Chương 71-73: Toàn bộ cũng không bằng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc mẹ Tiểu Thỏ nghe một câu cuối cùng, thoáng sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười nói: " Hóa ra một câu cuối cùng mới là câu trọng tâm a."

" Đúng vậy a, thế nào, mẹ viết xong chưa?" Tiểu Thỏ muốn xem thư tình sau khi mình đọc xong, liền tiến đến bên cạnh mẹ mình, thò đầu nhìn tờ giấy ở trên bàn.

" Viết xong rồi." Mẹ Tiểu Thỏ nói xong cầm tờ giấy lên, lại cẩn thận chu đáo để khô, lúc này mới giao vào trong tay Tiểu Thỏ hỏi: " Muốn mẹ giúp con trang trí phong thư không?"

Tiểu Thỏ nhận tờ giấy kia liền xoay người chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa trả lời: " Không cần a, con trực tiếp cho anh nước chanh xem là được rồi."

" Con chắc chắn......"

Mẹ Tiểu Thỏ còn chưa nói xong, Tiểu Thỏ đã chạy trốn không thấy bóng dáng nữa.

Con chắc chắn... Con trực tiếp đưa cho nó như vậy, nó sẽ không cho rằng đây là danh sách mua sắm siêu thị sao?

--------

Tiểu Thỏ cầm thư tình mới ra lò, một mạch chạy đến trong phòng Trình Chi Ngôn, "Ầm" một tiếng đẩy cửa phòng ra.

Trình Chi Ngôn đang ở trước bàn sách làm bài tập, bị tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên làm hoảng sợ.

" Tiểu Thỏ?" Đợi cho sau khi Trình Chi Ngôn thấy rõ ràng Tiểu Thỏ đứng ở cửa, nhịn không được kỳ quái nói: " Em không phải trở về tìm mẹ em sao?"

" Đúng vậy, em lại trở lại." Tiểu Thỏ gật gật đầu, chạy rất nhanh đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đưa thư tình mới viết xong đến trước mặt Trình Chi Ngôn giống như hiến vật quý nói: " Tặng anh nước chanh."

" Cái gì vậy?" Trình Chi Ngôn cúi đầu, cầm tờ giấy trong tay Tiểu Thỏ lên.

" Ha ha, anh xem liền biết...." Tiểu Thỏ hướng anh cười sáng lạn.

Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn cô, lại cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình.

" Dove chocolate.... Hương Thảo tám vị.... Khả Khả Brownie....."

Trình Chi Ngôn sau khi đọc vài câu, đầu đầy vạch đen ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ nói: " Em sẽ không phải muốn nói với anh, những thứ này đều là thứ em muốn ăn chứ?"

" Không phải nha." Tiểu Thỏ lắc đầu, đến trước mặt Trình Chi Ngôn nghiêng đầu nhìn tờ giấy kia một chút, miệng nhỏ lẩm bẩm nói: " Anh tiếp tục đọc xuống đi."

"...." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn cô một cái, tiếp tục hướng xuống thì thầm:

" Phô mai hạt ngô, nước cốt gà khoai tây bùn, tất cả đều.... Không bằng anh....?"

" Ân ân!" Lúc Tiểu Thỏ nghe được một câu cuối cùng vội vàng gật đầu như giã tỏi nói: " Đúng! Những thứ ăn ngon này ở trong cảm nhận của em, toàn bộ cũng không bằng anh nước chanh!"

"...."

Ngón tay trắng nõn như ngọc của Trình Chi Ngôn cầm tờ giấy kia, khóe miệng màu hồng phấn nhịn không được rút rút.

" Cho nên......Em sẽ không phải là muốn nói cho anh biết, đây là một phong thư tình đi?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trình Chi Ngôn, vô cùng nghiêm túc gật gật đầu nói: " Đúng vậy, đây là một phong thư tình em viết cho anh, thế nào, viết hay chứ?"

Trình Chi Ngôn nhìn tờ giấy trước mắt kia, lại chỉ muốn cười.

Anh đưa tay sờ sờ đầu xù của Tiểu Thỏ nói: " Em đấy, có phải đã liệt kê tất cả món ăn ngon em có thể nghĩ đến hay không?"

" Ai nói, em có thể nghĩ đến món ăn tốt hơn, vốn cái thư tình này không phải ngắn như vậy...." Tiểu Thỏ vội vàng phản bác nói.

" A.... Vậy nó vốn là dạng gì?" Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, giọng nói ôn nhu hỏi.

  " Nó vốn là như này..." Tiểu Thỏ ho hai tiếng, chắp tay sau lưng, hướng Trình Chi Ngôn gật gù đắc ý nói:

" Dove chocolate, Hương Thảo tám vị

Khả Khả Brownie, sầu riêng mít

Phô mai hạt ngô, hoàng muộn gà xào cay,

Thịt kho tàu xương sườn, cá tương dấm chua, toàn bộ cũng không bằng anh,

Không bằng anh a! Không bằng anh!"

" Ha ha...." Trình Chi Ngôn nghe thấy nhịn không được bật cười, " Còn cố gắng gieo vần, vậy nó vốn dài như vậy, vì sao sau đó lại thành ngắn rồi?"

" Bởi vì em đọc một lần cho giáo viên nghe." Tiểu Thỏ tự động leo lên trên giường Trình Chi Ngôn ngồi, hai tay chống cằm nó: " Giáo viên nói, không thể viết nhiều thức ăn như vậy, nếu không anh còn chưa xem xong sẽ cho rằng đây là một phần thực đơn, sau đó liền không tiếp tục nhìn, cho nên em liền bỏ những thức ăn em không thích đi."

Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.

Từ trên tay Tiểu Thỏ nhận được hai phong thư tình, anh cho là bên trong tất cả thư tình, đều là hoa mỹ.

Anh từ nhỏ đến lớn nhận được thư tình, có ngắn gọn nói trắng ra như là " Tớ thích cậu", cũng có vận dụng đủ loại miêu tả rất đẹp về anh, như là " Tươi cười của cậu giống như là ánh mặt trời mùa hạ, chiếu sáng bầu trời xanh thẳm của tớ", nhưng những thư tình này, sau khi xem qua anh đều vứt đi, chỉ có hai phong thư tình không tính là thư tình của Tiểu Thỏ, khiến trí nhớ của anh khắc sâu.

" Anh nước chanh, em viết hay không?" Tiểu Thỏ nhìn miệng Trình Chi Ngôn tươi cười, nhất thời vẻ mặt cũng cười sáng lạn, cô đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, bàn tay kéo cánh tay của anh, giọng nói trong trẻo hỏi.

" Hay." Trình Chi Ngôn đưa tay, sờ sờ đầu xù xù của cô nói: " Anh nhớ rõ năm đó có người nói mỗi ngày sẽ viết thư tình cho anh, tại sao về sau không có?"

" Ai.... Bởi vì em không biết viết chữ, luôn tìm mẹ viết giùm cũng cực kỳ phiền toái." Tiểu Thỏ vẻ mặt tiểu đại nhân hướng Trình Chi Ngôn nói: " Lại nói, cái thư tình trước kia, sao có thể gọi là thư tình, mẹ em nói, đó chính là chữ như gà bới."

Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ cười,lắc lắc đầu.

Tiểu Thỏ nở nụ cười một hồi, đột nhiên lại không cười, cô cắn môi mình, lúc ẩn lúc hiện, cắn một hồi, rốt cục giọng nói giống như muỗi kêu hướng Trình Chi Ngôn hỏi: " Anh nước chanh, em nghe mẹ nói, chờ sau khi anh lên sơ trung, sẽ không thể đưa em đến trường mỗi ngày, đón em tan học rồi..... Có phải hay không?"

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, trầm mặc chốc lát, không nói gì.

" Có phải hay không?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, chớp chớp ánh mắt nhìn Trình Chi Ngôn, đáng thương tội nghiệp hỏi: " Mẹ nói sơ trung thời gian đến trường rất sớm, thời gian tan học đã khuya, căn bản không kịp đón đưa em..."

Thật lâu sau đó, Trình Chi Ngôn rốt cục gật gật đầu, " Uh'm" một tiếng.

" Vì sao bộ dáng em lớn lên chậm như vậy, nếu như em có thể lớn lên nhanh một chút, cùng anh tiến lên sơ trung thì tốt rồi." Tiểu Thỏ có chút nổi giận nhìn Trình Chi Ngôn, chu cái miệng nói: " Như vậy anh nước chanh chính là bạn học của em, em có thể đi học, tan học cùng anh rôi."

" Mỗi người đều là từ lúc nhỏ như em từ từ lớn lên." Trình Chi Ngôn ngồi xổm xuống, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ, môi mỏng khẽ mở, giọng nói ôn nhu hướng cô nói: " Không nên gấp gáp, anh sẽ chậm rãi chờ em lớn lên."

  Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt.

Trong đôi mắt anh trong suốt giống như nước suối, ảnh ngược bản thân là bóng dáng nho nhỏ, cái loại cảm giác này thật giống như cô là một hành tinh nhỏ trong vũ trụ không ranh giới, mà anh chính là người bảo vệ ôn nhu nhất.

Anh nước chanh của cô, là người ôn nhu nhất trên thế giới này.

Tiểu Thỏ vươn hai cánh tay ngắn ra, ôm chặt cổ Trình Chi Ngôn, đầu mềm cọ xát trên người anh, làm nũng nói: " Anh nhất định phải chờ em."

" Uh'm."

Tháng chín, hoa lan nở rộ, mỗi một đóa hoa, một cách hoa mềm mại đều ấm áp tươi vui.

Trình Chi Ngôn cuối cùng chính thức trở thành học sinh trung học năm nhất, mà Tiểu Thỏ cũng lên mẫu giáo lớn nhà trẻ.

Vốn lúc đi học tiểu học, trường học Trình Chi Ngôn là tám giờ buổi sáng đến trường, hiện tại sơ trung yêu cầu bảy giờ buổi sáng nhất định phải đến trường bắt đầu giờ học.

Mà mẹ Tiểu Thỏ, làm bác sĩ số một nội khoa, trên cơ bản buổi sáng mỗi ngày chừng sáu giờ rưỡi cũng đã đi bệnh viện rồi.

Vì thế, đưa Tiểu Thỏ đi học lập tức biến thành một vấn đề khó khăn.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên sofa phòng khách nhà Trình Chi Ngôn, nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, cuối cùng cắn cắn môi mình nói: " Nếu không thì...... Con tự mình đi học...."

" Không được!" Trình Chi Ngôn và mẹ Tiểu Thỏ trăm miệng một lời từ chối lời của cô.

" Tại sao?" Tiểu Thỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn hai người bọn họ, " Dù sao trường học con ở ngay cửa tiểu khu, mẹ, con cũng sáu tuổi rồi..... Sang năm con đã có thể lên tiểu học, mẹ không phải nói lúc anh nước chanh lên tiểu học cũng đã tự mình đi học sao?"

" Dù sao tự con đi học mẹ lo lắng." Mẹ Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ.

"..."

Trong phòng khách nhất thời lặng im.

Sau một lát, giọng nói yếu ớt của mẹ Trình Chi Ngôn vang lên nói: " Nếu không thì, tớ đưa Tiểu Thỏ đến trường được không?"

" Chu Nguyệt?" Mẹ Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Chu Nguyệt mới vừa từ phòng bếp đi tới, chần chờ một chút nói: " Cậu không phải thường xuyên phải ra ngoài sưu tầm dân ca sao?"

" Trong khoảng thời gian này không cần ra ngoài." Chu Nguyệt cười tít mắt nhìn mẹ Tiểu Thỏ nói: " Tớ giúp các cậu đưa Tiểu Thỏ một chút trước, mấy ngày hôm trước lão Trình nhà tớ gọi điện thoại cho tớ nói qua một tháng nữa anh ấy sẽ trở lại, chức vị gì gì đó đều đã quyết định xuống dưới, ở bộ giáo dục, đến lúc đó anh ấy đi làm tám rưỡi, có thể để anh ấy tiện thể đưa Tiểu Thỏ."

"Chú Trình sắp trở về rồi ạ?" Tiểu Thỏ vừa nghe nói cha Trình Chi Ngôn trở về, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, " Chú ấy có nói mang đồ ăn ngon trở về cho con hay không?"

" Tiểu Thỏ." Mẹ Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn con gái mình một cái.

" Mang theo mang theo, quà tặng cho con dâu mình làm sao có thể không mang." Mẹ Trình Chi Ngôn che miệng cười tít mắt nói: " Dì đã nói qua vói chú ấy, không mang quà tặng cho Tiểu Thỏ không cần trở lại."

" Ha ha ha ha, con thích chú Trình nhất." Tiểu Thỏ nhất thời cười đến mức ánh mắt đều đã híp thành một đường nhỏ.

" Vậy con thích chú Trình nhiều hơn, hay là thích anh nước chanh của con nhiều hơn?" Mẹ Trình Chi Ngôn trêu ghẹo hướng cô hỏi.

" Đương nhiên là anh nước chanh, sau này con lớn lên phải gả cho anh nước chanh! Chú Trình.....Chú đã có vợ rồi, không có trong phạm vi suy xét của con." Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, vẻ mặt tiểu đại nhân hướng mẹ Trình Chi Ngôn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net