Chương 181-185: Tình địch đầy đặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiểu Thỏ vội vàng quay đầu đi, quả nhiên thấy Trình Chi Ngôn ngồi ở ghế tựa bên cạnh mình, một bàn tay treo bình truyền nước, một bàn tay cầm sách vở, đang cười như không cười nhìn mình.

Hô...

Không tồi...

Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới hồi phục tinh thần, "Không đúng, không phải chỉ có anh nước chanh cảm mạo phát sốt sao? Tại sao trên tay con cũng truyền nước a?"

" Chu mẹ thấy hai người các con không rời giường liền đi vào một chút, phát hiện hai con đang nằm ở trên giường phát sốt a."

Mẹ Tiểu Thỏ vừa ngồi ở bên cạnh cô bóc quả cam vừa hướng tới cô giải thích nói: "Vừa rồi anh nước chanh con đã tỉnh lại trước con, chúng ta đều đã biết rõ, ngày hôm qua là nó cảm mạo phát sốt trước, con còn nấu cháo cho nó ăn, ban đêm con vẫn ôm nó kêu lạnh, phỏng chừng chính là thời điểm đó bị lây bệnh."

Thật không... ? ?

Tiểu Thỏ có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, đã thấy trên gương mặt trắng nõn như ngọc của anh có một nét đỏ ửng nhàn nhạt.

" Chẳng lẽ không phải thời điểm ăn kẹo lây bệnh?" Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi cái ót mình, trong thanh âm mang theo một tia trầm thấp nói.

"Cái gì thời điểm ăn kẹo?" Mẹ Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn cô, thuận tay nhét quả cam bóc xong vào tay cô.

"Ách... Không có gì..." Tiểu Thỏ vội vàng lắc lắc đầu, nhận quả cam trong tay mẹ mình, bẻ một mảnh vứt vào trong miệng, cũng có khả năng là thời điểm ngày hôm qua cô hôn trộm anh nước chanh bị lây bệnh...

Trong mắt mẹ Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn cô, lại quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, phát hiện đỏ ửng trên mặt anh càng thêm rõ ràng.

"Chu Linh? Cậu còn ở chỗ này sao?" Đúng lúc này mẹ Trình Chi Ngôn đi đến, bà thấy Chu Linh ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cười mở miệng nói: "Cậu bận việc thì đi đi, hai đứa nhỏ có tớ trông rồi."

"Cậu đã về rồi?" Mẹ Tiểu Thỏ nhìn Chu Nguyệt đi tới, cười nói: " Tớ trước hết đi trong văn phòng khoa, một lát trở lại."

"Đi đi, đi đi, yên tâm đi." Chu Nguyệt hướng tới bà vẫy vẫy tay, nhìn bà rời khỏi, sau đó cầm hai bữa sáng khác nhau trong tay đưa cho Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn nói: "Tới, ăn chút gì đi, chuyện phát sốt lớn như vậy tại sao cũng không nói cho mẹ biết một tiếng? Ngộ nhỡ ban đêm sốt hỏng làm sao bây giờ?"

"..." Trình Chi Ngôn tiếp nhận bữa sáng trong tay bà, trầm mặc chốc lát, mới âm trầm nói: "Ngày hôm qua con vốn định nói nhưng mà tốc độ chồng mẹ tắt điện thoại quá nhanh rồi."

Cái này..." Chu Nguyệt xấu hổ cười cười, một chốc vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

Một tay một tay mở hộp cái nắp bữa sáng ra, nhìn cháo trắng rau dưa bên trong nhịn không được thở dài nói: "Lại là ăn cháo a."

" Bác sĩ nói hai con truyền ình nước này, chỉ có thể ăn thức ăn loãng, thức ăn mặn gì đó sẽ không tiêu hóa được."

"Được rồi..." Tiểu Thỏ nhận mệnh liền gật gật đầu, cầm lấy thìa bắt đầu một ngụm một ngụm múc cháo bắt đầu ăn.

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, cũng múc vài ngụm cháo, chỉ là mới ăn vài miếng liền nhíu mày nói: "Đây là cháo gì? Sao vị kỳ quái như vậy?"

"Đây là mẹ mua cháo thuốc ở bên trong nhà hàng dưới lầu bệnh viện, bổ thân thể, hai con ăn cháo trắng không có dinh dưỡng gì."

Chu Nguyệt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, cười hướng tới anh nói.

" Không muốn ăn..." Trình Chi Ngôn vừa nghe nói là cháo thuốc nhất thời không có hưng trí ăn hết, anh ghét nhất chính là vị thuốc Đông y kia rồi....

"Con đứa nhỏ này, không ăn cái gì, bệnh làm sao có thể tốt a?"

Chu Nguyệt trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, ngữ khí hung dữ nói: "Con xem Tiểu Thỏ ăn rất nhiều, con cũng đã lớn như vậy, tại sao còn kiêng ăn?"

" Mẹ, mẹ biết rõ rành rành con ghét nhất hương vị thuốc Đông y." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên ngữ khí nhàn nhạt hướng tới bà nói.

"Đây... Không phải do cháo trắng đều đã hết rồi sao..." Trong khoảng thời gian ngắn Chu Nguyệt có chút nói tiếp không được, bà quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, hướng tới Trình Chi Ngôn chỉ chỉ cô nói: "Con xem, lúc này mới không lâu sau Tiểu Thỏ đã ăn xong rồi, con hướng Tiểu Thỏ học tập đi."

"Con không phát hiện em ấy có cái gì không thích ăn..." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đang hồng hộc cháo, hơi chút không nói gì châm chọc một câu.

". . ." Tiểu Thỏ buông bát cháo trong tay ra, bẹp cái miệng, sau đó dốc sức nuốt cháo xuống, lúc này mới hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Ai nói, em không thích ăn gừng a."

Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm cháo thuốc trong tay nhét vào trong tay cô nói: "Tới, cái này chia cho em ăn."

"..."

Chu Nguyệt nhìn Trình Chi Ngôn mất hứng nói: "Giờ này quán bán bữa sáng bên ngoài sớm đã sớm đóng cửa, hai giờ nữa mới bắt đầu ăn cơm trưa, con không ăn sẽ bị đói."

Tiểu Thỏ nhìn Chu Nguyệt lại nhìn Trình Chi Ngôn, chần chờ một chút sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, anh thật sự không ăn sao?Em cảm thấy cháo này rất thơm a."

"Không thích ăn." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cháo kia một cái, thuận miệng nói.

"Nó chính là sợ ăn thuốc Đông y!" Chu Nguyệt ở bên cạnh bổ sung nói: "Từ nhỏ đến lớn muốn nó uống thuốc pha nước uống liền giống như muốn mạng của nó!"

" Đừng nói lung tung!" Trình Chi Ngôn nhăn nhíu mi hướng tới mẹ mình nói.

"Thật sự sao? ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt không tin nhìn Chu Nguyệt nói: "Nhưng mà ngày hôm qua anh nước chanh một hơi liền uống hết thuốc sài hồ pha nước uống a."

"Là sao! ?" Chu Nguyệt nhất thời vẻ mặt không dám nhìn Tiểu Thỏ nói: "Con không hoa mắt chứ?"

"Thật sự!" Tiểu Thỏ nghiêm túc gật gật đầu.

"A.... . ." Đôi mắt Chu Nguyệt xoay xoay, đứng dậy hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Vậy bát cháo này con nghĩ biện pháp khuyên anh nước chanh của con ăn đi, mẹ đi trước nói cùng mẹ con, một lát trở về a!"

Bà nói xong câu đó liền xoay người trực tiếp đi ra ngoài.

Lưu lại trong tay Tiểu Thỏ còn bưng bát cháo thuốc kia của Trình Chi Ngôn ngơ ngẩn ngồi ở trên ghế.

Sau một lúc lâu cô quay đầu lại hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua.

Trên mặt Trình Chi Ngôn có chút không quá tự nhiên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua cháo thuốc trong tay Tiểu Thỏ, vẻ mặt không được tự nhiên hướng tới cô nói: "Chính em ăn đi, anh không đói bụng."

"A.... . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, vươn tay phải không có truyền nước biển tới múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, há mồm, a - - "

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thìa đưa đến bên miệng chính mình kia, nhịn không được nhíu mày thấp giọng hỏi: "Để làm gì?"

"Em đút anh ăn a." Tiểu Thỏ vô cùng nghiêm túc nhìn anh, đưa thìa trong tay hướng phía trước nói: "Thật sự ăn ngon, tới, ngoan, há miệng, a---"

". . ."

Sau một lúc lâu Trình Chi Ngôn không động tĩnh, cuối cùng rốt cục không cam lòng há miệng ăn hết. Thìa cháo Tiểu Thỏ đưa tới đây.

Chu Nguyệt trốn ở sau cửa phòng truyền nước nhìn một màn Tiểu Thỏ đút Trình Chi Ngôn ăn cháo trong phòng truyền nước kia nhịn không được cúi đầu thở dài một hơi, ai... Quả nhiên vợ chính là tốt hơn so với mẹ a...

Nhưng mà Tiểu Thỏ khuyên can mãi cuối cùng Trình Chi Ngôn cũng chỉ là miễn cưỡng ăn nửa chén cháo mà thôi.

Còn lại nửa bát kia Tiểu Thỏ tự nhiên không lưu tình chút nào giải quyết toàn bộ rồi.

Trình Chi Ngôn mắt thấy Tiểu Thỏ ăn sạch một nửa chén cháo thuốc, trầm mặc chốc lát đột nhiên mở miệng hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Tiểu Thỏ, thật xin lỗi. . ."

"A? ?" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, trong mắt khó hiểu nhìn anh hỏi: "Xin lỗi cái gì?"

"Ngày hôm qua. . ." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn lại là tiếp tục hướng tới cô nói: "Nếu như anh không lấy đi kẹo trong miệng em, có lẽ em liền không phát sốt rồi."

"Ách. . . Cái này a. . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ nhất thời đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống nói: "Cũng không nhất định là vì chuyện này..."

Trình Chi Ngôn nhìn mặt cô hồng, trầm ngâm chốc lát gật đầu nói: "Cũng đúng, em vẫn cùng anh ở trong một căn phòng, cho dù anh không hôn em, em phỏng chừng cũng sẽ cảm mạo."

". . ."

Vừa nhắc tới cái chuyện hôn môi này, mặt Tiểu Thỏ càng đỏ hơn, vì bối rối cô vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Cái kia...Tại sao truyền nước đều đã hơn nữa ngày cũng không có động tĩnh gì a..."

Cô ngẩng đầu hướng tới bình trên đầu nhìn qua, kết quả thật là không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình, phía trên vậy mà treo ba túi nước tràn đầy."

" Bác sĩ nói cái thuốc này có chút kích thích tràng vị, cho nên để cho nhỏ giọt chậm một chút." Trình Chi Ngôn cũng theo ánh mắt của cô nhìn thoáng qua mấy túi nước trên đỉnh đầu kia, thanh âm trầm giọng nói: "Gấp cái gì, truyền nhiều như vậy a, phỏng chừng mãi cho đến buổi chiều mới có thể truyền xong."

"A? Phải truyền lâu như vậy?" Tiểu Thỏ nhất thời nhàm chán, cô cũng không làm chuyện gì a...

Nhưng mà Tiểu Thỏ mới vừa cảm khái không chuyện gì làm thì một giờ sau.

Hạ Phong liền đi một mình tiến vào.

Người còn chưa đi bên cạnh Tiểu Thỏ thanh âm đã qua đến đây, "Tiểu Thỏ Thỏ, nghe nói em cảm mạo phát sốt a, anh đến thăm em nè!"

Tiểu Thỏ theo thanh âm ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Phong mặc đồng phục Nhất Trung đã đi tới.

Hạ Phong tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cười hì hì nói: "Tiểu Thỏ Thỏ, cảm giác có tốt chút hay không?"

"Anh Phong Tử...Anh có thể đừng gọi em Tiểu Thỏ Thỏ không..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta, cảm thấy cái cách gọi này làm cho người ta có chút chịu không nổi.

" Vậy em đừng gọi anh là anh Phong Tử, anh liền không gọi em Tiểu Thỏ Thỏ." Hạ Phong cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói.

Sau khi Hạ Phong ngồi xuống, bóng người vẫn đi sau lưng anh ta rốt cục lộ ra, một đạo thanh âm ngọt ngào dễ nghe vang lên ở phía trước Tiểu Thỏ cách đó không xa nói: "Bạn học Trình Chi Ngôn, cậu... Cảm mạo của cậu tốt chưa?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới chủ nhân đạo thanh âm kia nhìn qua.

Đó là một cô gái bộ dáng vô cùng đẹp, một đầu tóc dài đen tuyền cột thành một cái đuôi ngựa buông xuống ở sau ót, mặt trái xoan xinh đẹp, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời, còn có miệng nhỏ hồng nhuận anh đào, cô ấy mặc áo lông trắng và quần bò, phối hợp đơn giản lại tôn lên dáng người lung linh của cô ấy.

Thời điểm Trình Chi Ngôn nhìn thấy cô ấy dường như ngớ ra một chút, sau đó khẽ gật đầu nói:: "Tốt chút rồi."

"Thật tốt quá!" Cô gái kia nhất thời bật cười, cô ấy đi đến vị trí bên cạnh Trình Chi Ngôn ngồi xuống, cầm một quyển ghi chép từ trong túi xách đưa cho anh nói: "Đây là bài ghi chép buổi sáng hôm nay giáo viên giảng bài, tớ đều đã ghi lại, cho cậu mượn chép một chút."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát sau đó đưa tay tiếp nhận bài ghi chép trên tay cô ấy, thản nhiên nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí!" Cô gái kia cười cười với anh, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, cười tít mắt nói: "Em chính là Tiểu Thỏ đi? Là em gái Trình Chi Ngôn sao? Bộ dáng thật đáng yêu!"

"Ách. . ." Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, ánh mắt có chút không quá tự nhiên nhìn Trình Chi Ngôn một cái, không có trả lời.

"Chị gọi là Hạ Vân Hi, là bạn cùng lớp Trình Chi Ngôn, thật vui khi nhìn thấy em, thật hy vọng chị cũng có thể có một cái em gái đáng yêu giống em!" Hạ Vân Hi cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ vươn tay đi ra.

Tiểu Thỏ có chút không biết làm sao nhìn cô ấy, theo bản năng đưa tay cầm tay cô ấy.

Bàn tay của cô ấy mềm mại, nắm giống như là không có xương.

Hạ Vân Hi sau khi chào hỏi qua cùng Tiểu Thỏ liền lấy ra một tờ bài kiểm tra từ trong túi xách đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn xấu hổ nói: "Nơi này có một đề, tớ không hiểu lắm, có thể phiền cậu nói cho tớ một chút hay không?"

". . ." Trình Chi Ngôn có chút không nói gì nhìn cô ấy, thanh âm thản nhiên nói: "Hiện tại không muốn nói đề bài, tớ ta còn phát sốt."

"A, thật xin lỗi a. . ." Hạ Vân Hi ngẩn ra, theo bản năng đưa tay dò xét trán Trình Chi Ngôn nói: "Còn đang tại phát sốt sao?Tớ cho rằng đã tốt rồi..."

Trình Chi Ngôn mắt thấy tay cô ấy dò xét tới đây, đầu hướng tới bên Tiểu Thỏ nghiêng nghiêng, tránh thoát bàn tay của cô ấy, nói: "Là tốt hơn một chút, nhưng mà không muốn nhìn đến bài thi."

"A.... . ." Hạ Vân Hi có chút phẫn nộ thu hồi bài kiểm tra, một chốc không nói gì.

Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Hạ Phong, tiến đến bên lỗ tai anh ta thấp giọng nói: "Đây là... Bạn gái anh?"

"Anh sao, làm sao có thể!" Hạ Phong bị những lời này của cô làm cả kinh thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, "Nhìn cũng biết người ta là hướng về phía anh nước chanh nhà em tới a, không chút quan hệ với anh a."

"Vậy không phải cô ấy với anh cùng tới sao?" Tiểu Thỏ nghi hoặc nói.

"Là cô ấy hỏi anh tại sao hôm nay Trình Chi Ngôn không đi học, sau đó biết anh định tới bệnh viện thăm Trình Chi Ngôn nhất định phải cùng tới đây." Hạ Phong bĩu môi hạ giọng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tiểu Thỏ, em có nguy cơ a, anh nói với em, cái Hạ Vân Hi này từ cao nhất bắt đầu theo đuổi anh nước chanh nhà các em, đến bây giờ còn không có buông tha a..."

"..."

" Còn có a, người ta là hoa khôi lớp anh, nam sinh thích cô ta nhiều lắm, đáng tiếc ánh mắt cô ta không tốt, lại cứ nhìn tới Trình Chi Ngôn, ai..." Hạ Phong thở dài một hơi, nhìn Hạ Vân Hi lại nhìn Tiểu Thỏ nói: "Anh nói này Tiểu Thỏ Thỏ, em nên giám sát chặt chẽ Trình Chi Ngôn nhà các em... Nhưng mà nói đi nói lại, đều đã nhiều năm như vậy,tại sao em vẫn lại là không lớn a, em xem dáng người người ta đi, nhìn nhìn lại của em..."

Ánh mắt Hạ Phong dọc theo mặt Tiểu Thỏ đi xuống dạo qua một vòng, sau đó chậc chậc hai tiếng không nói.

Tiểu Thỏ giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua vùng đất bằng phẳng trước ngực mình, nhịn không được căm giận nói: "Em làm sao? Em ngực phẳng em tự hào tiết kiệm vải vì quốc gia."

Sau khi Hạ Phong nghe thế sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười.

Trình Chi Ngôn nâng mắt nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ và Hạ Phong tán gẫu thật là vui, quay đầu nhìn về Hạ Vân Hi nói: "Phiền cậu và Hạ Phong đổi vị trí, tớ có chuyện muốn hỏi cậu ấy một chút."

Hạ Vân Hi chần chờ một chút, có chút không quá tình nguyện đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Phong cùng anh ta thay đổi vị trí.

Hạ Phong thoải mái nhàn nhã đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn ngồi xuống, vẻ mặt không đứng đắn hướng tới anh hỏi: "Tìm tớ chuyện gì nha? ?"

Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn anh ta, hạ giọng hỏi: "Tại sao cậu mang Hạ Vân Hi tới đây?"

" Chính cô ta muốn cùng tới đây, tớ có biện pháp nào...." Hạ Phong vẻ mặt bất đắc dĩ hướng tới anh nói: "Tớ nói cho cô ta cậu có bạn gái, cô ta không tin, cô ta nói chưa từng gặp bạn gái cậu xuất hiện, còn nói hôm nay cậu bị ốm bạn gái cậu nhất định sẽ đi chăm sóc cậu, cô ta muốn xem bạn gái cậu rốt cuộc là cái dạng gì, cô ta rốt cuộc so ra kém bạn gái cậu chỗ nào."

"..."

" Thời điểm vừa rồi vào tớ vốn là muốn giới thiệu Tiểu Thỏ, ai biết cô ta coi Tiểu Thỏ là là em gái cậu a..." Hạ Phong giang tay vẻ mặt không thèm để ý nói: "Dù sao cậu cũng không có phủ nhận."

". . ." Trình Chi Ngôn cảm thấy đầu mình có phần đau.

Bên kia Hạ Vân Hi đang cười tít mắt thảo luận về Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, em biết không, anh em ở trường học rất được hoan nghênh, nữ sinh lớp học thầm mến rất nhiều a..."

"Ách. . ."

" Nhưng mà Hạ Phong luôn luôn nói Trình Chi Ngôn là có bạn gái, nhưng mà mọi người cho tới bây giờ đều không có thấy bạn gái cậu ấy, hơn nữa bên cạnh cậu ấy cũng không có nữ sinh khác xuất hiện, cho nên chúng ta đều suy đoán, cậu ấy nói chính mình có bạn gái nhất định là dùng cớ cản những cái nữ sinh này." Hạ Vân Hi vẻ mặt khát khao nhìn Tiểu Thỏ nói: "Chị biết anh em bây giờ còn không thích chị, nhưng mà chị cảm thấy nếu như chị có thể ở bên cạnh cậu ấy, cùng cậu ấy đi qua ba năm cao trung này, tương lai một ngày nào đó cậu ấy sẽ thích chị đi?"

"..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt mấy cái, nhìn xem trước mắt trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải.

"Đúng rồi,anh em có từng đề cập với em bạn gái của cậu ấy sao?" Hạ Vân Hi quay đầu nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt tò mò hướng tới cô hỏi.

"Hạ Vân Hi." Trình Chi Ngôn rốt cục nhịn không được cau mày hô một tiếng tên cô ta.

"A.... . . Thật có lỗi. . . Tớ chỉ là tò mò. . ." Hạ Vân Hi quay đầu lại, hướng tới Trình Chi Ngôn thè lưỡi, cười nói.

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn tay mình truyền nước, không nói.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hướng tới Hạ Phong thản nhiên nói: "Thời gian không còn sớm, cậu có phải nên trở về trường học hay không?"

"A?" Hạ Phong ngớ ra một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, thấp giọng nói: "Nhưng mà hiện tại cách thời gian lên lớp...."

Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhìn qua.

"Ha ha ha. . . Đúng vậy a, sắp đến thời gian lên lớp, tớ nhớ ra rồi. . ." Hạ Phong vội vàng chữa lại cười nói: "Chúng ta đây đi trước a, Hạ Vân Hi, đi thôi, để cho Trình Chi Ngôn nghỉ ngơi..."

Đợi cho hai người bọn họ đi, Tiểu Thỏ vẫn không có mở miệng nói chuyện, rốt cục thanh âm yếu ớt hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh..."

"Uh'm? ?"

"Anh...Anh vẫn nói em còn không có lớn lên..." Tiểu Thỏ cắn môi mình, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhìn Trình Chi Ngôn lắp bắp hỏi: "Có phải hay không.... Có phải nói ngực của em còn không có bắt đầu lớn hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net