Chương 4 Tôi là khán giả của cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by tytydauphu on wattpad

Gần 5 giờ, cuối cùng chiếc xe cũng qua được núi. Khi đến huyện Tashkurgan thì trời đã tối.

Vì phải mất hơn 1 giờ lái xe từ thị trấn đến chỗ đoàn phim ở thôn Galo* trong điều kiện đường xá lạc hậu, họ quyết định ở lại trấn Tashkurgan một đêm cho an toàn.

* Tên thôn không chắc chắn nha, mình tra địa lí Tashkurgan, search raw rồi nhưng không có tên quốc tế nên để tạm QT vậy

Trấn không lớn, chỉ có vài khách sạn, nhưng may là ít khách du lịch nên Hạ Tư Gia ở một mình một phòng lớn.

Sau khi ngồi trong xe cả một ngày, cậu cảm thấy lưng muốn gãy đến nơi rồi, ăn qua bữa tối rồi về phòng luôn. Ngủ một giấc đến sáng hôm sau, cậu gặp Ngô Trăn khi đi xuống cầu thang, anh gật đầu với cậu một cái coi như chào hỏi, hai người trầm mặc bước đến nhà ăn.

Khi đến gần khu vườn, Hạ Tư Gia đột nhiên dừng lại, ngước lên nhìn trời.

Lúc này vẫn chưa tới 7 giờ, nhiều ngôi sao còn chưa biến mất, bầu trời sáng trắng, cảm giác chỉ cần đưa tay là chạm tới những vì sao.

"Đẹp không?" Ngô Trăn cũng dừng lại, hỏi cậu.

"Ừm."

"So với thảo nguyên Ulaanbaatar thì sao?"

* Ulaanbaatar: nghĩa là "dũng sĩ Đỏ", là thủ đô và cũng là thành phố lớn nhất của Mông Cổ - wikipedia

Bộ phim võ hiệp ra mắt của Hạ Tư Gia quay chủ yếu ở Ulaanbaatar, cậu nhíu mày, không chắc chắn lắm, đoán: "Anh đã xem phim tôi đóng?"

"Tỉ lệ người xem rất cao, tôi xem thì có gì lạ sao?"

"Tôi nghĩ anh không xem thể loại đó."

Cho dù Ngô Trăn biết cậu đóng vai "Phó Lâm Lam" thì chắc là cũng chỉ biết mỗi cái tên mà thôi. Trong suy nghĩ của Hạ Tư Gia, Ngô Trăn sẽ thích mấy thể loại tối nghĩa, hại não, sâu sắc chứ không phải loại giải trí mì ăn liền.

"Còn tùy vào người diễn." Ngô Trăn đút tay vào túi áo, tiếp tục đi lên phía trước.

Hạ Tư Gia ngẩn người, đuổi theo, "Ý anh là gì?"

Ngô Trăn trêu ghẹo: "Chẳng lẽ cậu Hạ không biết, cậu rất có duyên với khán giả sao?"

Hạ Tư Gia đắc ý trong lòng, trên mặt nở nụ cười nhẹ, "Tôi biết."

"Duyên với khán giả" là một điều rất vi diệu, không cần anh có kỹ năng diễn xuất tốt ra sao, chỉ cần có gương mặt khán giả yêu thích là được. Mà Hạ Tư Gia lại sở hữu gương mặt như vậy, bất kể là học sinh tiểu học ngây thơ đáng yêu hay các bà nội trợ đều rất khó từ chối cậu.

Hạ Tư Gia nở nụ cười tự hào, nói một cách tự mãn: "Họ gọi tôi là khuôn mặt mối tình đầu."

"Tôi cũng là khán giả của cậu."

Đây là câu dễ nghe nhất của Ngô Trăn trong ấn tượng của Hạ Tư Gia, nhìn đối phương cũng vừa mắt hơn một chút, cậu còn chủ động ngồi cùng bàn với Ngô Trăn lúc đến nhà ăn.

Bữa sáng tại khách sạn rất đơn giản, mùi vị cũng ở mức trung bình, Hạ Tư Gia đang ăn cháo thì nghe thấy Ngô Trăn hỏi: "Cậu thật sự cảm thấy Đồng Tam Dân thích hợp lấy ảnh đế hơn tôi à?"

"Khục, khụ khụ —— "

Hạ Tư Gia vội lấy giấy ăn lau miệng, hơi khó theo kịp suy nghĩ của Ngô Trăn, sao không đệm bước nào đã lôi chuyện cũ ra ngay vậy?

Đồng Tam Dân là ứng cử viên cạnh tranh ngôi vị ảnh đế với Ngô Trăn, cũng chính là vị vua không ngai trong miệng Hạ Tư Gia.

Nhưng cậu cũng không chột dạ, hùng hồn đáp: "Đâu chỉ có tôi cảm thấy thế, rất nhiều người đều nói Đồng Tam Dân diễn vai nào ra vai đấy, anh thì diễn vai nào cũng có bóng dáng của mình."

Hạ Tư Gia thật sự không nói điêu, dù Ngô Trăn đã giành được nhiều giải thưởng nhưng vẫn bị chê bai, lời phê bình "Diễn vai nào cũng như chính mình" là được thấy nhiều nhất.

"Thực ra cũng đúng."

Ngô Trăn nhàn nhạt nói, có vẻ thờ ơ với nhận xét của Hạ Tư Gia, "Người ta nói điện ảnh là nghệ thuật của đạo diễn, diễn viên chỉ là công cụ, nhưng không phải tất cả diễn viên đều sẵn sàng trở thành công cụ."

"Kỹ năng diễn xuất của thầy Đồng nguyên sơ chân thật, chưa bao giờ giành mất sự chú ý của khán giả đối với nội dung bộ phim, cho nên rất nhiều người chỉ nhớ nhân vật của ông ấy chứ không nhớ ông ấy là ai."

"Ngược lại, tự phát triển nhân vật nhiều hơn khiến khán giả không chỉ nhớ nhân vật mà còn có thể nhớ chính bản thân diễn viên đó."

Hạ Tư Gia suy tư.

"Đương nhiên, còn có một kiểu diễn viên mà khán giả chỉ nhớ diễn viên chứ không nhớ nhân vật người đó diễn. Kiểu như vậy chỉ có thể gọi là ngôi sao, không thể gọi là diễn viên." Ngô Trăn nhìn cậu chăm chú, dẫn dắt hỏi: "Cậu thích kiểu nào?"

Hạ Tư Gia đáp không hề nghĩ ngợi, "Kiểu như anh."

Ngô Trăn nở nụ cười hàm súc, "Cho nên ảnh đế là tôi chứ không phải người khác."

Bây giờ Hạ Tư Gia mới hiểu, không phải Ngô Trăn lôi chuyện cũ ra tính mà là phản bác lời của cậu. Đối phương nhìn như phân tích bằng lý trí, nhưng thực ra đang tỏ thái độ cứng rắn: Tôi xứng với danh ảnh đế.

Cậu khẽ mỉm cười, nói đùa, "Anh Ngô rất để ý nha."

"Không hề."

Ngô Trăn cắt trứng chiên làm đôi, đẩy một nửa ra, nói:

"Là chia sẻ kinh nghiệm. Tôi luôn nghĩ rằng diễn viên không thể dễ dàng từ bỏ những gì thuộc về bản chất của họ, cậu Hạ trời sinh đã khiến người khác chú ý trước ống kính, đạo diễn Dư nhất định sẽ cố gắng giảm bớt ánh sáng của cậu, biến cậu thành công cụ trong tác phẩm của ông ta."

Đạo diễn Dư, tên đầy đủ là Dư Phong, năm nay 40, đã mấy lần giành giải đạo diễn hay nhất. Nhưng từ trước đến giờ chỉ quay phim điện ảnh, 《 Chơi Cổ 》 là bộ phim thương mại đầu tiên ông ta làm đạo diễn.

Phim mà Dư Phong làm có chất lượng rất tốt, nhưng chưa bao giờ nâng ai lên ảnh đế ảnh hậu, các diễn viên không có cảm giác hiện diện trong tác phẩm của ông.

Hạ Tư Gia từng nghe Lục Hinh nói, Dư Phong rất phản cảm với "Lưu lượng", nếu như không phải rơi vào thời kỳ thương mại hóa, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước tư bản.

"Tại sao lại nói với tôi chuyện này?" Hạ Tư Gia biết Ngô Trăn đang dạy mình.

Ngô Trăn mỉm cười, "Bởi vì cậu là em trai tôi."

Trong phim, vai diễn của Hạ Tư Gia và Ngô Trăn đúng là hai anh em.

8 giờ, mọi người đúng giờ xuất phát, qua cả chặng đường xóc nảy đến thôn Galo.

Phó đạo diễn và trưởng thôn đã dẫn mấy người chờ ở cửa thôn, bởi vì trong thôn đều là đường đất nên bọn họ đã tri kỷ chuẩn bị xe bò.

Hạ Tư Gia ngồi ở đầu xe bò, mặc dù hơi lắc lư nhưng còn hơn chết ngộp trong ô tô.

"Lâu lắm rồi không ngồi xe bò ..."

Mai Khánh đi cùng xe cảm thán, người lớn tuổi thường thích nhớ chuyện xưa, ông kể lại chuyện viện trợ Tây Tạng cùng những sự kiện đặc biệt xảy ra năm đó.

"Hồi đó khổ lắm, đóng phim khổ, làm gì cũng khổ."

Tuy trong miệng Mai Khánh nói khổ, nhưng gương mặt lại mỉm cười:

"Bây giờ điều kiện tốt hơn nhiều, đoạn đường ngắn như vậy còn có xe bò tới đón. Các cậu còn trẻ đường tương lai còn rộng, không thích đóng phim thì có thể tham gia chương trình giải trí, ra nước ngoài đi thảm đỏ, chỉ cần có đề tài để nói, thế nào cũng nổi tiếng."

"Nếu thật sự muốn phát triển theo con đường diễn viên thì phải đặt nền móng ở tác phẩm."

Hạ Tư Gia lắng nghe rất nghiêm túc. Cậu thích những câu chuyện của Mai Khánh.

"Chú nói đúng, tác phẩm mới là gốc rễ." Lục Hinh lập tức cổ vũ.

"Ha ha, già rồi nên dông dài, thấy thanh niên là không nhịn được thuyết giáo, mong mọi người không chê tôi phiền."

"Không đâu ạ, cháu còn mong chú dạy Tư Gia nhiều hơn nữa." Lục Hinh cười thật tươi, liếc qua Ngô Trăn, bổ sung: "Anh Ngô cũng vậy."

Bỗng nhiên, xe bò lắc thật mạnh, Hạ Tư Gia ngồi không vững nên nhào lên phía trước, may được Ngô Trăn đỡ lấy, người sau khẽ nhếch môi: "Không cần bái sư ngay đâu."

Hạ Tư Gia: "..."

Xe bò đi rất chậm, gần 20 phút sau mới tới phim trường.

Đạo diễn Dư Phong đang chỉ đạo diễn xuất cho hai người diễn viên, thấy mấy ngôi sao hàng đầu tới thì vội vàng cười bắt chuyện.

Sau khi hàn huyên một lát, Dư Phong nói: "Mọi người đi đường vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi. Ngô Trăn và Tư Gia chú ý điều chỉnh trạng thái, đêm nay có cảnh quay."

Đáng lẽ không phải quay đêm, nhưng bọn họ đến trễ 1 ngày rưỡi, tính đi tính lại không thể làm gì khác hơn là tạm thời điều chỉnh.

Dù sắp phải quay chính thức, Hạ Tư Gia vẫn không có cảm giác khẩn trương gì. Sau khi vào phòng, cậu thậm chí còn có tâm tình chơi game.

Lục Hinh hỗ trợ sắp xếp hành lý xong, nhíu mày nói: "Nếu cậu không muốn nghỉ thì đọc kịch bản đi, đã là lúc nào rồi còn mải chơi."

"Tôi không có lời thoại, cần phải đọc đi đọc lại kịch bản sao?"

《 Chơi Cổ 》là bộ phim truyền hình tội phạm nói về cuộc đấu trí đấu dũng giữa hai anh em giỏi làm giả cổ vật và một người cảnh sát lâu năm.

Nhân vật của Hạ Tư Gia trong phim tên là Kim Tiểu Hàn, là người mắc bệnh tự kỷ có thiên phú nghệ thuật cực cao, cả bộ phim chỉ có một câu thoại. Ngô Trăn đóng vai người anh Kim Lập Hạ và Mai Khánh đóng vai công an lâu năm đều có nguyên mẫu thực tế, chỉ có người em Kim Tiểu Hàn là nhân vật hư cấu để lấp đầy nội dung.

"Phần diễn của Mai lão ít hơn cậu, kịch bản lại dày gấp mấy lần, tất cả đều là tư liệu tự chuẩn bị, ông ấy còn viết cả tiểu sử nhân vật." Lục Hinh tức giận nói: "Mai lão nghiêm túc như vậy, còn cậu thì sao?"

"Không phải đoàn phim có cung cấp tiểu sử nhân vật rồi sao? Hơn nữa tôi có thể so sánh với Mai lão chắc?"

"Không cần so với Mai lão, vậy Ngô Trăn thì sao, anh ta —— "

"Được rồi được rồi, tôi xem là được chứ gì?"

Hạ Tư Gia nói là làm, lấy kịch bản lật qua loa, phần diễn của nam 2 hắn không nhiều, chỉ bằng 1/3 của Ngô Trăn, nhưng để đọc hết thì vẫn mất không ít thời gian.

Đọc được một nửa, cậu thấy hơi đói bụng, lấy thẻ mở cửa phòng, đi đến nhà ăn.

Chỗ bọn họ là nhà ván được đoàn phim dựng tạm, nhưng nội thất đều bố trí theo khách sạn tiêu chuẩn. Ngoài ra còn có nhà ăn, quán bar, phòng tập thể hình và các thiết bị hỗ trợ khác, cố gắng tạo điều kiện tốt nhất có thể.

* Nhà ván: nhà dựng tạm

Đến nhà ăn, Hạ Tư Gia không thấy người quen, sau khi cậu gọi xong món ăn và ngồi xuống thì có người đến bắt chuyện, đối phương tên là Diệp Văn Phi, đóng vai đệ tử của nhân vật mà Mai lão đóng, một tên cảnh sát non kinh nghiệm.

Tuổi hai người xấp xỉ nhau nên có tiếng nói chung, đang trò chuyện tưng bừng thì Hạ Tư Gia nhận được cuộc gọi từ Lục Hinh, nói đạo diễn Dư tìm cậu.

Dư Phong đang ở trong phòng hóa trang, thấy Hạ Tư Gia đến thì vui vẻ mời ngồi.

"Cậu thấy kịch bản thế nào?" Dư Phong hỏi.

Hạ Tư Gia cẩn thận đáp: "Cũng được."

"Đã thử trải nghiệm nhân vật chưa?"

"Tôi đã đến trường học đặc biệt để quan sát học tập." Nhưng cũng chỉ có nửa ngày.

Dư Phong khẽ gật đầu, hỏi tiếp: "Cậu có cảm tưởng gì về nhân vật này?"

Hạ Tư Gia âm thầm nghĩ tự kỷ thì có thể có cảm tưởng gì được? Cậu không trả lời được nên nói hết đặc điểm của chứng bệnh này một lần.

Trong mắt Dư Phong mang mấy phần nghiền ngẫm, một lát sau nói: "Biết vì sao tôi chọn cậu diễn Kim Tiểu Hàn không?"

Lần này, Hạ Tư Gia gật đầu rất tự tin, "Biết."

"Ồ?"

"Bởi vì tôi vào đoàn phim nhờ đầu tư và quan hệ."

Tác giả có điều muốn nói:

Du Phong: Rất trung thực
--
muah!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net