Chap14: Công chúa Lạc Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóng gió qua đi, Hàn Diệp Thiên kiên quyết trở về Hàn gia mặc cho Vương Vũ Kỳ cùng Vương nhị lão tìm đủ cách níu giữ. Vương Vũ Kỳ không còn cách nào khác đành để nàng về, nói gì thì nói nàng và hắn cũng chưa thành thân, nàng thực sự không thể ở nhà hắn mãi được , Hiểu Lam xuất cung cùng nàng phá phách khiến Hàn phủ được 1 phen náo loạn. Từ khi gặp được Hiểu Lam, Diệp Thiên cảm thấy rất vui vẻ, tính cách cũng trở nên họat bát nghịch ngợm hơn hẳn, so với hiện đại cũng chẳng kém là bao.

"Hiểu Lam, nói thật xem cậu và tên Quách Vũ Thiên đó, giữa 2 người đã xảy ra những gì rồi".

"Đâu có, làm gì có chuyện gì, cậu đừng có nghĩ vớ vẩn" Hiểu Lam đột nhiên đỏ bừng mặt, cúi đầu lí nhí phản bác.

"Nói thật đi, giữa 2 người có phải đã xảy ra chuyện cấm trẻ em không được xem không". Hàn Diệp Thiên cười tinh quái nhìn cô bạn thân, còn Hiểu Lam đáng thương bị trêu chọc đến mức cuống cả lên, xấu hổ nhất là giữa cô và tên cẩu Hoàng đế đó thực sự...thực sự đã...

"Cậu còn cười được, tớ bị hắn ăn sạch sành sanh, đến xương cũng chẳng còn. Cậu không giúp tớ rửa hận thì thôi còn ở đó mà trêu chọc".

"Em yêu, vậy để chị đi đòi lại công bằng cho em nhé. Em muốn biến hắn thành thái giám hay muốn chị thịt hắn nấu cháo cho em tẩm bổ đây?"

"Thiên Thiên!"

"Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Vậy cậu tính thế nào, Quách Vũ Thiên chịu để cậu lộng hành thế này chứng tỏ hắn rất yêu cậu, chưa biết chừng giờ này hắn đang bị đám đại thần hạch sách vì quá nuông chiều phi tần của mình cũng nên. Cậu xác định mình có tình cảm với hắn?". Lời nàng nói quả thật không sai, các đại thần trong triều đềuđồng loạt dâng tấu chương thỉnh Hoàng thượng không nên quá dung túng cho Lam phi. Đường đường là 1 quý phi không thể suốt ngày xuất cung, rong chơi lêu lổng bên ngoài như vậy được. Cái khó ló cái khôn, hắn bỗng nghĩ ra 1 cách, vừa khiến cho mấy ông lão không còn cớ bắt bẻ mà vẫn có thể để Hiểu Lam được tự do như đã hứa.

"Tớ không biết. Chúng ta không phải người thuộc thế giới này, tớ không muốn lún sâu vào chuyện tình cảm khi không chắc chắn".

"Thực ra, trước đây tớ cũng có suy nghĩ hệt như cậu. Nhưng rồi tớ lại nghĩ số phận đã sắp xếp cho chúng ta đến đây hẳn là có nguyên nhân đi, không thể vô duyên vô cớ ném chúng ta đến đây rồi lại lôi trở về như bao cát vậy".

"Tớ không biết. Không nghĩ nữa. Mặc kệ đi, đến đâu hay đến đó. Mấy ai đã có cơ hội xuyên không, phải chơi cho thỏa thích, như vậy nếu có trở về ít ra còn có chuyện để kể cho mọi người nghe. Tớ nghe nói gần đây mới mở 1 sòng bài, chúng ta đi chơi đi. Lâu rồi không chơi, không biết tay nghề thế nào rồi". Hiểu Lam hớn hở đề nghị, Hàn Diệp Thiên cũng vui vẻ đồng ý

"Đúng vậy, lâu rồi không chơi. Lần này 2 chúng ta so xem ai giỏi hơn ai"

"Ok".

Giữa lúc 2 người còn đang hăng say cá cược trong sòng bạc thì thấy Linh nhi hốt hoảng chạy vào, miệng không ngừng hô to khiến mọi người xung quanh đều chú ý :"Tiểu thư, tiểu thư, mau hồi phủ...có...có chuyện rồi"

Nhìn điệu bộ hớt hải của cô bé, Diệp Thiên khẽ nhíu mày

"Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì ?"

"Thánh...thánh chỉ đến. Tiểu thư, người mau mau về tiếp chỉ. Lưu công công đã chờ người gần 1 canh giờ rồi, em tìm người khắp nơi. Tiểu thư sao lại có thể đến nơi này a?"

"Thánh chỉ? Em có nhầm không đấy. Sao đột nhiên lại có thánh chỉ ở đây? Tên cẩu Hoàng đế ăn no rửng mỡ không có việc làm nên dở chứng à".

"Thiên Thiên, tốt xấu gì chúng ta cũng nên về xem thế nào đã. Hắn không phải lại muốn túm cổ tớ về cái Hoàng cung chết tiệt đó chứ? Dám nuốt lời thử xem, tớ sẽ băm vằm hắn làm nhân bánh bao rồi quăng cho chó ăn". Hiểu Lam xắn tay áo hùng hổ đi về. Vừa về đến nơi đã được chứng kiến 1 màn cực kỳ đặc sắc, toàn bộ Hàn gia đều đang quỳ ở đại sảnh, mà đang đứng phía trước là 1 tên thái giám õng ẹo, béo múp míp cùng vời vài thị vệ.

"Trời ạ, họ quỳ vậy được bao lâu rồi". Hiểu Lam nhìn đám người đã quỳ lâu đến mức muốn xỉu đi, bất bình lên tiếng.

"Đã gần 1 canh giờ rồi, kể từ lúc Lưu công công đến"Linh nhi ngoan ngoãn trả lời.

"Muốn giết người cũng không cần dùng cách dã man thế chứ."

"Hàn Diệp Thiên tiếp chỉ"Đáp lại câu nói eo éo của Lưu công công, nàng thậm chí không thèm lên tiếng, chỉ cau mày đỡ phụ mẫu đứng lên.

"Hàn cô nương, cô nương đây là muốn kháng chỉ sao?"

"Thánh chỉ đó, ngươi muốn đọc thì đọc, không đọc thì mang về đưa Quách Vũ Thiên. Muốn ta quỳ trước 1 tấm vải, nằm mơ !".

"Hàn cô nương, ta..." Lưu công công nhìn nàng khó xử, trước khi đi Hoàng thượng đã hạ lệnh, thánh chỉ này bằng mọi giá phải giao tận tay Hàn Diệp Thiên, thôi thì hắn cứ giao cho nàng trước rồi về bẩm báo với Hoàng thượng tùy Người xử lý.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết 

Hàn Diệp Thiên trời sinh tư chất thông minh, tính tình đoan trang thùy mị, mưu lược tài ba hơn người, có công lớn trong việc diệt phản loạn, ổn định triều chính. Vì vậy trẫm quyết định nhận nàng làm nghĩa muội, phong làm công chúa Lạc Thiên. 

Khâm thử!"

"Lạc Thiên công chúa, đây là toàn bộ lễ vật Hoàng thượng ban thưởng cho Người, thỉnh công chúa theo nô tài về cung, từ nay người sẽ ở trong điện Lạc Dương"

"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này, thánh chỉ này ta không tiếp, công chúa cái gì chứ, ta không thèm. Các người về đi".

"Công chúa, đây là thánh chỉ a, kháng chỉ là tội chết, sẽ bị chu di cửu tộc đó" Lưu công công toát mồ hôi hột nhìn nàng, cố gắng thuyết phục.

"Hắn dám!"

"Công chúa, xin Người đừng làm khó nô tài, Hoàng thượng có lệnh, thánh chỉ này phải giao tận tay người, nếu người không nhận, cái đầu của nô tài phải làm sao đây?"

"Chết tiệt! Quách Vũ Thiên, ngươi giỏi lắm, dám lấy tính mạng của bọn họ ra uy hiếp ta. Tên cẩu Hoàng đế chết tiệt, ta hận ngươi!"

"Thiên Thiên, bình tĩnh lại đã. Có gì chúng ta từ từ nói. Cậu làm bọn họ sợ đấy". Hiểu Lam thấy Hàn Diệp Thiên nổi cơn thịnh nộ thì vội vàng giữ nàng lại.

"Đi! Tớ phải tìm hắn hỏi cho ra nhẽ." Hàn Diệp Thiên giận dữ, nhảy lên ngựa nhằm hướng Kinh Thành thẳng tiến, Hiểu Lam cũng cưỡi ngựa đuổi theo. Lưu công công thấy nàng bỏ đi thì sợ đến xanh cả mặt, mếu máo gọi với theo: "Công chúa, công chúa, thánh chỉ của người".

Hàn Cảnh Lăng dở khóc dở cười nhìn cảnh tượng trước mặt, nữ nhi của ông sau khi mất tích trở về liền trở nên cực kỳ nóng nảy, so với trước đây giống như 2 người khác nhau. Bất đắc dĩ ông phải lên tiếng "Lưu công công, thánh chỉ này ta nghĩ hay cứ để ta nhận trước đi".

"Đa tạ Hàn lão gia, à không bây giờ ta phải gọi ngài là Hàn Vương gia mới đúng. Ngài là phụ thân của công chúa, cũng xem như là nghĩa phụ của Hoàng thượng đi."

"..........."

"Vậy không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nô tài xin phép hồi kinh bẩm báo Hoàng thượng".

"Lưu công công đi thong thả".

_________________________________________________________________

"Quách Vũ Thiên, ngươi mau lăn ra đây cho ta."

"Nhanh thật đấy, ta còn tưởng sáng mai nàng mới đến được đây, không ngờ nhanh như vậy đã có mặt rồi". Người nào đó nhìn nàng cười hề hề khiền Hàn Diệp Thiên chỉ hận không thể xé xác hắn ra làm trăm mảnh, mà bên cạnh nàng, Hiểu Lam cũng đang nhìn hắn đầy oán hận, là ai đã hại bọn họ phải cưỡi ngựa ngày đêm đến đây?

"Ngươi có bị thần kinh không thế,  hết Hoàng hậu rồi lại đến Công chúa, rốt cục lão nương ta mắc nợ ngươi cái gì. Hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, bà đây sẽ x é xác ngươi làm thịt băm viên. Nói!" Hàn Diệp Thiên chẳng hề nể nang gì, cũng chẳng thèm để ý người trước mặt mình là Hoàng đế cao cao tại thượng, trong mắt nàng lúc này chỉ còn sự giận dữ, Quách Vũ Thiên thấy vậy liền nở nụ cười cầu hòa

"Diệp Thiên, nàng đừng tức giận, giận dữ sẽ mau già đó. Ta cũng vì bất đắc dĩ nên mới phải làm vậy thôi"

"Bất đắc dĩ?"

"Vì mấy ông lão đó cứ khăng khăng đòi ta cấm cung Lam nhi, ta không còn cách nào khác nên mới phải làm thế".

"Ngươi muốn nói đến Hiểu Lam? Nhưng 2 việc này thì liên quan gì đến nhau?"

"Nếu nàng là nghĩa muội của ta, thì việc Hiểu Lam đến thăm nàng cũng là lẽ thường tình, bọn họ sẽ không thể bắt bẻ gì ta được nữa, mà nàng và Hiểu Lam vẫn được ở cùng nhau. Nàng hẳn cũng không nỡ nhìn Hiểu Lam bị cấm cung đi" .

"Ta...ta....Nói tóm lại không được là không được. Ngươi không thể chỉ bằng mấy câu nói vớ vẩn rồi đem ta nhốt trong Hoàng cung tẻ nhạt này được"

"Vậy nàng muốn thế nào mới đồng ý đây?"

"Như vậy đi, công chúa gì gì đấy, ngươi muốn ta làm cũng được, nhưng ta vẫn sẽ ở lại Hàn phủ, sống tự do như trước. Ngươi thấy sao?"

"Không được, Kinh Châu và Kinh thành cách nhau rất xa, trẫm cũng không thể để Lam nhi ở bên ngoài mãi được". Quách Vũ Thiên vội vàng phản đối, Kinh Châu cách xa như vậy, lão bà của hắn lại khăng khăng muốn được ở gần nàng, hắn không phải hòa thượng, đương nhiên sẽ không thể đêm nào cũng 1 mình ôm gối ngủ đi.

"Nói đi nói lại thì ra là ngươi không muốn xa Hiểu Lam". Dám đem lão nương ra làm lá chắn, ngươi chán sống rồi đúng không. Đồ trọng sắc khinh bạn, ta giúp ngươi nhiều như thế, ngươi lại chỉ vì muốn giữ chân Hiểu Lam mà bán đứng ta, Quách Vũ Thiên chết tiệt, hôm nay ta phải đánh chết ngươi cho hả giận".

"Ấy, khoan đã, có gì thì từ từ nói.. Quân tử động khẩu không động thủ.... Này, này nàng mau cất kiếm đi, cái đó không lôi ra đùa được đâu" Quách Vũ Thiên thấy nàng 1 tay cầm kiếm, 1 tay cầm roi thì sợ đến xanh cả mặt, 2 người đuổi nhau, ầm ỹ náo loạn cả Hoàng cung. Vậy nên trong Hoàng cung Tuyết Minh quốc xảy ra  hiện tượng kỳ lạ chưa từng có, Hoàng thượng bị 1 cô nương xinh đẹp truy đuổi, chạy thừa sống thiếu chết khắp ngự hoa viên khiến cho đám cung nữ và thị vệ cười đến chảy nước mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net