Chương 306-310: Tạm thời hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vẻ mặt trên mặt anh nhàn nhạt, chỉ là hướng tới Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua liền ngồi xuống bên cạnh Hạ Phong.

Tiểu Thỏ chần chờ một chút vẫn lại là cúi đầu hô một tiếng: "Anh nước chanh. . ."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn như có như không địa tiếng.

". . ."

". . ."

Không khí trong phòng khách lập tức trở nên xấu hổ.

Hạ Phong quay đầu nhìn cái này lại nhìn cái kia, nhịn không được mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, hai ngươi cãi nhau sao?"

"Không có."

"Không có." Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ trăm miệng một lời trả lời, sau đó lại không nói.

" Vậy hai người đây là..." Hạ Phong có chút chần chờ nhìn bọn họ.

Thực ra từ hôm nay lúc Trình Chi Ngôn chơi bóng anh liền có cảm giác người này giống như tâm tình không phải tốt.

Nhìn nhìn lại biểu tình hai người trước mắt, trong lòng càng thêm khẳng định, nhất định là người yêu nhỏ giận dỗi rồi.

"Ách. . .Tớ có thể nói sao?"

Không khí đang xấu hổ, Dương Giai Di đột nhiên cúi đầu mở miệng xen vào một câu.

"Uh'm?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, hướng tới anh nhìn qua.

"Tiểu Thỏ, em có thể đừng lại chọc bông băng của anh hay không..." Dương Giai Di vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ cầm đầu sỏ gây nên trong tay, cô từ lúc thấy Trình Chi Ngôn vào cửa kia lực đạo trên tay bắt đầu khống chế không nổi, chọc bông băng trên miệng vết thương của anh ta một chút.

"A. . . Thật xin lỗi." Tiểu Thỏ vội vàng lấy bông băng ra, đỏ mặt hướng tới Dương Giai Di giải thích nói.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc vẻ mặt Dương Giai Di, thanh âm lành lạnh nói: "Tay cậu không có à, không tự mình bôi thuốc đi."

"..."

Dương Giai Di giật mình, lập tức liền có chút buồn cười hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Không phải đâu, bạn gái cậu bôi thuốc giúp tớ cậu cũng ghen à?"

"..."

Trình Chi Ngôn nhìn anh ta, không nói lời nào.

"Được rồi, tự tớ làm là được." Dương Giai Di vẻ mặt đầu hàng nhìn anh, đưa tay tiếp nhận bông băng trong tay Tiểu Thỏ, nhận mệnh bôi thuốc cho cánh tay mình, vừa lau vừa nói: "Tớ muốn tiếp tục để cho Tiểu Thỏ lau mà nói, phỏng chừng liền không có thể sống đi ra cánh cửa này rồi."

Mặt Tiểu Thỏ nghe lời nói này nhất thời trở nên đỏ rực.

Trình Chi Ngôn một bộ dáng tình lý đương nhiên nhìn anh ta.

"Khụ khụ, kia cái kia, tớ đã đói bụng rồi.... Chúng ta ăn cơm đi?" Hạ Phong đúng lúc vào loại thời điểm này đánh vỡ trầm mặc, cứu vãn xấu hổ đầy phòng.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy hướng tới phương hướng nhà ăn đi đến.

Hạ Phong vội vàng đuổi kịp, vừa đi vừa hỏi: "Tớ nói, Trình Chi Ngôn, buổi chiều tiếp tục chơi bóng đi?Tớ lại hẹn mấy người bạn thân, chúng ta cùng nhau đánh, đánh toàn trường như thế nào?"

"Không đi." Trình Chi Ngôn đi đến cạnh bàn ăn, kéo ra một cái ghế ngồi xuống, hướng tới Hạ Phong thản nhiên nói: "Buổi chiều tớ có ước hẹn."

"A?" Hạ Phong sửng sốt một chút, đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Không phải đâu, không phải cậu mới vừa nói buổi chiều muốn tiếp tục chơi bóng sao, tại sao chỉ chớp mắt cậu liền có rồi hả?"

Anh quay đầu lại, nhìn Tiểu Thỏ mới từ sô pha phòng khách đứng lên, nghi hoặc nói: "Buổi chiều Trình Chi Ngôn muốn hẹn hò cùng em sao?"

"Ai?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu: "Em..."

"Uh'm, buổi chiều cô ấy đi xem phim cùng tớ." Trình Chi Ngôn nói chuyện trước Tiểu Thỏ, lên tiếng ngắt lời cô

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn.

Hạ Phong híp mắt đánh giá Trình Chi Ngôn một hồi lại nhìn nhìn Tiểu Thỏ, một câu nói toạc móng heo nói: "Hẹn hò này sẽ không là cậu sắp xếp tạm thời chứ? Tớ nhìn vẻ mặt Tiểu Thỏ như thế nào lại là bộ dáng "Em cái gì cũng không biết" a?"

". . . Ai cần cậu lo." Trình Chi Ngôn lạnh lùng nhìn anh ta.

"Ha ha." Mắt Hạ Phong xoay xoay, đột nhiên để sát vào Trình Chi Ngôn cợt nhả nói: "Trình Chi Ngôn, cậu cũng không thể làm một người trọng sắc khinh bạn a, vốn đồng ý buổi chiều cùng nhau chơi bóng, như thế nào có thể thay đổi đi theo bạn gái nhỏ của cậu hẹn hò a?"

"Chẳng thế thì cậu muốn làm sao bây giờ?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, đôi mắt trong suốt nhìn Hạ Phong.

"Ha ha, mang tớ và Dương Giai Di cùng đi!" Hạ Phong hướng tới Dương Giai Di liếc mắt ra hiệu, cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

"A.... . . Làm bóng đèn cũng không phải là một cái hành vi quang vinh." Trình Chi Ngôn mị mị ánh mắt hướng tới anh ta nói.

"Không sao, tớ liền thích làm bóng đèn! Bóng đèn càng lớn tớ càng thích!" Hạ Phong chớp chớp mắt, lời thề son sắt nói: "Cậu yên tâm, đến lúc đó tớ chỉ xem không nói lời nào, bảo đảm sẽ không quấy rầy hai người."

". . ."

Trình Chi Ngôn không nói gì.

Cơm trưa qua đi, Tiểu Thỏ thay đổi một bộ quần áo, vậy mà thật sự đi theo ba người Trình Chi Ngôn, Hạ Phong, Dương Giai Di chậm rãi đi hẹn hò.

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đi ở phía trước, Hạ Phong cùng Dương Giai Di đi ở phía sau.

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua hai người ở sau người, chần chờ một chút vẫn lại là hướng tới Trình Chi Ngôn thấp giọng hỏi: "Anh nước chanh, chúng ta đây là đi chỗ nào a?"

"Đi xem phim." Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, cúi đầu nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi: "Không phải nói chán ghét anh nhất sao, sao lại tới tìm anh rồi hả?"

". . ." Trên mặt Tiểu Thỏ lúc đỏ lúc trắng nhìn Trình Chi Ngôn, bĩu môi không vừa ý nói: "Làm gì, em tìm anh anh còn mất hứng a, chẳng lẽ anh hi vọng hết thảy ngày nghỉ Quốc Khánh cũng không tìm anh sao?"

"Vậy cũng không phải." Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, khóe môi gợi lên một cái độ cong đẹp mắt nói: "Chỉ là cảm thấy có lẽ em phải tức giận mấy ngày mới có thể để ý anh."

"Hừ. . .Vốn là như vậy..." Tiểu Thỏ cúi đầu nho nhỏ nói thầm nói: "Nhưng mà người nào đêm qua chủ động tới nhận sai a..."

"Uh'm? Cái gì?" Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, hiển nhiên không có nghe rõ ràng vừa rồi cô đang nói cái gì.

"Ách. . . Không có gì, không có gì." Tiểu Thỏ khẩn trương lắc đầu, tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Chúng ta đi xem phim gì?"

"Không biết." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Đi xem có cái gì, tùy tiện chọn một cái xem đi."

"A.... . ." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, thì ra thật đúng là hẹn hò này anh nghĩ ra tạm thời.

Đến chỗ rạp chiếu phim, Trình Chi Ngôn để cho Hạ Phong tại chỗ chờ bọn họ, chính mình đi mua vé...

Hôm nay vừa lúc là ngày đầu tiên Quốc Khánh, cửa rạp chiếu phim người đông nghìn nghịt, Tiểu Thỏ cùng Hạ Phong, Dương Giai Di ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn người qua đường lui tới, gió thổi mát mẻ, trong lòng bỗng nhiên thanh thản dễ chịu.

"Ai, Tiểu Thỏ Thỏ mau nhìn bộ dáng em gái bên kia thật xinh đẹp!" Hạ Phong đột nhiên vẻ mặt kích động đưa tay đẩy đẩy cánh tay Tiểu Thỏ, chỉ vào một mỹ nữ cách đó không xa hướng tới cô lớn tiếng nói.

Tiểu Thỏ theo phương hướng ngón tay anh ta nhìn qua đi.

Quả nhiên, bên kia một cái em gái tóc dài thanh thuần đang ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mắt thật to, cánh môi phấn hồng, nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

"Uh'm, là rất xinh đẹp!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, vô cùng đúng trọng tâm đánh giá.

"Anh đi xin số điện thoại!" Hạ Phong mới vừa nói xong câu đó liền đã đứng dậy hướng tới phương hướng bé gái kia đi.

"Ai?" Tiểu Thỏ còn không có phản ứng kịp, liền nhìn thấy Hạ Phong đi trước cửa tiệm đồ uống mua một ly đồ uống.

Dương Giai Di nhìn thấy Hạ Phong đi tới liền hướng tới bên cạnh Tiểu Thỏ xê dịch, cười nói: "Người này lại phát hiện mục tiêu mới rồi."

"Anh ấy...Anh ấy thường xuyên nhìn thấy mỹ nữ liền thân bất do kỷ sao?" Tiểu Thỏ kéo kéo môi, ngón tay chỉ vào phương hướng Hạ Phong, không còn gì nói.

" Trước đây lúc cao trung, nữ sinh lớp chúng ta còn có nhóm người học muội cấp thấp, trên cơ bản bộ dạng xinh xắn đều bị cậu ta đùa giỡn." Dương Giai Di có chút bất đắc dĩ cười cười nói: "Uh'm... Sự việc là như này, cậu ta thuộc loại thấy cái gì đẹp liền bất động như vậy."

" Nữ sinh bị anh ta đùa giỡn cũng không có đánh anh ta sao?" Trong mắt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh ta.

"Ưm. . ." Dương Giai Di cau mày nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu nói: "Theo anh được biết hẳn là chưa từng có..."

"A? Không phải đâu. . ."

"Em nhìn liền biết." Dương Giai Di cười cười, ánh mắt hướng tới Hạ Phong nhìn qua.

Chỉ thấy Hạ Phong bưng chén đồ uống kia, trên mặt treo một nụ cười ôn nhu, đi đến bên cạnh bé gái kia, dường như có lễ phép hỏi vị trí bên cạnh có thể ngồi hay không, sau khi đạt được bên cạnh bên người gật đầu mới ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Sau đó, Tiểu Thỏ chỉ có thể nhìn thấy anh ta nói mấy câu cùng người nữ sinh kia, mặt bé gái kia nhịn không được có chút hồng đầu cũng cúi xuống.

Sau đó, Hạ Phong cầm đồ uống trong tay đưa cho nữ sinh, có lẽ ý tứ mời cô ấy uống, cô gái kia có chút thẹn thùng khoát tay áo, hẳn là từ chối.

" Xem đi, nào có người sẽ không hiểu ra sao tiếp thu đồ uống một người không quen biết đưa qua..." Tiểu Thỏ có chút không nói gì nhìn bọn họ, nhịn không được hướng tới Dương Giai Di châm chọc nói: "Nữ sinh cho rằng anh ta là bọn buôn người! Ngộ nhỡ đồ uống bên trong có thuốc mê làm sao bây giờ?"

"Em nhìn nhìn lại." Dương Giai Di nghe Tiểu Thỏ nói, nhưng là cười chỉ nói mấy chữ.

....

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Dương một cái, lại tiếp tục hướng tới Hạ Phong nhìn qua đi.

Không biết anh ta còn nói chút gì, cô gái kia vốn là từ chối đồ uống của anh ta, nhưng mà một lát sau liền đỏ mặt đưa tay tiếp nhận cốc đồ uống trong tay anh ta.

Sau đó, Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn Hạ Phong giống như vô ý đưa tay hướng tới bên mình rụt một chút, cô gái kia kia có lẽ không chú ý tới liền vươn thân thể đi lấy đồ uống.

Ở trong nháy mắt đó Hạ Phong hơi hơi cúi người trực tiếp hôn trên trán bé gái kia, nhẹ nhàng hôn một cái.

Ta đi!

Đây là cái tình huống gì!!

Tiểu Thỏ trợn to mắt nhìn bọn họ.

Bé gái kia có lẽ là không nghĩ tới Hạ Phong vậy mà sẽ ở lúc cô ấy nhận đồ uống hôn chính mình một cái, ngây ngẩn cả người.

"Đánh hắn! Đánh hắn! !" Tiểu Thỏ ở trong lòng yên lặng nhắc tới.

Nhưng mà, cô gái kia đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.

Hạ Phong cười tít mắt lại nói mấy câu gì với cô ấy, cầm đồ uống trong tay nhét vào trong tay cô ấy, đứng dậy hướng tới Tiểu Thỏ bên này đi trở về.

Tiểu Thỏ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh ta.

Hạ Phong hướng tới cô quơ quơ di động trong tay, cười tít mắt nói: "Xem, anh xin số điện thoại rồi."

"Không phải đâu. . Vì sao cô gái kia không đánh anh?" Tiểu Thỏ không dám nhìn anh ta.

" Vì sao cô gái kia muốn đánh anh?" Hạ Phong chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

...

Tiểu Thỏ há miệng thở dốc sau một lúc lâu chỉ nói một câu: "Vừa rồi anh nói cái gì với cô ấy, vì sao cô ấy liền đồng ý cho anh số điện thoại?? Vì sao cô ấy để cho anh hôn? Vì sao cô ấy nhận đồ uống anh cho?"

" Chậc chậc, Tiểu Thỏ Thỏ, em là mười vạn câu hỏi tại sao à?" Hạ Phong hướng tới Tiểu Thỏ lắc lắc ngón tay, cười hì hì nói: "Em hỏi nhiều vấn đề một lúc như vậy, anh trả lời như thế nào a."

"Trả lời cái gì? ?"

Bọn họ đang nói chuyện Trình Chi Ngôn đã cầm bốn tấm vé xem phim đi trở về.

"Ách. . . Chính là vừa rồi anh Hạ Phong đùa giỡn một cô gái." Tiểu Thỏ lời ít mà ý nhiều nói với Trình Chi Ngôn chuyện mới phát sinh một lần.

Trình Chi Ngôn nhún vai, một bộ coi như không thấy gì nói: "Loại chuyện này, lúc cao trung cậu ta làm nhiều hơn, đã không hiếm lạ rồi."

" Nhưng mà anh ấy cũng hôn cô ấy, vì sao cô ấy không đánh anh ấy?" Tiểu Thỏ vẫn lại là không rõ chuyện này.

" Tiểu Thỏ Thỏ, đây em cũng không biết." Hạ Phong đưa tay phất phất tóc chính mình, vẻ mặt đắc ý hướng tới cô nói: "Loại chuyện này, do người bộ dáng đẹp trai tới làm, cô gái mới có thể tâm thiếu nữ nảy mầm, nhưng nếu như do bộ dáng xấu tới làm, vậy thì gọi là quấy nhiễu."

"..."

Tiểu Thỏ nhất thời đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta nói: "Anh đây là quanh co lòng vòng khen ngợi chính mình đẹp trai sao?"

"Ha ha ha ha, Tiểu Thỏ Thỏ, em có thể xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất, chứng minh em cũng là một vị cao thủ a!!" Hạ Phong sau khi nghe xong Tiểu Thỏ nói nhất thời thoải mái cười ha hả.

Mọi người nháy mắt không nói gì.

"Được rồi, phim sắp chiếu, chúng ta vẫn lại là mau vào đi thôi." Dương Giai Di cười vỗ vỗ bả vai Hạ Phong, đưa tay hướng tới Trình Chi Ngôn muốn vé xem phim.

Trình Chi Ngôn cúi đầu, đưa mắt nhìn bốn tấm vé xem phim trên tay mình, sau đó lấy ra hai tấm trong đó đưa cho Dương Giai Di nói: "Cầm, đây là chỗ ngồi cậu và Hạ Phong."

"A.... . ." Dương Giai Di gật gật đầu, thuận tay đưa một cái khác cho Hạ Phong.

" Hai giờ mười lăm phim bắt đầu chiều, mời các vị cầm vé tự động vào bàn!" Nhân viên kiểm vé đứng ở lối vào cầm loa lớn tiếng hô.

"Đi thôi." Trình Chi Ngôn dắt tay Tiểu Thỏ, hướng tới địa phương kiểm vé đi tới.

Kiểm vé xong, vào sảnh số 3, Dương Giai Di cùng Hạ Phong đi ở phía trước, vừa cúi đầu nhìn chỗ ngồi viết trong vé trên tay vừa nhìn sắp xếp chỗ ngồi, sau đó ở bên cạnh hàng thứ năm ngừng lại, quay đầu gọi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ nói: "Tới nhanh, tới nhanh, hàng thứ năm ở chỗ này."

"A.... . ." Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, nhìn không chớp mắt từ bên cạnh hai người bọn họ đi tới.

"Ai, hai người đi chỗ nào? Chỗ này mới đúng hàng thứ năm a!" Hạ Phong nâng cao giọng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"Xấu hổ, chỗ ngồi chúng ta ở hàng thứ mười lăm." Trình Chi Ngôn rốt cục dừng bước, quay đầu lại hướng tới Hạ Phong ảm đạm cười, thanh âm trầm thấp mà thong thả nói.

Gì!?

Hạ Phong cùng Dương Giai Di nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sau đó trơ mắt nhìn trên mặt Trình Chi Ngôn mang theo tươi cười đáng đánh đòn nắm Tiểu Thỏ lập tức hướng tới phía sau đi tới.

Này... Người này!!

Lúc mua vé vậy mà mua vé hàng khác nhau!

Hạ Phong cùng Dương Giai Di nhìn thoáng qua lẫn nhau, cuối cùng đành phải lắc đầu tìm đến chỗ ngồi chính mình ngồi xuống.

Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ đi đến hàng mười lăm, sau đó chọn góc ngồi xuống.

Tiểu Thỏ có chút buồn bực nhìn vị trí hai người bọn họ, chần chờ một chút vẫn lại là nhịn không được mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, vì sao chỗ ngồi hai người chúng ta khuất như vậy?"

" Bởi vì chỗ ngồi phía sau đều bị người khác chọn hết." Trình Chi Ngôn vô cùng lạnh nhạt hướng tới Tiểu Thỏ trả lời.

" Vậy vì sao chúng ta không ngồi vào phía trước a?" Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút khó hiểu, rõ ràng vị trí Hạ Phong cùng Dương Giai Di ngay tại hàng thứ năm chính giữa a, vị trí kia thật tốt, mặc dù hơi chút gần phía trước nhưng mà nhìn cũng cực kỳ sảng khoái a.

"Anh thích ngồi ở phía sau." Trình Chi Ngôn quay đầu lại, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó thanh âm trầm thấp hỏi: ""Nếu như em muốn ngồi phía trước mà nói, có thể đổi vị trí cùng Hạ Phong hoặc là Dương Giai Di."

"Ách... Không cần..." Tiểu Thỏ vội vàng khoát tay nói: "Em thích cùng ngồi với anh nước chanh."

"Ngoan." Trên mặt Trình Chi Ngôn lộ ra nụ cười hài lòng, anh cầm bắp rang trong tay đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Cầm đi, mua cho em."

"Cảm ơn anh nước chanh!" Tiểu Thỏ nhất thời lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận bắp rang trong tay Trình Chi Ngôn, thuận tay cầm lấy một viên vào vứt trong miệng mình.

Bắp rang bơ ngọt ngào, hương vị nháy mắt lan tỏa trong miệng cô.

Tiểu Thỏ vừa mới ăn mấy viên bạo mễ hoa, ngọn đèn bên trong rạp chiếu phim liền tối sầm, trên màn ảnh bắt đầu chiếu quảng cáo.

Trình Chi Ngôn liền yên lặng ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt nhìn màn hình lớn phía trước.

Tiểu Thỏ ăn một hồi, lúc này mới như là đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm lấy một viên bắp rang đưa tới bên miệng Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, anh ăn không?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn bắp rang Tiểu Thỏ đưa đến bên cạnh khóe môi chính mình, cúi đầu "Uh'm" một tiếng, sau đó há miệng ngậm cả ngón tay cô vào trong miệng.

Lưỡi anh nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay của cô, giống như một mảnh lông vũ mềm mại nhẹ nhàng bay xuống mặt nước, nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.

Tim Tiểu Thỏ nháy mắt đập lỡ một nhịp.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại giống như chuyện gì cũng không có phát sinh, ăn luôn viên bắp rang trong tay cô, lại thuận tiện liếm đầu ngón tay của cô một chút, liền tiếp tục nhìn màn hình.

Tiểu Thỏ nhìn anh, lại nhìn ngón tay mình, một trái tim nhỏ "Bùm bùm" nhảy dựng.

Vừa rồi... Trình Chi Ngôn hẳn là vô ý đi...

Tiểu Thỏ rụt tay nhỏ về, cầm một viên bắp rang ném vào trong miệng mình.

Liền ăn như vậy mấy viên, cô đột nhiên cảm giác được Trình Chi Ngôn dường như đang nghiêm túc nhìn chính mình.

Tiểu Thỏ quay đầu đi, nhìn đôi mắt Trình Chi Ngôn trong bóng đêm giống như ngôi sao, nhỏ giọng hỏi: "Anh nước chanh, làm sao vậy?Anh nhìn cái gì?"

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, thân thể hướng tới phương hướng cô nghiêng nghiêng.

??

Trong ánh mắt Tiểu Thỏ tràn ngập dấu chấm hỏi.

"Đừng nhúc nhích." Trình Chi Ngôn thấp giọng nói, một gương mặt tuấn tú gần như tiến đến bên cạnh cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net