Chương 301-305: Em không phải là trẻ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Chính là bởi vì bây giờ em mới mười ba tuổi, vì thế mà em cần làm những việc mà những người mười ba tuổi phải làm."

"Trước mắt nếu em đúng là mười tám tuổi, anh mới không quản em xem sách gì!"

"Người khác như thế nào anh mặc kệ, nhưng anh thấy em từ nhỏ đến lớn, anh nhất định phải quản."

Trình Chi Ngôn đứng trước giường, hai tay ôm ngực, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn Tiểu Thỏ đang ngồi trên giường, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hướng về cô nói.

"....."

Tiểu Thỏ cúi đầu, khịt khịt mũi, hai giọt nước mắt rơi xuống, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn hô một tiếng:"Em ghét nhất là anh!"

Sau đó liền nhảy xuống đất, đi vào đôi dép lê, chạy ra khỏi phòng.

Trình Chi ngôn khẽ cau mày, nhìn bóng người biến mất khỏi cửa phòng, vốn muốn chạy đuổi theo, nhưng mà vừa bước chân ra, trong nháy mắt lại có chút chần chừ.

Anh coi cô là cô vợ nhỏ ư???

Thế nhưng cô..... Vốn là một đứa trẻ.

Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tiện tay đem hai cuốn tiểu thuyết ném trên bàn sách trong phòng cô, sau đó đi ra ngoài.

Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Tiểu Thỏ không biết nói lời nào chỉ nhìn Tiểu Thỏ đang cúi đầu ăn cơm, mãi lúc sau không nhịn được mới nói:"Tiểu Thỏ, Ngôn Ngôn không phải hôm nay được nghỉ học từ trường về hay sao, tại sao con không đi tìm anh chơi?"

"Con không cần đi tìm anh chơi?" Tiểu Thỏ cúi đầu và từng miếng, từng miếng cơm trong bát, âm thanh buồn buồn trả lời một câu.

"Không phải tháng trước cậu ấy không có ở nhà, không phải mỗi ngày con đều lẩm bẩm nhắc tên cậu ấy hay sao, làm sao bây giờ cậu ấy trở về, con ngược lại không có để ý đến vậy?" Mẹ Tiểu Thỏ nhìn cô có chút buồn cười hỏi.

"Ai quy định anh về thì con nhất định phải đi tìm anh, sao anh ấy không tìm con chứ?" Tiểu Thỏ tiếp tục cúi đầu từng miềng từng miếng cơm vào miệng, sau đó đáp:" Với lại, con lúc nào nhớ đến anh ấy chứ?"

"....." Mẹ Tiểu Thỏ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, một lát, nhỉ giọng nói:"Làm sao, con với Trình Chi ngôn cãi nhau sao?"

Tiểu Thỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, môi giật giật, cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói:"Không có!"

"Không có cãi nhau sao trông con không vui?" mẹ Tiểu Thỏ kéo ghế ngồi gần Tiểu Thỏ, cười nói:"Có phải Trình Chi Ngôn bắt nạt con, nói cho mẹ, mẹ đi báo thù cho con?"

Một câu nói, Tiểu Thỏ liền nói ra hết với mẹ.

"Không có gì." Cô khịt khịt mũi, quật cường nói:"Chẳng qua là buổi chiều anh ấy đến, con đang xem tiểu thuyết bị anh thấy được..... Sau đó anh ấy..... Mắng con một trận."

"Đọc tiểu thuyết lại bị cậu ấy dạy dỗ?"

"....." Tiểu Thỏ chần chừ một lát, hướng về mẹ mình thấp giọng nói:"Tiểu thuyết ngôn tình..... Nội dung miêu tả một số chuyện....."

"Nha....." Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu, nâng bát cơm trong tay, nhìn Tiểu Thỏ một lát, sau đó cười cười, đem bát cơm đặt trên bàn:"Điều này cũng không có gì, mẹ lúc trẻ, cũng rất thích những tiểu thuyết ngôn tình, con gái mà, khó tránh khỏi ảo tưởng người con trai bên cạnh mình hoàn mỹ như tiểu thuyết miêu tả, con bây giờ cũng coi như là lớn rồi, có một số việc, không thể vẫn tỉnh tỉnh mê mê, con gái thời xưa bằng tuổi này, cũng đều đã lập gia đình rồi."

"Vì lẽ đó mẹ không trách con?" Tiểu Thỏ nghe mẹ nói như vậy, nhất thời nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc.

"A....." Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:"Với một điều kiện là con không được để chuyện này ảnh hưởng việc học tập."

"Con biết..... Con chỉ dành thời gian rảnh để đọc sau khi đã làm xong bài tập." Tiểu Thỏ rầu rĩ nói.

Không khí trong phòng khách yên tĩnh một lát, Tiểu Thỏ lại mở miệng ra hỏi:"Trước đây mẹ cũng đọc tiểu thuyết sao?"

"Nha...... Những năm đó, phần lớn đều là xem sách của Quỳnh Dao hoặc Tịch Quyên......" Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút hướng Tiểu Thỏ tiếp tục nói:" nói về thời điểm trước đây, cha con mua cho mẹ không ít tiểu thuyết ngôn tình đấy."

"Cha?" Tiểu Thỏ hiếm khi thấy mẹ chủ động nhắc tới cha, nhất thời hứng thú nói:"Cha không ngăn cản mẹ xem sách sao? Cha thấy mẹ xem tiểu thuyết, sẽ không tức giận gì sao?"

"Tại sao lại phải tức giận đây?" Mẹ Tiểu Thỏ cười cười lắc đầu nói:" Tuy lúc đó mẹ cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, dù sao cũng coi như người lớn rồi."

"Vậy tại sao anh lại cho rằng con vẫn là một đứa bé....." Tiểu Thỏ ngẩn người ra, nhất thời nghĩ lại buổi chiều hôm nay.

"Nha..... có lẽ nguyên nhân là vì cậu ấy lớn hơn con một chút." Mẹ Tiểu Thỏ nghiêm túc nhìn cô nói:"Dù sao cậu ấy nhìn con từ lúc còn nhỏ đến lúc con trưởng thành như bây giờ."

"Không lẽ con trong mắt anh, cả đời chỉ là đứa trẻ hay sao......" Tiểu Thỏ bĩu môi, nhìn bát cơm trước mặt có chút buồn bực.

"Chờ con lớn lên một chút nữa." Mẹ Tiểu Thỏ cười cợt, xoa xoa đầu cô nói:"Thật sự không đi tìm Trình Chi Ngôn đi chơi sao?"

"Không đi....." Tiểu Thỏ buồn buồn đáp một tiếng.

Cô vẫn còn đang phiền muộn mình bị mắng vì đọc ngôn tình.

Ăn cơm tối xong, Tiểu Thỏ trở về phòng tắm rửa.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, cô tiện tay cầm một quyển tạp chí nằm trên giường xem, nhìn một lúc cảm thấy tẻ nhạt, liền đem cuốn tạp chí đặt ở trên mặt mình, dự định nhắm mắt một lúc.

Chỉ có điều khi mắt cô vừa khép lại, liền nghe được một tiếng "xẹt xẹt" của cửa phòng trên ban công được kéo ra.

Ồ?? Sẽ không có tên trộm vào chứ??

Tiểu Thỏ đang chuẩn bị lấy cuốn tạp chí ở trên mặt xuông, liền nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên:"Tiểu Thỏ?"

Là Trình Chi Ngôn?

Tiểu Thỏ ngẩn ra, nhất thời nằm bất động.

Lúc này, anh tìm cô làm gì?

Lại là từ ban công đi vào.....

Tiểu Thỏ trong lòng đang còn tức giận, liền giả vờ làm bộ mình đã ngủ thiếp đi, không thèm để ý đến anh.

Trình Chi Nguyên lúc mở cửa nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, thấy không ai đáp lại, cậu ta liền đi vào trong phòng, liếc nhìn Tiểu Thỏ đang nằm trên giường, trên mặt còn đắp một cuốn tạp chí, tựa hồ là đã ngủ rồi.

"Tiểu Thỏ?" Trình Chi Ngôn đi bên cạnh cô, thấp giọng gọi một tiếng.

Tiểu Thỏ vẫn nằm yên bất động.

Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, đưa tay lấy cuốn tạp chí trên mặt cô lấy xuống, Tiểu Thỏ nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ hô hấp đều đều lâu dài như đã ngủ say.

"Thật sự đã ngủ thiếp đi......" Trình Chi Ngôn thấy cô mắt nhắm yên tính, không nhịn được lắc lắc đầu, đem cuốn tạp chí đặt trên tủ bên cạnh giường, lấy chăn đắp kín cho cô, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cô.

Dưới ánh đèn dìu dịu trong phòng, Tiểu Thỏ vẫn nằm nhắm mắt yên tĩnh trên giường.

Lông mi cô dài mà cong giống như cây quạt nho nhỏ tạo thành bóng mờ nhàn nhạt ở hốc mắt, cánh mũi xinh xắn mà no đủ của cô đang hô hấp đều đều, một cái miệng đỏ hồng hơi hơi mở thở ra hương thơm nhẹ nhàng.

Trình Chi ngôn ngồi bên cạnh cô, cúi đầu xuống chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó đứa tay dò xét một cái, đưa tay lên khuôn mặt mềm mại của cô xoa xoa một hồi.

"Tiểu Thỏ, có phải đang tức giận không?"

Tiểu Thỏ đang nhắm mắt lại nằm, đột nhiên nghe âm thanh ôn nhu của Trình Chi Ngôn bên tai mình vang lên.

Cô không nhìn thấy được mặt anh, chỉ có thể dựa vào ngữ khí của anh để phỏng đoán xem lúc này đang quan tâm hay giả vờ, tự trách hay hối lỗi?

"Xin lỗi......" ngón tay trắng nõn của Trình Chi Ngôn trượt nhẹ trên mặt cô, sau đó nhẹ giọng nói:"Thật ra anh đã suy nghĩ một lại một chút, tuy rằng bây giờ em chưa thành niên, nhưng cũng không coi là đứa trẻ, xem ta nói cái gì,ài......"

Hắn thở dài thật sâu, tựa hồ như bất đắc dĩ, một lát lại nói tiếp:"Nguyên nhân anh tức giận cũng không phải bởi vì em đọc tiểu thuyết, mà là......"

Tiếng nói của anh dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Tiểu Thỏ đợi một lúc, cũng không nghe thấy anh nói tiếp, không nhịn được lén lút đem một mắt nhẹ nhàng mở ra, hướng về Trình Chi Ngôn.

Một hình dáng mờ nhạt dưới ánh đèn, gò má bị nhuộm một vòng nhàn nhạt của ánh sáng lộng lẫy, con ngươi anh hơi rủ xuống, tựa hồ như đang nhìn xuống đất, lại như đang như xuyên thấu qua mặt đất để nhìn cái khác, bờ môi khẽ nhếch lên, trên vẻ mặt mang theo một chút cô đơn.

Cô đơn?

Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, làm sao lại xuất hiện trên người anh đây......Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, xoay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ vội vàng nhắm mắt lại một lần nữa.

"Đại khái là bởi vì từ nhỏ đến lớn, đều đi cùng em, vô tình như đã quen với cảm giác có em đang ở bên cạnh anh, bây giờ, đột nhiên xa em đi học đại học, thậm chí có chút không quen điều này." Trình Chi Ngôn cầm lấy tay Tiểu Thỏ đặt trong lòng bàn tay mình, cầm thật chặt tay cô, bất đắc dĩ cười nói:" Cứ đến tối mỗi ngày đều gọi điện thoại cho e, là thời khắc anh cảm thấy vui vẻ nhất trong ngày, nghe em liên tục kể chuyện, liền cảm thấy mọi cực khổ cả ngày huấn luyện đều biến mất......"

Tiểu Thỏ hơi run run, không nghĩ bản thân đối với Trình Chi Ngôn lại quan trọng như thế.

"Thế nhưng."

Giọng nói của Trình Chi Ngôn đột nhiên thay đổi, đang cầm bàn tay cô trong tay, liền đưa tay véo nhẹ má có một cái:"Mỗi ngày em lại nói với anh là muốn đi đọc sách vật lý, nhưng thực tế lại đi đọc sách tiểu thuyết, em có biết khi ta biết chuyện này đã tức giận như thế nào ko?"

Ôi......

Trên khuôn mặt Tiểu Thỏ vừa bị Trình Chi Ngôn véo một cái, suýt chút nữa đau kêu ra tiếng.

Cô cảm thấy nước mắt mình sắp chảy ra, có thể vì đang giả vờ ngủ, đành cố gắng không cho nó chảy ra.

Sau khi véo cô một cái, Trình Chi Ngôn tựa hồ cảm thấy hả giận một chút.

"Quên đi, nói cho em nghe em cũng không hiểu."

Trình Chi Ngôn khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy, liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ ngủ say, liền đi ra ban công để trở về.

Tiểu Thỏ nhắm mắt lại, mãi đến khi âm thanh bên ngoài ban công hoàn toàn biến mất, lúc này mới vươn mình ngồi dậy.

Vừa này anh nói những lời kia.....

Ý là......

Thì ra không phải anh tức giận mình đọc tiểu thuyết, mà là bởi vì cô không để ý tới anh!

Là ý này sao??

Tiểu Thỏ gãi gãi đầu của mình, luôn cảm thấy Trình Chi Ngôn đang bộc lộ tâm tư của mình.

Khà khà khà.....

Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được lại cười khúc khích đi ra.

Xem ra anh không phải đang yêu cô sao!!

Tiểu Thỏ nằm ngửa mặt trên giường chính mình, ôm gối trở mình, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng không kiềm chế được như muốn nhảy ra.

Rạng sáng ngày thứ hai, Tiểu THỏ ăn sáng xong liền muốn đi tìm Trình Chi Ngôn rồi.

Nhưng mà, cô vừa đi đến cửa nhà Trình Chi Ngôn, liền bắt gặp Chu Nguyệt đang định ra ngoài mua thức ăn.

Chu Nguyệt cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ hỏi:"Tiểu Thỏ, đến tìm Ngôn Ngôn chơi ư?"

"Vâng!" Tiểu Thỏ cười hì hì gật gật đầu rồi nói:"Chào buổi sáng."

"Ngôn Ngôn ra ngoài đánh cầu lông, không có ở nhà." Chu Nguyệt cười hướng Tiểu Thỏ nói:"Mỗi buổi sáng sớm liền đi ra ngoài, cũng không ăn sáng. Ta xem tâm tư của Ngôn Ngôn không tốt lắm, cũng không biết là tại sao."

"A? Anh đi ra ngoài rồi ư?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, không nghĩ tới Trình Chi Ngôn lại không có nhà.

"Ừ." Chu Nguyệt gật đầu cười nói:"Có điều chốc nữa sẽ trở về, nếu cháu không bận thì có thể ở nhà chờ Ngôn Ngôn một chút, dù sao cũng chưa có ăn sáng, bác xem Ngôn Ngôn đánh cũng không lâu nữa."

"Nha...... Được rồi." Tiểu Thỏ cảm thấy có chút thất vọng, nhưng xung quanh đây có mấy cái sân bóng, cô cũng không biết đi đâu để tìm anh, huống chi vạn nhất lúc cô đi ra ngoài tìm anh lại trở về đây thì sao?

Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại, bất đắc dĩ vào trong nhà chờ Trình Chi Ngôn rồi.

Cùng lắm, sẽ chờ đến giữa trưa.

Chu Nguyệt cùng lão Trình có hẹn đi ăn cơm trưa với người khác, vì lẽ đó sẽ nấu ăn buổi trưa cho Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ xong, mới đi ra ngoài.

Tiểu Thỏ ngồi nhìn bàn ăn trước mặt, đợi đã lâu cũng không thấy Trình Chi Ngôn trở về, đang chuẩn bị đứng dậy trở về, cửa lớn đột nhiên truyền đến chuyển động một tiếng của chìa khóa.

"Anh!" Tiểu Thỏ trong lòng vui vẻ, vội vã chạy ra tận cửa, cười híp mắt gọi một tiếng.

Cửa mở ra, nhưng tiến vào là Hạ Phong.

Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Thỏ, đầu tiên sợ hết hồn, sau đó lập tức nhìn cô cười rực rỡ nói:"Tiểu Thỏ, là anh, là anh Hạ Phong đây!"

"......" Tiểu Thỏ hơi run, nhìn Hạ Phong trong màu áo sơ mi trắng, quần thể thao đen, trong nháy mắt lui về phía sau hai bước nói:"Tại sao là anh?"

"Tiểu Thỏ......" Hạ Phong nhìn thấy phản xạ lùi lại của cô, nhất thời một mặt như bị thương nói:"Không phải chứ, chẳng lẽ là anh, em không hoan nghênh sao?"

"Ạch...... Không phải......" Tiểu Thỏ cố nở nụ cười đầy gượng gạo nói:"anh Hạ Phong, chuyện kia..... Em tưởng là Ngôn Ngôn."

"Cậu ta đi ra ga ra chơi bóng rổ, anh cùng Dương Giai Di đi đến đây trước." Hạ Phong vừa mới nói, dịch sang một bên, Dương Giai từ phía sau liền từ từ bước vào.

"Tiểu Thỏ, đã lâu không gặp." Dương Giai Di đi vào nhà, hướng về cô nở một nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô nhớ lần trước Ngôn Ngôn cũng nói với mình, Dương Giai Di cũng là học cung Nam Kinh, chỉ là hai người khác ngành mà thôi.

Có lẽ vì điều đó, da dẻ trên mặt cậu ta cũng bởi vì một tháng huấn luyện mà trở nên rắn chắc, tóc cũng cắt đi rất ngắn, đã không còn dài đến mắt, xem ra tựa hồ càng thêm ánh mặt trời, cặp mắt kìa của cậu ấy đang nhìn cô đầy vui vẻ, hơn nữa tiếng nói của cậu ấy đã biến thành trầm thấp, nam tính, không còn vẻ lanh lảnh đáng yêu của trẻ con nữa, trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Thỏ dĩ nhiên không cách nào đưa cậu ấy trở về hình ảnh nữ tính như trước kia.

"Làm sao vậy?" Dương Giai Di nhìn vẻ trợn mắt ngoác miệng của Tiểu Thỏ, đưa tay quơ quơ trước mặt cô cười nói:"Không nhận ra anh sao?"

"Không phải....." Tiểu Thỏ hồi phục tinh thần lại, hơi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu một cái, hướng về Dương Giai Di nói:"Chuyện kia.....Anh thật khác với trước đây, không còn nữ tính như trước kia....."

"....."

"....."

Không khí trong phòng khách nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

"Phốc..... Ha ha ha ha......" Chỉ một lát sau, Hạ Phong nhất thời không nhịn được tiếng cười, rốt cuộc cũng cười phá lên.

Dương Giai Di có chút dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ, âm thanh buồn cười nói:" Tiểu Thỏ, em là đang khen ta hay đang châm chọc ta đây???"

"Không phải, ý của em là....." Tiểu Thỏ nhất thời tay chân luống cuống,"Ý của em là, nhìn anh bây giờ không hề giống như con gái, ạch.....Không phải, anh là đang nói, em bây giờ xem ra lại như con trai....."

"Ha ha ha..... Như con trai!: Hạ Phong nghe Tiểu Thỏ nói, không nhìn được vỗ vỗ đùi cười lớn.

Dương Giai Di quay đầu trừng mắt nhìn vẻ cười điên cuồng của Hạ Phong, sau đó bất đắc dĩ hướng về Tiểu Thỏ nói:"Ta vốn là con trai, sao lại nói là giống như con trai thế?""....." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Thỏ, đã đỏ cả lên.

Sau đó, cô sáng suốt lựa chọn im lặng, ánh mắt có chút luống cuống nhìn loạn khắp nơi.

"Ồ, cánh tay của anh sao vậy?" ánh mắt Tiểu Thỏ đang nhìn khắp nơi, đột nhiên thấy trên cánh tay của Duong Giai Di một mảnh đỏ sẫm.

"Nha, lúc nãy chơi bóng, không cẩn thận bị thương." Dương Giai Di theo hướng ánh mắt của cô, nhìn về chỗ cánh tay bị thương của mình, cười cười nói:"Sàn xi măng sân bóng quả nhiên không có tốt như sàn bằng gỗ."

Có điều sau chốc lát, Tiểu Thỏ đã đêm hộp thuốc trong tủ thuốc ra, kéo Dương Giai Di vào ghế sa lông trong phòng khác, bắt đầu chưa vết thương cho cậu ấy.

Vì chuyện đó, khi Trình Chi Ngôn từ ga ra trở về, vừa đi qua cánh cửa đã thấy Tiểu Thỏ đang cúi đầu, cầm ngoáy tai trong tay đang nghiêm túc nhúng thuốc lau sạch vết máu cùng đất trên chỗ bị thương của Dương Giai Di.

Con ngươi Dương Giai Di hơi rũ xuống, nhìn dáng vẻ chăm chú của Tiểu Thỏ đang bôi thuốc cho mình, trong lòng hiện lên một tia cảm động.

Vẫn là Hạ Phong nhanh mắt, nhìn thấy Trình Chi Ngôn, lập tức từ trên ghế sa lông đứng lên, hướng về Trình Chi Ngôn phất tay một cái nói:"Trình Chi Ngôn, mau tới đây."

"....." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cậu ấy một cái, chậm rãi hướng về cậu ấy đi tới.

Tiểu Thỏ nghe tiếng Hạ Phong gọi Trình Chi Ngôn, trong lòng giật mình, trên tay hơi dùng sức đâm vào vết thương, lập tức khiến Dương Giai Di cắn răng thật mạnh để kiềm chế cơn đau.

"Ạch..... Thật ngại quá, thật ngại quá....." Tiểu Thỏ mau chóng hướng về Dương Giai Di xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sang phía Trình Chi Ngôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net