Chương 7: Chúng ta cùng làm bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Băng nghĩ xong liền đi tìm Trương Hạo, thấy Trương Hạo đang một vẻ ủ rủ bèn lên tiếng "Trương Hạo cho tôi xin lỗi là lỗi của tôi, tôi không nên quá đáng như vậy" Trương Hạo ngạc nhiên quay đầu lại phía sau "Hạ Băng là cậu sao?" Khi biết chắc chắn đáp án Trương Hạo mới lên tiếng "Cậu không có lỗi, từ đầu tớ nên biết là cậu chán ghét tớ" Hạ Băng rất nhanh đáp lời "Đúng là trước kia có chán ghét nhưng bây giờ không còn nữa" Trương Hạo ngạc nhiên "Thật sao?" Hạ Băng cười đáp "Đúng thế, chúng ta cùng làm bạn có được không?" Trương Hạo vui vẻ như mới đào được vàng "Đương nhiên được". Tuy trước kia chính là có cùng nàng kết giao nàng cũng đồng ý làm bạn, nhưng thật ra cũng chỉ xem mình như người xa lạ. Bây giờ nghe được những lời như vậy chính là làm mình vui không tả nổi.

"Hạ Băng chúng ta cùng nhau về có được không?" Trương Hạo cười nói. Hạ Băng cũng mỉm cười đáp lại            "Được thôi", "Hạ Băng chúng ta cùng đi chơi có được không?" Trương Hạo bỗng nhiên đang đi nói "Được tùy cậu vậy" Hạ Băng cũng không thấy chán ghét mà còn có chút gì đó khiến mình dễ chịu.

"Chúng ta vào công viên giải trí đi, nơi đó thật thú vị tớ cũng mong có thể đến một lần" Trương Hạo nói. "Từ nhỏ đến lớn chẳng lẽ Trương Hạo cậu không đến công viên giải trí hay sao" Hạ Băng hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ quý tử như cậu ta từ nhỏ đến lớn lại chẳng đến công viên giải trí tầm thường này. Mà không phải chính mình cũng như vậy hay sao, Hạ Băng tự cười cho cuộc đời của mình.

"Chính là như vậy, từ nhỏ ba mẹ mình đã bận rộn như vậy, còn không có thời gian ăn chung bữa cơm thì làm sao có thời gian dẫn mình đi công viên giải trí đây. Cũng có nhiều lúc tớ nghĩ mình nên sinh ra trong gia đình bình thường, có thể cùng ba mẹ ăn cơm cùng đi công viên giải trí. Dù là không giàu thật nhưng mình nghĩ như vậy sẽ hạnh phúc" Trương Hạo nói xong mắt có hơi đỏ nhưng là cố gắng ngăn lại, còn cố vẽ ra nụ cười thật tươi.

"Trương Hạo tớ không nghĩ cậu cô đơn đến vậy, từ nhỏ quả thật tớ cũng giống như cậu, không biết đến tình thương gia đình là gì" Hạ Băng khi nói đến cũng chỉ biết cười cho mình.

"Vậy Hạ Băng chúng ta cùng một loại người rồi" Trương Hạo đùa nói.
"Đúng vậy Trương Hạo sao này tớ sẽ chiếu cố cậu" Hạ Băng vừa nói cũng cười thật tươi.

"Bây giờ chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc có được không?" Trương Hạo hỏi Hạ Băng chính mình từ nhỏ đã là muốn chơi thứ này, không ngờ hôm nay lại có thể thực hiện cùng người mình thích.

"Nhưng mà" Hạ Băng ấp úp nói, mà thật ra khi nhìn thấy Hạ Băng đã thấy ớn lạnh không muốn chơi còn cộng thêm mình bị sợ độ cao. "Sao vậy, đừng nói với tớ là cậu sợ đấy nhé" Trương Hạo trêu chọc. "Ai nói với cậu được thôi chơi thì chơi, ai sợ cậu chứ" Hạ Băng dõng dạc nói.

Khi vừa bước lên thì Hạ Băng đã sợ toát mồ hôi hột khác hẳn với Trương Hạo đang háo hức không thôi. Khi vừa xuất phát thì Hạ Băng đã hét lên làm Trương Hạo ngồi kế bên cũng cảm thấy tai mình có vấn đề. Nhưng mà lại ở điểm này biết được Hạ Băng sợ tàu lượn. Khi vừa bước xuống thì đầu ốc Hạ Băng đã quay cuồng, tự hứa với mình sẽ trả thù tên Trương Hạo đáng ghét đó.

"Trương Hạo, tiếp theo chúng ta cùng chơi ngôi nhà ma có được không?" Hạ Băng nói, tuy nàng là con gái nhưng cũng có thể ở điểm này tự tin mình không sợ ma. "Được" tuy nói là vậy nhưng thực ra Trương Hạo đang sợ muốn chết, từ nhỏ chính là do mình sợ nhất trò này. Hôm nay cùng Hạ Băng đi chơi đương nhiên không để mình mất mặt, nên không thể từ chói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC