Chương 11: Bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến nhà tớ rồi, cậu có thể về" Hạ Băng nói chính là nàng không muốn người khác hiểu lầm nàng và Trương Hạo. "Được rồi" Trương Hạo nói xong liền quay đi nhưng đi được vài bước lại quay lại nói "Hạ Băng chúc cậu ngủ ngon" Trương Hạo tươi cười nói, thực ra bản thân cũng không cần nàng đáp lại. "Cậu cũng ngủ ngon" nàng cũng vui vẻ đáp lại, người ta có ý tốt với mình đương nhiên mình cũng phải lịch đáp lại.

Trương Hạo vừa nghe xong liền vui đến mức muốn nhảy dựng lên, không chừng chỉ một câu này của nàng sẽ làm mình vui đến không ngủ được. Một lúc sao cậu cũng về đến nhà nhưng chính là như dự đoán, quả thật không ngủ được, tâm tư chỉ nghĩ đến nàng thôi.

Hôm sau cậu lại cùng Hạ Băng đến trường, cùng nhau đi về, cùng nhau đến những nơi bình yên nhất. Tất cả hoạt động cứ như thế lặp lại. 3 tháng trôi qua, không phải Hạ Băng không có rung động chỉ là nàng không muốn chấp nhận thôi.

---------------------------------------------------

3 tháng qua Đường Dư đều theo đuổi Nhất Thanh, tuy nàng lạnh lùng thật nhưng ít nhất cũng không lạnh nhạt như Hạ Băng. Mỗi ngày hắn đều đi theo nàng, đều ăn cùng nàng nhưng nàng vừa thấy mình lại chạy sang chỗ khác. Nhưng đây là lần đầu mình thích người ta thật lòng, đương nhiên cũng phải kiên nhẫn một chút. Quả nhiên mấy ngày sau nàng không còn lạnh nhạt như vậy nữa, còn cùng mình đi chơi vui vẻ như vậy. Cũng là lần đầu mình cảm thấy tình thương như thế nào, ấm áp như thế nào.

"Nhất Thanh, tớ thích cậu có thể làm bạn gái của tớ không" Đường Dư vừa tặng nàng một chiếc hộp màu đỏ vừa nói. Nhất Thanh ngạc nhiên đến mức không biết nói gì, cảm động đến nước mắt sắp rơi. 3 tháng qua quả thật là nàng có thích cậu ta, cũng có lúc nghĩ rằng cậu ta chỉ đùa giỡn với mình loại người phong lưu như cậu ta thì có thích ai thật lòng. Nhưng 3 tháng qua tiếp xúc với cậu ta, lòng cũng có thể cảm nhận thấy rằng cậu ta thật lòng thích mình. Nhưng vẫn có phần chưa chắn chắc, hôm nay cậu ta lại muốn mình làm bạn gái còn nói nghiêm túc đến như vậy, quả nhiên là cậu ta thật lòng.

Nhất Thanh không trả lời chỉ có thể gật đầu đồng ý, Đường Dư vừa thấy nàng đồng ý liền vui đến ôm nàng nhảy dựng cả lên. Mình quả nhiên là thích nàng, không những thích mà còn là rất thích cũng có thể nói là yêu. Bây giờ thấy nàng đồng ý mình vui đến mức nhảy lên cả chín tầng mây. Xem ra bản thân mình chính là thắng tên Trương Hạo đó, Hạ Băng lạnh lùng như vậy xem cậu ta làm sao theo đuổi. Hạ Băng khác hẳn với Nhất Thanh dù sao loại người mình thích cũng chính là Nhất Thanh, không lạnh lùng như Hạ Băng. Xem ra sở thích của cậu ta cũng rất kì lạ.

Đường Dư và Nhất Thanh cùng nhau đi chơi, không những xa cách mà còn gần thêm một bước. Cả hai cùng nhau tay trong tay dạo phố, còn trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng đến ngọt lịm. Xem ra Đường Dư chính là ngày càng thích Nhất Thanh cũng không thể nào ngừng thích nàng được. Dù sao đây cũng đã là năm cuối, vả lại chỉ còn vài tháng nữa là thi tốt nghiệp. Sau khoảng thời gian đó có lẽ mình và nàng cũng không còn nhiều thời gian gặp nhau. Chỉ có thể tận hưởng thời gian này, thanh xuân này xem ra cũng rất vội vã lại trôi qua nhanh đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC