Chương 74-80: Con là anh của em ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  " Ừ, được rồi được rồi, nhìn con xinh đẹp, cái đuôi đều đã vểnh lên trời rồi." Mẹ Tiểu Thỏ vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiểu Thỏ.

" Ha ha...." Tiểu Thỏ cười như tên trộm.

Sau một tháng, cha Trình Chi Ngôn từ nơi khác thuyên chuyển công tác trở về, trở làm cục trưởng bộ giáo dục thành phố Z.

Mà vị cục trưởng bộ giáo dục mới nhậm chức này, mỗi ngày chuyện thứ nhất phải làm cũng là đưa Tiểu Thỏ đi nhà trẻ.

Lúc năm 2000, xe riêng ở thành phố Z còn chưa phổ biến.

Cha Trình Chi Ngôn là một người say mê công việc, đặc biệt nhờ người từ nơi khác mua một chiếc xe máy BMW trở về.

Xe máy BMW ra đời từ năm 1923, năm đó một chiếc BMW R32 ra đời bắt đầu trở thành đại danh từ mới. Tác phẩm sử dụng kiến thức và kết cấu động cơ tiếp tục sử dụng đến nay, thiết kế dáng thuôn, độ an toàn và kỹ thuật sắp xếp là tiêu chuẩn hàng đầu của ngành nghề.

Từ năm 2000 tới nay, xe máy trở thành toàn bộ thế giới một nhà, tất cả xe sản xuất ra đều đã trang bị thay đổi từ mô hình cho đến hình dáng. Cũng bắt đầu cung cấp hệ thống ABS, đây là hệ thống tăng cường chủ động phanh lại duy nhất và là hệ thống ABS phanh lại xe máy ABS.

Cha Trình Chi Ngôn có một chiếc như vậy ngay lúc ấy, xem như xe máy mới nhất.

Buổi sáng mỗi ngày, Tiểu Thỏ ngồi sau xe máy toàn bộ màu đen mới nhất của cha Trình Chi Ngôn, sau khi xe máy nổ vang, đội mũ bảo hiểm màu hồng cho cô, một mạch đón gió từ cửa nhà ầm ầm chạy thẳng đến cửa nhà trẻ.

Mặc dù đoạn đường này ngắn ngủn chỉ có tám trăm ba mươi hai mét, nhưng mà Tiểu Thỏ cũng bị nghiền cảm giác kích thích tốc độ xe máy.

Đến chỗ cửa nhà trẻ, cha Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ từ xe máy xuống, cất kỹ mũ bảo hiểm nhỏ của cô, nhìn cô vào cửa nhà trẻ, lúc này mới chạy qua chỗ làm của mình.

Lúc đến đơn vị, cha Trình Chi Ngôn dừng xe một chỗ cách cơ quan năm trăm mét, tháo mũ bảo hiểm, cởi áo da, cài cúc áo tây trang xong, xách cặp công văn của bản thân, chỉnh sửa kiểu tóc sắp bị mũ bảo hiểm làm cho lộn xộn một lần nữa, lúc này mới chậm rãi đi vào trong cơ quan.

Đúng, hình tượng cha Trình Chi Ngôn cứ như vậy lập tức từ một người lái xe máy biến thành cán bộ kỳ cựu.

Đúng là thời tiết tháng mười rất tốt, gió nhẹ thổi qua, cảnh sắc tươi đẹp, sau khi Tiểu Thỏ vào trong lớp, chuyện thứ nhất giáo viên làm chính là thông báo muốn mọi người mời dự họp đại hội thể dục thể thao rồi.

Bởi vì đây là lần cuối cùng các bạn nhỏ mẫu giáo lớn tham gia một lần đại hội thể dục thể thao thú vị, cho nên giáo viên hi vọng cha mẹ bạn nhỏ trong lớp học đến lúc đó đều có thể tới tham gia hoạt động đầy đủ, hơn nữa đại hội thể dục thể thao bây giờ còn đặc biệt xây dựng đài tham dự.

Tiểu Thỏ ngồi ở ghế tựa nhỏ của mình, có một chút không biết làm gì nhìn cái bàn của mình, lại là mở đại hội thể dục thể thao, cô ghét đại hội thể dục thể thao nhất.

Cha đã từng đồng ý cùng mình tham gia đại hội thể dục thể thao, sau lại cũng không trở về, mà mẹ vẫn bận rộn làm việc căn bản là không có thời gian tới tham gia đại hội thể dục thể thao.

Đại hội thể dục thể thao vài năm nay, tất cả đều là Trình Chi Ngôn cùng cô tham gia, nhưng mà trước mắt, nhà trẻ thế nhưng yêu cầu nhất định phải có cha mẹ có mặt.....

Nha.... Yêu cầu này thật sự là quá đáng ghét rồi.

" Các bạn nhỏ phải về nói cho cha mẹ, biết không?" Giáo viên đứng ở trước phòng học cười tít mắt hướng một đám bạn nhỏ hỏi.

" Biết!" Các bạn nhỏ trăm miệng một lời trả lời.

" Đều đã nhớ rõ đại hội thể dục thể thao là ngày thứ sáu rồi chứ?"

  " Nhớ rõ....." Tiểu Thỏ đi theo phía sau các học sinh, uể oải trả lời một câu.

Buổi chiều lúc cha Trình Chi Ngôn đi đón Tiểu Thỏ tan học, thấy cô cúi đầu, vẻ mặt buồn bã nhịn không được mở miệng hỏi: " Tiểu Thỏ, làm sao vậy, hôm nay không vui?"

" Vâng.... " Hai tay Tiểu Thỏ nắm quai túi sách, đá cục đá trên mặt đường, cúi đầu lên tiếng.

" Sao thế?" Cha Trình Chi Ngôn từ trên xe máy đi xuống, đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, ngồi xổm người xuống thấp giọng hỏi.

" Chú Trình ...." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn ông.

Trên mặt của ông mang theo gọng kính kim loại, phía sau kính là đôi mắt sâu thẳm mà thâm thúy, lúc ông nhìn mình luôn luôn cười tít mắt, vẻ mặt ôn nhu giống như Trình Chi Ngôn, nhưng mà không biết tại sao, nhìn ông ấy, Tiểu Thỏ lúc nào cũng sẽ nhớ đến cha mình.

Trong ấn tượng của cô, cha luôn luôn mặc toàn thân quân trang xanh lá cây, dáng người cao ngất, một đầu tóc ngắn, đôi má hơi lạnh, lúc cười rộ lên khóe miệng sẽ hơi cong lên trên.

Rõ ràng là hai người không giống nhau, nhưng mà lại luôn luôn cho cô cùng một cảm giác.

Tiểu Thỏ nhìn cha Trình Chi Ngôn, nước mắt liền nhịn không được từng giọt rơi xuống.

" Làm sao vậy, Tiểu Thỏ?" Cha Trình Chi Ngôn nhìn cô đột nhiên im hơi lặng tiếng mà bắt đầu khóc lên, nhất thời luống cuống tay chân, ông đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, thân thiết hỏi: " Có phải ở nhà trẻ có người bắt nạt con hay không? Con nói cho chú, chú báo thù cho con."

" Không phải...." Tiểu Thỏ khóc lắc đầu, thút tha thút thít nói: " Con nhớ ba ba rồi...."

Lúc cha Trình Chi Ngôn nghe thấy câu đó hơi run sợ một chút.

Chuyện cha Tiểu Thỏ, sau này ông nghe Chu Nguyệt nói, thương cảm Tiểu Thỏ còn tuổi nhỏ đã không có cha, ông bình thường cũng thường xuyên để cho để cho Chu Nguyệt giúp đỡ chăm sóc Tiểu Thỏ một chút, nhưng mà nhiều năm như vậy, Tiểu Thỏ chưa từng ở trước mặt ai nói qua như vậy.

Mọi người cũng đều cho rằng, cô cũng chỉ là đứa bé, đã quên hết chuyện kia.

Nhưng mà trước mắt trước mắt xem ra trí nhớ đứa nhỏ hình như cũng không dễ dàng quên đi như vậy.

" Tiểu Thỏ không khóc." Cha Trình Chi Ngôn đưa tay ôm lấy Tiểu Thỏ, đặt đầu cô trên bả vai mình nói: " Tại sao đột nhiên lại nhớ cha rồi?"

Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên bờ vai ông, giọng nói khàn khàn nói: " Giáo viên nói thứ sáu nhà trẻ muốn mời dự họp đại hội thể dục thể thao thú vị, nhất định phải có cha mẹ tham gia..... Cha con sẽ không trở về, mẹ con công việc lại bận rộn như vậy..... Anh nước chanh lại không xem là người lớn trong nhà của con.... Hu.. Hu hu...."

" Chính là vì chuyện này." Cha Trình Chi Ngôn nhịn không được cười cười nói: " Vậy chú cùng con tham gia có được hay không?"

" Chú xem như là người lớn trong nhà của con sao?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, hít hít cái mũi, tội nghiệp nhìn ông hỏi.

" Ưm.... Chuyện này sao.... Dù sao sau này con muốn gả cho anh nước chanh của con, chờ sau khi con gả cho anh nước chanh, liền cùng anh ấy gọi chú và dì Chu là cha mẹ, gọi sớm gọi muộn đều là gọi, không bằng hiện tại liền gọi đi."

" A?" Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, không nghĩ tới còn có cách nói này, " Con sau này phải gọi dì Chu là mẹ sao?"

   " Đúng vậy." Cha Trình Chi Ngôn đưa tay vuốt cái mũi của cô một cái nói: " Con nếu như cảm thấy không được tự nhiên, trước hết gọi bà ấy là Chu mẹ, gọi chú là Trình ba ba?"

" Được!" Trên gương mặt trắng nõn hồng hào của Tiểu Thỏ còn đọng lại mấy giọt nước mắt óng ánh trong suốt, cô gật gật đầu, suy nghĩ một chút hướng ông hô một tiếng: " Trình ba ba."

" Ai, ngoan!" Cha Trình Chi Ngôn nghe thấy vô cùng cao hứng, ông từng ấy năm tới nay, nguyện vọng muốn có con gái, cuối cùng cũng có rồi.

" Thật tốt quá, con lại có ba ba rồi !" Tiểu Thỏ nhất thời cao hứng bắt đầu hoa chân múa tay vui sướng.

-----

Buổi tối lúc ăn cơm, Trình Chi Ngôn nhìn ớt xanh trong bát cơm mình, không vui dùng chiếc đũa gạt gạt, nhíu mày nói: " Ba, Trình Chi Ngôn trong bát con tại sao nhiều như vậy, không phải nói là con không thích ăn ớt xanh sao?"

" Mẹ con chính là quá nuông chiều con, con nói không ăn ớt xanh bà ấy liền không cho con ăn ớt xanh." Cha Trình Chi Ngôn trợn mắt nhìn anh nói: " Ớt xanh có nhiều dinh dưỡng gì đó như vậy, ăn một chút có thể chết con à?"

" Ba....." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn ông một cái, còn đang định nói tiếp cái gì, cuối cùng lại cái gì cũng chưa nói.

" Ăn!" Cha Trình Chi Ngôn trợn mắt nhìn anh, đơn giản gắt gỏng vứt chữ kế tiếp.

....

Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, nhìn thoáng qua cha anh, chiếc đũa trong tay cô càng không ngừng gẩy ớt xanh trong chén mình.

Hình như.... Ớt xanh trong chén nàng hôm nay cũng vô cùng nhiều a.....

Cô cũng không thích ăn ớt xanh a làm sao bây giờ....

Cha Trình Chi Ngôn chú ý tới động tác Tiểu Thỏ, ngẩng đầu lên hướng cô hỏi: " Tiểu Thỏ làm sao vậy, tại sao không ăn?"

" Ba ba...." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn đáng thương tội nghiệp nhìn ông nói: " Con cũng không thích ăn ớt xanh...."

Sau khi Trình Chi Ngôn nghe thấy Tiểu Thỏ xưng hô, sửng sốt một chút vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.

" Không thích ăn ớt xanh thì lấy ra, không có chuyện gì!" Cha Trình Chi Ngôn vô cùng hào phóng hướng Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay, vẻ mặt ôn hoà vẻ mặt ôn hoà nói: " Muốn ba ba lựa giúp con hay không?"

Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nhất thời thay đổi.

" Muốn!" Tiểu Thỏ vừa nghe mình có thể không cần ăn ớt xanh, nhất thời cao hứng vô cùng, vội vàng đặt bát cơm mình lên trước mặt cha Trình Chi Ngôn giương mắt nhìn ông giúp bản thân lựa ớt xanh.

Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ đầu tựa đầu vào nhau trước mắt mình, trong lòng chuẩn bị hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Ba..."

" Uh'm." Lão Trình tập trung tinh thần lựa ớt xanh cho Tiểu Thỏ, đầu cũng không nâng lên, lên tiếng.

" Tiểu Thỏ vì sao đột nhiên gọi ba là ba rồi?"

" A...... Dù sao tương lai nó cũng muốn gả cho con, sau khi gả cho con còn không phải gọi là ba sao, gọi sớm gọi muộn đều là gọi, còn không bằng hiện tại liền gọi." Lão Trình vừa lựa ớt xanh vừa không chút để ý trả lời.

"...." Trình Chi Ngôn nháy mắt cảm thấy mình không nói tiếp được nữa.

" Đến, lựa xong rồi, ăn đi." Lão Trình sau khi lựa ớt xanh trong bát Tiểu Thỏ xong, đẩy bát cơm của cô lại cho cô.

" "Cảm ơn ba ba!" Giọng nói Tiểu Thỏ vang dội kêu một tiếng.

Trên mặt cha Trình Chi Ngôn nhất thời vui mừng đến nở hoa.

" Ba....." Giọng nói Trình Chi Ngôn yếu ớt hô một tiếng, đôi mắt trong suốt trách cứ nhìn chằm chằm ông hỏi: " Vì sao em ấy có thể không ăn ớt xanh, con lại nhất định phải ăn, chẳng lẽ con không phải con ruột ba sao?"

  Lão Trình hơi run sợ một chút, ho nhẹ hai tiếng bưng bát cơm bát cơm lên, đôi mắt thâm thúy ngăn cách bởi mắt kính mỏng manh nhìn Trình Chi Ngôn, nghiêm túc nói: " Bởi vì con là anh, con phải làm gương cho em ấy."

" Con đã làm tấm gương rồi, em ấy không học theo con thì làm sao bây giờ?" Trình Chi Ngôn lườm Tiểu Thỏ đang bưng bát cơm cười trộm một cái, không cam lòng hỏi.

" Tiểu Thỏ còn nhỏ, con so đo với một đứa bé làm cái gì, lúc con lên mẫu giáo lớn không phải cũng không ăn ớt xanh sao, chờ lúc nó lớn như con, tự nhiên biết ăn ớt xanh là chuyện tốt đối với thân thể, đến lúc đó nó không phải sẽ ăn?" Lão Trình liếc Trình Chi Ngôn một cái, giữa những hàng chữ những câu đều bảo vệ Tiểu Thỏ.

"...."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, lại mở miệng hướng lão cha mình hỏi: " Con lúc nào nói con trưởng thành muốn kết hôn với em ấy?"

Lão Trình quay đầu: " Con chưa nói qua?"

" Chưa nói qua."

" Mẹ con nói qua là được."

"........"

" Ai, các con là thế hệ con một a, chính là vì là con một cho nên mọi người đều cưng chiều các con, chiều chuộng các con, khiến các con hình thành thói quen, một chút lòng trách nhiệm cũng không có." Lão Trình bưng bát cơm, vẻ mặt lời nói thấm thía hướng Trình Chi Ngôn dạy dỗ nói.

" Ba .... Đây và lòng trách nhiệm liên quan gì đến nhau?" Trình Chi Ngôn cảm thấy mình không biết nên nói gì.

" Con xem con, từ nhỏ liền ngủ cùng Tiểu Thỏ một giường, ăn cơm ở trên một cái bàn, hôn đều đã hôn, ôm cũng đã ôm, vì sao con không biết phụ trách đối với người khác?" Lão Trình dựng râu trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, giọng nói căm giận nói.

"...."

Trình Chi Ngôn vỗ trán, đột nhiên cảm thấy đầu mình đau quá.

" Con gái đáng yêu nhu thuận như Tiểu Thỏ vậy, con đi tìm chỗ nào ra, quan trọng nhất là nó lại một lòng một dạ với con.

" Em ấy biết cái gì, em ấy nhỏ như vậy." Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ăn cơm, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác buồn bực: " Ba làm sao mà biết sau này lớn lên em ấy vẫn sẽ thích con, nói không chừng đến lúc đó có người càng thích hợp với em ấy xuất hiện."

" Con...." Lão Trình trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, muốn phản bác lại không thể nào mở miệng.

Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn, giọng nói trong trẻo nói: " Sẽ không, anh nước chanh, em cũng chỉ thích anh, em trưởng thành cũng chỉ thích anh!"

"...." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, không nói gì.

" Được được, con xem các con, ăn ớt xanh cũng có thể thế này."

Mẹ Trình Chi Ngôn vẫn bận rộn ở trong phòng bếp, giờ phút này bưng một chén canh đi ra, bà thật cẩn thận đặt chén canh ở trên bàn cơm, sau đó đưa tay cởi bỏ tạp dề trên thân mình, cười nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ nói: " Tiểu Thỏ, dì nghe ba ba con nói, thứ sáu này nhà trẻ các con muốn mở đại hội thể dục thể thao thú vị sao?"

" Vâng ạ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, cười hì hì nhìn Chu Nguyệt nói: " Trình ba ba nói ba cùng con tham gia."

" Hai người là muốn tham gia thi đấu cái hạng mục gì sao?" Chu Nguyệt kéo ghế dựa bên cạnh lão Trình ra, ngồi xuống, thuận miệng miệng hỏi.

" Muốn! Lớp con thi đấu hạng mục là cha mẹ cõng chúng ta thi chạy, người nào đạt tới điểm cuối đầu tiên chính là người đứng đầu!" Tiểu Thỏ cao hứng phấn chấn hướng Chu Nguyệt nói.

" Phốc...." Chu Nguyệt vừa nghe thấy nhịn không được liền bật cười, bà vẻ mặt bỡn cợt nhìn cha Trình Chi Ngôn hỏi: "Lão Trình, thân thể của ông còn chạy được sao?"

  " Chạy được, nhất định phải chạy được!" Lão Trình đưa tay vỗ vỗ ngực mình cười nói: " Nhớ năm đó lúc học đại học, anh là vận động viên chuyên nghiệp lớp chúng ta đạt hạng nhất chạy cự li dài a."

" Ông cũng biết là nhớ năm đó, bây giờ đã qua mười mấy năm, ông cũng đừng cho Tiểu Thỏ mất mặt." Chu Nguyệt cười lắc lắc đầu.

" Yên tâm đi." Lão Trình lời thề son sắt bảo đảm.

Trình Chi Ngôn thừa dịp lúc bọn họ đối thoại, cúi đầu nhìn ớt xanh trong chén mình, vụng trộm lấy ra toàn bộ.

Vài ngày sau, lúc cha Trình Chi Ngôn không có việc gì, liền cõng Tiểu Thỏ chạy hết tiểu khu, tuy rằng là gặp chuyện thì lại ôm chân phật, nhưng mà nói không chính xác có thể ôm đùi a.

Thứ sáu ngày đó, bầu trời xanh giống như bị nước biển gột rửa, từng đám mây trắng trôi nổi ở không trung, giống như đám bông mềm.

Tiểu Thỏ trong lòng lo lắng không yên đứng ở trên sân thể dục nhà trẻ, đầu thăm dò bốn phía nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng cha Trình Chi Ngôn khắp nơi.

Lão Trình đang chuẩn bị ra ngoài, vừa đi tới cửa liền bị nhân viên dưới quyền ngăn cản, " Trình cục trưởng, ngài đây là muốn đi nơi nào?"

" Ra ngoài có chút việc." Cha Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên kia, thuận miệng nói.

" Ngài muốn đi bao lâu a, ba giờ lãnh đạo thành phố sẽ tới khảo sát công tác, ngài cũng đừng quên." Nhân viên kia vội vàng hướng ông nhắc nhở.

"....."

Cha Trình Chi Ngôn nhíu mày, " Lãnh đạo thành phố sẽ đến? Chuyện khi nào? Sao tôi không nhận được thông báo?"

" Vừa mới a, mới nhận được thông báo, bảo là muốn nghe một chút sắp xếp công việc năm tới." Nhân viên kia vội vàng đưa văn kiện trong tay cho ông nói: " Đây là chuẩn bị bản thảo cho ngài phát biểu, ngài nhìn thử xem."

"...."

Cha Trình Chi Ngôn đưa tay tiếp nhận bản thảo trong tay cậu ta, cúi đầu tùy ý nhìn lướt qua, lật đi lật lại, hình như rất dày, khoảng hơn mười hơn mười trang.

Nhưng mà ông còn vội vã muốn đi nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với Tiểu Thỏ a.....

" Lão Hứa a, để cho ông ấy thay ta phát biểu." Cha Trình Chi Ngôn lại lại nhét bản thảo vào trong tay nhân viên, thuận miệng dặn dò một câu liền muốn liền muốn đi ra ngoài.

" Đừng a, Hứa phó cục ông ấy nghỉ phép, ngài đã quên a, thứ hai tuần sau ông ấy mới đi làm." Nhân viên thấy ông lại đi ra ngoài vội vàng ngăn cản ông, cầu ông nội nói với bà nội: " Trình cục trưởng, ngài đây là muốn ra ngoài bao lâu a, ngài cũng trăm ngàn lần đừng để lãnh đạo thành phố chờ a, kế hoạch xây dựng vài ngôi trường của chúng ta còn chờ được phê chuẩn a,"

"..." Sau khi cha Trình Chi Ngôn nghe nói như thế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt đường cái ngoài cơ quan, do dự, " Tôi còn muốn đi nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với con a, đã đồng ý với con bé, không thể không đi."

" Ngài yên tâm! Nhà trẻ con ngài ở đâu? Tôi lập tức tìm người đi gọi cho giáo viên, ôi, Trình cục trưởng, đây là lãnh đạo thành phố đột nhiên tập kích a, chúng ta dù sao vẫn không thể từ chối có phải hay không, xin ngài đó!" Vẻ mặt nhân viên sắp khóc nhìn lão Trình nói.

"..." Cha Trình Chi Ngôn hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại là một giờ rưỡi buổi chiều, đại hội thể dục thể thao nhà trẻ hai giờ bắt đầu, ông đi tham nửa giờ lại trở về gấp, hẳn là còn kịp.

" Tôi biết rõ, đưa bản thảo phát biểu cho tôi, tôi trước lúc ba giờ cố gắng trở về." Lão Trình lại lấy bản thảo từ trong tay nhân viên, tiện tay cuốn lại nhét vào trong túi áo.

" Ai, không phải, Trình cục trưởng, ngài xem bản thảo một chút a, ngài chốc lát nữa còn phải dùng nó phát biểu a." Nhân viên kia thấy ông vội vã đi ra ngoài, vội vàng ở phía sau la lớn.

Thời gian chưa đến hai giờ, vận động viên nhà trẻ Tiểu Thỏ đã bắt đầu tiến hành rồi.

Trong nhà trẻ, tia sáng nhỏ xuyên qua lá cây vàng óng ánh, trên mặt đất lưu lại ánh sáng sặc sỡ.

Màu đỏ plastic trên đường chạy sân thể dục, bóng dáng một đám đứa bé đang ở trên chạy tới chạy lui.

" Các học sinh lớp mẫu giáo bé tới bên này tập hợp a, tới, đi theo giáo viên đi, Thần Thần em đừng có chạy lung tung!"

" Đến đến đến, lớp chồi, tay trong tay từng bước từng bước từ từ đi!"

" Các học sinh lớp mẫu giáo lớn ở bên cạnh, thấy lá cờ trong tay giáo viên không, đi theo giáo viên đi phía bên này!"

Trên sân thể dục, giáo viên và các dì la hét liên tục.

Tiểu Thỏ túm vạt áo bạn học xếp phía trước cô một cái, vừa đi theo đội ngũ đi về phía trước, vừa quan sát xung quanh.

Cuối cùng, cô ở bên cạnh phòng giáo viên thấy bóng dáng một người vội vàng đi đến.

" Ba ba! Ba ba! Trình ba ba! Ở bên cạnh!" Tay Tiểu Thỏ lập tức liền buông lỏng quần áo bạn học ra, cao hứng phấn chấn hướng lão Trình vẫy tay.

Cha Trình Chi Ngôn cười tít mắt hướng cô vẫy tay, bước nhanh bên cạnh cô.

" Thấy không, đây là ba tớ, tớ có ba ba!" Tiểu Thỏ một tay túm vạt áo lão Trình, một tay chống nạnh vô cùng hung dữ hướng bạn học la lớn.

Lão Trình hơi hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn bóng dáng nho nhỏ gầy gầy của Tiểu Thỏ, nhịn không được lại bị những lời nói này của cô khiến lòng có chút chua xót.

Ông tới coi như sớm, bởi vì hai giờ mới bắt đầu đại hội thể dục thể thao, có một phần cha mẹ còn chưa đến. Cha Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, ngồi ở trong lớp bọn họ, nghe cô kể cho mình ai là bạn tốt của cô, ai là giáo viên cô thích nhất, cười tít mắt không ngừng gật đầu.

Đến khi tất cả cha mẹ tới, giáo viên mới bắt đầu tuyên bố thứ tự trận đấu.

Lớp mẫu giáo bé bắt đầu trận đấu trước. Ngay sau đó là lớp bé nhất, lớp bé thứ hai, lớp chồi một, lớp chồi hai, cuối cùng mới là lớp mẫu giáo lớn.

Lão Trình vừa nghe vừa nhịn không được nhíu mày, dựa theo cái thứ tự trận đấu này, bọn họ hẳn là cuối cùng, vậy nửa giờ nhất định là không đủ....

Suy nghĩ đến hội nghị ba giờ kia, ông liền nhịn không được đau hai thái dương.

" Ba ba, ba ba..... Ba nói đúng không?" Bàn tay Tiểu Thỏ dùng lực kéo quần áo lão Trình, ngửa một khuôn mặt nhỏ nhắn hướng ông hỏi.

" A. Cái gì?" Lão Trình phục hồi lại tinh thần, lúc này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net