Chương 412-415: Cuối cùng làm chuyện đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hạ Phong mặc toàn thân tây trang màu đen, cravat cẩn thận tỉ mỉ, tóc dùng keo xịt tóc chải ra về phía sau, vẻ mặt mỉm cười nhìn bọn họ.

Thời gian vài năm đại học kia đã rút đi vẻ mặt như trẻ con trên mặt anh ta, trước mắt, bộ dáng hai tay anh ta đan chéo ngồi ở trên ghế sofa chờ bọn họ, rốt cuộc có một chút cảm giác người thành công xã hội.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt cười tít mắt hô một tiếng: "Anh Hạ Phong."

"Anh yêu nhất Tiểu Thỏ Thỏ, em rốt cục đến đây!!" Hạ Phong không mở miệng còn tốt, bộ dáng vẻ mặt đứng đắn, anh ta mới mở miệng nói năng ngọt xớt nháy mắt liền phá hình tượng người thành công của anh ta, "Mau mau, mau ngồi xuống."

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, lập tức anh ngồi xuống trên sofa đối diện.

" Thỏ Thỏ, đã lâu không gặp, em càng ngày càng đẹp a." Hạ Phong nhìn Bạch Tiểu Thỏ trước mắt, mặc dù vẫn là bộ dáng học sinh cao trung ngây ngô, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn kia đã dần dần rút đi vẻ mập mạp, mắt to trắng đen rõ ràng trên gương mặt lớn cỡ bàn tay, càng phát ra có vẻ linh động, dưới sống mũi xinh xắn là môi hồng nhuận giống như anh đào, ở dưới ánh đèn sáng bóng, làm cho người ta nhìn liền liền nhịn không được muốn âu yếm, còn có mái tóc đen nhánh kia buộc thành một cái đuôi ngựa thật dài ở phía sau đầu cô, cùng với động tác cô đi đường, mái tóc lay động trái phải, nhìn rất là đáng yêu, "Lúc nào em cảm thấy anh nước chanh không tốt, liền đến tìm anh Hạ Phong, anh tuyệt đối sẽ đối tốt với em cả đời!"

"Anh Hạ Phong, đã lâu không gặp, anh vẫn lại là không đứng đắn như vậy a...." Tiểu Thỏ vẻ mặt không biết nói gì nhìn Hạ Phong, nhiều năm qua như vậy, anh ta ngược lại tồn tại thần kỳ, cho dù Trình Chi Ngôn có còn ở đây hay không anh ta đều phải đùa giỡn mình vài câu.

Trình Chi Ngôn có lẽ sớm đã nghe chán những lời này của Hạ Phong, lỗ tai tự động lọc hết thanh âm của anh ta.

"Tiên sinh, xin hỏi các vị đủ người rồi sao?" Người phục vụ đứng ở bên cạnh cười tít mắt hướng tới bọn họ hỏi.

"Đủ, đủ, chọn món đi." Hạ Phong gật gật đầu lật chuyển menu trong tay, chỉ không quá một lát sau liền đã chọn vài món thức ăn.

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, ánh mắt nhìn một vòng trên thực đơn, sau đó cầm menu trong tay đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Em chọn trước đi."

"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, tiếp nhận menu chọn mấy thứ đồ ăn mình cùng Trình Chi Ngôn đều thích ăn.

Chờ người phục vụ cầm menu, Hạ Phong vẻ mặt thần bí hướng tới Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nói: "Các cậu biết không? Hiện tại tớ làm biên tập tại trang web, ông chủ chúng ta thưởng thức tớ rồi."

"Thật sự sao??" Trình Chi Ngôn nhàn nhạt hướng tới Hạ Phong nhìn qua, sau đó môi mỏng khẽ mở thuận miệng nói: "Ông chủ các cậu là vị mỹ nữ a??"

" Đương nhiên không phải, nếu như ông chủ chúng ta là mỹ nữ thì tốt rồi, chỉ tiếc là chú trung niên a." Hạ Phong thở dài một hơi thật sâu, trong giọng nói tràn đầy đều là tiếc hận.

" Vậy ông chủ anh như thế nào thưởng thức anh rồi hả??" Tiểu Thỏ gương mặt anh tuấn Hạ Phong kia, vô cùng nể tình hỏi một câu.

"Ha ha, bởi vì anh viết được tin tức, lượng page view cùng lượng đọc đều hạng nhất trang web a!!" Hạ Phong vẻ mặt tự hào nhìn Tiểu Thỏ nói.

"Cậu hiện tại viết tin tức?" Trình Chi Ngôn nâng mắt nghi hoặc hỏi.

" Đúng nha!" Hạ Phong cười tít mắt móc điện thoại từ trong túi áo ra, cúi đầu ngón tay ấn vài cái trên màn hình điện thoại di động, sau đó vẻ mặt khoe khoang cầm di động trong tay đưa cho Trình Chi Ngôn nói: "Nhìn xem, ngày hôm qua anh mới viết tin tức mới, còn chưa đến hai mươi bốn giờ, lượng page view đã ba mươi nghìn, gấp ba những người khác!"

" Cái tin tức gì nha? ?" Tiểu Thỏ tiến đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, cúi đầu hướng tới màn hình điện thoại di động trong tay anh nhìn qua.

Trên màn hình điện thoại di động to như vậy, viết rõ ràng một hàng tiêu đề tin tức:

Cảnh sát đột kích kiểm tra khách sạn, một phòng nam nữ tổng cộng mười một người, mà lại mướn phòng làm chuyện đó?

Cái này...

Mặt Tiểu Thỏ lập tức liền đỏ, sẽ không là cái gì tin tức thiếu nhi không nên xem đi?

Được rồi... Mặc dù hiện tại cô đã không phải thiếu nhi rồi.. . .

Nhưng là...

Cảm thấy được có chút khó chịu...

"Tiểu Thỏ Thỏ, em mặt đỏ cái gì a? ?" Ngón tay thon dài trắng nõn của Hạ Phong nhặt một tách trà trên bàn lên, đặt bên miệng chuyển động hai vòng mà lại không có uống, anh ta hướng tới Tiểu Thỏ nhíu mày nói: "Mau nhìn xem anh viết như thế nào, cho anh cái đánh giá!"

". . ."

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Trình Chi Ngôn, đành phải kiên trì tiếp tục nhìn xuống.

Nhưng mà cô xem xong bài báo mới hiểu được thì ra cái gọi là tổng cộng nam nữ mười một người mà lại mướn phòng làm chuyện đó là chỉ trong thôn một nhà già trẻ mười một người, ở khách sạn mở phòng tắm rửa...

Ông chủ khách sạn bởi vì thấy căn phòng kia lập tức đi vào một người, sợ hãi là có người làm cái giao dịch gì đen tối, cho nên mới gọi điện thoại báo nguy...

Không biết vì sao Tiểu Thỏ xem xong bài báo vậy mà cảm thấy được một vạn (mười nghìn) con thần thú trong lòng mình lao nhanh qua.

Cô nhịn không được đưa tay tìm kiếm dưới màn hình, muốn nhìn một chút những cái bạn bè trên mạng này đều là đánh giá như thế nào, quả nhiên, tin tức phía dưới một kiểu bình luận đều là:

" Tiểu biên ngươi tới đây! Tôi bảo đảm không đánh chết ngươi!"

" Tiểu biên, viết tin tức phải thật, nghìn vạn lần không cần tiêu đề giả!"

" Tiểu biên, ngươi dám báo địa chỉ nhà ngươi sao, có tin ta dẫn người đi đánh ngươi hay không?"

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến xem xong bình luận, ngẩng đầu thấy Hạ Phong đôi mắt lấp lánh nhìn chính mình, "Như thế nào, anh viết thế nào?"

" Tin tức này sẽ không là anh bịa đi. . ." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, nhìn Hạ Phong không biết nói gì nói: "Thật sự có người làm như vậy sao??"

" Làm sao có thể là bịa, đây là thật sự a!" Hạ Phong vẻ mặt bị thương nhìn Tiểu Thỏ, đau lòng nói: "Đây chính là chính miệng một người bạn bè cảnh sát nói cho anh biết, chính là cậu ta mở a, cái khách sạn kia, thời gian phòng chỉ cần ba mươi đồng tiền một giờ, tấm ảnh bọn họ kia, tắm rửa một cái một người ít nhất cũng phải mười đồng tiền, em tính toán, mười một người phải một trăm mười, lần này xem như không phải giảm đi tám mươi đồng sao?"

" Vậy tiêu đề tin tức này cũng quá cái kia..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn tiêu đề to lớn kia, tâm nói anh đây là tiêu đề giả a, cố ý viết ám muội như thế, gạt người tiến vào xem, trách không được lượng page view tin tức của anh gấp ba người khác a. . .

" Đây em lại không hiểu." Hạ Phong vẻ mặt đắc ý cười hì hì nói: "Một việc giống nhau, anh viết ra liền có người xem, người khác viết ra liền không người xem, đây là vấn đề tài hoa cá nhân!"

"Hơn nữa." Hạ Phong bưng chén trà trong tay lên, nhẹ nhàng uống một ngụm trà trong chén, vẻ mặt nụ cười xấu xa tiếp tục nói: "Tiêu đề kia làm sao vậy a, chính mình tư tưởng không khỏe mạnh, mù quáng liên tưởng khắp nơi, có thể trách ai được, ha ha, Tiểu Thỏ Thỏ em nói phải hay không?"

"..."

Tiểu Thỏ nghĩ đến chính mình vừa rồi cũng muốn méo lệch, trong lúc này thậm chí có chút xấu hổ.

"Cậu vì sao sẽ trở về thành phố Z?" Trình Chi Ngôn cầm di động trong tay trả lại cho Hạ Phong, đôi mắt mang theo một tia nghi hoặc nhìn anh ta kỳ quái nói: "Lần trước thấy cậu không phải cậu nói cậu đã tìm công việc ở thành phố N sao?"

"Ha ha ha, đương nhiên là vì tớ yêu thương cậu rồi." Hạ Phong hướng tới Trình Chi Ngôn đá lông nheo nói: "Cậu ở đâu tơ liền ở đó, cậu xem nhiều năm cùng nhau học như vậy, chúng ta không phải đều đã ở một ngôi trường sao??"

"A...... Thật không." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, "Nhưng cậu không có ở Nam đại?"

"Ách... Cái kia không phải vì tớ thi không đậu sao..." Khóe miệng Hạ Phong giật giật, vẻ mặt bất đắc dĩ tươi cười nói: "Tớ Ta ngược lại cũng là muốn đi Nhất Trung làm thầy, nhưng mà hiệu trưởng không cần tớ a, hiệu trưởng nhìn thành tích các môn tớ trong lúc đại học, liền ghét bỏ tớ thật sâu, ông còn nói bộ dáng tớ quá đẹp trai, làm cho học sinh nữ không thể tập trung tinh lực nghiêm túc nghe giảng bài, chẳng lẽ giá trị nhan sắc tớ đã đẹp trai nghịch thiên như vậy rồi hả?"

"..."

Cậu suy nghĩ nhiều...

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên trán của mình chảy xuống một giọt mồ hôi.

" Sau này tớ trở về vừa cẩn thận nghĩ nghĩ, thực ra hiệu trưởng đây là biến đổi phương pháp từ chối tớ đi..." Hạ Phong bĩu môi nói: "Tiểu Thỏ Thỏ, em xem, bộ dáng anh nước chanh đẹp trai như vậy hiệu trưởng còn không phải hai lời chưa nói liền dùng cậu rồi hả?"

"A......" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn Hạ Phong, mỉm cười nói: "Hiệu trưởng nói bộ dáng tớ đẹp trai, vậy học sinh nữ chỉ cần vừa thấy mặt tớ sẽ có động lực học tập."

"..."

Không biết xấu hổ.

Tiểu Thỏ nhìn trên mặt Hạ Phong rõ ràng viết ba cái chữ to này, mà lại bộ dáng chết sống không dám nói ra.

"Đúng rồi, Tiểu Thỏ Thỏ, sau này tốt nghiệp đại học em muốn làm cái gì?" Hạ Phong cảm thấy được chính mình cùng Trình Chi Ngôn đối thoại trên cơ bản vĩnh viễn đều đã ở vào hoàn cảnh xấu, vì thế liền sáng suốt dời đi đề tài hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Em?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, sau đó lắc lắc đầu nói: "Em còn không có nghĩ xong."

"Ai nha, hảo đáng tiếc..." Hạ Phong bĩu môi, đang chuẩn bị tiếp tục nói chút gì, chuông điện thoại di động Tiểu Thỏ đột nhiên vang lên.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động của mình, phía trên biểu hiện một cái số điện thoại di động xa lạ, cô chần chờ một chút vẫn lại là đè xuống nút nghe, đưa điện thoại di động đặt đến bên tai nói khẽ: "Uy? Xin chào."

Trình Chi Ngôn và Hạ Phong nhất thời đều đã ngưng nói chuyện, hai ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

"Xin hỏi cô là Bạch Tiểu Thỏ sao??" Từ điện thoại di động truyền ra thanh âm nam sinh dễ nghe.

"Uh'm, đúng vậy, xin hỏi cậu là ai?"

"Bạn học Bạch Tiểu Thỏ, tớ thích cậu." Thanh âm trong điện thoại mang theo mỉm cười cùng mười phần tự tin hướng tới cô lớn tiếng tuyên bố.

"Ách..." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt, "Cậu.... Là ai a??"

"Cậu sẽ biết tớ, chỉ là bây giờ còn là cái bí mật."

Người bên kia điện thoại sau khi nói xong câu đó liền trực tiếp cúp điện thoại.

"..." Tiểu Thỏ có chút không nói gì nhìn di động của mình.

"Người nào vậy?" Hạ Phong vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, mặc dù bọn họ ở trong phòng bao, tiếng không có ồn ào như bên ngoài nhưng mà bên trong phòng có tiếng nhạc chảy theo dòng cho nên bọn họ chỉ có thể nghe được Tiểu Thỏ đang nói cái gì, nhưng căn bản nghe không được người kia trong điện thoại đang nói cái gì.

"Em cũng không biết là ai...." Trong mắt Tiểu Thỏ vô tội nhìn Hạ Phong, thành thật trả lời.

" Vậy cậu ta tìm em làm gì?" Hạ Phong hướng tới cô hỏi tiếp.

"Ách..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, sau đó kéo kéo môi, lúng túng nói: "Anh ta nói anh ta thích em..."

...

Hai người Hạ Phong cùng Trình Chi Ngôn nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.

"Phốc... Ha ha ha ha..." Vẫn là Hạ Phong nhịn không được bật cười trước, "Tiểu Thỏ, sau khi em lên trung học có phải nam sinh thổ lộ với em đều đã biến nhiều hay không a, trách không được anh nước chanh em chết sống phải muốn đi trường học các em làm giáo viên của em a, thì ra là vì gần gũi nhìn em a."

"..."

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta, ánh mắt lén lút liếc qua trên người Trình Chi Ngôn, sau đó đỏ mặt nói: "Đừng nói bừa."

"Thực không nói, Tiếu Hàm lúc đầu cùng lớp sơ trung, em còn nhớ rõ sao?" Hạ Phong vẻ mặt không sợ chết hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Lúc trước là vì em cùng biểu diễn tiết mục cùng Tiếu Hàm người ta, cho nên Trình Chi Ngôn ghen tị, từ khi đó bắt đầu liền suy nghĩ vấn đề muốn đi Nhất Trung làm giáo viên, nếu không thì em cho là tư cách giáo viên của anh là từ trên trời rớt xuống a, kia chính là một năm người ta nghiêm túc thi ra đấy."Sao ngay cả anh ta cũng biết chuyện Tiếu Hàm a??

Tiểu Thỏ trong mắt xấu hổ nhìn Hạ Phong, sau này cô đã cố ý giữ một khoảng cách cùng Tiếu Hàm rồi...

"Chậc chậc, em có biết hay không, mỗi một lớp trọng điểm Nhất Trung đều có bốn người, nhóm người từ trường trung học phụ thuộc lên giống nhau đều trực tiếp phân tại lớp một và lớp hai, sau đó trường học huyện, thành phố khác thi, cũng sẽ bị phân tại lớp ba và lớp bốn, nghe nói Tiếu Hàm vốn là phân tại một lớp cùng em, bất quá em..."

"Cậu không nói lời nào không ai xem cậu như câm điếc."

Trình Chi Ngôn vẫn trầm mặc không nói gì, đột nhiên mở miệng, lạnh lùng bỏ lại một câu cho Hạ Phong.

Hạ Phong nháy mắt liền ngậm miệng lại, anh ta hướng tới Tiểu Thỏ nháy mắt ra hiệu cười cười, ngoan ngoãn cúi đầu ăn đồ ăn.

Tiếu Hàm... Vốn là cùng lớp với mình?

Tiểu Thỏ quay đầu đi, đôi mắt trong suốt tràn đầy nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại bộ dáng vẻ mặt cái gì đều không có xảy ra, vẻ mặt lạnh nhạt gắp một cái chân cua cà ri đặt trong chén Tiểu Thỏ nói: "Cho em."

"Anh nước chanh..." Cuối cùng Tiểu Thỏ mở miệng hướng tới anh hỏi: "Tiếu Hàm đi lớp hai là anh nhờ ba ba để cho hiệu trưởng phân như vậy sao??"

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, biểu tình trên mặt trong nháy mắt không được tự nhiên, lại vẫn là nhàn nhạt gật gật đầu.

" Vì sao phải làm như vậy a!?" Tiểu Thỏ vẻ mặt không thể tin được nhìn anh nói: "Vốn trường chúng cùng nhau lên, cơ bản đều là ở lớp một, anh làm gì để cậu ấy lẻ loi một mình ở lớp hai a?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net