Chương 7 Khoe khoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by tytydauphu on wattpad

Lục Hinh ở đoàn phim quan sát mấy ngày, thấy Hạ Tư Gia dần dần thích ứng thì chuẩn bị rời đi.

Là người đại diện trong một công ty lâu đời, cô không chỉ quản lý một mình Hạ Tư Gia, chẳng qua những người khác đều là tiểu trong suốt(1), ai cũng ngoan ngoãn nghe lời, không phải quá nhọc lòng.

(1) Tiểu trong suốt: người không có cảm giác hiện diện

Trước khi đi, Lục Hinh đưa cho Hạ Tư Gia một lọ xịt trị viêm mũi.

"Để làm gì vậy?" Hạ Tư Gia cảm thấy khó hiểu, "Mũi em đâu có viêm."

"Cậu không để ý thấy Ngô Trăn bị viêm mũi sao, người ta chăm sóc cậu như vậy, cậu cũng nên quan tâm chút chứ." Từ khi biết sự thật vụ "Cãi nhau", Lục Hinh không còn bất bình với Ngô Trăn nữa, ngược lại còn cảm kích nhiều hơn.

Hạ Tư Gia nghĩ lại thì thấy hình như Ngô Trăn bị viêm mũi thật, thỉnh thoảng cũng có một chút triệu chứng rất nhỏ, nhưng phần lớn thời gian đều rất bình thường.

"Đừng quên đưa cho anh Ngô đấy."

Lục Hinh nhắc lại lần nữa, dặn cậu: "Tôi mang theo Lisa, mấy diễn viên chính cũng không có quá 2 trợ lý, đỡ khiến cậu bị nói là qua mặt đại bài(2). Tôi không ở bên, cậu phải tự giác kiểm soát cân nặng, nhưng không được để đói bụng, cố gắng 3 bữa đúng giờ, ăn nhiều trái cây rau xanh, tôi đã để lại thực đơn cho Tiểu Tê, các cô ấy sẽ biết nói với đầu bếp."

(2) Đại bài: tên tuổi lớn

"Còn nữa, tia cực tím trên cao nguyên rất mạnh, da cậu lại mẫn cảm, nhớ bôi kem chống nắng, đừng để tróc da......"

Nghe Lục Hinh dong dài, Hạ Tư Gia hiếm khi không chê phiền, có lẽ là do nơi hẻo lánh khuếch đại cảm giác cô độc nên cậu hơi không muốn: "Chị, chị còn quay lại đây không?"

Lục Hinh dở khóc dở cười, "Cậu còn chưa cai sữa à?"

Hạ Tư Gia không thấy xấu hổ chút nào, cậu nằm trên giường, chắp tay sau đầu, cười nói: "Em 22 tuổi rồi, đủ tuổi kết hôn hợp pháp."

"Cậu? Kết hôn?"

Lục Hinh như nghe được chuyện hài hước nhất thế giới, tự tin đập lại, "Với tật xấu của cậu, chưa nói tới kết hôn, nếu trước 30 tuổi có mối quan hệ ổn định, tôi đây chặt đầu cho cậu đá."

Chờ cô rời đi, Hạ Tư Gia mở ngăn tủ đầu giường ra, đang định vứt thuốc xịt mũi đi thì thấy một chiếc khăn tay caro màu xám nhạt nằm trong ngăn tủ.

Mấy giây sau, cậu đặt cả khăn tay và thuốc xịt mũi ở đầu giường.

Vào buổi quay ngày hôm sau, Hạ Tư Gia tìm Ngô Trăn, đưa cả hai thứ cho đối phương.

Ngô Trăn lười biếng ngồi ở trên ghế, kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, "Hình như tôi đã nói không cần trả lại rồi thì phải?"

Hạ Tư Gia đang ngậm kẹo thông họng, cuốn lưỡi nói: "Dù sao cũng đã giặt sạch, anh không cần thì thôi."

Ngô Trăn duỗi tay cầm lấy, nhìn thấy thuốc xịt mũi, "Đây là......"

"Chị Hinh nói anh bị viêm mũi, thật không?"

Ngô Trăn cười khẽ, "Cũng coi như có."

"Ý anh là sao? Rốt cuộc có hay không?"

"Cậu có biết nhân vật Kim Lập Hạ có nguyên mẫu không?"

"Biết chứ."  Kịch bản《 Chơi Cổ 》 được chuyển thể dựa trên chuyện có thật, một số nhân vật có nguyên mẫu.

"Tôi đã gặp người đó trước khi vào đoàn, anh ta bị viêm mũi."

Hạ Tư Gia ngộ ra, cẩn thận nhớ lại thì đúng là Ngô Trăn chỉ có triệu chứng viêm mũi lúc đóng phim thôi, không khỏi cảm thán, "Anh chăm chỉ làm bài tập thật."

Ngô Trăn hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi, cuộn gọn khăn và thuốc xịt mũi: "Cách diễn của tôi thiên hướng bài bản hơn, hơn nữa cũng đã có kinh nghiệm và kỹ năng, nên nếu có nguyên mẫu để tham khảo, đương nhiên phải chăm chỉ làm bài."

"Nếu không có nguyên mẫu thì sao?"

"Vậy thì tự thiết kế một nguyên mẫu, tạo ra cốt truyện của nhân vật trong đời sống thật dựa trên kịch bản, phân tích nguồn gốc tính cách và sắp xếp hành vi logic cho nhân vật đó."

Ngô Trăn kéo kính râm xuống một chút, để lộ đôi mắt đang cười: "Thật ra cậu Hạ cũng có thể thử xem,  sẽ hiểu rõ hơn về nhân vật."

"Thiết kế nguyên mẫu sao?"

"Đúng vậy, nguyên mẫu Kim Tiểu Hàn."

Những lời Ngô Trăn nói cũng thấm vào lòng Hạ Tư Gia một chút, không phải vì cậu đột nhiên hứng thú với diễn xuất, mà là cảm thấy thiết kế nguyên mẫu rất thú vị.

Hôm nay cậu chỉ có một cảnh, quay xong thì trở về phòng, nằm trên giường cân nhắc về vai diễn của mình.

Kịch bản tóm tắt có nói cha Kim là công nhân lò gạch, qua đời khi Kim Tiểu Hàn 5 tuổi, nhưng lúc còn sống rất yêu thương hắn. Tương tự, Mẹ Kim và Kim Lập Hạ cũng rất yêu Kim Tiểu Hàn, tuy nhà Kim Tiểu Hàn không giàu có, nhưng được bao bọc trong tình yêu thương.

Sống trong một gia đình như vậy, hắn nhất định là người ngây thơ và không mang gánh nặng, hơn nữa vì mắc bệnh tự kỷ nên luôn sống trong thế giới của riêng mình, ngay cả khi cha mẹ qua đời cũng không đau lòng.

Không, có lẽ cũng có đau lòng, nhưng chỉ ngắn ngủi, không để lại tổn thương.

Hạ Tư Gia ngay lập tức phác hoạ ra vô số hình ảnh, tưởng tượng dáng vẻ của Kim Tiểu Hàn khi còn bé, suy nghĩ bay xa theo quỹ đạo của năm tháng, vô thức nghĩ tới Kim Tiểu Hàn khi là thiếu niên.

Tính cách của Kim Tiểu Hàn khi lớn lên không khác mấy với hồi nhỏ, hắn không thích đối diện với mọi người, chỉ cúi gằm mặt; không thích những thứ mà bạn cùng lứa thích mà thích nghịch nắp chai, xé giấy, ấn điều khiển từ xa, hoặc một mình chạy quanh phòng.

Cho đến tận năm 16 tuổi kia, Kim Tiểu Hàn theo mẹ lên thành phố, hắn không có khái niệm gì về thành phố, chỉ thấy nơi đó có quá nhiều người, hắn ghét nơi đông người.

Không bao lâu, mẹ Kim qua đời, kể từ đó Kim Tiểu Hàn chỉ còn Kim Lập Hạ là người thân, cũng chính người gọi là anh trai này đã mở ra cánh cửa đẹp nhất trong cuộc đời hắn, giúp hắn tìm được "Đồ chơi" vui hơn nắp chai và giấy.

Thế giới của Kim Tiểu Hàn bắt đầu có màu sắc.

Hạ Tư Gia đột nhiên nhảy xuống giường, tìm giấy bút trên bàn làm việc, đặt bút viết xuống câu đầu tiên.

Cậu càng viết càng trôi chảy, càng viết càng tỉnh táo, sau hơn 30 phút đã hoàn thành cuốn tiểu sử nhân vật đầu tiên trong cuộc đời.

Mặc dù chữ viết ngoáy như vẽ bùa nhưng vẫn đầy 4 trang giấy, ngoài lúc làm văn hồi đi học, đời này của Hạ Tư Gia chưa từng viết nhiều chữ như vậy!

Cậu cảm giác cực kỳ có thành tựu, ngoài ra còn hơi xúc động, là cảm xúc mà Kim Tiểu Hàn  mang đến cho cậu.

Lúc này đây, người trong trang giấy kia đang thực sự sống trong lòng Hạ Tư Gia.

Nhưng một giây sau Hạ Tư Gia đã thoát khỏi trạng thái văn thơ lai láng, cậu hào hứng chụp ảnh, định gửi thời khắc huy hoàng của mình cho vòng bạn bé. Vì đoàn phim vẫn đang trong giai đoạn bảo mật nên cậu đành ngậm ngùi khoe với một nhóm nhỏ thôi vậy.

Đáng tiếc Hạ Tư Gia nhìn chằm chằm di động 10 phút rồi mà không có một ai tương tác với mình.

Cũng phải, người của đoàn phim đều bận rộn, Lục Hinh còn đang trên đường quay về thành phố B......

Hạ Tư Gia tiếc nuối tắt WeChat, phát hiện ra đã hơn 5 giờ, cậu thực sự đã viết trong hơn 2 tiếng? Nghĩ đến lời dặn dò của Lục Hinh tối qua, Hạ Tư Gia quyết định đi ăn tối trước.

Kết quả vừa đến cửa nhà ăn thì gặp Ngô Trăn.

Hạ Tư Gia không định dè dặt, cậu thật sự muốn khoe khoang, nói thẳng: "Tôi đã viết tiểu sử nhân vật và gửi cho vòng bạn bè."

Ngô Trăn có vẻ hơi ngạc nhiên, mỉm cười nói: "Vậy tôi phải đọc kiệt tác của cậu Hạ mới được."

Hai người bê khay cơm vào chỗ ngồi, mắt Hạ Tư Gia sáng ngời nhìn chằm chằm Ngô Trăn, người sau vừa cầm đũa lên thì khựng lại, yên lặng đặt xuống, tự giác rút di động ra khỏi túi.

Một lát sau, Ngô Trăn ngẩng đầu.

"Thế nào?" Hạ Tư Gia vội vàng hỏi.

"Ừm......"

Thấy Ngô Trăn trầm ngâm, mặt Hạ Tư Gia càng nghiêm túc hơn.

"Có nhiều chữ tôi không đọc được."

"......"

"Nhưng vẫn hiểu đại khái." Ngô Trăn đặt điện thoại xuống, dưới cái nhìn thận trọng của Hạ Tư Gia, anh khẳng định: "Thiết kế rất sống động."

Hạ Tư Gia âm thầm thở phào, thoải mái như từ cấp đồng lên cấp kim cương, "Tôi viết không nghỉ một giây nào."

"Cậu Hạ rất có năng lực phân tích."

"OK."

Hạ Tư Gia âm thầm đắc ý, rốt cuộc cũng chịu ăn cơm.

Cậu gắp từng sợi cà rốt ra khỏi khay, nhưng cầm đũa không tốt lắm, gắp rất khó, bởi vì cậu vẫn cúi đầu nên không thấy Ngô Trăn đang nhìn tay mình, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.

Bỗng nhiên, Hạ Tư Gia cảm giác có một lực đè lên chiếc đũa, ngước mắt lên thì nghe thấy Ngô Trăn nói: "Để tôi giúp."

Cậu nhướng mày, buông tay.

Ngô Trăn dùng đũa rất điêu luyện, Hạ Tư Gia chống cằm nhìn một lát, tự nhiên hỏi: "Bộ phim nào anh cũng viết tiểu sử à?"

"Ở bộ phim ra mắt đầu tiên, đạo diễn yêu cầu viết tiểu sử nhân vật, sau đó trở thành thói quen."

"Anh Ngô ra mắt khi nào?"

"Năm 16 tuổi làm quen với đóng phim, sau đó quay về trường học tiếp, chính thức ra mắt hẳn là lúc 19 tuổi."

"Lấy ảnh đế châu Âu khi nào?"

Ngô Trăn gắp sợi cà rốt cuối cùng ra, giọng nhàn nhạt như đang nói về chuyện thời tiết, "6 năm trước, bằng tuổi cậu bây giờ."

Lúc ấy Hạ Tư Gia không nói gì, nhưng trong lòng lại không yên.

Sau khi về phòng, cậu lên mạng tìm bộ phim mà Ngô Trăn giành giải ảnh đế Berlin năm nó, nhấn tải về.

Không phải cậu cố ý xem bản lậu, mà là 《 Bốn bể quay về 》 không chiếu trong nước, nghe nói bộ phim này mang ra nước ngoài dự giải mà không có dấu rồng của Tổng cục, khiến đài phát thanh và truyền hình tức giận, dẫn đến việc Ngô Trăn bị phong sát(1) 2 năm.

(1) Phong sát: sự nghiệp bị cản trở, bị chặn hầu hết các hoạt động

Trong lúc đợi tải về, Hạ Tư Gia đi tắm, lúc ra ngoài thì phim đã được tải hoàn tất.

Cậu rót một ly rượu vang đỏ, chuẩn bị đồ nhắm.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tư Gia xem phim Ngô Trăn đóng, tuy cậu từng phát ngôn bừa bãi là kỹ thuật diễn của Đồng Tam Dân tốt hơn Ngô Trăn, nhưng đến cả phim được đề cử của hai người cậu cũng chưa từng xem, hoàn toàn là vì giận dỗi nên nói bừa.

Câu chuyện của《 Bốn bể quay về 》 chủ yếu xoay quanh gia tộc họ Triệu tại một trấn nhỏ vào những năm 1930. Ngô Trăn đóng vai chính là một người câm, bị chị dâu dụ dỗ một thời gian, thanh mai(trong thanh mai trúc mã) lại lên giường với chú hai......

Khi thanh tiến trình đi được 1/3, Hạ Tư Gia đã vô cùng bối rối, cậu đăng nhập douban, tìm trang giới thiệu chi tiết bộ phim, sau khi đọc đủ loại bình luận, cậu nghi rằng mọi người không xem cùng một bộ phim.

Cũng may có không ít bình luận ngắn kiểu "Không hiểu", "Quay cái gì thế", "Xem đến choáng cả đầu" v.v..., nếu không phải Hạ Tư Gia không có tài khoản thì cậu đã like cho bằng hết.

Cố xem thêm một lát, cậu đóng notebook, lên giường đi ngủ.

Có lẽ hiệu quả thôi miên của bộ phim quá mạnh nên Hạ Tư Gia ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại còn chưa tới 7 giờ, cậu thói quen mở khóa di động, thấy Lục Hinh gửi tin nhắn WeChat tối hôm qua, báo cho cậu là tối nay 《 Chơi Cổ 》 sẽ chính thức công bố diễn viên.

Hạ Tư Gia nhắn lại "ok", Lục Hinh lập tức gọi lại.

"Dậy sớm vậy? Sáng nay có cảnh à? Sửa lại lịch trình sao?"

"Không, tối hôm qua em đi ngủ trước 9 giờ." Giọng Hạ Tư Gia hơi khàn khàn vì vừa tỉnh dậy, hỏi không đầu không đuôi: "Chị xem chưa?"

"Hả?"

"Tiểu sử nhân vật mà em viết."

"Chị đã nhắn lại cho em rồi."

Lục Hinh nói xong thì lo lắng hỏi: "Sao bỗng dưng ngủ sớm như vậy, thấy người khó chịu à?"

"Không, chỉ là......" Hạ Tư Gia khựng lại, "Chị, chị bị mất ngủ đúng không? Em đề cử cho chị một bộ phim ru ngủ."

"Bộ nào?"

"Bốn bể quay về."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng không chắc chắn của Lục Hinh: "Hình như là bộ mà Ngô Trăn giành giải thưởng?"

"Đúng vậy. Tối hôm qua em xem một nửa, buồn ngủ díu cả mắt."

"Cậu đừng có nói mấy lời này ở ngoài, kể cả anh Ngô rộng lượng không so đo với cậu, nhưng nếu người khác biết thì cậu sẽ gặp rắc rối đấy."

Lục Hinh dặn dò xong, lại nghĩ đến tiểu sử nhân vật mà Hạ Tư Gia viết tối hôm qua, nửa đùa nửa thật hỏi: "Sao chị cảm thấy cậu đột nhiên muốn theo đuổi nghệ thuật nhỉ? Hồi trước phóng viên hỏi cậu phát biểu cảm tưởng về nhân vật, tôi còn phải nhờ bộ phận truyền thông viết bản thảo hộ, giờ vừa viết tiểu sử vừa xem phim nghệ thuật, muốn theo à?"

Hạ Tư Gia hừ một tiếng, "Nhàm chán quá thôi."

Nói chuyện xong, Hạ Tư Gia đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu lướt vòng bạn bè thì thấy có hơn 10 tin nhắn, trong đó không có Ngô Trăn, Lục Hinh thì nhắn 3 chữ: Có tiền đồ.

Cậu trả lời mấy tin rồi rời giường đi rửa mặt, sau đó thay đồ tập, chuẩn bị đến phòng tập thể hình.

Sáng sớm, phòng tập còn chưa có ai, Hạ Tư Gia lên máy chạy bộ, đeo tai nghe, mở nhạc trong điện thoại.

Kết thúc 2 bài hát, cửa kính lại được đẩy ra, một cô gái trẻ bước vào, sau khi nhìn thấy Hạ Tư Gia đang tập chạy một mình, trong mắt thoáng hiện lên sự vui mừng, nhanh chóng tháo dây buộc tóc đuôi ngựa ra.

"Chào buổi sáng." Cô gái tiến đến bên trái máy chạy bộ, cười khanh khách chào hỏi.

Hạ Tư Gia tháo một bên tai nghe ra, cũng mỉm cười, "Buổi sáng tốt lành."

Cô gái này tên là Phó Thiển, cũng là một diễn viên, đóng vai Miêu Thúy Lan yêu tầm Kim Lập Hạ trong 《 Chơi Cổ 》. Khi anh em nhà họ Kim quay về thôn thì Miêu Thúy Lan đã lấy chồng, chồng của cô rất nóng tính, lúc biết cô từng thích Kim Lập Hạ thì chạy đến nhà họ Kim gây rối, vô tình phát hiện nhà họ Kim cất giấu không ít đồ cổ, từ đó dẫn tới một loạt rắc rối, khiên Kim Lập Hạ bị lộ tung tích.

Miêu Thúy Lan không có nhiều cảnh lắm, nhưng lại là nhân vật không thể thiếu.

"Hình như tôi chưa gặp anh vào buổi sáng bao giờ?" Phó Thiển vén tóc, nhìn vào đôi mắt đẹp của Hạ Tư Gia, nói  ý: "Ngày nào tôi cũng đến đây vào 7 rưỡi, hôm nay thật là bất ngờ."

Hạ Tư Gia ngay lập tức đọc được gợi ý quen thuộc trong đôi mắt của người kia.

Cậu chẳng có ý nghĩ gì với Phó Thiển cả, với thẩm mỹ của cậu, Phó Thiển tuy xinh đẹp nhưng dấu vết thẩm mỹ quá rõ ràng. Không phải cậu phản đối thẩm mỹ mà chỉ không thích sửa đến mức quá giả tạo, nếu là lúc bình thường thì Hạ Tư Gia đã không đáp lại. Nhưng hôm nay đang ở trong đoàn phim, những người phụ nữ xung quanh nếu không phải nhân viên thì cũng là diễn mẹ nó mấy bộ cổ trang vớ vẩn, chán muốn chết.

"Tôi hay đến buổi tối." Hạ Tư Gia nhấn dừng máy chạy bộ, nhìn cô nói.

Phó Thiển thoáng yên lòng, chỉ cần Hạ Tư Gia không trực tiếp từ chối là được.

Sở dĩ cô chủ động xuất kích là vì Hạ Tư Gia đủ hồng(nổi tiếng), chỉ cần có thể cọ một chút nhiệt độ là xác suất lộ diện của cô sẽ tăng lên, kể cả Hạ Tư Gia không giới thiệu tài nguyên, vẫn sẽ có vài lời mời cô trong thời gian tuyên truyền.

Phó Thiển âm thầm tính toán, thăm dò tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói, "Anh đang nghe gì vậy?"

Hạ Tư Gia đổi tai nghe sang bên trái, đồng thời đưa cho cô một bên tai nghe, đúng lúc Phó Thiển cầm lấy thì có một người tiến vào.

"Anh, anh Ngô." Phó Thiển không ngờ Ngô Trăn sẽ đột nhiên xuất hiện, nháy mắt hoảng hốt.

Hạ Tư Gia lập tức quay ra cửa, bởi vì dây không đủ dài nên nút tai cũng bị kéo xuống.

Cậu thấy Ngô Trăn mặc áo khoác bên ngoài áo chữ T trắng đơn giản, bên dưới là quần thể thao dài màu đen, làm dáng người càng thêm thon dài. Một bàn tay còn đang nắm tay nắm cửa, cửa kính phản xạ dáng nghiêng của anh, lúc không cười không nói có vẻ xa cách.

Ngô Trăn gật nhẹ đầu, cười lịch sự với Phó Thiển, nhưng khi ánh mắt đảo qua Hạ Tư Gia lập tức khiến cậu nhớ tới lúc ở hậu trường Trung tâm văn hóa LM, Ngô Trăn cũng từng liếc mắt nhìn cậu như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Gia Gia 22, Nuốt Nuốt 28, kém 6 tuổi.

Gia Gia tuổi hổ, cho nên gọi là Tiểu Não Rìu(Tiểu lão hổ).

——

Moah moah!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net