Chương 448-452: Em muốn đùa với lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi ra ngoài, anh muốn tắm rửa." Bên trong phòng vệ sinh, giọng Trình Chi Ngôn truyền ra kèm theo một sự tức giận.

"Nhưng mà......." Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc, cúi đầu, liếc mắt nhìn chính mình đã lột quần áo nửa thân trên, không nhịn được đưa hai tay che ngực hướng vào bên trong nói lớn:"Không phải em tắm trước hay sao!! Với lại em còn chưa tắm xong! Anh làm gì mà đẩy em ra???"

"......."

Trong phòng vệ sinh không có tiếng trả lời, hai giây đồng hồ trôi qua, tiếng nước "ào ào" vang lên.

Cặp mắt trong suốt của Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh.

Đây là.......

Đã tắm rồi sao?

Trong nháy mắt, Tiểu Thỏ trở nên buồn bực.

Chuyện gì chứ! Rõ ràng là cô tắm trước mà! Làm sao bây giờ lại biến thành cô ở ngoài, anh ở bên trong?

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn những vết xanh xanh tím tím trên ngực mình, Tiểu Thỏ đen mặt đạp cửa một cái, cầm thú!

_____

Sau hai mươi phút, Trình Chi Ngôn mới đẩy cửa phòng vệ sinh ra, liền thấy Tiểu Thỏ mặc chiếc áo sơ mi rộng rãi, ngồi bên giường, nhìn anh bằng đôi mắt rừng rực lửa.

"Tắm xong rồi?" âm thanh lành lạnh của Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn hỏi.

"Ừ." Trình Chi Ngôn đưa khăn tắm lau lau trên đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Thỏ, đưa tay bẹo bẹo khuôn mặt béo tròn của cô nói:"Làm sao, tức rồi sao?"

Đầu ngón tay của anh mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo, chạm vào làn da mềm mại của cô, Tiểu Thỏ hơi ngẩn người ra, sau đó đưa tay sờ sờ bàn tay của anh, ký quái nói:" Tay anh làm sao lại lạnh như vậy?""......." Trình CHi Ngôn hơi nhắm mắt, nhìn cô mà không nói lời nào.

Tiểu Thỏ đứng dậy, đưa đôi tay mảnh khảnh hướng đến cánh tay của Trình Chi Ngôn mà sờ sờ.

Cánh tay của anh cũng rất lạnh lẽo.

Ồ???

Ồ ồ????

Tiểu Thỏ trợn hai mắt, một cái tay nhỏ nhanh như chớp kéo áo Trình Chi Ngôn lên, một tay khác luồn vào trong thật nhanh, sờ soạng một hồi trên lồng ngực rắn chắc của anh nói:"Làm sao mà trên người cũng lạnh vậy, anh tắm nước lạnh?"

"......."

Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn cô, đôi tay nhỏ ấm áp của cô, không biết an phận cứ sờ soạng trên ngực anh, đầu ngón tay đụng tới làn da của anh, phảng phất như có một dòng điện nhỏ yếu chạy qua.

Tiểu Thỏ vẫn vẻ mặt ngạc nhiên như cũ, đưa tay luồn ra sau lưng của Trình Chi Ngôn sờ soạn một cái:"Không phải chứ, đây cũng đâu phải giữa mùa hè....... Anh làm gì mà lại đi tắm nước lạnh???"

"Đừng có sờ nữa!" Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, âm thanh khó chịu hướng về cô nói một câu, đưa bàn tay to lớn đè lên đôi tay không an phận của cô.

Lại đưa tay sờ mà biết anh tắm nước lạnh rồi.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn gương mặt thanh tú, đẹp trai của anh đang dần dần hiện lên một tia đỏ ửng, trong đầu như phát hiện ra thứ gì đó, hướng về anh với vẻ mặt gian xảo cười nói:"Anh.....Không phải là...... Muốn làm giảm ham muốn trong người đi???"

"........"

"Cho nên mới phải dùng nước lạnh để giảm nóng?" Tiểu Thỏ như là nhìn thấu tất cả bí mật, vẻ mặt đắc ý nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Khà khà khà, em nói rất đúng phải không?"

"......" Trình Chi Ngôn giữ tay cô thật chặt, sau đó từ từ đưa tay cô trong áo của mình lấy ra, lạnh nhạt nói:"Chớ nói lung tung!"

"Em nói đều không đúng?" Tiểu Thỏ đi theo phía sau Trình Chi Ngôn, nghiêng đầu nhìn anh hỏi.

"Ừ." Trình CHi Ngôn nhàn nhạt gật đầu, đi tới trước bàn đọc sách, kéo chiếc ghế tựa ngồi xuống, thuận tay cầm lên một quyển sách mở ra nói:"Được rồi, em mau mau đi tắm đi, anh xem sách một chút."

"Nha......" Tiểu Thỏ gật gù, bước chân bước đi nhưng lại không hướng đến phòng vệ sinh.

Vẻ mặt cười gian xảo đi tới trước mặt Trình Chi Ngôn, anh chưa kịp phản ứng lại, một đôi tay mảnh khảnh đã vươn tới chiếc cổ dài, không nói lời nào, đem bờ môi khắc lên trên da của anh.

"Em làm gì thế?" Trình Chi Ngôn ngẩn ra, theo bản năng như muốn đẩy tay của cô ra.

Đôi tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ mặc dù lực không lớn, nhưng đã được chuẩn bị kỹ càng, nên giờ khắc này ôm chặt lấy cổ Trình Chi Ngôn, nên mặc dù anh ra sức nhưng vẫn không đẩy ra được.

"Không làm gì, chỉ là em thử nghiệm một hồi!" Môi Tiểu Thỏ rời khỏi cổ của Trình Chi Ngôn, trong âm thanh mang một tia giễu cợt hướng về anh nói:" Anh, anh cũng đừng lộn xộn, không cẩn thận em liền cắn anh!"

"......."

Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, mắt thấy Tiểu Thỏ như cây ôm chặt chẽ trên người, gỡ mai không ra, không hiểu tại sao, trong lòng bất chợt có một dự cảm không tốt xuất hiện.

Và chuyện kế tiếp xảy ra, quả nhiên dự cảm của anh rất linh nghiệm.

Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, học theo dáng vẻ của anh, đôi môi hồng hào đi khắp cơ thể anh.

Đôi môi ngọt ngào, ấm áp, hôn khắp gò má, mang đến một chút ngứa khó chịu.

"Tiểu Thỏ đừng làm bậy!" Trình Chi Ngôn đưa hai tay đữ lấy eo nhỏ của Tiểu Thỏ, muốn đem cô đang trên người mình đẩy ra.

"Không được." Tiểu Thỏ một mặt kiên định, vẻ mặt nhìn thẳng vào cổ anh, ánh mắt sáng lên, nói:"Trả lễ lại, nhận mà ko trả, bất lịch sự, trả mà không nhận cũng không đúng lễ nghĩa. Vừa nãy anh đối với em như thế nào, bây giờ em muốn trả lại như thế."

"Tiểu Thỏ!" Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, âm thanh hơi nặng nề, kêu lớn một tiếng.

Nhưng mà Tiểu Thỏ làm bộ như không nghe thấy, nhẹ nhàng cắn vào vành tai của Trình Chi Ngôn một cái, không hề khách sáo mà trực tiếp đưa đầu lưỡi liếm tới liếm lui.

"......"

Trình Chi Ngôn vừa cảm nhận cảm giác từ vành tai truyền tới, vừa cảm giác khuôn mặt mềm mại của Tiểu Thỏ đang trượt lên trượt xuống trên khuôn mặt mình.

"Đừng nghịch!" Trình Chi Ngôn nghiêng nghiêng đầu hướng về Tiểu Thỏ, đang chuẩn bị đứng dậy, Tiểu Thỏ liền đưa cả người trực tiếp ngồi lên người anh.

"......"

"......"

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đưa bốn mắt trực tiếp nhìn nhau.

Chỉ một lát sau, Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn cười nhẹ một cái, sau đó hai tay đưa lên gò má của Trình Chi Ngôn, không nói lời nào, trực tiếp cúi xuống hôn lên bờ môi của anh.

"......"

Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ chỉ biết trơ mắt nhìn cô.

Tiểu Thỏ chính là đang học theo bộ dáng của anh, trực tiếp dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của anh.

Làm sao, hàm răng của anh đang cắn chặt, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội nào thực hiện.

Tiểu Thỏ nhíu nhíu mày, mở trừng đôi mắt đen nhìn Trình Chi Ngôn một chút, sau đó thừa dịp anh không để ý, trực tiếp há miệng cắn một cái lên môi của anh.

"Ư ---- Em làm gì thế hả?" Trình Chi Ngôn bất ngờ bị cắn đau, liền mở miệng hỏi.

Tiểu Thỏ thừ dịp anh mở miệng, trong nháy mắt, đem chiếc lưỡi khéo léo của mình luồn vào trong miệng anh.

Trong đôi mắt trong suốt, tràn đầy vẻ gian xảo.

"......."

Tiểu Thỏ cúi đầu, tập trung chăm chú vào việc hôn anh, đôi tay mảnh khảnh cũng không an phận, bắt đầu sờ soạng khắp trên người anh.

Trình Chi Ngôn đang cảm thấy bản thân tắm nước lạnh không dễ dàng mới miễn cưỡng giảm chút ham muốn, trong nháy mắt bổng tăng mạnh trở lại.

Nhưng mà Tiểu Thỏ đang hôn, bỗng nhiên, chợt dừng lại.

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Trình Chi Ngôn, sau đó chậm rãi cúi đầu, hướng về bắp đùi của mình liếc mắt mắt nhìn.

Ở đó...... Hình như đang có cái gì đó cưng cứng, đâm thẳng vào người cô......

Cái kia......

Cái kia......

Sẽ không phải là cái kia chứ...... Đây là cái gì?

Khuôn mặt Tiểu Thỏ bất chợt như đang bị lửa đốt, cô đột nhiên đang trên người Trình Chi Ngôn giật bắn lên, giọng nói trở lên lắp bắp hướng về anh nói:"Anh...... Cái kia...... Cái kia...... Em........"

"......." Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, một lát sau, rốt cuộc âm thanh khàn khàn mở miệng nói:"Xoay người lại!"

"A?" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, không phản ứng gì, đang tự hỏi mục đích của anh là gì.

"Xoay người ra chỗ khác!" âm thanh của Trình Chi Ngôn lạnh lùng lặp lại một lần nữa.

"Nha......."

Tiểu Thỏ gật gù, ngoan ngoãn xoay người, không nhịn được đưa tay lên sờ sờ gò má đang nóng lên của mình.

Trình Chi Ngôn chậm rãi đứng dậy, con mắt nhàn nhạt liếc Tiểu Thỏ một chút, sau đó hướng thẳng phòng vệ sinh tiến tới.

"Rầm" một tiếng của phòng đóng lại.

Tiểu Thỏ theo bản năng hướng về phòng vệ sinh nhìn sang.

Ồ?Sao anh lại vào đó?

Sẽ không lại vào đi tắm nước lạnh lại chứ?

Nói như vậy...... Lúc nãy quả nhiên là muốn giảm ham muốn trong người sao?

Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được bật cười một tiếng.

Khà khà khà...... Cô giống như vừa phát hiện ra nhược điểm của Trình CHi Ngôn vậy.

--

Sau hai mươi phút, lần thứ hai cửa phòng vệ sinh mở ra, Tiểu Thỏ lập tức nhảy kiểu chân chó hướng về Trình Chi Ngôn nhào tới.

"Em làm gì thế?" Trình Chi Ngôn theo bản năng né tránh cô, đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn thẳng vào cô.

"Khà khà khà......." Tiểu Thỏ vẻ mặt đầy gian xảo, cười cười một tiếng, lại hướng về Trình Chi Ngôn đánh tới.

"......."

Trình Chi Ngôn hé mắt, tựa như nhìn thấu hành động trong lòng của Tiểu Thỏ, quyết định thật nhanh, mở cửa phòng Tiểu Thỏ đi ra ban công, lắc người một cái liền nhảy vụt qua bờ tường ban công trực tiếp trở về phòng của mình.

"Ha ha ha ha......" Tiểu Thỏ rốt cuộc không nhìn được nữa, bất chợt cười lớn một tiếng.

Không nghĩ tới anh cũng có ngày chật vật như vậy.

Tiểu Thỏ trong lòng cảm thấy vô cũng thỏa mãn, tiến thẳng đi vào phòng vệ sinh.

Ừ, lần này rốt cuộc có thể an tâm mà lau người một lần.

Đợi Tiểu Thỏ dùng nước nóng lau người xong một lần, cuối cùng nhẹ nhàng từ phòng vệ sinh bước ra.

Cô mặc một bộ áo ngủ, váy ngủ, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thật là tốt.

Cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới có hơn tám giờ.

Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn khắp nơi, nếu không có gì làm, hay lại đi tìm anh để trêu đùa một chút?

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ lập tức mở cửa đi ra ban công, trèo lên bờ tường, vươn người bước sang ban công phòng Trình Chi Ngôn.

Phòng Trình Chi Ngôn vẫn còn sáng đèn, Tiểu Thỏ cúi người, cẩn thận từ cửa sổ phòng anh đi tới, đi tới của từ ban công vào phòng anh, ngẩng đầu liếc nhìn vào bên trong.

Phòng Trình Chi Ngôn trống vắng, chỉ có đèn treo trần nhà đang sáng.

Ồ?

Anh không có trong phòng?

Trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, đẩy cửa ban công, đi vào.

"Anh, anh......??" Tiểu Thỏ nhẹ giọng kêu vài tiếng, trong phòng không ai lên tiếng.

Kỳ quái, trong phòng sao không có người.

Tiểu Thỏ đi tới cửa phòng anh, đang chuẩn bị mở cửa nhìn, bỗng nhiên cửa tự nhiên mở ra.

Tay Trình Chi Ngôn đang cầm một đĩa táo, đứng sau cửa, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ một chút, sau đó lạnh nhạt nói:"Đến rồi sao?"

"Hả? Làm sao anh biết em sẽ sang đây?" Tiểu Thỏ tiến đến trước mặt, cúi đầu hướng về đĩa táo trong tay anh, thuận tay đưa một quả táo nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói:"Quả táo này vô cùng ngọt, anh vừa mới hái?"

"Ừ." Trình Chi Ngôn chậm rãi đi vào trong phòng, thuận tay đem đĩa táo để trên tủ cạnh đầu giường, sau đó đứng xa xa Tiểu Thỏ nói:"Nói đi, muốn làm chuyện xấu gì?"

"Ạch......" khuôn mặt Tiểu Thỏ hơi run run, nhất thời cười gượng gạo nói:" Cái gì mà làm chuyện xấu chứ? Chỉ là em muốn ghé thăm

xem anh đã ngủ hay chưa?"

"Sau đó thì sao?" Trình Chi Ngôn hai tay đan chéo trước ngực, cằm hơi hất lên, hướng về Tiểu Thỏ hỏi.

"Sau đó thì...... Không có sau đó gì cả." Tiểu Thỏ sau khi ăn xong quả táo trong miệng, lại chạy đến trước tủ đầu giường, cầm một quả, tiếp đó hướng về Trình Chi Ngôn lách lách nhẹ người đứng bên cạnh, học theo giọng nói của nữ yêu quái trong Tây Du Ký đùa giỡn với Đường Tăng liền nói:" Anh, anh làm sao mà tránh em vậy?"

Trình Chi Ngôn chỉ biết im lặng mà di chuyển sang bên cạnh giá sách, sau đó trầm giọng nói:"Đừng tưởng rằng em định làm gì mà anh không biết."

"Ài! Anh biết em đang suy nghĩ gì sao?" Tiểu Thỏ trong nháy mắt, cơ thể lại hướng về phía Trình Chi Ngôn tiến sát lại dần.

"Ừ." Trình Chi Ngôn lại tiếp tục im lặng, di chuyển sát bàn đọc sách, "Dù sao cũng là nhìn em lớn lên."

Khuôn mặt Tiểu Thỏ nhất thời xám lại, hướng về phía Trình Chi Ngôn mà dịch vài bước lại gần rồi nói:"Đừng nói như vậy, cứ làm như anh rất già so với em vậy."

"......."

Lần này, Trình Chi Ngôn không tiếp tục dịch sát cạnh bàn, hơi quay đầu, đôi mắt trong suốt hiện vẻ nghiêm túc mà nhìn xuống gương mặt đầy vẻ cợt nhả của Tiểu Thỏ rồi nói:"Nói thật, trước đây anh cũng không cảm thấy hai chúng ta có chút cách biệt bảy tuổi là bao xa, dù sao cũng là còn là ở trong trường học, chỉ là bây giờ nhìn tới......"

Tiếng nói của anh dừng lại một chút, tiếp theo nói:"Anh đã 22 tuổi, mà em bây giờ mới 15 tuổi, em có biết không, bạn học cùng lớp đại học giống như anh, trong nhà đã bắt đầu thu xếp giới thiệu người yêu rồi!"

"A?" vẻ mặt Tiểu Thỏ mờ mịt nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại nói tới chuyện này.

"......." Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mê man của Tiểu Thỏ, thở dài một hơi thật sâu, cặn kẽ giải thích một câu:"Người khác cũng đã bắt đầu thu xếp chuyện hôn nhân, mà bạn gái của anh vẫn còn là vị thành niên......"

"Ạch...... Cho nên??" Tiểu Thỏ vẫn đang còn mờ mịt chưa hiểu gì.

"Lấy thông minh của em, rốt cuộc làm sao thi đậu trường Nhất Trung?" Trình Chi Ngôn không nhịn được đưa tay đánh nhẹ vào gáy cô.

"Lấy thông minh của em, rốt cuộc làm sao thi đậu trường Nhất Trung?" Trình Chi Ngôn không nhịn được đưa tay đánh nhẹ sau gáy cô, bất đắc dĩ tiến lên một bước rồi nói tiếp:"Người khác cũng bắt đầu cân nhắc chuyện sinh con, mà anh thì không cách nào ra tay đối với một cô gái vị thành niên......"

"......." Vẻ mặt Tiểu Thỏ lập tức cứng lại.

Cô gãi gãi đầu có chút khó chịu, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt dần dần đỏ lên.

"Vì thế." Trình Chi Ngôn hé mát, nhìn khuôn mặt chưa hết vẻ trẻ con của Tiểu Thỏ nói:"Đừng đến dẫn dụ anh, anh tạm thời còn chưa muốn ra tay đối với người chưa thành niên."

"........"

Trình Chi Ngôn đã nói thẳng ra như thế, Tiểu Thỏ cũng trở nên ngại ngừng, không còn tiến sát cơ thể đến cạnh anh.

Cô có chút khó chịu đi về tủ cạnh đầu giường, cầm lấy một quả táo, chầm chậm cắn một miếng, sau đó bỗng nhiên xoay người quay đầu lại, trong đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng hướng về anh hỏi:"Vậy ý của câu nói anh vừa nói, có phải là...... Đợi khi em vừa thành niên sẽ ra tay sao?"

"......."

Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt đầy căng thẳng, rốt cục không nhịn được cười lên, anh hướng về cô hơi nhíu mày, trong âm thanh tràn đầy trêu đùa:"Làm sao, em rất mong chờ anh ra tay đối với em sao?"

"Vậy...... Không phải rồi......" Tiểu Thỏ cúi đầu, khuôn mặt hồng hồng nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Ai nha...... Kỳ thực thì.......

Xem qua nhiều quyển tiểu thuyết ngôn tình miêu tả chuyện này, cũng có lúc cô cũng không nhịn được chờ mong một ngày nào đó mình và Trình Chi Ngôn, tới lúc đó sẽ như thế nào.

Nghe nói lần đầu tiên sẽ rất là đau......

Cô là người sợ đau, vạn nhất đến lúc lâm trận sẽ rút lui thì làm sao bây giờ?

Có điều nói đi cũng phải nói lại.......

Tiểu Thỏ đột nhiên như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Em nhớ ra rồi!"

"Chuyện gì!" Trình Chi Ngôn hơi quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô.

"Lúc trước chúng ta cùng đi du lịch!" Đôi mắt Tiểu Thỏ sáng lấp lánh hướng về Tiểu Thỏ nói:"Có một lần vào buổi tối, anh cũng chạy đi tắm nước lạnh! Có phải lúc đó anh cũng đã muốn rồi sao?"

"......."

Trong nháy mắt khuôn mặt Trình Chi Ngôn xạm lại.

Tiểu Thỏ nhìn biểu hiện biến hóa bất thường trên khuôn mặt anh, không nhịn được từng bước thong thả bước tới trước mặt anh, giống như thủ trưởng tiếp kiến chiến sĩ vậy, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh, trầm giọng nói:"Đồng chí, cực khổ rồi, không nghĩ tới bốn năm trước, đồng chí đã phải kiềm chế như vậy rồi."

"........"

Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn hơi nheo lại.

"Nhưng mà." Vẻ mặt Tiểu Thỏ đầy đau đớn, tiếp tục vỗ vỗ vai Trình Chi Ngôn, trầm giọng nói tiếp:"Tôi rất đau buồn nói cho đồng chí biết, đồng chí còn phải tiếp tục kiềm chế thêm ba năm nữa!"

"......."

Trong đôi mắt Trình Chi Ngôn, hiện lên một tia sáng nguy hiểm.

"Ha ha ha ha ha......." Tiểu Thỏ nói xong những câu nói kia, ngay cả chính mình cũng cảm thấy không nhịn được, đột nhiên cười lớn một tràng.

Đại khái là cô cười một cách điên cuống, Trình Chi Ngôn rốt cuộc không nhịn được nữa liền ôm cô đi tới trước giường, không cần khách khí chút nào, trực tiếp ném cô lên trên giường, sau đó nghiêng người tiến lên, đè lên người cô, âm thanh gằn lên từng chữ mang theo một cảm giác đầy nguy hiểm:"Hình như em không chú ý, anh mới vừa nói là tạm thời không muốn xuống tay với em...... Tạm thời...... Em có hiểu hay không???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net