kim Lập Hạ như bị đâm một nhát, nhưng so với sự giận dữ trong lòng, chuyện này không là gì cả. Hắn quay đầu bước đi, lần đầu tiên trong đời vứt bỏ em trai, nhưng đi chưa được bao xa thì đã bị đánh vào đầu.

Nắm bùn nát tan, thế nhưng Kim Lập Hạ lại bình tĩnh lại một cách kỳ diệu —— Kim Tiểu Hàn không giống người bình thường, có lẽ 20 tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao hắn lại trông mong một đứa trẻ hiểu cho nỗi khổ của mình chứ.

Hối hận dần dần sinh sôi, Kim Lập Hạ xoay người, thấy Kim Tiểu Hàn còn ngồi dưới đất, vội chạy về nắm chặt cánh tay đối phương.

Quyền cước rơi như mưa trên người hắn, dù tâm trí Kim Tiểu Hàn không được đầy đủ nhưng thể lực lại là của người trưởng thành. Kim Lập Hạ không tránh mà dùng sức ôm chặt em trai, cứng rắn giam người vào trong ngực.

"Cut, OK!"

Hạ Tư Gia nghe thấy tiếng Dư Phong, tầm mắt chuyển tới chỗ máy theo dõi, thấy đạo diễn dựng ngón cái với bọn họ.

Dư Phong thật sự hài lòng, thực tế, cú ngã của Hạ Tư Gia và nắm bùn ném vào Ngô Trăn đều không có trong kịch bản, nhưng tình huống ngẫu nhiên đó đã giúp cảnh diễn càng trọn vẹn, cũng càng phù hợp với logic của hành vi hơn.

Suy xét đến góc quay, còn cần diễn lại mấy lần nữa, Dư Phong nói: "Diễn viên nghỉ ngơi một lát đi, tổ hình ảnh điều chỉnh máy quay, đổi góc quay giữa."

Chờ cảnh diễn được quay hoàn chỉnh, Dư Phong xem lại qua máy theo dõi, gọi Hạ Tư Gia tới.

Lúc ấy Ngô Trăn đàn đứng bên cạnh đạo diễn, lẳng lặng nhìn Hạ Tư Gia, nhưng người sau không thèm liếc lấy một cái, vòng qua anh đứng ở phía bên kia.

"Cậu đến xem đi." Dư Phong dịch người nhường chỗ.

Hạ Tư Gia cúi người xuống, nhìn màn hình chuyên chú, kể cả cậu thiếu kinh nghiệm vẫn có thể nhìn ra đoạn phim này cậu diễn rất sinh động, diễn với ảnh đế Ngô Trăn cũng không bị lu mờ quá rõ.

"Thế nào?" Dư Phong hỏi.

Hạ Tư Gia rụt rè cười, "Khá tốt."

Tốt thì tốt đấy, nhưng không giống cậu.

Hạ Tư Gia nhớ Ngô Trăn từng nói, Dư Phong sẽ làm suy yếu khí chất của diễn viên trong lúc quay, biến người đó thành đạo cụ.

Cậu liếc mắt nhìn Ngô Trăn một cái, người sau đáp lại ánh mắt của cậu, khẽ mỉm cười.

"Tư Gia đừng trách cậu Ngô, là tôi dặn cậu ấy tìm cơ hội gây gổ với cậu." Dư Phong chú ý tới ánh mắt đối đầu của hai người, đột nhiên nói.

Hạ Tư Gia ngẩn ra, đầy mặt viết không tin.

"Cậu có biết vì sao tôi lại sắp xếp quay cảnh này đầu tiên không?"

Vấn đề này không khó đáp, rất nhiều đạo diễn đều đưa cảnh diễn có cảm xúc mạnh mẽ hoặc thân mật lên mở màn, Hạ Tư Gia ở trong giới đã hơn 1 năm, cũng từng nghe nói: "Chú muốn đẩy nhanh sự ăn ý giữa các diễn viên thông qua rèn luyện tay chân phải không?"

"Đúng vậy, lúc đầu tiến triển không thuận lợi là bởi vì hai cậu thiếu sự tín nhiệm và độ ăn ý."

Dư Phong nói: "Ngô Trăn có kinh nghiệm phong phú, cảnh này không ảnh hưởng nhiều tới cậu ấy, nhưng cậu thì lo lắng quá nhiều, lo đánh mạnh sẽ để lại vết hoặc xảy ra chuyện gì đó. Thật ra dù cậu đánh thật, Ngô Trăn vẫn có đủ kỹ xảo để tránh, hơn nữa còn lừa được máy quay."

"Tóm lại, suy nghĩ quá nhiều sẽ phản chiếu lên màn diễn, ảnh hưởng tới hiệu quả cuối cùng, hiện tại cãi nhau xong không phải đã thả lỏng hơn nhiều sao?"

Dư Phong giải thích xong, thuận miệng cảm thán: "Nếu không phải không có cách nào khác, tôi cũng không để cậu Ngô làm người ác."

Hạ Tư Gia cẩn thận nhớ lại, hình như trong lúc quay cậu thật sự không thể đánh trúng Ngô Trăn, chẳng lẽ cái tát kia là đối phương cố ý?

Cậu nhìn Ngô Trăn đầy nghi ngờ, đối phương bỗng nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi nói hơi quá đáng."

Hạ Tư Gia nhớ tới những lời chỉ trích của Ngô Trăn, trong lòng vẫn không thoải mái, chưa chắc trong đó không có lời nào là thật.

"Tuy Hạ Cẩn nhờ tôi, nhưng tôi đề cử cậu hoàn toàn là vì cậu phù hợp với nhân vật trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa," Ngô Trăn cười nói: "Là một khán giả của cậu Hạ, tôi rất mong chờ được hợp tác với cậu."

Hạ Tư Gia hơi lúng túng trước lời nói tốt của Ngô Trăn, không quá thoải mái, nói: "Thôi, tôi cũng đã không cẩn thận tát anh, không sao chứ?"

"Không sao, cậu cũng không dùng sức mấy, hơn nữa là do tôi cố ý tiến lên."

Quả nhiên.

"Anh cũng chuyên nghiệp thật đấy." Hạ Tư Gia nhịn không được châm chọc, hơi bực bội, "Chẳng lẽ ngoài cãi nhau thì không còn cách ôn hòa nào sao?"

"Có chứ, đạo diễn Dư có nói nhưng không dùng được."

"Cách gì?"

"Cậu thật sự không biết?"

Hạ Tư Gia lắc đầu.

Khóe môi Ngô Trăn giương lên thành vòng cung, chậm rãi phun ra hai chữ: "Ước pháo(tình 1 đêm)."

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Gia sẽ từ từ trưởng thành.

Kịch bản chuyển thể dựa trên tin tức có thật, nhân vật trong tin tức đó hiện giờ là chuyên gia văn vật rất nổi tiếng.

ps. Lúc trước xem 1 gameshow, đạo diễn Lý Thiếu Hồng nói cãi nhau có thể tăng tiến tình cảm, giúp diễn viên thả lỏng. Trong《 Yêu miêu truyện 》, Trần Khải Ca muốn 2 nam chính tăng tiến tình cảm nên đã sắp xếp cho họ cùng ăn cùng ở, còn để Hoàng Xuân dạy Shōta Sometani tiếng Trung.

Còn ước pháo gì kia, vẫn có rất nhiều cặp vợ chồng trong show, nhưng các đạo diễn đứng đắn sẽ không yêu cầu như vậy.

——

Sửa lần nữa, hộp bản thảo bị đặt sai thời gian, bị đưa lên sớm hơm, đổi thành 8h sáng mỗi ngày đi, moah moah!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net