Chương 186-190: Cần cậu giúp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "A? ?" Trình Chi Ngôn nghe được những lời này của cô một chốc vậy mà không có phản ứng kịp.

"... Có phải anh ghét bỏ em ngực nhỏ hay không?" Tiểu Thỏ cắn môi, tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn, lại hướng tới anh hỏi một câu.

Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nhất thời khó nói lên lời nhìn cô: "Làm sao em có thể đột nhiên hỏi như vậy?"

" Bởi vì vừa rồi anh Hạ Phong nói em nhiều năm như vậy rồi....

Còn không lớn...." Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua ngực chính mình, bĩu môi nói: "Anh ấy còn khen ngợi cái chị vừa rồi kia vóc người đẹp..."

". . ." Trình Chi Ngôn nhất thời có chút dở khóc dở cười.

" Có phải chờ ngực em lớn như cái chị vừa rồi kia là có thể làm bạn gái của anh hay không?" Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt chờ đợi nhìn anh hỏi.

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, rốt cục nhịn không được đưa tay dùng lực gõ gõ đầu cô nói: "Trong đầu của em suốt ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?"

"Ôi. .. Anh nhẹ chút..." Tiểu Thỏ ôm đầu chính mình, đáng thương tội nghiệp hướng tới Trình Chi Ngôn cầu xin tha thứ, "Vậy anh cho em một cái thời hạn đi, ai biết cái gọi là lớn lên của anh rốt cuộc là phải bao nhiêu tuổi a..."

Trình Chi Ngôn có chút buồn cười lắc đầu, đôi mắt trong suốt nhìn cô một cái, không nói gì.

" Anh nước chanh... Anh nước chanh...Tại sao anh không nói?" Tiểu Thỏ đưa tay chọc chọc cánh tay Trình Chi Ngôn, nhưng chỉ đổi lại một cái liếc mắt của người nào đó.

Rất không dễ dàng hai người mỗi người truyền xong ba bình nước, Tiểu Thỏ nhìn tay nhỏ chính mình sưng giống móng heo, thở dài một hơi nói: "Thật không dễ dàng a, cuối cùng truyền xong rồi."

Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ tay nhỏ của cô, trong lòng bàn tay một mảnh lạnh lẽo.

Anh trầm ngâm chốc lát, sau đó tiếp tục nói: "Tối hôm nay em vẫn là đừng ngủ cùng anh, cho dù nói như thế nào cũng là anh lây bệnh cho em...."

"Không được!" Tiểu Thỏ phản xạ có điều kiện nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh chính là muốn ngủ cùng anh nước chanh!"

". . ." Trình Chi Ngôn nháy mắt không nói gì.

Ở nhà nghỉ ngơi ba ngày sau đó, Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn rốt cục bình phục.

Tiểu Thỏ đeo cặp sách lại vui vui mừng mừng đi học.

Nhưng mà cô vừa đến trường học đã bị Trình Thi Đồng nói cho một tin tức khiếp sợ.

"Tiểu Thỏ. . ." Sớm đến chỗ phòng học Trình Thi Đồng, vẻ mặt thẹn thùng nhìn cô, xấu hổ nói: "Cố Ninh Thư nói cậu ấy đồng ý làm bạn gái của cậu ấy rồi...."

Cái gì?

Tiểu Thỏ giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đứng ở tại chỗ, ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn cô.

Lúc này mới vài ngày cô bất quá là đi bệnh viện truyền nước một chuyến, tại sao vừa về đến thì Trình Thi Đồng đều đã biến thành con gái gả ra ngoài rồi?"

"Cậu cậu cậu...Cậu nói thật?" Tiểu Thỏ không dám tin quay đầu đi, nhìn Cố Ninh Thư đang ngồi ở sau lưng Trình Thi Đồng cúi đầu đọc sách.

Cố Ninh Thư ngẩng đầu lên hướng tới Tiểu Thỏ ảm đạm cười gật gật đầu, lại tiếp tục xem sách.

"Mẹ kiếp! Chuyện khi nào a!" Tiểu Thỏ một tay lấy cặp sách ném tới trên bàn học, hai tay đỡ bả vai Trình Thi Đồng thán phục nói: "Tốc độ này của cậu cũng quá nhanh đi? Cách mạng bên kia của tớ còn không có thành công, phía bên cậu chính quyền đều đã cải cách tới tay rồi hả?"

"Bình tĩnh bình tĩnh. . ." Trình Thi Đồng vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, cười tít mắt nói: "Kỳ thật chuyện cũng là xế chiều hôm qua..."

Vẻ mặt Tiểu Thỏ nhất thời thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế, hai mắt vô thần nhìn Trình Thi Đồng, giọng điệu mất mát nói: "Tớ với chú nhỏ cậu đều đã bao nhiêu năm, còn chưa xác định, cậu và Cố Ninh Thư vậy mà mới vài ngày liền quyết định như vậy.... Hu hu hu..."

Trình Thi Đồng nhất thời có chút không biết làm thế nào nhìn Tiểu Thỏ nói: "Không phải, cậu không phải ván đã đóng thuyền làm thím nhỏ sao? Tại sao lại biến thành đã bao nhiêu năm còn không có xác định?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn Trình Thi Đồng nói: "Nhưng mà anh nước chanh nói tớ còn quá nhỏ, không thể làm bạn gái của anh..."

". . ." Trình Thi Đồng không nói gì địa bĩu môi nói: "Cũng không tính nhỏ đi, thời cổ đại đứa nhỏ lớn như cậu vậy đều đã đính hôn rồi."

"Vậy thì thế nào, tớ lại không sống ở cổ đại..."

"Được rồi, cậu cũng đừng quá đau lòng, tớ cảm thấy nếu còn là bởi vì chú nhỏ tốt với cậu quá cho nên trong mắt chú ấy cậu vẫn là đứa nhỏ..." Trình Thi Đồng suy tư chốc lát sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cậu làm cho chú ấy cảm thấy cậu không phải đứa nhỏ, cậu làm cho chú ấy có cảm giác nguy cơ!"

"Như thế nào mới có thể làm cho anh ấy cảm thấy có cảm giác nguy cơ?" Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn Trình Thi Đồng hỏi.

"Ưm. . ." Trình Thi Đồng nghiêm túc suy nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Cậu có biết có nữ sinh trong lớp học chú nhỏ thích chú ấy hay không?"

"Có a. . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nói: "Hai ngày trước thời điểm chúng tớ cùng nhau ở bệnh viện truyền nước, lớp học anh ấy còn có nữ sinh đặc biệt thăm anh ấy a."

" Vậy lúc ấy cảm giác trong lòng cậu như thế nào?"

"Ách. . ." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, thanh âm yếu ớt trả lời: "Cảm giác không tốt lắm..."

" Đúng không! Đây là bởi vì chú nhỏ tớ cho cậu có cảm giác nguy cơ!" Trình Thi Đồng vỗ tay một cái hướng tới Tiểu Thỏ cười xấu xa nói: "Chúng ta cũng phải làm cho chú nhỏ có cảm giác nguy cơ!"

" Ỵ́ gì?" Tiểu Thỏ vẻ mặt mê man nhìn Trình Thi Đồng, hồi lâu không phản ứng kịp.

" Đơn giản mà nói, chính là có vị nam sinh thích cậu, còn phải để cho chú nhỏ tớ biết, như vậy chú mới có thể ghen!" Trình Thi Đồng để sát vào Tiểu Thỏ đè thấp thanh âm hướng tới cô nói.

"... Nói dễ dàng, hiện tại tớ tìm chỗ nào a, dù sao vẫn không thể đứng ở phía trước bục giảng hỏi lớp chúng ta có nam sinh thích tớ hay không?" Tiểu Thỏ nhịn không được trợn trừng mắt hướng tới Trình Thi Đồng nói.

" Ha ha, đơn giản a...." Trình Thi Đồng vừa cười xấu xa vừa quay đầu nhìn Cố Ninh Thư một cái.

Tiểu Thỏ theo ánh mắt của cô ấy cũng hướng tới Cố Ninh Thư nhìn qua.

Cố Ninh Thư đang cúi đầu đọc sách cảm giác được tầm mắt hai người ngẩng đầu lên, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt: "Hai người... Muốn làm gì?"

....

-----

Thời điểm buổi tối tan học, Trình Thi Đồng cao hứng phấn chấn theo sát sau lưng Tiểu Thỏ, hướng tới phương hướng nhà cô đi tới.

Cố Ninh Thư đeo cặp sách chính mình, có chút không biết nói gì theo sát phía sau hai người các cô, vừa đi vừa hỏi: "Các cậu xác định phải làm như vậy?"

"Đương nhiên rồi." Trình Thi Đồng quay đầu, nhìn cậu cười hì hì nói: "Dù sao cũng là làm bộ, cậu liền giúp đỡ Tiểu Thỏ đi, cậu ấy thích chú nhỏ nhiều năm như vậy rồi."

" Thiên nhai chỗ nào không cỏ thơm, hà tất cần gì đơn phương yêu mến một nhành hoa ( thế giới nhiều người, cần gì yêu một người)." Đôi mắt trong suốt của Cố Ninh Thư nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, thuận miệng nói: "Anh ấy không đồng ý cậu làm bạn gái anh ấy, cậu liền đổi người trong lòng đi."

   " Vậy không được, thím nhỏ tương lai của tớ chỉ có thể để cho Tiểu Thỏ làm!" Trình Thi Đồng vội vàng xoay người hướng tới Cố Ninh Thư nghiêm túc nói: "Cậu chỉ cần giúp một chút việc thì tốt rồi, dù sao án theo kịch bản, ý tứ với lời nói vừa rồi của cậu cũng không sai biệt lắm."

". . ." Cố Ninh Thư giang tay, không nói.

" Tiểu Thỏ một lát nữa cậu tốt với tiểu Cố nhà tớ một chút!"

Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ dặn dò: "Bình thường cậu chăm sóc chú nhỏ như thế nào thì chăm sóc tiểu Cố nhà tớ như vậy, tớ cũng không tin chú nhỏ tớ sẽ không ăn giấm!"

"Tớ cố gắng hết sức..." Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình có chút khẩn trương, tuy nói là đã thương lượng tốt nhưng mà suy nghĩ đến phải diễn trò ở trước mặt Trình Chi Ngôn, cô vẫn cảm thấy có chút không quá tự nhiên.

" Đừng khẩn trương." Cố Ninh Thư nhìn cô một cái, thản nhiên nói.

Bởi vì Trình Chi Ngôn cảm mạo nghiêm trọng hơn so với Tiểu Thỏ một chút, cho nên hôm nay mặc dù Tiểu Thỏ đi học nhưng mà anh lại ở nhà như cũ.

Thời điểm Tiểu Thỏ mở cửa Trình Chi Ngôn đang ngồi ở trên ghế sofa vừa làm bài tập vừa xem tivi, toàn tâm toàn ý, không chút phí sức.

Nghe được tiếng vang ở cửa, anh quay đầu nhìn thoáng qua hướng tới Tiểu Thỏ cười cười nói: "Trở lại?"

"Uh'm!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, xoay người để cho Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư sau lưng mình tiến vào, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay Đồng Đồng và bạn học Cố tới nhà của chúng ta chơi."

" Đồng Đồng?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu hướng tới Trình Thi Đồng nhìn qua, lại nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư vẻ mặt thanh tú đứng ở sau lưng cô, ý vị thâm trường cười cười nói: "Cháu sẽ không lại là đến báo thù chứ?"

" Ai nha, chú nhỏ, chú nói cái gì a!" Trình Thi Đồng lập tức mở miệng giống như súng máy hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cháu keo kiệt như vậy sao, mặc dù nói chú viết mấy phong thư tình kia là lừa gạt cháu không sai, nhưng mà chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu, người ta nếu như không thích cháu, cháu cũng không có biện pháp a, bạn học tiểu Cố cậu nói có phải hay không??"

Cố Ninh Thư đột nhiên bị điểm đến hơi run sợ một chút, sau đó không hiểu ra sao gật gật đầu.

"Chú xem đi, hiện tại chúng ta chính là bạn tốt, bạn tốt, ha ha ha ha..." Trình Thi Đồng cười gượng một tiếng, sau đó đưa tay vụng trộm kéo kéo quần áo Tiểu Thỏ.

"A.... Bạn học Cố, cậu xỏ đôi dép lê này đi." Tiểu Thỏ cầm một đôi dép lê bằng nhung màu lam bình thường mình thích nhất từ bên trong tủ giày ra, đưa tới trước mặt Cố Ninh Thư cười nói: "Tớ cảm thấy màu lam có vẻ thích hợp với cậu."

"Cảm ơn." Cố Ninh Thư yên lặng nhìn kỹ Tiểu Thỏ một chút, sau đó thay cặp dép lê màu lam kia.

"Ai, Tiểu Thỏ, không phải cậu thích đôi dép lê này nhất sao, lần trước tớ tới nhà cậu chơi, cậu cũng không chịu cho tớ xỏ, vì sao liền cho Cố Ninh Thư đi?" Thời điểm Trình Thi Đồng nói lời này, sợ Trình Chi Ngôn không có nghe thấy, rõ ràng chạy đến bên cạnh anh lớn tiếng nói.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, sau đó hướng tới hai người Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư đứng ở cửa nhìn qua.

Chân Tiểu Thỏ mang một đôi dép lê hồng nhạt, cùng dép lê màu lam trên chân Cố Ninh Thư là cùng một cái kiểu dáng, bởi vì màu sắc cô thích cho nên liền mua hai cặp này, bình thường đều là đi thay đổi, nhưng mà cặp màu lam kia, lần trước Trình Thi Đồng tới, nói cái gì cô cũng không chịu cho cô ấy đi.

Giờ phút này hai người bọn họ đi dép lê kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau, giống như... Cảm giác giống như người yêu?"

" Đồng Đồng, cậu nói loạn cái gì a." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó xoay người hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Cô ấy nói lung tung, cậu đừng để ý."

"Không sao." Cố Ninh Thư hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, nói khẽ: " Tớ thật cao hứng."

". . ."

Trình Chi Ngôn nhịn không được nheo đôi mắt thâm thúy lại nhìn Cố Ninh Thư, đây là cái tình huống gì?

" Ai nha, chú nhỏ, tại sao chú cảm mạo còn chưa khỏi a?" Trình Thi Đồng cực kỳ vừa lòng nhìn một màn trước mắt, cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Có phải bởi vì chú viết cho cháu hai phong thư tình, lừa gạt cháu hai lần cho nên báo ứng hay không?"

". . ." Trình Chi Ngôn liếc cô ấy một cái, không nói lời nào, tiếp tục ngồi xuống ở trên ghế sofa, cúi đầu làm bài tập.

Trình Thi Đồng cười đến miệng đều sắp không thể khép lại.

Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì nhìn Trình Thi Đồng, trầm mặc một chút sau đó hướng tới bọn họ nói: "Tớ đi gọt quả táo cho các cậu, các cậu chờ một lát."

"Uh'm." Trình Thi Đồng gật gật đầu, lơ đễnh ngồi xuống bên cạnh Trình Chi Ngôn.

Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng một cái, hướng tới Tiểu Thỏ đi tới, thản nhiên nói: "Tớ đi cùng cậu."

"Được." Tiểu Thỏ gật đầu đồng ý, mang theo cậu xoay người đi tới phòng bếp.

Trình Thi Đồng duỗi thẳng cổ nhìn bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở phòng bếp, lúc này mới vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Chú nhỏ, chú có biết hay không?"

"Cái gì?" Trình Chi Ngôn không tập trung viết bài tập, thuận miệng hỏi.

" Kỳ thật Cố Ninh Thư kia thích Tiểu Thỏ của nhà chúng ta a." Trình Thi Đồng đè thấp thanh âm hướng tới Trình Chi Ngôn thần bí nói như vậy: "Mặc dù cậu ấy chưa nói, nhưng mà cháu cảm giác ánh mắt cậu ấy liếc ở trên người Tiểu Thỏ của nhà chúng ta."

"A.... . Không phải cháu thích cái họ Cố kia sao?" Trình Chi Ngôn nghe xong lời này ngẩng đầu lên nhìn Trình Thi Đồng, cười như không cười hỏi.

"Ai, cháu thích người ta, người ta không thích cháu, cháu có biện pháp nào đâu." Trình Thi Đồng vẻ mặt vô tội giang tay hướng tới chú nhỏ mình nói: "Thích một người phải tôn trọng ý nghĩ của người ấy, nếu cậu ấy thích Tiểu Thỏ vậy căn cứ nguyên tắc nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, cháu cũng miễn cưỡng có thể tiếp thu..."

"Cháu ngược lại đại lượng..." Trình Chi Ngôn cong khóe miệng thuận miệng nói.

" Ha ha..." Trình Thi Đồng cười cười với anh, sau đó lại đến gần anh rồi hạ giọng nói: "Mấy ngày hôm trước Tiểu Thỏ nói với cháu, chú vẫn không thừa nhận cô ấy là bạn gái chú, cô ấy bị tổn thương muốn chết, dù sao cố gắng nhiều năm như vậy lại vẫn ngay cả một danh phận người bạn gái cũng không có, đổi lại là người khác, người nào không khổ sở a.... Ai, cháu liền nói với cô ấy, không được mà nói, cậu liền thích những người khác thử xem..."

". . ." Biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn cứng đờ, ánh mắt cụp xuống, mang theo một tia lãnh ý nhìn Trình Thi Đồng.

Trình Thi Đồng giả bộ cái gì cũng không có nhìn thấy, tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cháu nói với cô ấy, Cố Ninh Thư không sai a, dù sao cũng là người trong lòng cháu, điều kiện các phương diện đều sẽ không kém so với chú nhỏ, không được mà nói trước hết thử tiếp thu người ta xem?"

"...."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiểu Thỏ nói như thế nào? ?"

"Ha ha. . ." Trình Thi Đồng hướng tới anh cười thần bí, nhưng mà không nói.

Nhưng mà chỉ chốc lát Tiểu Thỏ đã bưng quả táo cắt xong đi tới.

Cố Ninh Thư đi theo sau lưng cô, thoải mái nhàn nhã lắc lư tới đây.

"Tới, ăn quả táo." Tiểu Thỏ đặt quả táo cắt xong ở trên bàn trà phòng khách, hướng tới Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cười tít mắt nói.

Cố Ninh Thư gật gật đầu tự nhiên mà dựa vào bên cạnh Tiểu Thỏ ngồi xuống.

Trình Chi Ngôn mị mị ánh mắt nhìn cậu một cái, không nói gì.

Trình Thi Đồng vừa rồi đã báo trước cho Trình Chi Ngôn, cho nên kế tiếp cô cũng không có chuyện gì, cô liền cầm lấy xiên hoa quả, bắt đầu ăn quả táo.

Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ một cái, chần chờ một chút cũng cầm lấy xiên hoa quả xiên một mảnh quả táo chuẩn bị ăn.

Chỉ là thời điểm quả táo kia sắp đến bên miệng, không cẩn thận một cái vậy mà rớt.

"Thật xin lỗi." Cố Ninh Thư có chút áy náy nhìn Tiểu Thỏ một cái, khom lưng nhặt miếng táo rơi trên mặt đất lên.

"Không sao, quả táo này ăn ngon, là Chu mẹ tớ mang về ở sơn động." Tiểu Thỏ cười tít mắt nói cho Cố Ninh Thư, thuận tay xiên một khối táo đưa tới bờ môi cậu nói: "Cậu nếm thử."

"Cảm ơn." Cố Ninh Thư cười cười, há mồm ăn miếng táo Tiểu Thỏ đưa đến bên miệng chính mình.

A... A... A... A...! !

Trình Thi Đồng mở to hai mắt một màn này thật đẹp a! Thật sự là phấn hồng a!

Cô vụng trộm quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, chỉ cảm thấy sắc mặt của anh có chút âm trầm đáng sợ.

"Ha ha ha ha. .. Chú nhỏ, chú ngồi ở chỗ kia để làm gì, chú cũng ăn a!" Trình Thi Đồng cười hì hì cũng xiên một miếng táo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn hơi hơi buông mắt xuống, nhìn thoáng qua xiên táo Trình Thi Đồng đưa tới đây, quay đầu thản nhiên nói: "Không muốn ăn."

" Không ăn thì thôi, vậy tự cháu ăn!" Trình Thi Đồng cười đến vẻ mặt như tên trộm, đưa miếng táo bên miệng Trình Chi Ngôn vào trong miệng mình.

Một mâm táo ở bầu không khí kỳ quái lại xấu hổ này ăn xong rồi.

Ăn táo xong, Trình Thi Đồng đề nghị đi phòng Tiểu Thỏ nhìn một cái, Tiểu Thỏ không nói cái gì gật đầu đồng ý.

Trình Chi Ngôn liếc bọn họ mấy cái, tiếp tục bình tĩnh ngồi ở trên sofa dưới lầu làm bài tập.

Ba người vừa vào phòng Tiểu Thỏ, Trình Thi Đồng lập tức liền khóa trái cửa phòng Tiểu Thỏ lại.

" Ha ha ha ha, Tiểu Thỏ, vừa rồi cậu thấy không, sắc mặt chú nhỏ âm trầm sắp muốn chảy ra nước rồi!" Trình Thi Đồng kìm nén cười đã lâu rốt cục bạo phát ra.

Cố Ninh Thư có chút không nói gì nhìn cô ấy, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của cô ấy nói: "Khống chế một chút, đừng bị chú nhỏ nghe thấy được."

"A.... . ." Trình Thi Đồng vội vàng thu liễm tươi cười, cảnh giác nghe động tĩnh dưới lầu một chút xong, sau đó kéo cánh tay Tiểu Thỏ cười hì hì nói: "Chiến đấu giành thắng lợi! Chúng ta chiến tiếp."

"...." Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn Trình Thi Đồng hỏi: "Cậu xác định như vậy có ích sao?"

" Đương nhiên là có, cậu không thấy cả người chú nhỏ đều đã tản ra hơi thở người sống chớ lại gần sao?" Trình Thi Đồng cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Dù sao trong lòng chú nhỏ nhất định là có cậu, nhưng mà chú cũng không thể liền yên tâm mà tùy ý cậu tự sinh tự diệt a, dù sao cũng phải để cho chú ấy biết, được hoan nghênh cũng không phải chỉ có một mình chú ấy."

"Được rồi." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

" Cho dù nói như thế nào, có thể thấy bộ dáng chú nhỏ kinh ngạc, tớ cũng vui vẻ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net