Chương 153-157: Bạn cùng lớp mới tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Toàn bộ ánh mắt bạn cùng lớp lập tức hướng tới cửa phòng học nhìn qua.

Chỉ thấy thầy giáo Dương chủ nhiệm lớp đẩy cửa ra, cười tít mắt đi đến, phía sau của anh ta còn có một cái nam sinh làn da trắng nõn.

Thầy giáo môn tự nhiên đứng ở trên bục giảng hướng tới thầy giáo Dương chủ nhiệm lớp gật gật đầu, sau đó cực kỳ tự giác từ trên bục giảng đi xuống đứng ở bên cạnh nhìn.

" Xấu hổ, xấu hổ, chiếm dụng vài phút thời gian của anh." Thầy giáo Dương hướng tới thầy giáo môn tự nhiên hơi gật gật đầu xin lỗi, lúc này mới mang theo vị nam sinh kia đi lên bục giảng.

Hai tay anh ta chống ở trên bục giảng, theo thói quen ho hai tiếng, sau đó hướng tới toàn bộ học sinh nói: "Các học sinh, thầy giới thiệu cho các em một vị học sinh mới, hôm nay cậu ấy vừa mới chuyển trường tới đây, tên cậu ấy là Cố Ninh Thư, sau này các em phải chung sống vui vẻ biết không?"

" Biết--" Toàn bộ học sinh dài quá dài thanh âm, cùng lúc nói ra trả lời.

"Được rồi, bởi vì bây giờ còn là thời gian lên lớp, thầy liền không nói thêm cái gì, học sinh Cố Ninh Thư trước hết..." Thầy giáo Dương híp mắt nhìn một vòng trong phòng học, sau đó chỉ vào vị trí phía sau Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng, hướng tới học sinh mới nói: " Em cứ ngồi ở bên kia đi."

"Được." Vị học sinh gọi Cố Ninh Thư kia hướng tới thầy giáo Dương gật gật đầu, liền đi tới phương hướng ngón tay anh ta chỉ.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới học sinh mới nhìn qua.

Đó là một nam sinh diện mạo vô cùng thanh tú, cậu ta mặc T-shirt màu đen, đeo cặp sách cùng màu cùng quần áo cậu ta, trên cổ tay mang theo mấy cái vòng tay màu sắc đen trắng, dẫm xuống ánh mặt trời phân tán đầy phòng học, hướng tới bên này bọn họ đi tới.

Con gái trong lớp học cũng nhịn không được vụng trộm đánh giá cậu ta.

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện hai con mắt Trình Thi Đồng sớm đã nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm học sinh mới.

"..." Tiểu Thỏ không nói gì vẫy vẫy tay lướt qua ở trước mặt Trình Thi Đồng, sau đó thấp giọng nói: "Uy! Đồng Đồng, khống chế một chút, nước miếng của cậu chảy ra rồi!"

"A? Thật vậy chăng?" Trình Thi Đồng vội vàng đưa tay xoa xoa miệng mình, sau khi phát hiện cái gì cũng không có nhịn không được đưa tay chọc chọc cánh tay Tiểu Thỏ, đè thấp thanh âm phẫn nộ nói, "Tiểu Thỏ thối tha, cậu vậy mà gạt tớ!"

" Ôi, chỉ đùa một chút thôi!" Tiểu Thỏ bị cô ấy chọc nhịn không được hướng tới bên cạnh né tránh.

Thời điểm vị học sinh mới tới tên là Cố Ninh Thư kia đi qua hai người các cô cúi đầu liếc các cô một cái, sau đó không nói được một lời ngồi xuống sau lưng Trình Thi Đồng.

"Được rồi, các em tiếp tục học đi." Thầy giáo Dương gật gật đầu, quay đầu nhìn về thầy giáo môn tự nhiên khom người làm một cái tư thế "Mời ", sau đó ra khỏi phòng học.

"Được rồi, các học sinh, chúng ta tiếp tục học đi..." Sau khi thầy giáo tự nhiên nhìn thầy giáo Dương chủ nhiệm lớp đi ra ngoài lúc này mới một lần nữa trở lại trên bục giảng hướng tới bạn cùng lớp cười tít mắt nói.

Nhưng mà toàn bộ lực chú ý bạn cùng lớp đặt ở trên người học sinh mới căn bản không rảnh nghe thầy giáo môn tự nhiên đã nói cái gì.

Rất không dễ dàng chuông tan học vang lên, thầy giáo tự nhiên chân trước mới vừa đi ra phòng học, Trình Thi Đồng liền xoay người lại hướng tới Cố Ninh Thư ngồi ở sau lưng mình cười cười thân thiện nói: "Bạn cùng lớp Cố Ninh Thư, tớ là Trình Thi Đồng, Trình là Trình Giảo Kim, Thi là thơ ca, Đồng là thơ ấu."

Vị bạn cùng lớp tên là Cố Ninh Thư Vị kia ngẩng đầu nhàn nhạt liếc cô ấy một cái không nói chuyện, liền lại cúi đầu lật chuyển sách vở bắt đầu làm.

Tươi cười trên mặt Trình Thi Đồng nhất thời cương ở nơi đó.

Tiểu Thỏ nhìn Trình Thi Đồng lại nhìn Cố Ninh Thư ngồi ở sau lưng cô, chỉ cảm thấy bạn cùng lớp mới tới này giống như ở chung không tốt lắm....

----

Thời điểm buổi chiều, lớp học Tiểu Thỏ có một tiết thể dục.

Ánh mặt trời ngày xuân buổi chiều rực rỡ, cây liễu phát ra mầm non xanh nhạt, đóa hoa đủ mọi màu sắc nở đầy trong vườn trường, sau khi bạn cùng lớp Tiểu Thỏ đổi quần áo thể thao xong tốp năm tốp ba kết độ hướng tới sân thể dục đi tới.

Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ vừa cười hì hì nói chuyện vừa hướng tới phía dưới bậc thang chậm rãi đi tới.

Thời điểm sắp đến chỗ rẽ lầu một, một người từ phía sau các cô vội vàng xuống lầu không cẩn thận đụng phải Trình Thi Đồng một chút.

Trình Thi Đồng mải nói chuyện với Tiểu Thỏ không chú ý một cái, cả người liền hướng tới phía trước xông đến.

Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay giữ chặt cánh tay Trình Thi Đồng, cùng lúc đó một cánh tay kia cũng túm chặt cánh tay Trình Thi Đồng.

Hai cái tay cùng dùng lực mới bảo đảm Trình Thi Đồng không có ở trên bậc thang ngã một cái dáng chó ăn bùn.

Vẻ mặt Trình Thi Đồng nghĩ lại mà sợ quay đầu lại hướng tới Tiểu Thỏ nói một tiếng: "Cảm ơn cậu a, Tiểu Thỏ..." Sau đó lại quay đầu nhìn về phía một cánh tay túm chặt mình khi đó, ngây ngẩn cả người.

Một cái khác túm chặt người của cô ấy thực ra là Cố Ninh Thư.

" Ách... bạn học Cố... Cám ơn cậu a..." Trình Thi Đồng có chút xấu hổ cười cười với cậu ta, mặc dù trong lòng nhớ lại cậu ta cũng chưa chắc sẽ nói chuyện với mình nhưng mà tốt xấu cũng cần phải cảm ơn người ta một chút.

Quả nhiên vị bạn học Cố Ninh Thư kia chỉ nhàn nhạt hướng tới cô ấy gật gật đầu sau đó liền từ bên cạnh cô lập tức đi tới.

"...."

"...."

Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng không nói gì đứng tại chỗ, sau một lúc lâu thanh âm Trình Thi Đồng mới rầu rĩ hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Tớ nói, bạn cùng lớp mới tới sẽ không là cái câm điếc đi?"

" Hẳn là... Không phải đâu?" Tiểu Thỏ có chút không quá xác định hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Buổi sáng thời điểm thầy giáo Dương sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ấy, không phải cậu ấy còn nói một tiếng ' được' sao?"

"Vậy cậu ta chính là đang giả bộ khốc?" Trình Thi Đồng trầm tư đã lâu rốt cục cho ra cái kết luận này.

"...."

Tiểu Thỏ đối với cái kết luận này không dám gật bừa.

" Ai nha... Bất quá bộ dáng cậu ta khốc khốc cũng đẹp trai a...." Sau khi Trình Thi Đồng làm xong suy luận hai tay nhịn không được tạo thành chữ thập, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Cố Ninh Thư dần dần đi xa hoa si nói:: "Thật sự rất đẹp trai. . ."

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy: "Cậu sẽ không lại muốn gả cho bạn cùng lớp Cố Ninh Thư chứ?"

" Ai nha, cậu nghĩ cái gì a?" Trình Thi Đồng vỗ một cái tát vào trên vai Tiểu Thỏ, xấu hổ cười nói: "Người tớ gả là thầy giáo Dương a, đừng nói bậy!"

"..."

Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nhún vai.

Vài ngày trôi qua, Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng ngoại trừ tại giờ học nhìn thấy cái bạn học Cố Ninh Thư kia trả lời cái vấn đề bên ngoài, trên cơ bản liền không thấy cậu ta nói chuyện nhiều.

Nhưng mà tần suất Trình Thi Đồng nhắc tới cậu ta càng ngày càng cao.

Rốt cục ở ngày sau khi tan học cô ấy thần bí hướng tới Tiểu Thỏ nói:: "Tiểu Thỏ, tớ muốn nhờ cậu một việc!"

" Chuyện gì?" Tiểu Thỏ đang chuẩn bị thu dọn cặp sách tan học, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình Thi Đồng hỏi.

"Cậu..." Trình Thi Đồng nhìn chung quanh một chút, bạn cùng lớp đã đi được không sai biệt lắm, chỉ có mấy cái cách các cô khá xa, còn đang cười cười nói một chút thu dọn đồ đạc, "Cậu có thể viết phong thư tình giúp tớ hay không?"

" Gì?" Tiểu Thỏ cả kinh, thanh âm nhịn không được có phần lớn.

" Hư..." Trình Thi Đồng vội vàng hướng tới cô làm một cái động tác chớ có lên tiếng, sau đó cảnh giác nhìn nhìn bốn phía nhỏ giọng nói: "Cậu lớn tiếng như vậy để làm chi?"

" Xấu hổ a!" Tiểu Thỏ vội vàng đè thấp thanh âm hướng tới Trình Thi Đồng hỏi: "Cậu muốn viết thư tình cho ai?"

" Cái này sao..." Trình Thi Đồng có chút không tự nhiên nhăn nhó hồi lâu mới đưa tay chỉ chỉ vị trí phía sau mình.

Cố Ninh Thư?

Vẻ mặt Tiểu Thỏ hoảng sợ nhìn cô ấy.

" Không phải đâu?Cậu muốn viết cho cậu ta? Cậu thực nhìn tới cậu ấy rồi?"

" Ai nha, mặc dù cậu ta không thế nào yêu nói chuyện, nhưng mà người vẫn là tốt lắm a..." Trình Thi Đồng có chút xấu hổ hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Lần trước tớ đã quên mang giấy, cũng là cậu ấy trầm mặc đưa cho tớ, còn có trước đó, thời điểm tổng vệ sinh cậu ấy còn giúp tớ nâng một thùng nước tới đây...."

"Vậy tại sao cậu không viết?" Tiểu Thỏ nghe những thứ lý do này ngẫm lại Trình Chi Ngôn nói cô ấy qua không được bao lâu sẽ đổi một cái người trong lòng, cũng không truy vấn rốt cuộc cô ấy tại sao sẽ thích Cố Ninh Thư, còn không phải bởi vì bộ dáng người ta đẹp trai?

Bên ngoài người này là một gia hỏa!

" Ai.... Ngữ văn của tớ không tốt lắm a...." Trình Thi Đồng thở dài một hơi, hai tay đỡ bả vai Tiểu Thỏ nói: "Cậu không phải nói cậu viết thư tình cho chú nhỏ tớ à, vậy cậu hẳn là có vẻ có kinh nghiệm a, hơn nữa, cho dù cậu thật sự là không viết ra được, nhiều nữ sinh viết thư tình cho chú nhỏ tớ như vậy, cậu tùy tiện trộm một phong ra đây chép một chút hẳn là cũng không vấn đề gì."

"Cậu như vậy cực kỳ không thành ý a. . ."

"Có tâm ý là được, muốn thành ý cái gì! Được rồi, giao cho cậu a, buổi sáng ngày mai đưa cho tớ!" Trình Thi Đồng vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, chuyện này liền quyết định như vậy.

-----

Thời điểm Tiểu Thỏ tan học về đến nhà Trình Chi Ngôn còn chưa tan học.

Học sinh lớp 11 phải 6 giờ rưỡi buổi chiều mới có thể tan học, sau đó bảy giờ ba mươi tiếp theo lớp tự học buổi tối.

Mặc dù Trình Chi Ngôn ỷ vào thành tích học tập mình tốt lại bắt đầu không tới lớp tự học buổi tối sinh hoạt, nhưng mà tốt xấu cũng phải chờ tới sau 6 giờ rưỡi mới có thể về nhà.

Tiểu Thỏ suy tư hồi lâu nhưng vẫn còn ngựa quen đường cũ đi tới phòng Trình Chi Ngôn.

Phòng của anh còn giữ lại bộ dáng buổi sáng rời khỏi.

Chăn có chút tán loạn ở trên giường, nhưng mà trên bàn học thu dọn ngay ngắn chỉnh tề, trên giàn trồng hoa bên bàn học cây cối đang xuân ý dào dạt kiều diễm phiếm sáng bóng.

Tiểu Thỏ đi đến trước mặt bàn học, ánh mắt đảo qua trên từng cái sách vở ngay ngắn chỉnh tề, sau đó đưa tay mở ra ngăn kéo thứ nhất bên cạnh tay phải.

Cô nhớ rõ trước kia Trình Chi Ngôn thu được những cái thư tình, anh chẳng muốn xem liền ném tới bên trong cái ngăn kéo này, sau đó chờ ngăn kéo đầy lại ném toàn bộ.

Trước mắt cô kéo ngăn kéo ra, bên trong quả nhiên nằm vài phong thư tình chưa mở.

Anh nước chanh, thực xin lỗi a! Mặc dù nhìn lén thư tình người khác là hành vi không đúng, nhưng mà dù sao những thứ thư tình này anh cũng sẽ không xem, không bằng để cho em lấy đi tạo phúc cháu gái của anh đi!"

Tiểu Thỏ cầu nguyện ở trong lòng một phen, sau đó cầm lấy mấy phong thư tình kia cẩn thận nghiên cứu.

Ai... Có trắng ra trắng ra, có quá mịt mờ, còn có căn bản là xem không hiểu viết cái gì....

Tiểu Thỏ vừa thở dài vừa tiếp tục mở, rất không dễ dàng nhìn thấy một phong có vẻ có màu sắc đẹp đẽ quyết định thật nhanh liền đem nó chép.

Thời điểm Trình Chi Ngôn về đến nhà mới vừa đẩy cửa phòng chính mình ra liền phát hiện vài tờ giấy lộn nằm trên sàn, mà một cái bóng dáng còn nhỏ nào đấy đang nằm ở trước mặt bàn học chính mình múa bút thành văn.

"Em đây là... Viết cái gì a?' Trình Chi Ngôn đi đến phía sau Tiểu Thỏ, cúi người hướng tới tờ giấy trước mặt cô nhìn qua.

Tiểu Thỏ chép thư tình chép hoàn toàn quên mình đột nhiên nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn vang lên sau lưng tự mình, đột nhiên cả kinh vội vàng đưa tay che tờ giấy trước mặt mình.

Cặp lông mi thanh tú kia của Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn, thanh âm trầm thấp mang theo một tia buồn cười nói: "Thứ gì đó? Không thể cho anh xem sao?"

" Ha ha ha..." Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở sau lưng tự mình xấu hổ nở nụ cười, sau đó lắp bắp nói: "Không... Không thể nhìn..."

"Tại sao không thể nhìn?" Một bàn tay Trình Chi Ngôn đỡ lưng ghế dựa Tiểu Thỏ một cánh tay kia chống đỡ ở trên bàn viết, hơi hơi khom lưng cúi đầu hướng tới hai tay che trang giấy của cô nhìn qua.

Tư thế như vậy cơ hồ là cả người Tiểu Thỏ đều đã ở trong ngực anh.

Tiểu Thỏ mắt thấy chính mình không đường để chạy trong lòng nhịn không được lệ rơi thành sông.

Cô cũng không phải giúp bản thân viết thư tình, vậy rốt cuộc tại sao cô chột dạ như vậy?"

Hơn nữa vì để cho thư tình đẹp một chút cô còn cố ý sao chép vài lần, có chữ sai viết không đẹp cô trực tiếp vo thành một cục ném hết.

Cô là thật không nghĩ tới cô viết viết vậy mà liền viết cho Trình Chi Ngôn trở lại.

Bất quá không tồi, mấy phong thư tình trong ngăn kéo anh đều bị cô xử lý xong trước, hiện tại cô sao chép là trên một tấm thư tình phế bỏ của mình...

" Không... Không thể nhìn chính là không thể nhìn...." Rõ ràng cả người Tiểu Thỏ đều đã nằm úp sấp ở trên bàn viết, tay gắt gao che chở thư tình, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.

Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ trước mắt, trong lòng càng thêm cảm thấy tò mò.

Mặc dù tờ giấy kia bị Tiểu Thỏ che đậy nghiêm nghiêm thật thật nhưng mà ít nhiều vẫn là lộ một chút bên cạnh ở bên ngoài, Trình Chi Ngôn nhìn thấy những cái này bên góc lập tức vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, không phí sức kéo tờ giấy kia ra ngoài.

Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng dậy muốn cướp tờ giấy kia về.

Một bàn tay Trình Chi Ngôn ôm bả vai Tiểu Thỏ kiềm chế động tác của cô, một bàn tay cầm tờ giấy kia hơi hơi cúi mắt nhìn.

Trên tấm giấy viết thư màu hồng phấn xinh đẹp viết một bài thơ hiện đại rất dài.

Ta đem tâm đặt ở trên người ngươi.

Dùng trái tim của ta đem nó ẩn chứa thích đáng

Thiên trường địa cửu cũng sẽ không quên đi

Bất kể ta tiến về phương nào phía trước đều có ngươi bầu bạn bên cạnh ta

Cho dù ta đơn độc hoàn thành, cũng là xuất phát từ lực lượng của ngươi

Đối mặt vận mệnh, ta cũng không hoảng sợ

Chỉ vì ngươi chính là phương hướng vận mệnh của ta

Vạn vật thế gian với ta đều như Phù Vân

Chỉ vì ngươi ở trong mắt ta chính là Thiên Địa tứ phương

Bí mật này không người biết được,chôn dấu thật sâu ở lòng ta

Nó là gốc gốc, mầm mầm, ngày ngày

Đều là sinh mệnh sinh trưởng

Đây đại thụ cao hơn tâm linh hi vọng, cũng cao hơn ý nghĩ tưởng tượng

Là kỳ tích tạo hóa, có thể tách rời tham thương

Ta đem tâm ngươi mang ở trên người, dùng trái tim của ta đem nó ẩn chứa thích đáng

Trình Chi Ngôn một chữ không rơi rớt xem xong bài thơ kia, ánh mắt dần dần trở nên có chút phức tạp, anh trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu mở miệng nói: "Đối mặt vận mệnh ta cũng không hoảng sợ, chỉ vì ngươi chính là phương hướng vận mệnh của ta, vạn vật thế gian với ta đều như Phù Vân, chỉ vì ngươi ở trong mắt ta chính là Thiên Địa tứ phương... Đây là em viết?"

" Ách... Cái này..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, sau đó lắc lắc đầu nói: "Không tính, chỉ có thể xem như em mượn..."

" A..." Trong đôi mắt Trình Chi Ngôn hiện lên một ánh sáng ý tứ hàm xúc không rõ, sau đó đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cười nói: "Nếu như thật là em viết ra, anh liền kinh ngạc rồi."

"Vậy...." Tiểu Thỏ nháy mắt mấy cái, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn chờ đợi nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Vậy phong thư tình viết tốt không?"

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, sau đó đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ ôn nhu cười nói: "Rất tốt!"

"Ha ha hắc. . ." Tiểu Thỏ vừa lòng cười, nếu ngay cả anh nước chanh cũng khen phong thư tình này vậy Trình Thi Đồng hẳn là cũng có thể vừa lòng rồi.

Trình Chi Ngôn lại cúi đầu cẩn thận nhìn phong thư tình một lần, đây là phong thư tình thứ ba Tiểu Thỏ viết?

Phong thư tình thứ nhất là một đống rối loạn chữ thì như gà bới, phong thư tình thứ hai là mẹ viết giùm bách khoa toàn thư các món ăn, phong thư tình thứ ba cuối cùng thì chính cô tự tay viết, mặc dù nội dung là mượn nhưng mà mỗi một chữ đều là chứng nhận cô chép, từ một đống giấy bỏ đi kia đều có thể nhìn ra tâm ý của cô.

Trình Chi Ngôn ngoéo khóe môi một cái, đưa tay nghiêm túc chăm chỉ gấp phong thư tình kia lại, cười nói: "Cho anh sao? ? Anh đây nhận. . ."

Tươi cười đắc ý vừa rồi trên mặt Tiểu Thỏ một giây sau liền cứng lại toàn bộ.

" Ách... Cái này... Cái này..." Tiểu Thỏ chần chờ nhìn về phía một phong thư tình trên đầu ngón tay Trình Chi Ngôn, nhịn không được dùng lực nuốt nước miếng một chút, sau đó thanh âm run run rẩy rẩy nói: "Đây... Phong thư tình này không phải cho anh nước chanh...."

"..."

"..."

Trong phòng nhất thời im lặng.

Tiểu Thỏ cúi đầu, chỉ cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống, nháy mắt yên lặng đến nỗi có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở cùa mình.

Ý cười trên khóe môi Trình Chi Ngôn chậm rãi thu lại, đôi mắt trong suốt thâm thúy kia của anh nhìn Tiểu Thỏ cúi đầu trước mắt, thanh âm trầm trầm nói: "Không phải cho anh?"

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ căng thẳng nuốt nước miếng một chút, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, vô cùng chột dạ hướng phía Trình Chi Ngôn nói:: "Vâng. . . Là cho một người bạn cùng lớp mới tới lớp chúng em."

" Học sinh nam?"

"Vâng.."

Đôi mắt Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu không nói gì.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy không khí bốn phía càng ngày càng lạnh, càng ngày càng thấp, ngay cả ánh sáng giống như lập tức tối đi không ít.

Sau khi trầm mặc thật lâu, thanh âm trầm thấp của Trình Chi Ngôn chậm rãi vang lên bên tai cô: "Em thích cậu ta?"

" A?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn giơ giơ thư tình trong tay lên, hướng tới Tiểu Thỏ nhíu nhíu mày, nhắc lại một lần: "Em thích cái học sinh nam mới tới kia?"

" Sao... Làm sao có thể!" Vẻ mặt Tiểu Thỏ giật mình nhìn Trình Chi Ngôn, vội vàng thề thốt phủ nhận nói: "Không phải em thích cậu ấy, là Đồng Đồng thích cậu ấy, đây là em viết thư tình giúp Đồng Đồng!"

"...."

"...."

Trong phòng nhất thời lại không có tiếng gì."

Bất quá lần này Tiểu Thỏ cảm thấy không khí bốn phía dường như đang từ từ tăng lên, ánh sáng dường như cũng khôi phục độ sáng lúc đầu.

"Vậy sao..." Trong thanh âm của Trình Chi Ngôn mang theo một chút thoải mái ngay cả chính anh cũng không có nhận ra, anh đưa tay gấp phong thư tình kia xong liền bỏ vào bên trong một cái ngăn kéo phía dưới bàn học của mình, thản nhiên nói: "Để cho chính em ấy viết, phong thư tình này anh tịch thu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net